Vương phi 13 tuổi - Chương 104

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Hai mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt Phỉ Thành Liệt vặn vẹo chả khác gì quỷ, vươn tay muốn bắt lấy thân hình trước mắt nhưng làm thế nào cũng không bắt được.
Ngón tay cứng ngắc ở giữa không trung, nửa ngày rơi dần xuống.
Giữa một mảnh huyết sắc, Phỉ Thành Liệt ngã xuống.
Khóe mắt ẩn hiện một tia cười lạnh, Lưu Nguyệt không thèm quay đầu nhìn. Thời gian độc phát tác nàng tính thật chuẩn. Những ai thương tổn Hiên Viên Triệt, một người nàng cũng không bỏ qua.
Nợ máu phải trả bằng máu.
Tiếng đàn vang lên bốn bề, sát phạt ngập trời.
Hiên Viên Triệt phái tới toàn bộ đều là tinh anh, Hậu Kim quốc trừ bỏ thất đường cùng lục đường đường chủ, còn lại cũng chả có bao nhiêu tài năng.
Sau một hồi chém giết kịch liệt, nhất thời liền rơi xuống thế hạ phong.
“Gọi người Tây Hán về, mau.” Bị lục đường đường chủ bảo vệ sau người, Thần Phi một thân máu đầm đìa, nộ khí xung thiên, hai mắt đỏ rực, rống to ra tiếng.
Tiếng huýt gió, tiếng huýt gió bén nhọn cực kì.
Cổ họng lục đường chủ cơ hồ đều khô, nhưng chung quanh vẫn không ai đến. Sao mọi chuyện lại thế này, người Tây Hán đâu hết cả rồi? Tại sao còn không đến?
Ý niệm không tốt quay cuồng trong đầu lục đường chủ, vẻ mặt khó coi cực kì.
“Không cần gọi về, bọn họ không tới được.” Khóe miệng cười tà, Lưu Nguyệt thân hình tung bay, năm ngón tay bay nhanh trên dao cầm, một bên cười lạnh nói.
Lời vừa nói ra, tất cả người của Hậu Kim trong đại sảnh đều biến sắc. Tây hán, chẳng lẽ nói Tây Hán…
Mà lúc này, Tây Hán một mảnh âm trầm lại càng phát ra âm trầm.
Tiền tứ đường, hậu tam đường, người người ngã xuống, trong kiến trúc màu đen có vô số thi thể, cảm giác lạnh như băng giờ lại càng lạnh lẽo.
Mà những người chưa ૮ɦếƭ thì bị những Bạch y nhân khi nãy bỏ độc, truy sát đến vùng ngoại ô, chém giết thảm khốc.
Tây Hán trong nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ bị giết nhiều như bây giờ. Dám can đảm giết nhiều người của bọn họ bằng thuốc độc, tuyệt không buông tha.
Trong rừng vùng ngoại ô, một mảnh chém giết rung trời.
Không ai có thể nghe thấy lục đường chủ đang gọi về.
Cũng không ai ý thấy được có điềm không ổn.
Ngay giữa màn chém giết ác liệt, Tây Hán đen xì, Tây Hán do mấy đời đại vương Hậu Kim thành lập, vô thanh vô tức bị phóng hỏa, một mảnh hỏa hoa xinh đẹp nộ rộ.
Màu đen cùng màu đỏ, hai màu sắc đối lập nhau cùng giao hòa, ở dưới ánh sáng lấp lánh của ngày xuân, tản ra ánh sánh ngọc chói mắt.
Quyền uy tuyệt đối của Hậu Kim quốc.
Con át chủ bài giúp Hậu Kim xưng hùng trong thất quốc.
Tây Hán, ngập chìm trong đại hỏa.
Huyết sắc vẩy ra khắp nơi, Vân Triệu từ lúc hỗn loạn vẫn đứng ở bên ngoài nhìn chăm chú, lúc này, một người nhẹ nhàng đến gần bên tai, nói nhỏ vài câu.
Trong mắt Vân Triệu nhất thời sáng ngời, nụ cười sáng lạn nở rộ trên khuôn mặt méo mó, bầm dập.
Nhìn Lưu Nguyệt một thân sát khí đứng giữa đám người, trong mắt cực kì vui vẻ.
Phất tay với người ở phía sau, thấp giọng phân phó hai câu, chiết phiến trong tay Vân Triệu lay động, lắc mình một cái hòa vào cùng dòng người đang chém chém giết giết.
Chiết phiến trong tay vung lên, chỉ để cho mặt quạt hơi hé ra, lướt qua cổ của mấy người Tây Hán đứng phía trước, huyết sắc vẩy ra, nhanh như lợi kiếm.
Gấp quạt lại, ngay cả một giọt máu tươi cũng không dính vào.
Áo lam bay bay, Vân Triệu thần tình tươi cười đi đến bên cạnh Lưu Nguyệt, vừa vung vẩy chiết phiến, vừa khẽ trở mình, một người cũng không lưu lại mạng.
Sạch sẽ lưu loát, cho dù không bằng Lưu Nguyệt một phát ૮ɦếƭ tươi, cũng không hề thua kém bao nhiêu.
Thân thủ lợi hại như vậy, nào có giống người mấy ngày trước vì đi tranh giành tình nhân với người ta mà bị đánh đến mặt mũi sưng vêu.
Huyền cầm trong tay khẽ xoay chuyển, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên sự uất giận. Ngón tay giật đứt một dây đàn, dây đàn màu bạc nháy mắt bắn ngược về phía thất đường chủ.
Dây đàn vụt bay, thân như quỷ mị.
Thất đường chủ còn không kịp thấy rõ Lưu Nguyệt đi tới như thế nào, hai cổ tay đột nhiên chợt lạnh, tay đang chém ra, chợt mất đi trọng tâm.
Huyết sắc văng ra bốn phía, ở đó còn có đôi bàn tay tối đen. Thất đường chủ mở mắt nhìn trừng trừng.
Nơi vốn có đôi bàn tay tạo nên thanh danh cho hắn, giờ chỉ còn lại sợi chỉ bạc mỏng manh, đôi tay đứt lìa khỏi cổ tay, trống không.
Rung động trong mắt còn không có hiện lên, trên cổ đã tê rần.
Lưu Nguyệt đã đứng ở phia sau thất đường chủ từ lúc nào, dây đàn trên đầu ngón tay thẳng tắp, từng giọt từng giọt máu nhỏ dần xuống đất.
Mở to mắt, thất đường chủ chậm rãi ngã về phía sau.
Lưu Nguyệt thấy vậy lạnh lùng cười, ném cây huyền cầm đầy máu đi.
“Rất đẹp. Ta biết huynh không hề đơn giản như vậy.” Cầm huyền vừa ném ra, Vân Triệu đã nhanh chóng chạy lại, tươi cười đầy mặt nhìn Lưu Nguyệt. một bên chiết phiến trong tay vung vẩy, người Tây Hán chung quang không thể nào chạm tới người.
Lưu Nguyệt nghe vậy, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Triệu, đột nhiên nhướng mày cười nói : “Phải không ?”
“Giết Tây Hán bằng thuốc độc, ám sát Hậu Kim quốc chủ, không hổ là huynh đệ của ta, có khả năng.” Chiết phiến trong tay vừa lật, vung lên một cái liền ngăn được những mũi kiếm sắc nhọn, Vân Triệu cười nheo mắt lại, thoạt nhìn rất vui vẻ.
“Tây Hán cháy.” Lời nói còn đang phiêu đãng trong không trung, đột nhiên có người kinh hãi kêu lên.
Theo phương hướng ấy nhìn qua đại môn, có thể thấy rõ ràng nơi của Tây Hán, khói đặc cuồn cuộn bốc lên, ánh lửa vàng dưới ánh sáng mặt trời, cực kì chói mắt.
Tây Hán cháy, nháy mắt, những người đang cố chống đỡ trong đại sảnh như bị dội một gáo nước lạnh, đầu mùa xuân tháng ba lại lạnh như trời đông.
Khó trách cứu viện của Tây Hán không có tới, hiện tại xem ra Tây Hán tự thân còn khó bảo toàn.
Là ai? Xuống tay ngoan độc như thế, tâm tư thâm sâu như thế, là ai?
“Thái tử điện hạ, đi mau.” Lục đường chủ thấy tình thế như vậy, trong lòng biết không ổn, nhất thời hô lớn một tiếng, trong đại sảnh, những người có thân thủ tốt nhất, nghe thấy hiệu lệnh đều nhất tề lui đến bên người Thần Phi để bảo vệ, chạy ra bên ngoài.
Mà lục đường chủ nhanh chóng xoay người, không đi ra ngoài cùng Thần Phi mà lại vọt ngược lại chỗ Lưu Nguyệt.
Thần Phi cũng là một nhân vật lợi hại, thấy vậy biết là lục đường đang kéo dài thời gian giúp hắn, trong lòng mặc dù đau, nhưng cũng không quay đầu lại, đi theo người của Tây Hán đi ra ngoài.
Một mảnh giết chóc, hết sức hỗn loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc