Vương phi 13 tuổi - Chương 16

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lưu Nguyệt ẩn mình trong bộ đồ dạ hành (đồ đen bó sát mà thích khách/ninja hay dùng), nhìn Hiên Viên Triệt phía trước không ngừng nhìn chung quanh, không khỏi cười thầm, với nàng, tránh né thị vệ chỉ là chuyện chơi, cho dù là năm tia hồng ngoại chiếu nàng cũng có thể lách thoát, đừng nói giờ chỉ dùng kỹ thuật ẩn mình.
Trong đêm đen, một thân ảnh xuất hiện trên nóc nhà, như gió nhẹ thổi qua, một thân ảnh đứng trên mặt đất, quỷ dị vô cùng.
Lặng yên không một tiếng động.
Bảo khố hoàng cung Thiên Thần quốc.
Núi vàng núi bạc đùn đùn nhau, trong bảo khố luôn luôn có đủ loại kỳ trân dị bảo, mà đây lại là bảo khố hoàng cung, tất nhiên càng thêm quang mang chói mắt, cơ hồ người ta không thể nhìn gần.
“Nàng muốn tìm cái gì?” Tiến vào trong bảo khố, Hiên Viên Triệt hạ giọng, hỏi Lưu Nguyệt vừa theo hắn chạy tới.
Lưu Nguyệt này, lúc tối, chỉ bảo hắn phải dẫn đường cho nàng vào trong bảo khố, cũng không nói đi vào để làm gì, khiến người ta khó đoán.
Hắn cũng không nghĩ nàng vào đây vì muốn trộm châu báu vật quý, mấy cái đó ở nhà hắn nhiều không đếm xuể, dùng không tới, giữ không hết, còn cần gì đến đây.
Lưu Nguyệt hướng Hiên Viên Triệt ngoắc ngoắc tay, cười, hướng đến một chiếc bàn bằng gỗ đàn mộc hoành, bên trên bày đầy chai lọ bằng sứ.
Đứng trước mấy chai lọ ngổn ngang này, Lưu Nguyệt tay lấy lên một cái, nhẹ ngửi một hơi.
“Đây là hủ cốt độc.” (Độc ăn mòn thi thể) Hiên Viên Triệt thấy vậy hạ giọng nói.
Hủ cốt độc là gì, đây là độc thần kinh cấp bảy, bất quá chưa luyện chế xong, nhưng ở nơi này cũng tính là cực phẩm.
Không nói nhiều, Lưu Nguyệt ngón tay khẽ động, sau bỏ cái chai xuống.
Bất quá, động tác nhỏ của nàng không qua được mắt Hiên Viên Triệt.
“Nàng thả cái gì vào trong vậy?” Hiên Viên Triệt nhướng mày.
Lưu Nguyệt hướng Hiên Viên Triệt cười cười: “Đến lúc đó chàng sẽ biết.” Vừa nói nàng vừa huơ tay rất nhanh, mở nắp từng lọ, phân biệt được độc tố gì xong, đều thêm ít hoặc nhiều ba thứ linh tinh vào.
Tất cả đều là thứ tốt, có cực phẩm độc tố, cũng có cực phẩm giải dược, Thiên Thần quốc bảo khố này giấu nhiều loại dược phong phú thật.
Hiên Viên Triệt đứng một bên trợn mắt, bỏ linh tinh vào trong độc dược còn chưa tính, giờ với mấy giải dược cực kỳ trân quý cũng vậy, chuyện này…..
“Mấy thứ này rất quý, khó tìm lắm, nàng….”
“Bởi vì nó quý giá khó tìm, nên sẽ ít khi được dùng, mà khi đã dùng, là lúc gặp phải vấn đề sinh tử trước mắt.” Lưu Nguyệt chậm rãi quay đầu, nói: “Chúng ta, không dùng giải dược nơi này được.”
Hiên Viên Triệt nghe xong liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái, cũng không phản đối.
Hôm nay Liễu hoàng hậu hạ độc Lưu Nguyệt, chính là lấy từ trong mấy cái bình này, mà nếu đã dùng độc dược nơi này, không lý nào lại cho Lưu Nguyệt sử dụng giải dược trong này được.
Mà giải dược trong này, khi dùng, chắc chắn sẽ dùng cho đối tượng….
“Chặt cỏ phải chặt tận gốc, nếu không gió xuân thổi tới sẽ tiếp tục nảy sinh.” Lưu Nguyệt cầm lấy lọ giải dược cuối cùng, ngắm nghía một phen, đột nhiên ngón tay buông lỏng, bình nhỏ liền rơi xuống.
Cổ chân nhấc lên, bình nhỏ tưởng như sắp vỡ vụn giữa sàn đột nhiên vững vàng dừng trên mu bàn chân Lưu Nguyệt.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, khoé miệng tươi cười, hảo mưu kế, hảo thủ đoạn.
Trong mắt chợt loé qua tia thị huyết, Lưu Nguyệt chậm rãi cười cúi xuống cầm lấy cái bình nhỏ.
Ngón tay miết thành bình, Lưu Nguyệt thân hình còn chưa kịp đứng lên, ánh mắt đột nhiên đảo đến tận cùng bên trong, dưới chân bàn, có một quyển sách.
Lưu Nguyệt thấy vậy ngửa đầu nhìn Hiên Viên Triệt cười nói: “Nhà chàng sao đến nông nỗi này?”
Cư nhiên, chỗ giấu trân bảo quý giá, lại dùng sách lót chân bàn.
Hiên Viên Triệt thoáng nhìn theo tầm mắt Lưu Nguyệt, sau quay đầu trừng mắt nhìn nàng nói: “Đó là bí kíp quái lực loạn thần gì đó, không xài được.”
Quái lực loạn thần, Lưu Nguyệt vốn định đứng lên, nghe vậy, ngồi phục xuống, lấy tay rút ra, nàng muốn nhìn xem quái lực loạn thần như thế nào.
“Lấy âm ngự thú?” Lưu Nguyệt tuỳ ý lật lật, hơi kinh ngạc đọc lên.
“Bí kíp đó nói về việc lấy âm nhạc chỉ huy dã thú, trăm năm trước, tổ tông ví nó như thánh vật, trăm năm sau, phụ hoàng xem nó như rác rưởi, không ai có thể luyện thành, hoàn toàn chỉ là thứ giả dối hư ảo, giả thần giả quỷ hết chuyện này đến chuyện khác.” Hiên viên triệc cực kỳ khinh thường.
Lưu Nguyệt nghe vậy hơi hơi nhướng mày.
Lấy âm ngự thú, đây có điểm hơi quá sức tưởng tượng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không làm được.
Ví dụ, nàng rất rõ ràng, âm thanh nếu đạt tới một độ cao nhất định, liền có lực lượng kinh thiên, không phải chỉ cần lớn, mà phải có một điểm giới hạn, như âm nữ cao opera, chấn vỡ chén thủy tinh, cũng không phải chưa từng xảy ra.
Nếu âm thanh có lực công kích cao như vậy, chuyện thông qua nó chinh phục hoặc khống chế sinh vật khác, cũng không phải chuyện không thể, chẳng qua là cần tìm ra điểm giới hạn đó thôi.
“Đi thôi.” Hiên Viên Triệt thấy mọi chuyện cũng đã xong, lập tức giữ chặt Lưu Nguyệt, đi ra ngoài.
Lưu Nguyệt thuận tay đem cuốn sách nhét vào trong lòng, liền bước đi theo ra ngoài, khi rảnh rỗi, nàng cũng thử luyện xem, nàng biết nguyên bản Mộ Dung Lưu Nguyệt này kỹ thuật đánh đàn không tồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc