Vương phi 13 tuổi - Chương 108

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Tiếng rất bình thường, nhưng lại tràn đầy ôn hòa.
Thu Ngân, Ngạn Hổ tâm tình kích động, hắn nhìn ra được , cảm nhận được , nhìn thấy bọn họ hắn cũng thật cao hứng, vui vẻ.
Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng không nhiều lời, trực tiếp không thêm một tiếng liền ngồi xuống rồi giải thích.
“Lão gia cùng phu nhân, sai chúng ta truyền tin đến.” Thu Ngân vừa ngồi xuống lập tức lấy từ trong lòng ra một bức thư tín, đưa cho Hiên Viên Triệt.
Việc này căn bản không cần hai người họ tự mình tới, chính là bọn họ vừa nghe Vương gia đã trở lại, dù thế nào cũng muốn tự mình đến, bọn họ chờ không nổi .
Hiên Viên Triệt tiếp nhận thư tín, rất nhanh, hai mắt nhanh chóng đọc thư, trên mặt hiện lên một chút ấm áp tươi cười, cả người đều ôn nhu nhìn xuống dưới.
“Cha mẹ khoẻ không?”
Một bên hỏi, một bên cầm trong tay thư nhà đưa cho Lưu Nguyệt ở bên cạnh đang im lặng.
“Lão gia cùng phu nhân đều tốt lắm, chính là nghĩ đến thiếu gia và thiếu phu nhân, hận không thể lập tức nhìn thấy hai người.” Ngạn Hổ nhanh chóng trả lời.
“Đúng vậy, phu nhân còn nói ba năm không nhìn thấy thiếu phu nhân, không biết dáng vẻ trưởng thành đã thay đổi như thế nào nữa, không thể tưởng tượng ra trong lòng được.” Thu Ngân nhìn Lưu Nguyệt nói tiếp một câu.
Lưu Nguyệt nghe lời nói, mỉm cười, không nói gì.
Ba năm trước đây, sau khi nàng đi biên quan, kinh đô Thiên Thần quốc vẫn không có gì thay đổi, không có Hiên Viên Triệt , Thiên Thần quốc không còn lí do gì để nàng quay về .
Hiên Viên Triệt thấy vậy hơi hơi lắc đầu, đưa tay cầm lấy tay của Lưu Nguyệt , ánh mắt lại hiện lên một tia thật sâu ôn nhu.
Hắn đối với Lưu Nguyệt, hắn hiểu được nàng.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng Hiên Viên Triệt, trong ánh mắt hiện lên nét cười, thực hiểu được, bọn họ hiểu được tâm tư đối phương, thời điểm đầu tiên bốn mắt gặp nhau, liền hiểu được.
“Trở về nói cho cha mẹ, phải đợi ta thêm một thời gian nữa ta mới trở về.” Nắm tay Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt mỉm cười nhìn Thu Ngân cùng Ngạn Hổ nói.
Thu Ngân và Ngạn Hổ nghe vậy sửng sốt, đồng loạt trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt.
Còn đợi một thời gian mới chịu trở về, vì cái gì?
Lưu Nguyệt cũng hơi sửng sốt, nàng còn tưởng rằng ba năm chưa về, Hiên Viên Triệt chắc sẽ nhớ nhà rất nhiều, sẽ nhanh chóng thúc ngựa ngày đêm để về Thiên Thần quốc , tại sao bây giờ còn không đi về ngay ?
** các nàng beta hộ ta vs ! ta cúi đầu gặp người cảm ơn ạ **
Chống lại ánh mắt nghi vấn của Lưu Nguyệt cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ , Hiên Viên Triệt cười cười nói: “Không có chuyện không làm gì mà hưởng lợi, nhận ân tình của người ta, cũng phải trả nợ ân tình cho người ta.”
Lời này rơi xuống, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ còn có điểm mờ mịt không hiểu, Lưu Nguyệt lại phản ứng cực nhanh hiểu được.
“Bọn họ cũng coi như có tính toán hết mọi chuyện phải không?” .Buông chiếc đũa trong tay, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt hỏi.
Hiên Viên Triệt từ bên ngoài trở về, bởi vì ngay lúc đó thời gian gấp rút, nàng vẫn chưa kịp hỏi Hiên Viên Triệt về chuyện đã xảy ra trong ba năm kia.
Hiện nay nghe Hiên Viên Triệt nói như vậy, ở bên ngoài ba năm, Hải đảo thần bí nhìn qua cũng biết là đã dành không ít công phu trị liệu tốt cho Hiên Viên Triệt, thiên hạ này không có ăn cơm miễn phí, xem ra ân tình mà Mộ Dung Vô Địch đã cứu mạng, còn chưa đủ đáp ứng.
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt đã đoán ra, cũng không giấu diếm, cười gật gật đầu.
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đi theo Hiên Viên Triệt nhiều năm, cũng là đã rất hiểu được chủ nhân, lúc này cùng một lúc phản ứng, nhất thời đồng loạt kêu lên nói: ” Họ còn cần như thế nào mới đủ ?”
Một bên Mộ Dung Vô Địch nghe được lời này, liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Chậm rãi tiếp lời: “Ngày đó trọng thương quá nặng, những dược liệu bình thường hoàn toàn không thể trị liệu, toàn bộ đều sử dụng dược liệu quý để bảo toàn mạng sống, thật sự đã dùng một ít thứ tốt. Trên đảo quý trọng nhất là Cửu chuyển hoàn hồn đan (một loại đan dược cải tử hồi sinh), cũng vì cứu thiếu gia mà sử dụng một viên.”
Thu Ngân cùng Ngạn Hổ đồng loạt hút một ngụm lãnh khí, ngay cả Đỗ Nhất vốn không biểu hiện cảm xúc , cũng phải khẽ nhíu mày.
Chính là tiên đan mà ngay lập tức có thể cứu mạng, danh phong đệ nhất linh dược a, nhìn khắp bảy nước không có một viên.
Lưu Nguyệt tuy rằng không biết thuốc này sử dụng cái gì để phối ra , bất quá xem biểu tình của ba người , thứ này khẳng định là rất khó có thể tìm được , thật sự là bảo vật hiếm có.
Đưa tay nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, ngày đó, Hiên Viên Triệt nhất định là trọng thương rất nặng , rất nguy hiểm tới tính mạng, mới phải sử dụng dược liệu tốt như vậy.
Nàng không có đi cùng, không biết như thế nào , kinh tâm động phách, nhưng nàng có thể ngầm hiểu, nàng có thể tưởng tượng.
Hơn nữa, Hiên Viên Triệt sau khi trở về, tuy rằng không lộ thân thủ, nhưng nàng cảm giác được, hắn trở nên càng mạnh , chỉ cần nhìn cái loại khinh công có thể ngang dọc sông nước , nàng có thể hiểu được.
Sợ, không chỉ ăn linh dược, chắc chắn cũng học qua không ít võ công này nọ.
“Nói kết quả.” Cầm tay Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhìn Mộ Dung Vô Địch.
Chỉ cần Hiên Viên Triệt khỏe mạnh, đối phương chính là ân nhân cứu mạng của nàng, cho dù là ý trời sai khiến, nàng cũng sẽ đi làm cho bọn họ.
Huống chi, cắn người miệng mềm, bắt người nương tay, có ân báo ân, thiên kinh địa nghĩa.
Mộ Dung Vô Địch thấy vậy lại lần nữa thật sâu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, đè thấp thanh âm nói: “Dùng đi vật quý trấn đảo của họ, ân tình củ̉a ta là cũng chẳng đáng gì , bọn họ yêu cầu thiếu gia sau khi trở về, thay bọn họ thu thập hai dạng đồ vật khác biệt này nọ, còn lại đều là vì tình cảm ân nghĩa mà không tính.”
Dừng một chút, Mộ Dung Vô Địch càng hạ giọng , cơ hồ giống như nói với chính mình: “Long Vương đan cùng Ẩn Thối đảm.”
Cái gì vậy? Lưu Nguyệt chau mày, nghe cũng chưa nghe qua.
Nhưng phía đối diện, Thu Ngân , Ngạn Hổ đều đồng loạt nhất tề biến sắc.
Lưu Nguyệt thấy vậy nhướng mi, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt, vẻ mặt hỏi là cái gì.
“Cụ thể ta cũng không rõ ràng, chính là thực sự rất khó gặp, cho tới bây giờ vẫn không ai được đến đó mà thôi.” Hiên Viên Triệt cười cười, trực tiếp ném ra trong lời nói làm cho bên cạnh bốn người nhất tề hộc máu.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua sắc mặt đám người Mộ Dung vô địch, chỉ biết Hiên Viên Triệt đang trấn an nàng mà thôi, hải đảo thần bí kia mà còn không có , chỉ sợ không hề tồn tại.
Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt không tin, nhất thời nở nụ cười, vẻ mặt thành khẩn nói: “Không phải chuyện quá rắc rối, chỉ là những vật kia không phải đồ vật tầm thường, bọn họ lại lười rời bến đi tìm, cho nên muốn ta đi tìm giúp.”
Hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái, Lưu Nguyệt quay đầu lại nhìn Đỗ Nhất.
Đỗ Nhất cái gì cũng chưa nói, liền đem chiếc đũa trong tay từ từ buông xuống đặt trên mặt bàn.
Lưu Nguyệt nhất thời rõ ràng, lực sát thương đặc biệt rất lớn, trong đó chắc chắn nguy hiểm.
Hiểu được, Lưu Nguyệt ngược lại cảm thấy vững tâm , dù sao Hiên Viên Triệt đi đến đâu, nàng chắc chắn cũng phải đi vào nơi đó, chỉ cần biết trong hiểm cảnh hắn không gặp nguy hiểm là đủ rồi, mặt khác , không sao cả.
Bất quá không cần nghĩ cũng có thể rõ ràng, trên hải đảo thần bí đều không có đồ vật đó, cần Hiên Viên Triệt tự mình ra tay đi tìm bảo bối, tuyệt đối không có khả năng là vật dễ lấy được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc