Vương phi 13 tuổi - Chương 168

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Có nhầm không, khô sa thảo nguyên cằn cỗi bạc màu, căn bản là không có nhiều tác dụng, mà mười tòa thành phụ cận chúng, riêng cằn cỗi không nói, lại còn rất hỗn loạn, người Nữ Chân, người Đột Quyết, người Ma Lạc toàn một đám hỗn loạn, đây hoàn toàn là đồ bỏ.”
Lê Khoát nghe Lưu Nguyệt nói như thế, ngay lập tứ nhảy dựng lên, đầu run lên.
” Đúng, nơi này phải gánh một trách nhiệm rất nặng, không nên.” Khố Tạp Mộc cũng kiên quyết phản đối.
“Tại sao lại lấynơi này, ngươi đùa giỡn chúng ta có phải không?” Sắc mặt Da Luật Cực cũng không tốt, ban nãy nghe Lưu Nguyệt nói rõ ràng đâu ra đấy, còn tưởng rằng nàng thực sự có ý kiến hay, hiện tại xem ra ngay cả nói năng lưu loát cũng không nổi, không hiểu lại giả bộ biết.
Tiêu thái hậu trầm mặc không nói gì, nhưng sự phản đối lại hiện ra rõ ràng.
Lưu Nguyệt thấy thế lạnh lùng cười, cũng không nói lời nào, nếu bọn họ đã không có sự tín nhiệm, vậy nàng việc gì phải làm chuyện tốt cho họ, nàng cũng không thể cho họ tất cả mọi thứ, chỉ có thể tạo ra cơ hội mà thôi.
Giữa lều lớn một mảnh tĩnh lặng.
” Tỷ tỷ, ngươi nói, Hồng nghe, tỷ tỷ nói như vậy chắc chắn có lí lẽ riêng, Hồng tin tưởng tỷ tỷ.” Ngay giữa sự tĩnh lặng đó, Da Luật Hồng vẫn không nói chuyện đột nhiên cất lên tiếng nói giòn tan.
Ánh mắt nhìn Lưu Nguyệt, tràn đầy sự tín nhiệm và sùng bái.
Lưu Nguyệt quay đầu lại nhìn vẻ mặt tuyệt đối tín nhiệm của Da Luật Hồng, đưa tay xoa xoa đầu hắn một chút, khẽ cười.
” Được, vậy tỷ tỷ nói cho Hồng nghe, chính ngươi nhớ cho rõ.”
Không để ý tới thái độ của bốn người chung quanh, Lưu Nguyệt ôm lấy Da Luật Hồng, đứng trước bản đồ, ngón tay chỉ vào khô sa thảo nguyên nói: “Khô sa thảo nguyên tại sao lại cằn cỗi bạc màu, đó là bởi vì không có sông ngòi đi qua chỗ đó, cho nên đất đai không tốt, không màu mỡ, khó nuôi dưỡng gia súc, người chăn nuôi không cách nào sống sót.
Mà ở thượng du khô sa thảo nguyên, đó là một con sông của Bắc Mục cuộn trào mãnh liệt, chẳng qua là bị Bắc Mục chặt đứt, sửa lại dòng chảy.
Nếu như đào kênh lắp mương vào chỗ đó, để cho dòng sông chảy vào khô sa thảo nguyên, còn sợ nơi này còn không có dê trắng béo tốt, cây cỏ tốt tươi.
Lời nói lành lạnh nhưng cũng cực kỳ tự tin, khiến bốn người xung quanh lúc đầu không tán thành, chậm rãi thu lại thái độ, tập trung suy nghĩ lại.
“Còn 10 tòa thành kia, dù người Hung Nô sống trải rộng khắp nơi, thế lực hùng mạnh, mà cũng không khiến bọn họ thuần phục được, không dám dùng biện pháp mạnh ૮ưỡɳɠ éρ vì sợ bị cắn ngược lại, khiến nó bây giờ chỉ là một nơi hỗn tạp.
Dân tộc Hung nô quản không được, vậy chỉ cần chúng ta chỉnh đốn lại, vậy tuyệt đối sẽ trở thành người Bắc Mục, vĩnh viễn không cần sợ nó sẽ nổi dậy, phản chú.
Huống chi, nơi cằn cỗi vậy mà dân tộc Hung Nô cũng không thu thập nổi, chứng tỏ người dân nơi này cũng không đơn giản, có thêm thế lực cường đại như vậy hỗ trợ, nhất cử lưỡng tiện.”
Nói đến đây Lưu Nguyệt vặn vẹo thắt lưng, quay đầu nhìn Da Luật Hồng nói: “Trong đối nhân xử thế, mắt phải biết nhìn xa trông rộng, muốn có bảo thạch (đá quý), không nhất định phải trả giá cao đoạt về, quan trọng là phải nhìn ra được bảo thạch vùi lấp trong cát bụi, thứ như vậy mới hoàn toàn thuộc về mình, hãy nhớ kỹ.”
Dứt lời, cũng không chờ Da Luật Hồng hiểu rõ, buông Da Luật Hồng xuống, xoay người đi ra ngoài lều vải, không hề chần chừ.
Bên ngoài lều vải, dương quang kim sắc chiếu rọi trên người Lưu Nguyệt, nhìn từ phái sau nàng, một mảnh kim quang lóng lánh, khiến người ta không dám nhìn.
Bên ngoài, binh lính Bắc Mục nhìn thấy nàng, lập tức kính cẩn khom mình hành lễ.
Đối với dũng sĩ, bọn họ tuyệt đối không hề keo kiệt sự kính trọng đối với người xứng đáng.
” Xinh đẹp.” Đi khỏi lều trướng không xa, Âu Dương Vu Phi từ trong lều trướng đi ra, vẻ mặt khen ngợi vỗ nhẹ bàn tay.
Tai hắn tốt lắm.
“Ánh mắt thật tốt, phân tích và khéo léo dẫn dắt rất có đạo lí, Lưu Nguyệt ngươi khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa Vu Phi vừa vỗ tay, vừa lại gần, sóng vai đi cùng Lưu Nguyệt.
” Quá khen.” Vẻ mặt Lưu Nguyệt đạm nhạt, không có kiêu ngạo, cũng không có đắc ý.
” Ngươi hiểu rất rõ thảo nguyên?” Âu Dương Vu Phi cùng sóng vai với Lưu Nguyệt hỏi, theo lý mà nói người Trung Nguyên ngoại trừ Ngạo Vân muốn chống lại hoàng thất Hung nô, Bắc Mục, cũng chỉ nghe ngóng một chút, còn lại không nên hiểu rõ như thế.
“Chỉ cần là ta muốn tìm hiểu.” Lưu Nguyệt trả lời, trước sau tràn ngập sự tự tin.
Từ lúc nàng quyết định đi vào thảo nguyên, nàng cũng đã tìm hiểu về mọi thứ trên thảo nguyên, chỉ cần muốn thì đều có thể biết.
Huống chi, mấy nước này, thế lực chưa từng va chạm nhau, nàng tuy không phải quyền cao chức trọng, thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết.
Thủ tướng thế kỷ hai mươi mốt, tổng thống, quốc vương giành giật, gia tộc hắc ám cấu xé cũng không hề ít, nàng nhìn thấy rất nhiều, cho nên gây khó dễ có chừng mực, nắm chắc tiêu chuẩn, cách thức tranh đoạt nào là thích hợp nhất, cái loại chính xác này không thể nói suông.
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt kiêu ngạo nói như vậy, cười thâm trầm, gảy gảy ngón tay nói: “Ta tính toán, phải đếm tới mấy, một, hai, ba… mười lăm….”
” Trung Nghĩa vương, Trung Nghĩa vương, đợi đã, đợi đã.” Vừa đếm đến mười lăm, Khố Tạp Mộc từ trong kim trướng của Tiêu thái hậu vọt ra.
Lưu Nguyệt nghe thấy nhưng không dừng bước, cả người lạnh lẽo như trước, vẫn tiếp tục tiến bước.
Khố Tạp Mộc ở đằng sau nhanh chóng chạy đến, không chút hiềm nghi duỗi tay bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, cười vạn phần sùng bái và nịnh hót nói: “Chúng ta đều là người thô thiển, không hiểu mấy thứ sâu xa như thế, ngươi không nên tức giận nha, đến đến, thái hậu mời ngươi vào bàn bạc tiếp, ngươi nói rất có lý, rất có lý.”
Vừa lặp đi lặp lại một câu “rất có lý”, dường như chỉ cần vậy là có thể biểu đạt sự hưng phấn và sùng bái của hắn.
Vừa cầm lấy cánh tay Lưu Nguyệt, túm Lưu Nguyệt vào trong lều vải, hệt như một con trâu hoang dã.
Lưu Nguyệt thấy vậy ánh mắt trở nên nhiêm túc, cổ tay đột nhiên thoát khỏi kềm kẹp của hắn như một con rắn, Khố Tạp Mộc dùng sức quá lớn, nhất thời liên tiếp lao về phía trước vài bước.
Lưu Nguyệt vẻ mặt bình thản, hai tay chắp sau lưng, bất động tại chỗ.
” Cao thủ chính là cao thủ, Trung Nghĩa vương, chúng ta là người trên thảo nguyên, từ trước đến nay ngay thẳng, có oán thì nói, nhìn không thuận mắt thì đánh, cảm thấy chúng ta không hòa hợp, vậy đánh một trận, cũng không có vấn đề gì, không nên tức giận, đó không phải phong cách của thảo nguyên chúng ta.”
Cách đó không xa, Tiêu thái hậu xôc kim trướng lên, Tiêu thái hậu và thân vương Da Luật Cực còn cả Da Luật Hồng và Lê Khoát đi ra, Da Luật Cực xa xa lớn tiếng nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc