Vụng Trộm Yêu Anh - Chương 65

Tác giả: Trúc Dĩ

Chương 65: Ghế tình nhân
Người chờ bên ngoài nhà vệ sinh nữ rất nhiều, hàng người đã dài ra tận ngoài cửa.
Tang Trĩ không có ý định vào nhà vệ sinh, chỉ muốn rửa lại mặt. Cô trực tiếp lách người qua kẽ hở đi đến trước bồn rửa tay, mở vòi nước ra.
Đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình trong gương, khóe môi mím thành một đường thẳng, nhìn qua không giống như vừa đi mắng người, mà còn giống như mới bị người ta mắng cho một trận xong vậy.
Tang Trĩ nhận ra ban nãy mình vừa nói vừa khóc, cảm thấy thật xấu hổ. Cô thở hắt ra, rút ra một tờ khăn giấy lau mặt.
Nghĩ đến ngày hôm qua cô đã cố gắng vắt hết óc nghĩ được cái gì đều nói ra hết, nghĩ đến thái độ điềm nhiên như có như không có Đoàn Gia Hứa, cuối cùng là cái ý nghĩ thiểu năng của mình khi đi nói đạo lý với Tang Diên.
Khí nóng vừa mới hạ xuống xong lại lần nữ dâng lên.
Tang Trĩ ném khăn tay vào thùng rác, ra khỏi nhà vệ sinh trở về bàn ăn.
Đây là một cái bàn bốn người ngồi. Lúc này Tang Diên và Đoàn Gia Hứa ngồi hai chỗ hai bên, một người ngồi ở ngoài cùng, người kia ngồi ở bên cạnh cửa sổ.
Tang Trĩ nhìn chỗ ngồi còn lại, không muốn ngồi chung với Tang Diên, chỉ có thể đẩy Đoàn Gia Hứa, cứng rắn nói: “Anh ngồi trong đi.”
“Ngang bướng quá,” Vào lúc này, Tang Diên lại thốt lên, “Bao lớn rồi mà ngay cả cái từ tuyệt giao này cũng nói ra khỏi miệng được hả.”
Chờ Đoàn Gia Hứa ngồi qua bên cạnh xong, Tang Trĩ mới ngồi xuống, nhưng lại làm như không nghe anh ấy nói gì. Nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy rất uất ức, nhanh chóng đáp trả: “Đó là đoạn tuyệt quan hệ.”
“Quan hệ ở đâu ra?” Tang Diên cười nhạo một tiếng, “Nhắc nhở cô đây một câu, mười tám đời nhà họ Tang đều là con độc đinh.”
“…” Tang Trĩ nhìn anh ấy, “Lát nữa em sẽ nói lại với cô bác.”
“Ồ.” Tang Diên đổi giọng: “Đời thứ nhất mới là con độc đinh.”
Vì thường xuyên nhìn thấy hai người họ cãi nhau nên Đoàn Gia Hứa không cho đây là chuyện lớn gì, còn rất hứng thú ngồi bên cạnh nghe. Đoàn Gia Hứa nhanh chóng đưa menu đến trước mặt Tang Trĩ, cắt ngang đoạn đối thoại của hai người họ: “Gọi món trước đã.”
Tang Trĩ mấp máy môi, kìm nén lửa giận lật menu.
Tang Diên thì chưa nói xong, tiếp tục châm dầu vào lửa: “Bấy giờ ở bên nhau mới được bao lâu đâu, cùi chỏ lại hướng ra bên ngoài rồi hả.”
“Anh có thể nói lý được không vậy?” Tang Trĩ tức giận lên, nổi trận lôi đình đóng menu lại, “Lần sau em về nhà, rồi chạy đi tìm cô bạn gái của anh đánh một trận, khi đó anh nghĩ thế nào đây?”
“Hai chuyện này có thể giống nhau sao?” Tang Diên nói, “Bạch, Nhãn, Lang.”
“Sao em lại thành Bạch Nhãn Lang? Còn nữa, không giống chỗ nào cơ chứ?” Tang Trĩ quyết tâm ầm ĩ lần này với anh ấy cho xong, “Dù sao thì anh đánh người đã sai rồi, anh nói lý đi được không vậy? Cũng có phải chuyện nghiêm trọng ghê gớm gì đâu.”
“Nói lý?” Tang Diên nhìn chòng chọc cô mấy giây, ngược lại còn cười, “Xin lỗi, anh đây, không thích cách giải thích đàn bà như thế.”
“…” Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Vả lại, bạn học này.” Đốt ngón tay Tang Diên gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi nói, “Tôi với anh em tôi đánh nhau, bạn có vấn đề gì à?”
“…” Tang Trĩ lập tức nhìn về phía Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa ngồi lệch một bên, tay chống một bên má nhìn Tang Trĩ. Anh nâng tay vuốt ve đầu cô, buồn cười nói: “Đừng cãi nhau với anh trai em.”
Tang Trĩ cứng nhắc đáp lại: “Là anh ấy muốn gây sự với em trước.”
Đoàn Gia Hứa: “Anh cũng đánh lại cậu ấy, hòa rồi.”
Nghe vậy Tang Trĩ mới nhìn Tang Diên, nhưng chẳng nhìn ra cái vết thương nào trên gương mặt anh ấy cả. So sánh giữa hai người, thấy thế nào cũng là Đoàn Gia Hứa chịu trận ác liệt hơn hẳn.
Nhưng cũng có thể là vì, Đoàn Gia Hứa đánh người khá nể tình, không đánh mặt mà chỉ đánh trên người thôi thì sao.
Tang Diên không nói gì về chuyện này, cúi đầu lướt điện thoại.
Nhìn qua không hiểu sao lại cứ thấy đáng thương.
Lửa giận trong lòng Tang Trĩ nháy mắt lại tan đi hơn phân nửa. Nghĩ đến nguyên nhân chủ yếu mà anh ấy đến đây, cô trầm mặc vài giây, lại nhìn qua Đoàn Gia Hứa hỏi: “Sao anh lại đánh anh hai em hả?”
“…”
***
Nghĩ lại thì, nếu như đối tượng của cô không phải Đoàn Gia Hứa mà là một người đàn ông trạc tuổi anh, Tang Diên hẳn sẽ không tìm đến người ta đánh một trận như vầy.
Vậy nên nguyên nhân lớn nhất mà Tang Diên đánh Đoàn Gia Hứa đại khái chính là, quan hệ của hai người họ.
Nghĩ như vậy.
Tang Trĩ cảm thấy sự tồn tại của mình cứ như là không khí vậy.
Thấy hai người họ cũng không xem đây là chuyện lớn, trong lòng không còn khúc mắc gì nữa, cảm xúc của Tang Trĩ đến nhanh đi cũng nhanh. Sau khi chọn xong món ăn, cô thuận miệng hỏi: “Các anh đến bệnh viện chưa?”
Đoàn Gia Hứa: “Rồi.”
Tang Diên liếc anh không lên tiếng.
“Vâng.” Tang Trĩ nhìn Tang Diên, chủ động nói chuyện, “Anh hai, anh bị đánh chỗ nào thế ạ?”
Giọng điệu Tang Diên nhạt nhẽo: “Có chuyện gì với em à?”
Đợt chiến tranh lạnh này kéo dài cơ hồ gần hai tuần liền, Tang Trĩ nhíu mày rất khó chịu nói: “Mấy lời ban nãy em nói không đúng sao? Em cũng đâu phải rảnh rỗi đi gây sự đâu, còn nữa, anh có cần phải tức giận lâu như vậy không?”
Tang Diên nâng mí mắt lên, vẻ mặt biếng nhát: “Đoàn Gia Hứa, bạn gái mày có bệnh à?”
“…”
“Nói với bạn gái mày, tao có người yêu rồi.” Tang Diên rõ ràng không có ý định sẽ ngưng chiến như vậy, gằn từng từ nghiêm túc nói: “Vậy nên, không có việcthì, ít, bắt, chuyện, với tao.”
“…” Tang Trĩ lại giận, “Vậy anh trả lại tám trăm tệ đây cho em.”
Tang Diên mặc kệ cô.
Đoàn Gia Hứa cười khẽ: “Hai người tính cãi nhau cả một đêm đấy à?”
“Ai muốn cãi với anh ấy,” Tang Trĩ cúi đầu uống một ngụm nước, nén giận nói, “Không đếm xỉa tới thì thôi, ai mà thèm chứ.”
Vừa lúc thức ăn được đem lên.
Ầm ĩ với Tang Diên cả buổi trời, Tang Trĩ sớm đã đói bụng. Chút lửa giận còn sót lại trong tích tắc cũng tiêu tan, cô kẹp sò biển cho vào trong chén, lại quên mất lời mình vừa nói ban nãy, bắt đầu gợi chủ đề với anh ấy: “Anh, bạn gái anh là ai thế ạ?”
Tang Diên không đáp.
Tang Trĩ lại nhìn Đoàn Gia Hứa: “Anh biết không?”
Đoàn Gia Hứa đeo bao tay vào, lắc đầu cười.
Tang Trĩ nghi ngờ: “Người bạn gái này của anh, nói thế nào cũng đã qua mấy tháng rồi còn không thấy cái bóng người đâu. Ngay cả ảnh chụp thôi em còn không thấy qua. Hôm qua em gọi video với mẹ, cũng không thấy mẹ nhắc đến.”
Tang Diên không muốn bẩn tay, chỉ gắp những món ăn không cần bóc vỏ: “Muốn gì thì cứ nói thẳng.”
Tang Trĩ: “Có phải vì không muốn đi xem mắt nên anh mới bịa đại cái lý do này không?”
“…” Tang Diên giương mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh cần phải bịa?”
Rõ ràng là anh ấy không hề có ý định sẽ tiếp tục chủ đề này, Tang Trĩ nhìn anh ấy một hồi, sửa lời: “Vậy anh định lúc nào sẽ về Nam Vu vậy? Hai ngày này em đều phải đi làm, nhưng cuối tuần em có thể đi chơi với anh.”
Tang Diên: “Anh đến tìm người anh em của mình, em đi chơi với anh làm gì?”
“…”
Đoàn Gia Hứa lột được một chén tôm, đưa đến trước mặt Tang Trĩ. Nghe vậy, anh nhíu mày nói với Tang Diên: “Tao với mày? Vậy tao có được mang theo người nhà không?”
Tang Trĩ sớm đã không còn muốn phản ứng với Tang Diên nữa, cúi đầu ăn tôm.
Tang Diên với tay, không báo trước cầm lấy cái chén tôm đã lột sẵn của Tang Trĩ về phía mình: “Tùy ý.”
Tang Trĩ bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Tang Diên đổ toàn bộ tôm trong chén vào chén của anh ấy, sau đó trả lại cái chén không về trước mặt Đoàn Gia Hứa, thản nhiên phun ra hai từ: “Vất vả.”
“…”
Tang Trĩ thật sự không biết.
Vì cái cớ gì mà Tang Diên có thể, khiến người ta cảm thấy phiền đến vậy.
Để thuận tiện giành ăn với anh ấy, Tang Trĩ dứt khoát đổi luôn chỗ ngồi qua ghế bên cạnh anh ấy. Tang Diên gắp cái gì, cô sẽ động đũa ngay, đi trước một bước gắp nó về chén của mình.
Sau đó, Tang Diên đành phải bắt buộc tay làm hàm nhai, đeo bao tay vào lột tôm.
Anh ấy lột xong một con bỏ vào chén mình, một giây sau đó Tang Trĩ liền gắp ngay con đó từ trong chén anh ra, bỏ vào miệng nhai xong nuốt luôn.
Tang Diên mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào cô: “Em ăn ςướק à?”
Tang Trĩ đang nhai thức ăn, quai hàm phồng lên như đang thị uy. Cô nhanh chóng nuốt hết thức ăn trong miệng, chân thành nói: “Giúp anh thử vị đó.”
“…”
“Nhưng em vẫn chưa kiểm tra được,” Tang Trĩ nói, “Anh lột cho em hai mươi con tôm, em thử lại lần nữa.”
Tang Diên: “Đến từ đâu lăn lại đó đi.”
Đoàn Gia Hứa ăn no rồi, ngồi yên ở chỗ của mình. Thấy vậy, anh ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Tang Trĩ, uốn cong môi nói: “Ngồi lại đây nào.”
Tang Trĩ: “Sao vậy?”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ nói: “Anh hầu hạ em.”
Tang Trĩ chớp chớp mắt, ngoan ngoãn vâng một tiếng, đứng dậy về lại chỗ ngồi ban nãy.
“…” Nghe được hai chữ ‘hầu hạ’, khóe miệng Tang Diên co quắp, tháo găng tay xuống, “Hai người yêu đương thật sự đúng là khiến người khác buồn nôn.”
***
Sau khi kết thúc cơm tối, Đoàn Gia Hứa đi thanh toán.
Ba người rời khỏi nhà hàng, Tang Diên lấy trong túi ra chìa khóa xe của Đoàn Gia Hứa, ngáp một cái: “Tao về đây, hai người cần làm gì thì cứ làm đi.”
Nói gì thì một mình Tang Diên đến cái thành phố lạ lẫm thế này phỏng chừng sẽ rất đáng thương, cô đơn và có cảm giác bất lực, vậy nên Tang Trĩ không muốn để anh ấy một mình về nhà: “Anh hai, nếu không thì chúng ta cùng nhau đi xem phim nhé?”
“Anh, với hai người?” Tang Diên buồn ngủ đáp: “Đầu óc anh đâu có vấn đề?”
Tang Trĩ cúi đầu lướt điện thoại: “Anh đến mà sao không nhắc trước một tiếng vậy chứ, anh đến vào đêm hôm qua nhưng chiều hôm qua em đã đặt xong vé mất tiêu rồi, bây giờ bỏ cũng không xong.”
Cô nhìn mấy suất chiếu: “Có điều không phải ai cũng đặt vé trước, không thì em mua vé ngồi của phòng bên cạnh luôn nha.”
Tang Diên: “Anh không đi.”
“Vậy em mua đó.” Tang Trĩ thuận miệng nói, “Đây là ghế tình nhân, vậy nên trước chỉ có thể đặt hai vé, có điều cả rạp cũng không có nhiều người đặt lắm.”
Tang Diên: “Điếc hả?”
Tang Trĩ thanh toán: “Đặt xong rồi.”
“…”
***
Rạp chiếu phim cách chỗ này một đoạn, ba người cùng lên xe.
Đã như vậy rồi thì Tang Diên càng lười lái xe, ném chìa khóa qua cho Đoàn Gia Hứa, sau đó đi ra ghế sau ngồi. Anh ấy không có ý định cho Tang Trĩ ngồi chung, vừa lên xe liền khóa cửa lại.
Tang Trĩ thức thời ngồi vào ghế phụ lái.
Tính ra thì đã mấy tháng nay rồi cô chưa gặp Tang Diên, quay đầu trò chuyện với anh ấy: “Anh, đến cùng thì ngày mấy anh về Nam Vu ạ?”
Tang Diên miễn cưỡng nói: “Cuối tuần.”
Tang Trĩ tính toán thời gian: “Vậy là qua tháng tám.”
Tang Diên: “Tầm chừng đó.”
“Tháng tám?” Đoàn Gia Hứa cài dây an toàn lại, nghe anh ấy nói thế nên nhìn thoáng qua Tang Diên, sau khi khởi động xe thì nói, “Được đó. Cuối tháng này tao phải chuyển nhà, mày thuận tiện thì qua giúp tao chuyển đi.”
Tang Diên: “?”
Tang Trĩ cũng là lần đầu tiên nghe Đoàn Gia Hứa nhắc đến chuyện này: “Hả? Anh muốn chuyển nhà sao?”
“Ừ, đến hạn cho thuê rồi,” Đoàn Gia Hứa nói, “Không có ý định sẽ tiếp tục. Bên môi giới có đề cử mấy căn ở gần trường học em, định cuối tuần này sẽ đi xem thử.”
“Tao giúp mày dọn nhà?” Ngữ điệu Tang Diên lành lạnh, “Mày có bệnh à?”
“Không có bệnh gì,” Đoàn Gia Hứa mềm mại trả lời, “Mày bằng lòng giúp là được mà.”
“…”
***
Đến rạp chiếu phim.
Tang Trĩ đi lấy vé và mua cả bắp rang bơ. Cô nhìn vé trong tay, do dự không biết nên phân chỗ ngồi như thế nào mới ổn.
Nếu như cô và Đoàn Gia Hứa ngồi chung với nhau, vậy thì chuyện cô rủ Tang Diên cùng đi xem phim quả thật không có nghĩa lý gì, ngược lại còn giống như cô lập anh ấy hơn.
Nhưng nếu như để cô và Tang Diên ngồi chung một chỗ, ghế tình nhân, vậy thì càng kỳ quái hơn.
Cuối cùng Tang Trĩ đưa ra một cái quyết định.
Cô đưa một cái vé cho Tang Diên, trên tấm vé viết ba chữ ‘ghế tình nhân’ to đùng in đậm nét, vô cùng bắt mắt: “Hai người ngồi chung với nhau đi.”
Đoàn Gia Hứa: “?”
Tang Diên: “?”
Tang Trĩ suy nghĩ mãi mới tìm ra được cái lý do thích hợp: “Em muốn nằm.”
Không lâu sau ba người cùng nhau đi vào rạp chiếu phim.
Tang Trĩ một người chiếm nguyên cái ghế tình nhân, giương cằm lên ra hiệu cho hai người họ ngồi vào cái ghế bên cạnh cô.
Tang Diên cực kỳ câm nín: “Đầu óc em có lỗ à?”
“Em thế nào?” Tang Trĩ bị mắng đến ngây người, “Hai người ngồi chung với nhau đi, có gì không ổn đâu. Chứ ba chúng ta cùng đến xem phim, lại để anh ngồi một mình thì kỳ lắm.”
Suất chiếu này quả thật rất ít người, trừ ba người họ ra thì cũng chỉ có mấy cặp đôi tinh nhân khác ngồi trước mặt bọn họ. Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ quay đầu nhìn.
Tang Diên lại không để ý đến cô, nhấc chân đi đến chỗ ngồi sát vách.
Thái độ này của anh ấy cũng xem như là ngầm đồng ý.
Tang Trĩ đối diện với ánh mắt của Đoàn Gia Hứa, ra hiệu anh mau tranh thủ thời gian ngồi vào.
Đoàn Gia Hứa nhíu mày nghe theo lời cô.
Tang Trĩ đeo kính 3D lên, để di động qua một bên bắt đầu ăn bắp. Sau đó, cô nghe thấy đoạn đối thoại của đôi tình nhân trước mặt.
“Chồng ơi, anh nhìn cặp đôi sau lưng chệch hướng chúng ta đi—” Người phụ nữ cố gắng nhỏ giọng lại, nhưng giọng cô ta vốn đã không nhỏ, Tang Trĩ có thể nghe được rõ ràng, “Hai người đàn ông kia, hình như là gay.”
Động tác trên tay Tang Trĩ dừng lại: “…”
“Còn mang theo một cô gái đến nữa chứ,” Người phụ nữ nọ cười nói, “Xem ra chắc là không muốn bị phát hiện đây mà.”
Một giây sau đó, Đoàn Gia Hứa cũng đứng dậy quay về ngồi xuống bên cạnh Tang Trĩ.
Tang Trĩ nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa: “Anh em bảo anh cút.”
“…” Tang Trĩ thật ra không quá để ý đến câu chuyện của đôi tình nhân trước mặt, bởi vì cô và bạn cùng phòng cũng rất thường xuyên mua vé tình nhân. Cô yên lặng ba giây, “Được rồi, kệ đi.”
Chỗ ngồi này rất mềm mại, khá giống ghế sofa cho hai người, ở giữa không có khe hở ngăn cách, nối liền với một cái ghế khác, nhưng giữa các ghế thì có một tấm che.
Vậy nên Tang Trĩ cũng chỉ có thể nhìn thấy chân của Tang Diên, không thấy dáng vẻ anh ấy lúc này.
Tang Trĩ đưa bắp rang bơ đến bên môi anh: “Anh ăn không?”
Đoàn Gia Hứa há mồm, lộ ra đầu lưỡi, cuốn lấy bắp rang bơ vào trong miệng. Vừa lúc phim mở màn, anh nhìn cô một hồi mới mang kính 3D lên, nhìn thẳng về phía trước.
Ăn nhiều đâm ra khá ngấy, Tang Trĩ để bắp sang một bên, cầm ly Cola lên uống. Cô nhìn màn hình lớn rất nghiêm túc, dần dần toàn bộ lực chú ý đều đặt trên nó.
Không biết qua bao lâu sau, hiệu ứng rung động đặc biệt trên màn ảnh kết thúc, đôi nam nữ chính đứng ở trung tâm ôm nhau, kịch liệt hôn môi.
Tang Trĩ còn thấy cảm động, lại bắt đầu ôm hộp bắp rang lên nhai. Một giây sau đó, cô đột nhiên nhìn thấy cặp đôi tình nhân trước mặt bắt đầu lao vào ôm nhau, hình như còn đang hôn nhau nữa.
“…”
Cô sững sờ, vô thức quay đầu nhìn Đoàn Gia Hứa.
Lúc bấy giờ mới phát hiện anh ghé sát lại gần, mắt không nhìn trên màn hình, mà đang chòng chọc nhìn cô. Bởi vì mang mắt kính đen nên Tang Trĩ không nhìn ra ánh mắt của anh.
Chỉ thấy khóe môi anh cong lên một độ cong nho nhỏ, thời gian trôi qua gương mặt của anh cũng dần dần dán sát vào cô.
Hô hấp của Tang Trĩ thoáng khó khăn, nháy mắt hiểu rõ được ý đồ của anh, thở nhẹ nói: “Có camera.”
Tựa như không nghe cô nói, một giây sau, đôi môi Đoàn Gia Hứa dán vào. Lực của anh rất nhẹ, cắn môi dưới của cô, *** láp mấy cái rồi nhanh chóng lui ra.
Ướt át, còn có cảm xúc ấm áp.
Tang Trĩ cứng đờ người, sau đó chỉ chỉ bên cạnh, vô cùng kinh động, lại không dám phát ra tiếng động quá lớn, nhắc nhở: “Anh em, anh em ở bên cạnh.”
Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng cười khẽ.
Sợ bắp rang trong tay cô rơi ra, anh với tay lấy qua, để ở một bên. Môi anh ghé sát vào tai cô, cũng thấp giọng, trong lời nói mang theo âm thanh của hơi thở nhàn nhạt.
“Thế không phải rất K**h th**h sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc