Vương phi 13 tuổi - Chương 107

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Nghe thấy vậy, bên cạnh bàn một thương nhân độ tuổi trung niên, quay đầu sang nói : “Ai nói là Tuyết Thánh quốc thái tử giết? Khi sự việc xảy ra, ta vừa đúng lúc ở thủ đô Hậu Kim mua ít đồ ăn, mọi chuyện ta đều nhìn thấy rành mạch, ta nói cho các ngươi biết…”
“Như thế nào, không phải thái tử Tuyết Thánh quốc giết, nói mau cho mọi người nghe nào.”
Nhất thời, trong tửu lâu, mọi người bị hấp dẫn, dựng lỗ tai lên.
Trong một góc khuất của tửu lâu, bàn bên cạnh cửa sổ, bốn người đang ngồi, ba nam một nữ, nghe vậy cũng buông đũa xuống, rửa tai lắng nghe.
“Biết tân danh chấn thiên hạ, đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt không?” Trung niên nam tử thấy mọi người đều nhìn vào mình, ho khan một tiếng, thần thần bí bí nói.
“Sao lại không biết, Lưu Nguyệt kia nghe nói lớn lên cực kì tuấn tú, võ công lại giỏi miễn bàn…”
“Nói mau, nói mau, không cần nghỉ giữa chừng như vậy.”
“Chính là….”
Nhất thời thanh âm ồn ào, ầm ĩ vang lên.
“Các người biết gì? Ta nói cho biết, ngày đó, Đệ nhất cao thủ Lưu Nguyệt mới chính là người ám sát Hậu Kim quốc. Ngày đại hôn của hắn, Hậu Kim quốc chủ tự mình đến chủ hôn, không nghĩ đến Lưu Nguyệt kia chớp lấy thời cơ, một kiếm liền *** Hậu Kim quốc chủ. Các ngươi ngẫm lại xem, Lưu Nguyệt kia võ công cao cường như vậy, Hậu Kim quốc chủ chọi không nổi hắn, liền đi gặp Diêm vương luôn. Lúc ấy, cấm vệ quân của thủ đô Hậu Kim toàn bộ xuất quân, mấy vạn người lận. Chậc chậc, điều tra từng nhà, hơi chút khác thường đã bị điều lên, quả thực…. Ta sợ đến ba ngày liền không dám xuất môn, thật dọa người.”
Trung niên nam tử nói đến đây, giống như vẫn còn sợ hãi sờ sờ ***, cả người run rẩy.
Nữ tử tựa vào bên cửa sổ, nghe đến đó không khỏi hơi giơ lên mi, quay đầu nhìn lướt qua thương nhân trung niên, vẻ mặt bình thản.
“Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Đích xác, Hậu Kim quốc chủ là do cao thủ thiên hạ đệ nhất Lưu Nguyệt giết, nhưng người giựt dây đằng sau chính là Tuyết Thánh quốc thái tử, ta cùng người hầu của bộ hình của Hậu Kim quốc có chút quen biết, sự thật chính là như vậy.”
Trung niên thương nhân lời nói vừa dứt , bên kia một nam tử trẻ tuổi liền kể tiếp .
“Biết không? lúc luận võ có một nam nhân vẫn đi bên người Lưu Nguyệt , chính là thái tử Tuyết thánh quốc , bọn họ là sớm chuẩn bị tốt từ trước .
Sau khi Lưu Nguyệt giết Hậu Kim quốc chủ, Trong khi chạy trốn, trước mặt thái tử Tuyết thánh quốc nhảy xuống vực tự sát, vì không muốn để cho Tuyết thánh quốc thêm phiền toái, để cho thái tử của chúng ta không biết là Tuyết thánh quốc âm thầm ra tay.
Kết quả, ông trời có mắt, làm cho thái tử chúng ta biết chân tướng sự việc.
Cho nên, Lưu Nguyệt là mục tiêu nhỏ, Tuyết thánh quốc lúc này mới là mục tiêu lớn.”
Nam tử tẻ tuổi quơ trong tay chiếc đũa, nói chủ yếu là nước miếng bay tứ tung ( tung phi :-s ).
“Đúng, đúng, ta cũng nghe nói như vậy , cha ta cùng quan coi cổng thành là huynh đệ, cũng được nghe kể một hồi như vậy” Lập tức có người nói tiếp.
“Ân, hình như là có chuyện như vậy thật, ta ở kinh thành của Trần quốc cũng có nghe nói .” Một thương nhân từ Trần quốc tới gật gật đầu, ăn một chút đồ ăn.
“Đúng, đúng, chính là như vậy. . . . . .”
“Là như thế này. . . . . .”
Trong tửu lâu mọi người nhất thời ngươi một câu, ta một câu , nói một mảnh khí thế ngất trời, toàn bộ quay chung quanh chuyện trên.
Duy chỉ có một bàn ở cạnh cửa sổ , ba nam một nữ không có lên tiếng tranh luận giúp vui.
Khi nghe được những lời này, trên mặt đều hiện lên nét cười, bắt đầu khoan thai ( ưu tai du tai ) dùng bữa, một thân thương nhân trang sức, lại không che dấu được khí chất cao quý.
“Có bắt được Thái tử Tuyết Thánh quốc không ?”
“Thoát.”
“Không phải, hình như là nhảy xuống vực .”
“Dù sao vẫn là sống không thấy người, ૮ɦếƭ không thấy xác , ta xem hơn phân nửa là có thể thoát.”
Chín người mười ý, đâu là thật đâu là giả ? Mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, trong tửu lâu náo nhiệt một mảnh.
“Chạy, hừ, hòa thượng chạy trốn, miếu không chạy được (oan có đầu nợ có chủ), Tuyết thánh quốc ở nơi nào, nghĩ muốn đem việc xấu đã làm giao cho một người gánh vác, không có cửa đâu, chúng ta Hậu Kim quốc tuyệt đối với Tuyết thánh quốc, không thể không đối đầu .”
Một thương nhân Hậu Kim quốc ” phanh” một quyền nện xuống mặt bàn, thần tình phẫn nộ. ( vẻ mặt cực kì tức giận )
“Đúng, đúng, không thể không đối đầu.”
Lập tức, không hề ít người của Hậu Kim quốc ầm ầm hưởng ứng.
Trong tiếng kêu gào , bên kia cửa sổ , lão niên nhân tóc đã điểm bạc, tinh thần cũng rất vui vẻ, sảng khoái , uống một ngụm R*ợ*u nhạt, đè thấp thanh âm nói: “Xem ra người trong thiên hạ đều đã biết chuyện .”
** thứ nhất :
ta tự nhận mình tài hèn sức mọn ! lần đầu tiên tham gia gánh vác việc trọng trách này ! vì vậy nếu có sai sót hay nhầm lẫn gì ! kính mong mọi người tận tình chỉ giáo
thứ hai : ta là editor tập dượt ! chắc chắn k tránh khỏi nhầm lẫn ! trong 10 ngày thử việc này ! ta mong nhận được đánh giá từ phía mọi người , phê bình thẳng thắn nhưng nhẹ nhẹ tay thôi ạ ! đừng chặt , chém , ta sợ ta k trụ nổi mà chạy mất a ~
Thanh Tâm kính báo **
“Tuyết Thánh quốc cùng Hậu Kim quốc , thế không thể không đối đầu, thật tốt.” Nữ tử đang ngồi cạnh nói ra một câu, hiện lên một chút vui sướng khi có người gặp họa. Khóe miệng khẽ mỉn cười
Dung mạo tuyệt sắc , không phải Lưu Nguyệt thì có thể là ai?
Bên cạnh là Hiên Viên Triệt, Mộ Dung Vô Địch và Đỗ Nhất, nghe xong không khỏi đồng loạt cười.
“Đáng tiếc, tiểu tử kia lại có thể chạy thoát .” Mộ Dung Vô Địch thở dài một tiếng.
Sự việc tốt đẹp như vậy mà cuối cùng thái tử Hậu Kim quốc Thần Phi cư nhiên còn không thể ngay lập tức bắt được Vân Triệu, quả thực cực kì vô dụng.
Nếu bắt được Vân Triệu, Hậu Kim cùng Tuyết Thánh quốc chắc chắn muốn không lâm vào thế không thể không đối đầu thật sự rất khó.
“Vô phương, tên đó muốn chạy thì đố ai bắt được.” Hiên Viên Triệt lắc lắc chiếc đũa cười hướng Lưu Nguyệt, gắp thêm một chút đồ ăn.
Nếu ngay cả trường hợp như vậy đều ứng phó không được , Tuyết Thánh quốc xem ra cũng không thể xưng bá một phương .
“Các ngươi nói hai quốc gia sẽ xảy ra chiến tranh, chúng ta phải dự trữ hàng hóa gì mới là có lợi ?” Hiên Viên Triệt vừa dứt lời, trong tửu lâu đột nhiên có người nói một câu.
Lời này rơi xuống, không khí ồn ào, náo nhiệt lập tức hạ xuống không ít, không ít thương nhân đều bắt đầu suy tính, thương nhân có lợi lớn , chiến loạn chính là một cái mảnh đất thật tốt , nhiều cơ hội.
Lưu Nguyệt nghe vậy bĩu môi nở nụ cười, đánh đi, đánh đi, nhiều trò vui sôi động a , không uổng công nàng vì bọn họ mà chế tạo ra một cơ hội tốt như vậy , nếu không có động tĩnh, thật sự là phải xin lỗi nàng a.
Một bên Hiên Viên Triệt thấy Lưu Nguyệt cười cáo già, không khỏi lắc đầu cười gắp thêm cho Lưu Nguyệt nhiều đồ ăn,Hậu Kim quốc cùng Tuyết Thánh quốc đại loạn , hai nước giao tranh, bọn họ ở giữa ***c nước béo cò (ở giữa hưởng lợi ).
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân.” Trong lòng chính làm này niệm, bên tai đột nhiên truyền đến hai tiếng la khàn khàn tràn đầy kích động.
Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt vừa nghe đồng thời hơi nhướng mi, thanh âm này . . . . . . Nhất thời quay đầu.
Phía sau, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ, dáng người mặc thường phục, sắc mặt bình tĩnh, nhưng cặp mắt kia lại toát ra sự kích động cực kỳ .
Ba năm không thấy , lúc này tận mắt nhìn thấy Vương gia hoàn toàn không tổn hao chút gì , tâm tình kích động, không tin tức nào có thể bằng được .
Gánh chịu ba năm , tâm rốt cục có thể buông xuống.
Hiên Viên Triệt nhìn trước mắt, Thu Ngân cùng Ngạn Hổ bốn mắt đều đỏ, khóe miệng chậm rãi hiện lên vẻ tươi cười, tay điểm điểm mặt bàn, ý bảo hai người ngồi xuống một bên, nói: “Sao lại đến đây?”
** căn bản là như thế này ! ta hì hục chỉnh sửa mấy tiếng đồng hồ vẫn không lại được vs cái unkey nhà ta ! ở word thì font chữ hoàn toàn hoàn hảo k vấn đề ! post qua blog font chữ cũng thế ! nhưng cứ post vào Wap lại lỗi ! k biết vì sao mà lỗi ! k biết như nào mà sửa ! ta kính mong các nàng mở lòng beta lại hộ ta cái font chữ ! ta là ta bó tay a :( ( *hức hức hức* **
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc