Vương phi 13 tuổi - Chương 1

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Trời chiều như lửa, cây anh đào rực rỡ.
Vầng dương sáng lạn (xán lạn) , cây anh đào đỏ sẫm càng hừng hực khí thế, càng tăng thêm vẻ đẹp, đem non xanh nước biếc nhuộm đẫm trung đình viện ,không gian không nhiễm chút bụi trần.
“Oanh.” Một tiếng nổ vang lên.
Hoa anh đào bay múa, huyên náo đầy trời, đình viện sừng sững bỗng trở thành bằng địa.
Không gian tĩnh mịch.
“Tuyệt vời.”Một nam nhân tóc vàng nhìn trước mắt đình viện hóa thành tro bụi, hướng tới bên người tóc đen , giơ ngón tay cái lên, trong tay thưởng thức AK47.
“Đó là đương nhiên.” Nam nhân tóc đen kiêu ngạo đáp trả.
“Tam khẩu lâm đường ở Nhật Bản , ba trăm mười một người, không có một cái người sống.” Tiếng nói phát ra từ nam tử vẻ mặt lãnh khốc tiêu sái tiến đến, trên người dính đầy máu.
“Thủ lĩnh, đã hoàn tất.”Nam tử người phương Đông, toàn thân bụi đất, xơ xác tiêu điều,trên vai vác khẩu S***g tự động mới nhất do Mĩ sáng tạo bước tới đứng bên cạnh nam tử tóc đen, bẩm báo với một nữ tử đứng hai tay ôm ***, nãy giờ vẫn chưa lên tiếng .
Tóc đen tung bay giữa trời hoa anh đào, một thân dày đặc sát khí.
Dưới ánh chiều tà, con ngươi đen trong suốt sáng ngời, dường như cáng sâu hơn đen hơn, khiến người khác không dám nhìn vào.
Miệng nhỏ anh đào , hai má phớt hông,lộ ra khuynh thành tuyệt sắc.
Nữ nhân duy nhất trong sáu người, Lâm_ thủ lĩnh tổ chức sát thủ Thừa Long, là sát thủ đệ nhất trong giới sát thủ.
Lúc này, nghe thấy báo cáo, nhướng mày ngạo nghễ cười, mang theo ngạo thị quần hùng, cuồng vọng cùng tự tin, vung tay lên nói: “Đi.” Dứt lời xoay người liền hướng phía trước đi đến.
Xa xa, tiếng cảnh báo loáng thoáng truyền đến.
Bốn người lập tức đi theo ở phía sau, không chút hoang mang, nhất phái nhàn nhã, thần thái kia quả thực coi rẻ hết thảy.
Chiếc xe đen chạy đến, dựng trước mặt mọi người , cửa xe mở ra, nam tử tóc vàng cười nhìn Lâm nói: “Lão Đại chính là lão Đại,lần này so với những lần khác đều hoàn hảo, thời gian tính toán đích thực là vô cũng chính xác.”
“Vô nghĩa, cũng không nhìn xem lão đại chúng ta là người thế nào.” Nam tử áo đen vác trên mình truy kích pháo, trong mắt đều lóe lên kiêu hãnh cùng cảm phục.
Lâm đang dẫn đầu, nghe vậy cuồng vọng cười,Thừa Long_ tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới, lão đại như nàng ra tay, một chút dấu vết cũng không lưu lại, tiêu diệt ba nhà của Lâm Đường, thật sự chỉ là một việc nhỏ nhặt .
Bước chân qua bậc thềm, Lâm hướng tới cửa xe đang mở.
Từng bước bước ra, dưới chân đột nhiên trơn trượt, đầu liền hướng thẳng cửa xe đánh tới.
Lâm khẽ nhíu mày, thân thể trong nháy mắt cư nhiên không nghe theo lệnh bản thân, thẳng tắp đánh lên cửa xe, một trận đau đầu hoa mắt ập tới, hô hấp bỗng trở nên khó khăn.
Tất cả chỉ phát sinh ở khoảng khắc, ý thức cuối cùng biến mất, Lâm mơ hồ cảm giác bản thân dở khóc dở cười, làm một thủ lĩnh tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới như nàng. . . . . . Cư nhiên lại đâm vào cửa xe của mình mà ૮ɦếƭ, quả thật làm chuyện cười cho thiên hạ,khiến giới sát thủ chê cười.
Hoa anh đào tung bay, thế giới vẫn tiếp tục luân chuyển.
Mặt trời rực rỡ,trời cao mây trắng.
Nơi đây vốn dĩ là một thế giới xa lạ.
Trong một tiểu viện yên ắng nằm trong Mộ Dung phủ, Mộ Dung Lưu Nguyệt sớm đã ૮ɦếƭ đi nhưng không ai phát hiện, đột nhiên mở mắt,ánh mắt sắc lạnh một chút cũng không còn vẻ yếu đuối trước kia , tản ra sát khí kinh người .
Lâm, lúc này là Mộ Dung Lưu Nguyệt chậm rãi đánh giá căn phòng đơn sơ trước mắt, cúi đầu nhìn thân thể của chính mình.
Mộ Dung Lưu Nguyệt, nữ nhi thứ ba do vợ lẽ Mộ Dung Đại tướng quân Thiên Thần quốc thọ sinh.
Bởi vì thân thể nhu nhược không thể tập võ, mà sinh trưởng trong một võ tướng thế gia cho nên không được sủng , diện mạo nói chung yếu đuối ,thân cao không đến mặt bàn.Nàng sống trong tướng quân phủ sớm đã không mưu tính tranh đoạt nên lại càng bị đối xử bất công ,mới năm tuổi liền bị ném vào cái tiểu viên hoang vắng bên trong Tướng quân phủ , tùy ý tự sinh tự diệt, cho dù là bọn gia nô cũng mặc sức bắt nạt chèn ép nàng như món đồ chơi.
À không, theo như trí nhớ của khối thân thể này, mấy ngày trước đây, nữ nhân của Ngũ thúc_Mộ Dung Thu vì bất hòa với cha mẹ liền sinh khí dẫn theo một đám gia nô chạy đến khi dễ nàng xem như giải tỏa , trước khi đi lại lại còn đem nàng đẩy mạnh xuống hồ.
Thân thể nữ nhi mười ba tuổi này vốn luôn bị cắt xén khẩu phần ăn nên phát triển đã không tốt, nay lại nhiễm phải bệnh thương hàn, mệnh nhỏ của Mộ Dung Lưu Nguyệt đã không giữ được ,khi tỉnh lại biến thành nàng,đệ nhất sát thủ hiện đại.
Khẽ nhắm mắt, Mộ Dung Lưu Nguyệt rất lạnh tĩnh tiếp nhận nguyên bản trí nhớ của Lưu Nguyệt , ánh mắt chậm rãi đảo qua nơi này .
Kiếp trước tâm tính được huấn luyện, làm cho nàng bất cứ thời điểm đều có vẻ mặt băng lãnh thần sắc bất động.Ở hiện đại nàng đáng lẽ đã ૮ɦếƭ, mà hiện tại nàng vẫn sống, chẳng qua là sống ở một thế giới khác mà thôi. Những sự việc phức tạp ấy xảy ra cuối cùng cũng là vậy hồi sự, sinh mệnh nếu có thể tiếp tục, nàng không phải k*** sợ lùi bước, mà là hảo hảo sống tiếp.
Nếu ông trời cấp nàng lại thêm một cơ hội, như vậy nàng đem thể hiện hết bản thân mình cũng như bản thân Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Thật sâu hít một hơi, nàng. . . . . . Hiện tại không phải Lâm,càng không phải là đệ nhất sát thủ kia, mà là Mộ Dung Lưu Nguyệt_ con cháu Mộ Dung gia, người mà họ không cho phép có bất kì tiếp xúc với bất kì ai.
Lưu Nguyệt nhéo nhéo thân thể,quả thực gầy yếu, nhưng là cái cốt cũng không tệ lắm, thân thể không phải không triển vọng , thật không biết Mộ Dung gia dựa vào cái gì mà phán đoán. Lưu Nguyệt hướng gương đồng đi đến, dù sao dung mạo Mộ Dung Lưu Nguyệt tốt xấu gì nàng cũng phải xem qua.
Đi tơi trước gương đồng, Lưu Nguyệt nhìn lướt người trong gương, khuôn mặt bình thường hoàn toàn không có gì nổi bật giữa đám người, hoàn toàn không sánh được nhan sắc trước kia của nàng.
Khẽ nhếch chân mày, trầm mặc trong nháy mắt.
Lưu Nguyệt đột nhiên để sát vào gương đồng tinh tế quan sát mặt mình. Có cái gì đó không đúng, biểu tình trên gương mặt nàng vừa thay đổi, thế nhưng bộ mặt của cái cơ thể này vẫn giữ nguyên trạng thái lúc nãy, gương mặt này quả thật có chuyện .
Mặt mày khẽ nhúc nhích, Lưu Nguyệt xoay người bước ra khỏi căn phòng nhỏ đơn sơ. Nơi này nàng không có hạ nhân hầu hạ, chỉ có một ma ma tuổi đã cao, bất quá hiện rại cũng không tiện đi lại nên đã cáo lão về quê. Nơi này chỉ còn lại mình nàng , muốn làm gì đều phải tự dựa vào mình
Bưng chậu nước tiến vào, Lưu Nguyệt đứng trước gương đồng hung hăng rửa mặt. Hình ảnh phản chiếu trong gương làm Lưu Nguyệt chợt cả kinh, tái nhợt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mày diệp liễu, mắt đen to thăm thẳm như hồ sâu không đáy. Mặt mày cùng với bộ dạng này quả thật không có một chút bình thường, đây căn bản là là thiên tư quốc sắc, khuynh quốc khuynh thành.
Mà điều khiến Lưu Nguyệt k*** sợ, khuôn mặt này cùng nàng nguyên bản giống nhau như đúc, nếu thân thể này lớn thêm chút nữa, có lẽ nàng sẽ sống rất thoải mái.
Vuốt lại dung nhan của mình, Lưu Nguyệt nhanh chóng tím kiếm thông tin trong trí nhớ thân thể này. Quả thật một tuyệt sắc như vậy, nếu là lộ ra, Lưu Nguyệt có lẽ sẽ không phải nhận sự đối xử như hiện tại,vậy nàng vì cái gì lại phải che lấp dung mạo?
“Con gái ta, con hãy nhớ kỹ, hiện tại con không thể tự bảo vệ bản thân, đừng cho bất luận kẻ nào thấy dung mạo thật kia, ngày con sinh nhật 18 tuổi nương sẽ về dẫn con đi.”
Trong chỗ sâu nhất của trí nhớ, vang lên một âm thanh hết sức ôn nhu, đó là nương của Lưu Nguyệt_ Âu Dương Tuyết.
Khi Lưu Nguyệt năm tuổi, Mộ Dung tướng quân phủ tuyên bố nương nàng ૮ɦếƭ đi. Nhưng Lưu Nguyệt chính là nhớ rõ, nương của nàng quả thật không phải ૮ɦếƭ,mà là mất tích.
Mất tích? Từ này quả thực kì diệu trong trí nhớ của một đứa nhỏ năm tuổi, tuy rằng nhớ rất rõ ràng, nhưng lại không dùng đến, “mất tích” nó bao hàm nhiều ý tứ.
Nhếch nhếch lông mày, sau khi biết được những thông tin hữu dụng kia, Lưu Nguyệt quyết định không tiếp tục để ý tới nữa. Đứng dậy lau lại khuôn mặt. Thực ra nói vậy cũng không sai, nếu không có năng lực bảo hộ chính mình, khuôn mặt này chỉ thêm gây họa, chắc chắn sẽ đem lại rắc rối cho nàng.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng lạn, trong phòng con người cũng đã được thay mới.
Thời gian trôi qua, thấm thoắt cũng được một tháng.
Ngày hôm đó,Mộ Dung tướng quân phủ vang lên tiếng ca hát cười đùa không khí vô cùng náo nhiệt, nghe nói là đại thọ sáu mươi của Mộ Dung tướng quân.
Trong tướng quân phủ khách khứa đông đúc, quan to quý nhân trong triều đều nhất tề tiến đến chúc mừng, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phái thái tử điện hạ cùng Tam điện hạ đến chúc thọ, cấp cho Mộ Dung lão tướng quân mở mày mở mặt, càng chứng tỏ Mộ Dung gia là võ tướng đệ nhất gia của Thiên Thần quốc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc