Vương phi 13 tuổi - Chương 167

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lại dám nhỏ nước nước mũi lên lưng nàng, nam nhân lớn như vậy lại vì lạnh mà nhỏ nước mũi lên lưng nàng, con mẹ nó, buồn nôn.
Khuôn mặt đen lại, Âu Dương Vu Phi bị bức hoàn toàn không dám nhận, nhưng khóe miệng lại co rúm kịch liệt, nước mũi, quên đi, cứ coi như nước mũi đi.
Nước mũi màu đỏ, đêm nay có chút cuộn trào mãnh liệt.
Ai nói mùa đông chỉ lạnh, sẽ không bị nóng trong người.
Trăng tròn nhô lên cao, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thật đẹp.
Một đêm chớp mắt đã trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Nguyệt đã bị người mời đến lều của Tiêu thái hậu.
Vén màn đi vào, Tiêu thái hậu, Da Luật Hồng, Da Luật Cực, Khố Tạp Mộc, Lê Khoát đã tụ tập ở đây, giữa đám người bày ra món đồ gì đó.
” Lưu Nguyệt, bắt được Hung nô vương là công lao của ngươi, ngươi cũng đến bàn việc tiền chuộc cho rõ ràng đi.” Tiêu thái hậu nhìn Lưu Nguyệt đứng ở cửa, trầm giọng nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy mới ừ một tiếng, đã bị Da Luật Hồng kéo qua ngồi bên cạnh hắn.
” Ta nói nghìn dặm mục nguyên kia là tốt nhất, bảy tòa thành trì khá phồn thịnh, đất đai màu mỡ, lấy làm tiền chuộc, thì lấy cái này.” Ngón tay Da Luật Cực đảo qua bản đồ trước mặt mọi người, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ sáng lạn.
” Ta cho rằng nghìn dặm mục nguyên rất tốt, nhưng thành trì có ít quá không, bảy tòa? Không, không, một Hung nô vương, ít nhất cũng phải hai mươi tòa thành…”
“Ý ta là…”
Lưu Nguyệt ngồi xuống, hoàn toàn không đếm xỉa đến Lưu Nguyệt, tranh luận sôi nổi.
Một Hung nô vương bị tóm, chẳng khác nào không đánh mà lại đại thắng, cắt đất đai để bồi thường, đây là tiền chuộc tuyệt đối không thể thiếu.
Lưu Nguyệt lôi kéo tay Da Luật Hồng, lắng tai nghe, cũng không phát biểu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bản đồ trên bàn.
Tranh luận quyết liệt, vẫn kéo dài đến tận hai canh giờ sau, mới có kết quả cuối cùng.
Hai đại tướng Bắc Mục, một thân vương, sắc mặt cũng đều ửng đỏ vì H**g phấn, cả chân mày cũng đều là ý cười.
“Lấy nghìn dặm mục nguyên nghìn dặm ốc thổ, tiếp giáp nghìn dặm mục nguyên là mười ba tòa thành trì, Lưu Nguyệt ngươi có ý kiến gì không?” Tiêu thái hậu cuối cùng hỏi Lưu Nguyệt vẫn luôn ngồi im không lên tiếng.
Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn bản đồ, mặt mày khẽ nhúc nhích, trầm giọng nói: “Có.”
Một câu nói trầm lắng, nhất thời làm cho Da Luật Cực có chút kinh ngạc.
Nàng là người Trung Nguyên, tuy rằng có công lớn, được phong làm Trung Nghĩa vương, nhưng chẳng qua chỉ là một cái phong hào mà thôi, một cái thân phận phú quý thế thôi, nàng thì làm gì biết được tình hình của Bắc Mục và dân tộc Hung nô, khách khí hỏi nàng một câu, nàng lại có thể nói có.
” Vậy ngươi nói một chút.” Da Luật Cực nghiến răng nhìn Lưu Nguyệt, mấy người giữa lều lớn cũng nhất tề xoay qua nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt thấy vậy bèn buông tay Da Luật Hồng, đứng dậy, thản nhiên liếc qua mấy người rõ ràng không thèm để ý đến ý kiến của nàng.
Chậm rãi nói: “Nếu ta đã đồng ý nhận lấy thân phận vương tỷ, cũng chỉ suy nghĩ vì vương, ta không hy vọng hắn, công dã tràng.”
Nói đến đây cũng không kịp để cho mấy người kia mở miệng nói, một ngón tay chỉ vào bản đồ trước mặt nói: “Tối hôm qua, ta cũng có nhìn qua tình hình biên giới giữa Bắc Mục và dân tộc Hung nô.
Các ngươi nói mục nguyên, ở phía biên giới tây nam Bắc Mục, đất đai phì nhiêu, gần như nuôi dưỡng một trăm vạn người Hung nô.
Mười ba thành trì giáp với nghìn dặm mục nguyên, đúng là một trong hai nơi phồn thịnh nhất của Hung nô, chi trì một phần ba thu nhập hàng năm của Hung nô, cũng đủ nuôi một trăm ba mươi vạn số người.
Hai nơi này đều tốt, chẳng qua các ngươi có nghĩ đến hơn hai trăm tộc nhân Hung nô, Bắc Mục chúng ta cần phái bao nhiêu binh mã, mới có thể đủ để áp chế? Không để cho bọn họ có cơ hội phản công, cuối cùng làm hại chúng ta tiền mất tật mang?”
Giọng nói rất nhạt, lại rất vang vọng, Lưu Nguyệt nói xong chậm rãi ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt.
Một mảnh trầm mặc, ban nãy rõ ràng là không thèm để Lưu Nguyệt vào trong mắt, giờ Da Luật Cực và Tiêu thái hậu liếc mắt nhìn nhau, nhất tề cau mày.
” Lời này dường như không sai.” Khố Tạp Mộc mặt đen, xoa mái tóc cứng đờ.
Cái này hình như có chút đạo lý, nhưng lại không nói biện pháp là gì, võ tướng dùng để đánh nhau, khéo léo dẫn dắt, cũng không phải sở trường của hắn.
” Tiếp tục.” Da Luật Cực vuốt cằm, nhíu mi.
Ban nãy do nhiều năm qua khó mà bắt được Hung nô vương bị làm cho H**g phấn quá mức, thầm nghĩ muốn một giá tốt, trái lại đã quên điểm ấy, được Lưu Nguyệt nhắc tới, mới thanh tỉnh lại.
Bắc Mục hắn cũng chỉ có mấy trăm vạn người, hắn lấy đâu ra nhân lực để đi trấn áp.
Lưu Nguyệt nghe vậy: “Tốt, ta đây tiếp tục nói, một phần ba thiên hạ bị cắt bỏ, chỉ để đón một Hung nô vương, một Hung nô vương bị người ta bắt làm tù binh.
Các vị, đổi lại nếu hôm nay là Bắc Mục phải đứng trước tình huống như vậy, các ngươi có thể cấp cho hay không? Không cần trả lời vội vã, suy nghĩ cẩn thận rồi nói.”
Không một ai lên tiếng, Lê Khoát vài lần mở miệng, cuối cùng cũng không có nói gì.
“Sẽ không.” Sau cùng, Tiêu thái hậu lạnh lùng nói ra hai chữ.
” Đúng, sẽ không, thà giữ lấy một phần ba thiên hạ còn hơn đổi về một quân vương là choi chúng ta hổ thẹn, không bằng lập tân vương, người muốn làm Thiền Vu Hung nô vương rất nhiều.” Lưu Nguyệt ngón tay di chuyển, chỉ chỉ vào một thành trì ở trung tâm Hung nô, Ung Kinh. (Su: Thiền Vu thật ra chỉ là tên hiệu, k phải tên thật của ông vua kia đâu nha)
Cả người toát lên sự tự tin hào hoa phong nhã, một thân nổi bật sự uy nghiêm và sự chắc chắn tuyệt đối, như nắm giữ hết thảy trong tay, trong không gian nhẹ nhàng tản ra, đó là phong thái của người đầu tiên đã từng dẫn binh đoàn đi vào rừng rập.
Tiêu thái hậu và thân vướng Da Luật Cực lại liếc mắt nhìn nhau, đối với chuyện này, bọn họ tuyệt đối không bác bỏ, đó cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ còn chưa có trở về thủ đô Thịnh kinh của Bắc Mục đã bắt đầu lo lắng đến chuyện tiền chuộc của Hung nô vương.
Bắt tù binh lâu, vương bài này sẽ mất đi giá trị của nó, một Hung nô vương lâu không có mặt, so ra còn thua kém một binh lính Hung nô nho nhỏ.
Bất kỳ cái gì cũng đều có kỳ hạn, vương cũng giống thế.
Cho nên, bọn họ mới lựa thời gian tốt nhất để bắt đầu trao đổi, tranh thủ được lợi ích lớn nhất.
Mà rõ ràng Thiền Vu Hung nô cũng biết rõ điểm này, cho nên ngày hôm qua đã mở miệng, để Lưu Nguyệt tuỳ ý nói ra tiền chuộc.
“Vậy theo ý ngươi?” Võ tướng đệ nhất Bắc Mục Khố Tạp Mộc giương mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy cũng không khách khí, ngón tay trên bản đồ trước mặt nhanh chóng vẽ vẽ, chỉ vào biên giới tây bắc của Bắc Mục và Hung nô nói: “Nếu muốn những thứ hào nhoáng, lại không cách nào nắm cho chắc, không bằng yêu cầu cái này.”
Tiêu thái hậu, Da Luật Cực thấy vậy đồng loạt lại gần để nhìn cho rõ.
“Khô sa thảo nguyên?” Lê Khoát trừng mắt.
” Đúng, khô sa thảo nguyên và mười cái thành trì phụ cận của nó.” Lưu Nguyệt gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc