Vương phi 13 tuổi - Chương 12

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lưu Nguyệt rõ ràng là người bày ra trò này, lại nói mọi người như thế, khiến Hiên Viên Triệt ngồi phía sau cười ha hả.
“Tứ ngũ lục, sao lại như vậy, sao lại có thể như vậy được?” Nam tử dâm loạn mặt từ mừng như điên thoáng chốc đông lại như tượng, không dám tin nhìn những viên xí ngầu, rõ ràng là con báo, sao lại ra như vậy được?
Niềm H**g phấn nháy mắt đọng lại trên khuôn mặt Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử.
Chỉ cách một chút thôi, toàn bộ đều đảo ngược.
“Phụt.” Một ngụm máu tươi phụt ra, nam tử dâm loạn chỉ tay vào Lưu Nguyệt: “Ngươi …. Ngươi….”
Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, cầm ba viên xí ngầu trong chung lên nhìn, chậm rãi nói: “Chậc chậc…tay nghề ta lụt mất mấy phần rồi.”
Thản nhiên nói một lời, ba viên xí ngầu bằng bạch ngọc trong tay Lưu Nguyệt “rắc” một cái, hoá thành bột phấn, tuôn trên mặt bàn.
Đùa à, lúc nàng ở Florida tung hoành các casino, bọn họ còn đang mặc quần yếm bò bò, dám cùng nàng so đổ thuật, hừ.
Nam tử dâm loạn phun một ngụm máu tươi, liền gục xuống.
Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, mặt biến sắc.
Lưu Nguyệt vẫn ngồi ung dung xem như xem kịch biến mặt (một loại hình nghệ thuật của TQ, diễn viên đeo mặt nạ, mỗi lần huơ tay qua mặt thì sẽ thay một mặt nạ khác, nhìn như có hàng ngàn gương mặt vậy, biến đổi liên tục), nhìn ba người biểu diễn trên bàn, nhẹ nhàng nhướng mày, thân thủ bắt lấy khế ước trên bàn.
“Thất hoàng tử, huynh thua rồi.”
Nhẹ nhàng cầm khế ước vẩy vẩy, Lưu Nguyệt cười tao nhã, đưa cho thu ngân ở phía sau.
Thu ngân, ngạn hổ lập tức tiến lên, bắt đầu thu thập toàn bộ tiền cược trên bàn, nhìn sắc mặt cố gắng nén H**g phấn, hồng hồng như say R*ợ*u vậy.
“Bùm.” Thất hoàng tử hướng phía sau ngất đi.
“A…….” Hoa nương chung quanh nhất thời kinh hách kêu to, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Khoé miệng tà tà cười, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn phía Nhị hoàng tử nói: “Nhị hoàng tử, huynh muốn tự giác hay để muội cưỡng chế đây?”
Nhị hoàng tử mặt tái nhợt, khoé miệng co rúm, nửa ngày sau mới cười cười nói: “Ván này là Thất đệ cùng Tam đệ chơi, huynh không có tham gia.”
“Ác.” Lưu Nguyệt ra vẻ tiếc nuối hít một tiếng, quay đầu nhìn Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử lúc này miệng cũng không mở ra nổi, thấy Lưu Nguyệt nhìn mình, không ngừng lắc lắc đầu.
“Được rồi, hôm nay tới đây là đủ.” Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đang tính gây sự, cười ôm thắt lưng nàng, nhìn Hiên Viên Thừa nãy giờ vẫn không nói gì.
Hiên Viên Thừa gật gật đầu, cười nhìn hai người kia sắc mặt trắng bệch, vẻ tao nhã vẫn không mất đi.
“Một khi đã như vậy…” Lưu Nguyệt nghe vậy liền đứng dậy.
Thu lại nụ cười trên mặt, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nói: “Trong vòng 10 ngày, ta nếu không thấy tiền trả, sẽ không ngại tự mình đến cửa nhà các ngươi giải quyết đâu, nếu ba vị hoàng tử không có, vậy vài vị mẫu phi, gia tộc chắc cũng không keo kiệt chút tiền còm này nhỉ.”
Dứt lời, hừ lạnh một tiếng, Lưu Nguyệt kéo tay Hiên Viên Triệt ra ngoài.
Dám liên hợp lại khi dễ người của nàng à, nằm mơ đi.
Hiên Viên Triệt thấy vậy, mặt vờ như bất đắc dĩ, hướng Hiên Viên Thừa nhún nhún vai, xong nhanh bước ra ngoài với Lưu Nguyệt, để lại trong phòng hai người cơ hồ muốn khóc ngất.
“Ha ha ha ha ha.” Rời hoa lâu, lên xe ngựa rồi, Hiên Viên Triệt rốt cục không nhịn nỗi nữa, cười ha hả ầm ĩ.
“Đủ ngoan độc, thật đủ ngoan độc.” Vừa cười lớn, Hiên Viên Triệt vừa duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng Lưu Nguyệt, hắn định cho qua việc hôm nay rồi hảo hảo thu thập ba người kia sau, có một số việc không dùng cờ bạc để quyết định thắng thua được, bất quá Lưu Nguyệt so với hắn còn ngoan độc hơn, một ván khiến bọn họ không thể ngóc đầu lên nổi, xoa dịu tâm hắn.
“Người của ta, sao có thể cho người khác khi dễ như vậy được.” Lưu Nguyệt ngẩng đầu, cuồng ngạo cực kỳ.
Hiên Viên Triệt nghe xong, hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ tựa vào vai Lưu Nguyệt, người thì nhỏ xíu như vậy, mà mở miệng ra toàn lời bá đạo, khiến người ta thấy không được tự nhiên.
Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt hoàn toàn không chú tâm, nhất thời nhíu mày, hắn không xem những lời nàng nói là nghiêm túc, vậy….
Vừa nghiêng đầu, đôi môi mềm mại rất nhanh chiếm lấy đôi môi lạnh băng kia, lưỡi như lửa nóng nhẹ nhàng *** vào.
Hiên Viên Triệt sửng sốt, sau đó lập tức phản công, ôm thắt lưng Lưu Nguyệt thật chặt, như muốn hoà tan.
Đôi mắt mở to từ từ nhắm nghiền..
Ngân tuyến mờ mờ từ từ nổi lên trên đôi môi đỏ sẫm.
Nóng như lửa mà cũng cực kỳ cuồng ngạo.
Hai phương đều mạnh mẽ, không ai nhường ai, lửa tung toé khắp nơi, ngươi lùi ta tới.
Người, càng ngày càng nóng.
Hơi thở, càng lúc càng gấp gáp.
Bên ngoài xe, người ồn ào cười nói, bên trong xe, hai người cơ hồ hoà thành một thể.
Lửa nóng kịch liệt va chạm, từ từ tiêu đi, hai người từ từ trở nên dịu dàng, hai mắt giao nhau, người nhẹ ta nhẹ, ngọt lịm đôi môi.
Thật lâu sau, môi tách rời nhau, hớp từng ngụm không khí.
“Chàng là của ta.” Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt trước mắt cực kỳ yêu mị, hai tay ôm lấy, như ôm tất cả những gì mình có, ai cũng không thể lấy đi, ai cũng không được khi dễ.
Hiên Viên Triệt định thần lại, trừng mắt, bên trong chứa đầy sát khí, tức giận nói: “Ai dạy nàng mấy cái này?”
૮ɦếƭ tiệt, cư nhiên còn thuần thục hơn cả hắn, là ai dạy nàng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc