Vượng Gia Tiểu Nông Nữ - Chương 61

Tác giả: Thập Bát Kinh

Chương Vân sau khi rời đi, cũng không đem chuyện này để trong lòng, đi ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo tây xong liền vội vàng chạy về nhà, lúc trở về nhà thì đã thấy mấy cha con ông cháu Chương gia đã từ ngoài đồng trở về, Chu thị cũng nấu xong cơm chiều tối, mọi người đều nhanh chóng ăn cơm, sau khi dọn dẹp xong thì trời đã nhá nhem tối, liền mang theo thùng gỗ, một chồng cung giáp, cái cuốc, đá lấy lửa, cây đuốc, còn có một ít bột ngô đã được xào qua dầu, bắt đầu đi xuống đất.
Chương Hữu Khánh không cho Chương Liên Căn đi cùng, vì đi bắt chuột đồng phải đợi trên cánh đồng rất lâu mới bắt được chuột, dù sao cũng phải đến quá nửa đêm mới trở về, hắn sợ tuổi tác cha đã cao không chịu được .
Thời điểm đi ra đồng người cao hứng vui mừng nhất là Chương Hưng, vì ngày hôm qua còn tưởng rằng mình không được đi theo, hôm nay lúc Chương Trình gọi đi, khiến hắn lập tức vui mừng nhảy cẫng lên, lon ton chay theo.
Chương Hữu Khánh mang theo con trai, con gái đi dọc đường ruộng theo sườn núi, gặp rất nhiều người dân, lúc này cây lúa mì trên ruộng sắp nhú lên cao là thời điểm mà chuột đồng thường hay lui tới, cho nên mọi người đều nghĩ cách ra đồng bắt chuột, miễn cho lương thực dưới đất bị mất.
Mấy người Chương gia rất nhanh đã đến đầu ruộng của nhà mình, Chương Hữu Khánh đem các cung giáp đặt ở trên bờ ruộng, sau đó ra hiệu một tiếng cho mọi người cầm vài cung giáp trên tay, sau đó ào ào tản ra, cúi nửa người tìm hố đất trong bãi cỏ ven bờ, chỉ cần phát hiện có phân chuột hoặc nhiều cành lá gãy thì cơ bản đó là hố chuột.
Một vài người cúi đầu nhìn xuống, chỉ cần phát hiện có lỗ chuột là nhổ cỏ ngay lối vào, hoặc có những gốc cỏ già không nhổ được thì cẩn thận dùng cái cuốc xúc xới lên, tận lực không phát ra động tĩnh lớn, tránh cho chuột đồng nghe thấy tiếng động, gió thổi mạnh vào mà không dám ló đầu ra nữa.
Sau khi loại bỏ cỏ dại và rễ cỏ, thì đem cung giáp cắm vào bùn trước lỗ, bẻ một miếng bột ngô chiên nhỏ đặt vào giữa cung giáp, rồi để kiểm tra xem chiếc bẫy đã được cắm chắc chắn hay chưa, sau đó mọi người có thể rút lui.
Các thành viên trong gia đình Chương gia đã đem vài mẫu bờ ruộng nhà mình tìm kiếm hết một lần, trước khi tìm kiếm thì bầu trời đã tối và không thể nhìn thấy rõ lắm lỗ chuột, Chương Hữu Khánh liền lấy cây đuốc, dùng đá lấy lửa đốt lên, mấy đứa trẻ sẽ đi theo sau ௱ô** cha tìm kiếm từng chút một..
Chỉ có một ngọn đuốc nên ba huynh muội Chương Vân, Chương Trình, Chương Hưng liền phân công nhiệm vụ làm cùng nhau, ngay khi Chương Hữu Khánh tìm thấy một lỗ chuột thì Chương Trình sẽ nhổ cỏ, cuốc gốc rễ, trong kho Chương Vân sẽ ôm cái bẫy, đợi đại ca thu dọn xong sẽ đi lên cắm vào trong bùn trước cửa lỗ, còn Chương Hưng phụ trách bỏ mồi, vì thế công việc cũng rất nhanh, không tốn nhiều công sức đã hoàn thành thoả đáng.
Sau khi bày sắp đặt bẫy xong thì mọi người có thể quay lại trên bờ ruộng l, chờ đợi chuột đồng tự chạy ra ngoài để ăn mồi, vì tránh cho chuột thoát khỏi bẫy, hoặc đánh rơi bẫy cung nên phải đợi và thường xuyên đi kiểm tra một chút, nếu có cái bẫy nào mồi phía trước không thấy thì phải thay thế, là lại một cái bẫy mới ngay.
Kỳ thực mà nói, sau khi đặt bẫy xong, chỉ cần một người ở lại xem, những người còn lại sẽ có thể trở về, nhưng mấy đứa trẻ này nào sẽ bỏ lỡ mất cơ hội hiếm có để ra ngoài vào ban đêm chơi, một đám nhất quyết ở lại không chịu trở về.
Sau khi mấy cha con Chương gia ở trên bờ ruộng, liền đi đến cây hoè cỏ thụ cách đó vài bước ngồi, ban đêm mùa xuân trời vẫn còn rất lạnh cho nên bọn họ không dám ngồi lâu trên bờ ruộng như thế, mà tìm gốc cây cổ thụ dựa vào để tránh gió.
Khi đến dưới cây hoè, Chương Trình liền mở miệng nói: "Cha, ngày mai còn phải bận ở ngoài đồng, cha nên sớm trở về đi, có chúng con ở nơi này là được rồi".
Chương Hữu Khánh quay đầu nhìn con trai con gái, trên mặt không khỏi mỉm cười nói:"Các con à, đâu phải vì bắt chuột đồng, chính là ham chơi thì có, nhưng mà phải cẩn thận một chút, ban đêm trời rất lạnh cho nên đừng để rét đông cứng đi đấy, biết chưa".
Vừa nghe lời cha nói trong đó có ý tứ đồng ý, ba huynh muội nào có lý do gì mà không đồng ý, liền ngoan ngoãn gật đầu, Chương Hưng liền đi lên lấy lòng nói:"Cha, chúng con biết rồi, cha yên tâm trở về nằm ấm trong ổ chăn nghỉ ngơi đi".
Chương Hữu Khánh bật cười, vươn tay xoa đầu Chương Hưng, cười nói:"Con phải nghe lời đại ca, đừng chạy lung tung". Chương Hưng lại gật đầu một lần nữa, Chương Hữu Khánh có thế này mới đem cây đuốc giao cho Chương Trình, rồi mang theo cái cuốc trên lưng đi về.
Ngay khi cha vừa đi, huynh muội Chương gia vui vẻ ngồi xổm dưới gốc cây hoè cổ thụ, đều nói trong núi có lão hổ , con khỉ gọi là vua. Người lớn không ở bên nên muốn làm gì thì làm, nhưng thực tế, họ không làm gì khác cả, chính là tận hưởng cảm giác tự do khi đi chơi vào ban đêm, không có người quản, chỉ thế này thôi cũng đủ để họ hạnh phúc rồi.
Ba huynh muội ngồi xổm dưới gốc cây, tụm lại một chỗ mà vẫn cảm giác có chút lạnh, một lúc sau Chương Trình đứng lên nói:"Các ngươi ở lại đây đi, ta đi nhặt một ít cành cây về đốt lửa, sẽ không bị lạnh đông cứng như thế này".
Chương Vân, Chương Hưng vừa nghe xong đều nói chủ ý này rất tốt, liền cười hì hì đồng ý, Chương Trình cầm cái đuốc đi về phía trước, chỉ có một cây đuốc nên bốn phía ánh sáng ảm đạm, gió thổi cành lá lay động, lúa mạch non dưới đất cũng bị gió thổi nay phát ra tiếng vang rào rào, cảm giác như có thứ gì đó bò khắp người, tỷ đệ hai người trong lòng đều có chút rợn tóc gáy, thân thể co rút lại, ôm tròn thành một quả bóng.
May mắn thay hôm nay là ngày đầu tháng ba, vâng trăng tròn như đĩa bạc treo lơ lửng trong đêm, toả sáng khắp nói khiến cho xung quanh không rơi vào bóng tối vô hình, tỷ đệ hai người lưỡng lự một chút rồi dịch ra ngoài để ánh trăng có thể chiếu vào người họ một chút, cứ như vậy cũng không đáng sợ lắm.
Lúc này, Chương Trình cũng đã trở lại, trong tay ôm một mớ cành lá, chạy lên ném toàn bộ xuống đất, sau đó đem cây đuốc trong tay cắm xuống đất chỗ đống lá cành khô, rồi lấy đá đánh lửa lên, đám cành lá bắt đầu từ từ bốc cháy.
Những chiếc cành lá khô cháy bùng lên từng ngọn lửa nhỏ, gió lạnh thổi vù vù qua khiến những đốm lửa li ti rung rinh dữ dội, bọn họ sợ ngọn lửa vụt tắt nên vội vàng đi lên chắn gió để lửa cháy êm đềm, ngọn lửa từ từ cháy càng lúc trở nên mạnh mẽ hơn, những cành cây to cũng bắt đầu cháy tốt.
Sau khi ngọn lửa bùng cháy tốt, cũng không sợ gió thổi qua bị tắt nữa, huynh muội ba người liền dịch tránh xa sang một bên, ngồi xổm xuống sưởi ấm thân mình bên đống lửa, miệng bắt đầu nhàn nhã nói vài câu chuyện phiếm.
Ngồi xổm được một lúc thì cảm thấy chân bắt đầu tê mỏi, mấy huynh muội cùng nhau đứng dậy, giậm chân, giậm chân, co dãn nhảy lên để chân hết tê.
"Ngồi xổm chân như thế này một chút chân sẽ bị tê rần, các ngươi ở đây chờ ta". Chương Trình nói xong liền chạy về phía trước, sau một hồi bóng lưng liền hoà mình vào trong bóng tối.
Chương Vân, Chương Hưng không hiểu được đại ca muốn làm gì, mặc dù trên chân bọ họ không còn bị tê rần nữa, nhưng vẫn giẫm nhảy lung tung ở đó, ở đây thực sự không có gì chơi cả, cho nên mới vui vẻ thoải mái chơi đùa thế này.
Chương Trình lúc này rất nhanh chóng quay trở về, trước khi chạy đến đống lửa, Chương Vân, Chương Hưng cùng quay đầu nhìn lại, thấy trên tay đại ca đang ôm đầy một đống rơm khô.
"Đại ca, ca tìm kiếm ở đâu vậy?". Chương Vân không khỏi tò mò hỏi.
Chương Trình chạy tới ném rơm khô xuống đất bên cạnh đống lửa, lúc này mới ngồi xuống, nghe được câu hỏi của Chương Vân, thì đáp lại:"Đầu ruộng nhà Đại thành thúc, không phải có cắm con bù nhìn sao, ta sang đó đi lấy".
"Đại ca, ngươi xé xác bù nhìn của nhà người ta à?". Chương Vân buột miệng hỏi, Chương Trình vội vàng xoay người làm động tác ra hiệu nói nhỏ với nàng, sau đó chỉ bốn phía ra ý bảo nàng cẩn thận bị người nghe thấy.
Nhìn thấy đại ca như vậy, Chương Vân nhịn không được "Phốc" một tiếng cười, Chương Hưng cũng cười ha ha, mấy người đang vui vẻ thì phía sau lưng đột nhiên có tiếng nói:"Nha, các ngươi đem bù nhìn nhà Đại Thành thúc huỷ đi, ta chính là đã nghe được rồi, cẩn thận một chút, ta sẽ nói cho hắn biết". .
Điều này thật đột ngột, khiến cho huynh muội Chương gia vô cùng giật mình, liền quay đầu nhìn về hướng nơi âm thanh phát ra, trong bóng tối có một đôi mắt sáng lấp lánh, rất nhanh chủ nhân của áng mắt ấy chạy tới, ra chỗ sáng, mọi người nhìn xem, hoá ra là Thường Quyên, nàng ấy cố tình đè yết hầu nói giọng ồm ồm để người khác không nghe ra được giọng nói của mình.
"Ha ha ha, doạ đến các ngươi rồi". Thường Quyên vừa chạy đến đã phá lên cười, vì trò đùa của mình thành công mà rất vui vẻ.
"Được rồi, ngươi dám nghe lén, xem ta có đánh ngươi không". Chương Vân nhìn thấy Thường Quyên cười vui vẻ như vậy, không khỏi vươn tay ra kéo cánh tay nàng ấy, tựa hồ muốn đánh nàng trả thù.
Thường Quyên vội vàng nhảy lên vài bước, vẫn cười hi hi như cũ:"Ta là người nghe trộm, còn các ngươi lúc đó chẳng phải là người ăn trộm sao, chúng ta đều tám lạng, nửa cân cả thôi, đừng ai nói ai".
Chương Vân thực sự cũng không phải là tức giận, chỉ là muốn trêu đùa cùng nàng thôi, nghe Thường Quyên hình dung như vậy, trên mặt không khỏi căng lên, phá lên một tràng cười, Chương Hưng, Chương Trình ở bên cạnh cũng cười theo.
"Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, nếu các ngươi còn tiếp tục cười nữa thì lũ chuột đồng sẽ sợ hãi mà bỏ chạy mất". Sau khi cười một hồi, Chương Trình vẫy tay với các nàng, bảo các nàng nghỉ không cười nữa , miễn kinh động đến chuột thì không phải uổng phí công một đêm sao.
Chương Vân, Thường Quyên thấy vậy cũng từ từ nhị cười, lúc này bụng có chút đau, cả người mệt mỏi ngồi xuống trên đống rơm, xoa xoa cái bụng.
Sau khi hai người tạm nghỉ, Chương Vân lại hỏi:"Giờ này rồi, sao ngươi còn ở lại đây?".
"A, xem ta, đều đã quên tới đây là chi". Nghe Chương Vân hỏi như vậy, Thường Quyên có chút quanh co, lập tức đứng lên quay mặt nhìn về phía Chương Vân cùng Chương Trình:"Ta cũng ra đây bắt chuột đồng, vừa mới ở đầu ruộng bên kia nhìn thấy có ngọn lửa cháy nên mới chạy lại xem thử có người quen hay không, vừa tới nơi liền nghe thấy các ngươi nói chuyện, kết quả là trêu đùa vui quên mất, ta đi lại là muốn kêu gọi các ngươi qua xem chúng ta bắt chuột".
Thường Quyên nói xong, liền đứng dậy,vươn lấy tay ra nắm tay Chương Vân, dùng sức kéo nàng lên, miệng thì thúc giục:"Mau, mau, nhanh một chút, chúng ta đi qua xem, bọn họ bắt chuột đồng rất lợi hại". Miệng la hét, thấy Chương Vân còn chưa đứng dậy, đang còn ngồi xổm dưới đất, vươn tay ra đặt lên eo nàng ôm kéo dậy.
Thường Quyên lấy tay ôm như vậy làm Chương Vân cảm thấy nhột, cả người đều vặn vẹo, cười đẩy tay nàng ra, miệng vội vàng nói:"Đừng, đừng, nhột quá, tự ta đứng lên được, ngươi đừng kéo nữa ". Thấy Chương Vân như vậy, Thường Quyên liền buông tay ra rồi đứng dậy, Chương Vân cũng lấy tay chống đỡ, tự mình đứng lên.
"Đừng nóng vội, đợi một chút, để ta đi nhìn xem mồi có bị ăn hay chưa." Chương Trình thấy Thường Quyên vẫy tay ra hiệu cho họ mau đi theo, liền nói vài câu rồi duỗi tay ra cầm bó đuốc trong bùn lấy ra cùng với một ít cái bẫy chạy về phía ruộng nhà mình.
Thấy đại ca chạy đi kiểm tra mồi rồi, Chương Vân vội kéo tay Thường Quyên:"Chúng ta vẫn đợi một chút đi, chờ đại ca của ta đi lại rồi chúng ta đi cũng không vội". Mặc dù Thường Quyên đang sốt ruột, nhưng cũng không phải không hiểu lý, nghe Chương Vân nói như vậy, liền dừng bước, chờ Chương Trình quay lại rồi cùng đi qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc