Vượng Gia Tiểu Nông Nữ - Chương 44

Tác giả: Thập Bát Kinh

"Vân nhi, muội đừng ngồi dậy, mau nằm xuống đi".Chương Trình thấy nàng muốn chống đỡ ngồi dậy, vội bước nhanh tiến lên ngăn cản., đừng đứng dậy và nằm xuống nhanh chóng.
"Đại ca, chuyện nói trong từ đường sao rồi, đại ca nói cho muội biết đi". Chương Vân cũng không có chống đỡ nữa, liền nằm xuống mở miệng nói.
Chương Trình đến ngồi xuống băng ghế cạnh mép giường , Chu thị thấy hai huynh muội có chuyện muốn nói nên lên tiếng:"Vậy Trình Tử, con ở lại đây, nương đi sắc thuốc". Thấy ba huynh muội đều đồng ý, nên Chu thị mới ra khỏi phòng.
"Hôm qua cha mang ta đi từ đường, trên đường đi cha cũng nói với huynh đây là chủ ý của muội, chúng ta làm như muội nói vậy, đến từ đường thì đứng chờ ở bên ngoài, mãi cho tới khi bên trong việc tế tổ kết thúc thì cha liền mang theo huynh ở ngoài cửa gọi lý chính, sau khi lí chính đến thì đem chuyện dầu trà nói ra cho ông ấy biết, lí chính lúc đó miễn bàn có bao nhiêu vui mừng, nói thẳng ra nhà chúng ta đã có đóng góp rất lớn với người dân trong thôn, sau đó lí chính liền thông báo mọi chuyện ra trước mặt mọi người, cũng mời các vị trưởng lão trong tộc cùng nhau thương nghị chuyện này". Chương Trình vẻ mặt đầy ý cười nói ra, trong giọng nói tràn đầy phấn khích.
"Sau đó lí chính cùng các bậc trưởng lão đã thương lượng được kết quả gì rồi?". Cái Chương Vân quan tâm kết luận, nghe xong liền hỏi.
Chương Trình lắc đầu nói: "Huynh cũng không biết được, muội lúc đó không có ở đó nên không có nhìn thấy cảnh tượng vui mừng lúc đó đâu, huynh cùng cha nào có lấy đâu ra cơ hội để đi tìm lí chính, vì đều bị mọi người vây quanh, người người trái, phải kéo chúng ta đến nhà làm khách, hôm qua ta cùng cha rời nhà này đi nhà khác mãi đến trễ mới trở về, lúc đó còn vào phòng xem muội, thấy muội đã ngủ rồi nên không đánh thức muội dậy nữa".
Chương Vân tuy rằng trong lòng rất muốn biết kết quả, nhưng lúc này vẫn chưa có tin tức gì nên chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, lại nhìn thấy đại ca vui vẻ như vậy trong lòng không khỏi vì huynh ấy mà vui mừng, trên mặt cũng nở nụ cười, nghe đại ca nói bị mọi người kéo đi làm khách, Chương Hưng ở một bên nghe cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng xen vào hỏi vài câu, tiểu tử này hỏi phần lớn là ăn và chơi, tổng thể hai phương diện này không thể tách rời, chọc cho Chương Vân với Chương Trình cười không ngừng.
Trong phòng đang nói chuyện cười vui vẻ thì Chương Hữu Khánh đẩy cửa bước vào nói:"Trình Tử, lão tam nhà lí chính đi lại đây, nói là mời chúng ta đi qua xem". Nói xong liền bước đến bên giường nhìn xem xét Chương Vân một cái rồi nói," Vân nhi, con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, đừng lo lắng quá chuyện dầu trà, có cha cùng đại ca con lo liệu".
Chương Vân gật đầu đáp ứng, sau đó thúc giục cha với đại ca mau đi một chút, hai người cùng nhau rời khỏi phòng, Chương Hưng cũng đi theo sau ra ngoài, qua không bao lâu Chu thị bưng bát thuốc đi vào để cho nàng uống thuốc, rồi ngồi bên cạnh lặng lẽ may vá, chẳng bao lâu thì Chương Vân lại mê man ngủ thiếp đi.
Liền như vậy qua hai ngày sau, Chương Vân mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, đầu bớt nặng nề, mũi thông thoáng, cổ họng không còn đau, không còn hắt hơi, các triệu chứng cảm lạnh dường như cũng được loại bỏ, cứ như thế nàng dần dần liền có tinh thần, sáng sớm hôm đó nàng còn cầu xin Chu thị xuống giường , nghĩ muốn đi bộ trong sân một lát.
Chu thị thấy nàng thực sự đã tốt hơn rất nhiều, nhìn không có gì đáng ngại nữa mới gật đầu đáp ứng, nhưng phải bảo nàng mặc quần áo bông vào cho ấm rồi hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng.
Chương Vân mấy ngày nay không ra khỏi phòng nên vừa bước vào sân, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp, hít thở vài hơi khí trong lành, chỉ cảm thấy tinh thần liền sảng khoái, trên mặt lộ ra nụ cười thư thái.
Chu thị thấy nàng tinh thần tốt như vậy cũng yên tâm, cười nói: "Con tự đi một chút, nương vào phòng bếp nấu bữa sáng cho con". Chương Vân gật đầu, còn Chu thị đi hướng vào phòng bếp.
Chương Vân nhìn trong đại sảnh nhà chính không thấy người khác, không biết cha và bọn họ đã đi đâu, lúc này trong nhà thật im ắng, nàng liền nhàn nhã đi lang thang trong sân, nhìn nhóm gà mái, gà con trong sân đi được vài bước lại mổ mấy lần vào bùn đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu éc éc éc, đây là những con gà con gần trưởng thành rồi, ước chừng đầu hạ là có thể đẻ trứng.
Ở trong sân được một lúc, Chương Vân liền bước đi vào phòng bếp, Chu thị đang bưng cháo nhìn thấy con gái đi vào nói: " Vừa vặn cháo bạc hà mà buổi sáng Tiểu Quyên mang đến vẫn còn nóng quá, con ăn trong phòng hay ngồi đây ăn?".
"Ngồi đây ăn đi." Chương Vân cười nói, đi tới trong góc ôm một cái băng ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh bồn nước, Chu thị đặt bát cháo bốc khói nghi ngút lên trên ván bồn nước, một cỗ mùi thơm sảng khoái ập đến trên mặt, Chương Vân cầm lấy thìa nhẹ nhàng khuấy cháo bạc hà để cho nó tản nhiệt ra ngoài, để cho nó không bị nóng quá.
Dạo này Thường Quyên ngày nào cũng mang cháo bạc hà đến, nàng đã ăn mấy ngày rồi nhưng không thấy chán vì cháo bạc hà thay đổi theo ngày, mặn ngọt, thỉnh thoảng có ngò cắt nhỏ trong cháo, hoặc các loại lá rau cắt nhỏ khác, khi nấu ra có vị hơi khác, nhưng lại hợp khẩu vị của nàng.
Sau khi khuấy cháo vài lần, Chương Vân cảm thấy không còn nóng lắm thì cầm thìa múc lên ăn, Chu thị rửa sạch nồi, lau tay nói:"Hôm kia cha mẹ Cẩu Tử mang Cẩu Tử tới, Cẩu Tử nói đến tìm con nhưng nghe nói con bị bệnh nên thím ấy ngăn lại, bảo không muốn làm phiền để cho con nghỉ ngơi, cả nhà ngồi chơi một hồi rồi đi về". Nói xong tay liền chỉ về bên ngoài sảnh phòng bếp nói," Còn đưa tới một đù* chân hươu, nói là cho chúng ta nấu ăn nếm thử, còn lột cả da ra, đến lúc đó làm một cái mũ da rồi mang đến cho con đội ".
Chương Vân nhìn theo hướng chỉ của Chu thị, thật sự có một miếng thịt đù* lớn treo dưới mái hiên, vết máu hiện rõ loang lổ, rõ ràng là còn rất tươi, nàng đã từng nghe nương nói qua, cha Cẩu Tử lúc rảnh thì thường lên núi săn chút món ăn thôn quê, đặc biệt là rất có bản lĩnh săn thú, lúc này xem ra quả thực là như vậy.
"Nương, vậy bây giờ chúc ta cắt xuống một miếng nấu ăn thử đi, lúc này đang còn tươi mới, so với muối thì ăn ngon hơn". Chương Vân hai đời cộng lại cũng chưa từng ăn qua món ăn thịt trên rừng núi chính tông, lúc này xem ra có chút th*m mu*n thèm ăn, muốn nếm thử xem nó có vị như thế nào.
Chu thị cười nói: "Chờ con khoẻ hẳn thì nương sẽ nấu một bát lớn cho con ăn thoải mái, còn thừa lại lấy đi đem ướp muối".
Chương Vân nhất thời cười cười, vội vàng gật đầu, trong lòng vui vẻ nghĩ nhiều nhất một hai ngày nữa là có thể được nếm thử thịt hươu.
Sau khi ăn cháo, Chương Vân cảm thấy trên người rất thoải mái, nên không muốn quay trở về phòng, liền ngồi ở trước bếp nói chuyện cùng với bóc hạt ngô với Chu thị, ít ra cũng giúp bóc được vài bắp ngô, đại bộ phận bắp ngô trong nhà năm trước đều lấy đi nạp thuế, còn thừa lại một ít thì để dành làm thực phẩm, tách hạt nghiền thành bột ngô, trong thời gian chờ đợi đến lúc thu hoạch được lúa mạch thì đây là lương thực chủ yếu của cả nhà.
Nhà bọn họ chỉ có sáu mẫu ruộng cạn, không có ruộng nước cho nên không có gạo ăn, bởi vậy Chu thị thường lấy một ít bột mì, bột ngô đi sang nhà người khác để đổi lấy gạo lứt, hạt cao lương trở về, mỗi tháng nấu một, hai lần xem như thay đổi khẩu vị cho con.
Đang tách hạt ngô, Chương Vân không biết thế nào lại nghĩ đến ruộng lúa, trong lòng thầm nghĩ chờ sau khi gia đình tiết kiệm được một ít tiền thì hẳn phải mua mấy mẫu ruộng nước để trồng lúa, đến lúc đó mới có thể thường xuyên được ăn cơm thơm ngào ngạt, như vậy ngày mới thực thoải mái.
Hai mẹ con cũng không vội, làm việc chậm rãi nói chuyện nhẹ nhàng, thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Chu thị thúc giục mấy lần không cho Chương Vân tách hạt ngô bảo về phòng nghỉ ngơi, nhưng nàng không có cảm thấy mệt mỏi, vận động cơ và xương khớp một chút còn tốt hơn là nằm xuống, nàng cứ lắc đầu không chịu quay vào phòng, thẳng cho đến khi Chu thị thúc giục nhiều lần lắm nàng mới đứng dậy chuẩn bị đi về phòng.
Mới vừa bước ra khỏi phòng bếp liền nghe thấy bên ngoài sân hàng rào có giọng nói, nghe như cha và mọi người về, Chương Vân vội vàng chạy đi qua đợi bọn họ ở cổng sân.
"Vân nhi, sao con lại đứng đây, đừng đứng ở cổng sân dễ trúng gió, mau vào đi". Chương Hữu Khánh từ xa đã nhìn thấy con gái đứng ở cổng sân, liền đi lên hai ba bước, miệng lo lắng vội la lên, phía sau là Chương Liên Căn, Chương Trình cùng Chương Hưng cũng nhanh bước chân hơn đi tới.
Chương Vân mỉm cười, tiến lên cầm lấy cánh tay của cha hỏi: "Cha, một buổi sáng nay mọi người đã đi đâu vậy ?". Lúc này còn chưa có qua mười lăm, cho nên chưa tới thời điểm làm đất cày bừa vụ xuân mà đàn ông già trẻ trong nhà đều đi ra ngoài hết, quả là tình huống hiếm thấy.
"Lí Chính triệu tập người toàn thôn đi lên núi Thanh Truân Lĩnh, một buổi sáng sớm hôm nay thì cây hoa trà trên núi đã được phân chia, chỗ nào thuộc về nhà ai đều đã được ghi trong danh sách, ai cũng không được tranh mua, sau này mọi nhà đều có dầu trà". Thấy Chương Vân vừa hỏi, Chương Hữu Khánh cười hì hì nói.
Chương Vân chờ đợi liền ra kết quả này, trong lòng nàng từ lúc đầu cân nhắc thầm nghĩ nếu lí chính ở trong thôn thực sự làm việc thiết thực cho thôn, thì cây hoa trà phải được chia ra, như vậy thôn xóm mới có sự cân bằng, cũng không đến mức làm mất sự hoà khí, muốn có kế hoạch tốt hơn thì phải mở rộng trồng trọt, như vậy sẽ mở ra con đường làm giàu cho thôn , nghĩ đến điều này nàng không khỏi hỏi: "Vậy cha, lí chính có bảo người trong thôn trồng thêm cây hoa trà không?".
"Làm sao con biết, lú chính vừa rồi đã nói, thừa dịp này còn chưa đến ngày mười lăm mọi người đều là làm nông nhàn hạ, mấy ngày nay để cho già trẻ trong thôn cùng nhau xới một ít đất trên núi, cố gắng trồng trọt thêm một ít cây hoa trà". Chương Trình ở một bên vừa nghe nàng hỏi như vậy vội nói:"Đúng vậy, đây không phải là chúng ta về nhà lấy cuốc, cào cầm trở lại đi lên núi sao".
Chu thị nghe thấy động tĩnh liền bước ra khỏi phòng bếp, vừa vặn nghe xong lời Chương Trình, cao hứng vui vẻ nói: "A, đây là một chuyện tốt, vậy thì đừng chậm trễ, nên mang theo thì đều mang theo đi nhanh lên, ta sẽ làm mấy cái bánh nướng rồi đưa lên núi, đợi đến lúc đói bụng mọi người có thể ăn".
"Dạ, nương". Chương Trình cười đồng ý , chạy tới nhà tranh ở hậu viên lấy nông cụ, Chương Hữu Khánh lại đi đến dặn dò Chương Vân, thân nình còn chưa có khoẻ hẳn, nếu không muốn ở trong phòng thì đi phòng bếp, ngồi trong nhà chính hoặc trước bếp, đừng đứng ở bên ngoài dễ trúng gió cảm lạnh, miễn cho bị bệnh trở lại.
Chương Vân mỉm cười đồng ý, đợi đến say khi lấy được nông cụ, tôn tử ba người liền đi ra ngoài sân đi lên núi, Chương Hưng nào bỏ lỡ cơ hội náo nhiệt này đâu, cũng cùng đi theo, cùng với mấy đứa nhỉ khác vui chơi.
Sau khi chờ mọi người đi ra ngoài, Chương Vân đi vào bếp ngồi xuống băng ghế, nhìn Chu thị đang nhào mì, làm bánh bột ngô, thỉnh thoảng cũng tán gẫu vài câu, hai người lời nói phần lớn đều vây quanh cây hoa trà, trong đầu đều cảm thấy có hi vọng, Chu thị nói có lẽ chờ thêm hơn một năm rưỡi nữa thì trên núi sẽ tràn đầy cây hoa trà mới trồng.
Chương Vân nghe xong thầm nghĩ, bộ dạng cây hoa trà sinh trưởng chậm, đặc biệt muốn kết trái cây dầu trà cũng không thể ba năm năm là không có khả năng, bất quá nàng cũng không nói ra, dù sao người trong thôn đều có một lòng đoàn kết, vui mừng như vậy, hơn nữa đây lại là chuyện tốt, nàng không cần phải nói ra làm tổn thương tinh thần của mọi người, lại nói trên núi hiện tại cũng có cây hoa trà, cũng đủ cấp cho mỗi gia đình một chút dầu, còn chuyện cây trồng mới này cũng không phải là nhất thời mà là lo cho kế hoạch lâu dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc