Vương phi 13 tuổi - Chương 113

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Lúc này, Lưu Nguyệt nhìn theo ánh mắt của Hiên Viên Triệt, vừa thấy mặt cắt không còn giọt máu (Su : e không chắc lắm), lạnh như băng quát to : “Cút ngay.”
Ngạn Hổ còn chưa nói xong, nghe thấy Lưu Nguyệt rống lớn như vậy, nhất thời phản xạ có điều kiện, không chút nghĩ ngợi nhảy ngược về phía sau.
Ngay khi Ngạn Hổ nhảy đi trong nháy mắt, đóa hoa khổng lồ kia run nhè nhẹ, rất nhanh khép lại.
“Tại sao?” Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt một cái. Cút ngay. Lưu Nguyệt không nên nói như vậy.
Hai từ vừa mới thoát ra, cổ tay Lưu Nguyệt run lên, thiên tàm ti đột nhiên bắn ra, từ trong bụi cỏ xa xa bắt lấy một con rắn, ném vào bông hoa đang khép lại kia.
Bông hoa lớn hơn cả người nhanh chóng khép lại, còn chưa kịp để Mộ Dung Vô Địch nhìn ra cái gì, lại nhanh chóng nở rộ, hết thảy chỉ trong nháy mắt.
Trong bông hoa đã không còn bóng dáng của con rắn độc đâu, chỉ còn một đoạn xương cốt từ trong đóa hoa trượt xuống mặt đất, vỡ vụn.
Chợt trợn tròn hai mắt, cho dù bình tĩnh như Hiên Viên Triệt, cũng kinh ngạc nhìn bông hoa tiên diễm kia, khóe miệng co quắp.
Mà ở một bên, Mộ Dung Vô Địch, Ngạn Hổ, Thu Ngân hoàn toàn ngây người.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đóa hoa thật lớn kia, lạnh lùng hừ một cái.
Thực nhân hoa, không ngờ ở nơi này có thể gặp thứ cao cấp như vậy, năm đó nàng ở Amazon, cũng chưa gặp qua cực phẩm.
“Đừng có dựa lung tung, nếu còn lần nữa, người trực tiếp đi Diêm vương điện báo danh.” Ném lại một câu lạnh như băng, trên mặt Lưu Nguyệt chỉ có sự sắc lạnh.
Từ trong kinh ngạc phục hồi lại, Hiên Viên Triệt quay đầu nhìn Lưu Nguyệt. Từ khi tiến vào nơi này, sắc mặt nàng vẫn cứng ngắc, hơi thở cũng lạnh lẽo.
Thực vô tình, thực tàn khốc.
Toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm, cái loại hơi thở cô độc trong máu huyết, cái loại khí tức hắc ám nặng nề, làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Đó là sự quyết tuyệt khi phải một mình đối mặt với mọi chuyện, đó là hơi thở từ sâu trong nội tâm Lưu Nguyệt phát ra. Sự cô độc.
Theo không kịp cước bộ của nàng, như vậy nàng sẽ không chút lưu tình mà bỏ lại họ, không phải bắt tay hợp tác, mà là một mình đối mặt.
Nàng sẽ không để bất kì ai làm liên lụy đến bước đi của nàng.
Hơi hơi nhíu mày, Hiên Viên Triệt vươn tay nắm lấy tay Lưu Nguyệt.
Hắn không thích cảm giác này, rất cô độc, rất nặng nề.
Mới vừa rồi thật lạ, bình thường Lưu Nguyệt đều khéo đưa đẩy, nhưng mỗi khi sâu thẳm nội tâm nàng lóe lên, hắn thấy rõ, là cô độc, còn hơn cả hắn.
Sự cô độc ấy, từ sau khi có hắn, đã trở nên nhạt hơn rất nhiều, nhưng vừa tiến vào nơi này, hơi thở Lưu Nguyệt lại thay đổi.
Cái loại thị huyết nặng nề như vậy bao phủ hết thảy, làm cho Lưu Nguyệt ngày càng lãnh huyết.
Khẽ cau mày, đột nhiên đi lên, nhìn vào ánh mắt Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười rạng rỡ, nhéo nhéo chóp mũi Lưu Nguyệt, cười nói : “Khẩu cứng tâm mềm, cảnh cáo bọn họ là được rồi, đối đãi với người nhà và huynh đệ, không cần giả bộ thanh sắc câu lệ (mặt mày nghiêm trọng), bọn họ tự hiểu được.”
Ôm đạm trong lời nói như gió xuân bay tới, thực nhẹ, nhưng lại mang theo tình cảm mà người ngoài khó có thể hiểu.
Lưu Nguyệt nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn chăm chú Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt hiểu được nàng, ánh mắt hắn lộ ra sự hiểu rõ, đôi tay ấm áp lại truyền đến sự quan tâm sâu sắc.
Sự lo lắng trong mắt lộ hết ra ngoài, hắn lo lắng cho nàng.
Nàng biết, vừa bước vào đây, bao quanh nàng là khí tức hắc ám, mà hơi thở này, Hiên Viên Triệt đã nhận ra.
Nàng đã khống chế, nhưng hiển nhiên vẫn có dao động.
Cây cối nhiệt đới, làm cho nàng có cảm giác không tốt, vừa đi vào nơi tương tự rừng Amazon này, tâm tình của nàng không thể nào tốt được.
Hoàn cảnh tương tự, làm cho nàng nhớ rõ năm đó, nàng thoát ra như thế nào, là sát phạt, sát khí tuyệt đối, là hủy diệt hết thảy mọi sinh mệnh rồi mới đi ra.
Sâu trong đáy lòng là một mảnh đen tối, ở hoàn cảnh tương tự này không ngừng gợi lại, nàng hiện tại có thể khống chế không bị cảm xúc lấn áp, nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
Tru sát hết thảy, làm tất cả để sinh tồn.
Tay bị vỗ nhẹ, nắm chặt, độ ấm kia truyền qua lòng bàn tay, thật ấm áp, lại không tiếng động kéo dài.
Mặt mày khẽ nhúc nhích, người nhà, huynh đệ. Hiên Viên Triệt muốn nói cho nàng, nàng hiện tại không phải chỉ có một mình.
Không giống như lúc mười tuổi, một mình tung hoành trong rừng rập, không có người thân cùng anh em, chỉ có kẻ thù, không thể tin tưởng bất kì ai, cũng không có ai có thể tin tưởng.
Hiện tại, đi bên cạnh nàng chính là người thân, là huynh đệ vào sinh ra tử của Hiên Viên Triệt, là người nàng có thể tin tưởng.
Nàng không còn một mình, nàng có thể tin tưởng bọn họ.
Hít sâu một hơi, Lưu Nguyệt nhìn lướt qua đám người Thu Ngân, từ trong cổ họng nghẹn ra một câu : “Ta sẽ cố gắng.”
Phải đè nén tâm tình ẩn sâu trong lòng, không hề dễ dàng, nhưng nàng sẽ cố gắng thay đổi, thử tiếp nhận.
“Không có lần sau, không có lần sau.” Trong đầu hỗn loạn, Ngạn Hổ từ trong kinh ngạc tỉnh lại,thần tình sùng bái nhìn Lưu Nguyệt, cam đoan nói.
Hoa cỏ nơi này đều ăn thịt người, lần sau, lần sau Vương phi nhà hắn ngồi, hắn tuyệt không đứng, Vương phi đứng, hắn tuyệt không ngồi, mỗi tiếng nói cử động, hắn đều nhất nhất tuân theo.
Lưu Nguyệt thấy thần tình sùng bái của Ngạn Hổ, nhưng cũng không nói gì, nắm tay Hiên Viên Triệt, xoay người nói : “Đi thôi.”
“Nhưng mà, đó là một thứ tốt nha. Chờ khi đi ra ngoài lấy ít hạt giống về, những ai đến đánh lén, khó lòng phòng bị.” Thu Ngân một bên đuổi theo Lưu Nguyệt, một bên sờ sờ cằm nói.
Vô thanh vô tức đã bị ăn, thứ tốt.
Lưu Nguyệt đi ở phía trước nghe vậy, quay lại khinh thường, lạnh lùng tiếp lời : “Được thôi, thực nhân hoa phải ăn mười sinh mệnh mới có thể nở ra một đóa hoa. Trong mười đóa hoa đó, đều phải được nuôi dưỡng chu đáo, mới có thể cho ra một quả xanh nho nhỏ! Phải ăn rất nhiều từ kiến, chim, thú đến người, cũng phải ăn quả của cây khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc