Vũ Luyện Điên Phong - Chương 920

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 920: Không có lò Luyện đan.

Cửu Thiên Thánh Địa, Dương Khai trở về liền lập tức đi tìm Từ Hối, sai lão đi ra ngoài tìm hiểu tin tức.
Dương Khai cũng không nói cho lão muốn thăm dò tin tức gì, chỉ ra lệnh lão bốn phương tám hướng phái ra khá nhiều đệ tử, chỉ bảo bọn họ lưu ý những nơi trải qua có đại sự gì phát sinh không, cũng sai những đệ tử này trong vòng một tháng trở về Cửu Phong.
Từ Hối nghe theo, cũng không hỏi nhiều.
Sắc mặt của Dương Khai ngưng trọng, Từ Hối cũng cảm thấy có một cỗ hơi thở không tầm thường, Thánh Chủ đích thị là phát hiện gì đó, nếu không tuyệt đối sẽ không làm việc như thế.
Mấy ngày sau.
Sáng sớm, Dương Khai đi tới phòng của mình, tay chân nhẹ nhàng đi tới bên giường.
Trên giường, Hạ Ngưng Thường vẫn đang bế mắt ngưng thần như cũ, thân thể mềm mại vẫn không nhúc nhích, hẳn lại còn đang cảm ngộ tiêu hóa tin tức Luyện Đan Chân Quyết.
Dương Khai lẳng lặng chờ đợi một hồi, thấy nàng cũng không có phản ứng gì, lúc này mới xông vào thức hải của nàng.
Dường như phát hiện Dương Khai tới, tiểu sư tỷ chậm rãi mở mắt, mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông thật xinh đẹp.
- Thu hoạch sao rồi?
Dương Khai hỏi.
- Cũng không tệ, còn thiếu nhuần nhuyễn trong thực tiễn mà thôi.
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng gật đầu.
Dương Khai gật đầu, mình là dùng lực lượng thần thức bao vây lấy tin tức Luyện Đan Chân Quyết, trực tiếp truyền tin đưa đến thần hồn trong linh thể của tiểu sư ỷ. Đối với ngộ tính về Thuật Luyên Đan của nàng và tư chất của cơ thể, chỉ mất mấy ngày để hiểu rõ Chân Quyết luyện đan cũng không phải là điều gì khó khăn.
- Đi thôi, chúng ta ngay bây giờ động thủ luyện đan, thuận tiện giới thiệu nàng với mấy vị đại sư.
Dương Khai khẽ nhếch miệng cười, chủ động rời thần hồn linh thể đi.
Ngay sau đó, hai người song song tỉnh dậy.
Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường dắt tay nhau đi vào sương phòng chuyên dụng để luyện đan kia.
Ngũ vị đại sư sớm đã chuẩn bị sẵn sàng đón người, trước mặt mỗi người đều có lò luyện đan riêng của bản thân mình. Những lò luyện đan này có cái nhỏ bé tinh xảo, bên trên có từng đạo hoa văn huỳnh quang chói mắt, đều không phải là phàm phẩm. Toàn bộ lò luyện đan đều là Thánh cấp phẩm chất, cũng là bí bảo quan trọng nhất của mấy vị đại sư.
Sau mười ngày nghỉ ngơi, năm người giờ phút này đều là tinh thần chấn hưng, cảm xúc dâng trào, thần sắc chờ mong.
Thấy Dương Khai hiện thân, ngũ vị đại sư không khỏi thần sắc chấn động, mìm cười gật đầu.
Thân mình mập mạp của Thường Bảo dựa bên tường, trêu ghẹo nói:
- Mười ngày nay không luyện đan, lão phu cũng có chút hoài niệm cảm giác luyện đan. Tiểu tử, chúng ta ngay lập tức bắt đầu đi.
Dương Khai mìm cười nói:
- Chính là có ý đó.
- Nhưng mà ngươi luyện đan thì luyện đan, mang nữ nhân âu yếm đến đây làm gì, chẳng lẽ một khắc cũng không tách rời nổi sao?
Hà Phong nhẹ cười, chậm rãi lắc dầu:
- Người trẻ tuổi mà, chính là khí huyết phương cương.
- Các người đợi lát nữa cũng đừng tình chàng ý thiếp ngay trước mặt mấy lão tử chúng ta, chúng ta tuổi cũng không còn trẻ nữa, những trường hợp kích thích quá, chúng ta không chịu nổi.
Hồng Phương cũng phá lên cười.
Hạ Ngưng Thường bị nói thế chân tay luống cuống, vẻ mặt quýnh lên, kiều nhan càng ửng đó, không ngừng dùng ánh mắt nhìn về Dương Khai, có chút dáng vẻ xấu hổ.
- Nào tiểu cô nương này, lại đây ngồi bên này, đừng để ý tới mấy lão tử họm hẹm đó nữa.
Khổng Nhược Vũ thân thiết ngoắc ngoắc với Hạ Ngưng Thường.
Hạ Ngưng Thường nhìn nhìn Dương Khai, đợi tới khi Dương Khai gật đầu, lúc này mới đi tới ngồi bên cạnh Khổng Nhược Vũ.
- Tiểu cô nương thật ôn nhuận, con ngươi cũng trong suốt, chưa bị thế đạo ô nhiễm. Dương Khai, sau này cũng không thể bạc đãi người ta.
Khổng Nhược Vũ nói đầy thấm thía.
- Tiền bối yên tâm, tiểu tử tuyệt đối không bạc đãi tiểu sư tỷ, chỉ có yêu thương nàng.
Thần sắc của ngũ vị đại sư ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Dương Khai này lại có thể nói rõ ràng rành mạch thế ngay trước mặt mọi người. Nhưng mà nếu không có chân tình phát ra từ phế phủ thì không có khả năng nói như thế.
Lập tức có thể nhận ra tình cảm sâu sắc của Dương Khai với thiếu nữ che mặt này, đều mang vẻ mặt khen ngợi.
Hai tròng mắt Hạ Ngưng Thường cũng không nhịn nổi hiện ra chút thần sắc hạnh phúc.
- Được rồi, nhàn thoại cũng đừng nói quá nhiều, chúng ta giờ bắt đầu đi.
Khổng Nhược Vũ trực diện mỉm cười, không xen lời, giờ mới mở miệng nói.
Dương Khai hét lớn với bên ngoài:
- Đại trưởng lão!
Từ Hối lên tiếng trả lời, đẩy cửa vào, thần sắc nghiêm túc nói:
- Thuộc hạ chờ đã lâu.
Vừa nói, vừa để một phần dược liệu phối trí sẵn để xuống, mở miệng nói:
- Đây là tài liệu của hai mươi phần đan dược ngày hôm nay, làm phiền Thánh Chủ cùng mấy vị đại sư rồi, đợi tới lúc chạng vạng, thuộc hạ lại đến lấy đan dược.
- Đại trưởng lão, lại đi ra ngoài lấy thêm mười phần tại liệu đan dược nữa đi vào.
Dương Khai chỉ bảo một tiếng.
Từ Hối ngạc nhiên:
- Lấy thêm mười phần?
Ngũ vị đại sư cũng kinh ngạc nhìn Dương Khai, Thường bảo nói:
- Tiểu tử, chuyện luyện đan này cũng phải chú ý tới việc kết hợp giữa lao động cùng nghỉ ngơi. Nếu trạng thái không tốt mà cưỡng ép luyện chế, vô cùng có khả năng sẽ thất bại, hoặc là luyện chế ra đan dược có phẩm chất không tốt. một mình ngươi một ngày có thể luyện chế mười phần, chúng ta đã từng chứng kiến, nhưng mấy lão tử chúng ta cộng lại cũng chỉ luyện chế được mười phần mà thôi. Nếu lấy thêm mười phần nữa ra thì phải xử lý ra sao?
- Đúng thế, nếu không luyện chế ra đan dược tốt, còn không bằng không luyện chế.
Đỗ Vạn cũng ân cần thiện dụ, Luyện Đan Sư xuất sắc có yêu cầu nghiêm khắc đối với đan dược mà bản thân mình luyện chế ra. Nếu phẩm chất không tốt, có khả năng sẽ hủy hoại danh dự của bản thân.
Cho nên Luyện Đan Sư xuất sắc không ch phép đan dược thấp kém lưu thông ra bên ngoài. Nếu luyện chế ra đan dược như thế cũng sẽ đích thân phá hủy.
Dương Khai liếc mắt một cái nhìn bọn họ, bật cười nói:
- Những lời nói của các vị đại sư, ta có thể hiểu được. Nhưng mà không cần lo lắng, mười phần đan dược kia không cần ta tới luyện chế, cũng không cần các vị đại sư luyện chế.
- Thế thì là do ai luyện chế?
Hà Phong mở to đôi mắt nhìn, bỗng nhiên nhìn về phía Từ Hối, vẻ mặt hồ nghi không chừng.
Đại trưởng lão vội vàng xua tay, cười mỉa nói:
- Đại sư đừng nhìn ta, ta chỉ hiểu việc dùng đan dược, luyện đan thì không hiểu lấy một mống.
Hà Phong khẽ gật đầu:
- Nhìn ngươi cũng không giống với bộ dạng biết luyện đan.
Từ Hối sắc mặt tối sầm, thầm nghĩ mấy luyện đan sư này nói chuyện cũng thật trực tiếp.
- Dương Khai…
Khổng Nhược Vũ thoáng chút suy nghĩ, liếc Hạ Ngưng Thường mấy lần:
- Ngươi cũng không phải là muốn nói, mười phần đan dược lấy thêm kia, là để cho vị sư tỷ này của ngươi luyện chế chứ?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hạ Ngưng Thường.
Dương Khai cười hả hả:
- Chính là ý này!
- Nàng cũng có thể luyện chế Thánh Đan sao?
Thường Bảo trừng mắt như muốn lồi ra, thất thanh nói:
- Không thể nào đâu, tuổi của nàng cũng chỉ hơn ngươi một chút, cho dù là từ trong bụng mẫu thân đã luyện thuật luyện đan cũng không có khả năng luyện chế ra Thánh đan.
Dương Khai cười khổ không ngừng:
- Ta cũng đâu phải học thuật luyện đan từ hồi còn trong bụng …
Các vị đại sư đều nhìn hắn, có chút tức giận nói:
- Ngươi thì khác, ngươi có lẽ không thể tính theo thường nhân.
- Nàng có thể luyện chế Thánh Đan?
- Lão phu không tin.
- Tiểu tử ngươi đừng có đùa chúng ta, cẩn thận đám lão tử này không khách sao với ngươi!
Đây chính là lĩnh vực mà bọn họ tinh thông nhất, cũng là lĩnh vực quyền uy nhất của bọn họ, bị nhân tài như Dương Khai này vượt qua còn chưa tính, trên đời luôn tồn tại một, hai đại kỳ tài như thế. Nhưng nếu lại bị sư tỷ của hắn vượt qua, các vị đại sư không biết tâm tình sẽ biến thành dạng gì nữa.
Nhất định sẽ rất mất mát, thậm chí sẽ bị đả kích, từ nay về sau sẽ không gượng dậy được.
- Ta biết mà…
Hạ Ngưng Thường bỗng nhiên lên tiếng.
Hai hàng lông mày của Đỗ Vạn nhíu lại, bỗng nhiên lại hồi tưởng lại một việc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Dương Khai:
- Nàng chính là người mà trước kia ngươi từng nói, sư tỷ mà thuật luyện đan còn lợi hại hơn ngươi nữa?
Trước kia ở Cự Thạch Thành, Dương Khai từng thuận miệng kể với lão về một vị sư tỷ có trình độ còn lợi hại hơn hắn về thuật luyện đan. Lúc ấy Đỗ Vạn còn không thể nào tin được, nhưng giờ lại đột nhiên nghĩ tới.
Dương Khai gật đầu.
Đỗ Vạn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, làm phiền đại trưởng lão lấy thêm mười phần tại liệu nữa lại đây đi.
Từ Hối không nói thêm lời nào nữa, khẩn trương rời đi.
Không bao lâu, lại mang tới thêm mười phần tài liệu nữa.
Sương phòng đóng cửa, chỉ còn bảy người chia thành nhiều chỗ, khoanh chân mà ngồi.
Ngũ vị đại sư cũng chưa vội vã bắt tay vào luyện đan, mà thần quang rạng rỡ nhìn vào Hạ Ngưng Thường, dường như muốn biết tiểu cô nương này có thật có thể luyện chế ra Thánh Đan giống như lời nàng ta nói không.
Bị năm người nhìn chằm chằm như thế, Hạ Ngưng Thường không khỏi có chút sợ hãi nhìn Dương Khai, lại phát hiện Dương Khai đã bắt đầu luyện chế đam dược, không khỏi bĩu môi nhỏ.
- Tiểu cô nương, ngươi dùng lò luyện đan gì, có thể mang ra cho lão nhân liếc xem/
Khổng Nhược Vũ vẻ mặt ôn hòa hỏi, thấy Hạ Ngưng Thường có chút khẩn trương, cố ý giảm bớt nội tâm căng thẳng của nàng.
- Ta không có lò luyện đan.
Hạ Ngưng Thường nhẹ giọng đáp.
- Không có lò luyện đan?
Năm người nhất tề chấn động, Thường Bảo quát khẽ nói:
- Không có lò luyện đan thì làm thế nào để luyện đan? Tiểu tử thối này quả nhiên là đùa bỡn mấy lão phu. Lão phu còn khờ dại nghĩ rằng hắn nói thật, thật là tức chết lão mà.
- Đừng có huyên náo!
Khổng Nhược Vũ trừng mắt nhìn lão, lại mỉm cười nhìn Hạ Ngưng Thường:
- Ngươi luyện đan mà không cần lò luyện đan sao?
Hạ Ngưng Thường nhẹ nhàng gật đầu.
Điều này ngay cả Khổng Nhược Vũ cũng không kìm nổi vẻ mặt nghi hoặc, tuy rằng có chút không dám tin, nhưng mơ hồ cảm thấy tiểu cô nương có ánh mắt trong suốt như thế, tâm tisnh cũng nhất định rất đơn tần, hẳn là không có khả năng nói dối.
Lão lại kiên nhẫn nói:
- Vậy ngươi bình thường luyện đan ra sao? Hiện tại có thể luyện chế cho chúng ta quan sát không? Mấy người chúng ta không hứng thú gì khác, lại rất si mê thuật luyện đan, cũng rất muốn biết thủ đoạn luyện chế Thánh Đan mà không cần lò luyện đan.
Hạ Ngưng Thường vẫn gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như đang vững tâm tình lại.
Một lát sau, đợi nàng mở hai mắt ra, các vị đại sư rõ ràng phát hiện khí chất của tiểu cô nương này rõ ràng thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Bộ dạng thẹn thùng vô hạn ban đầu của Hạ Ngưng Thường giờ lại thay bằng khí thế tự tin, ánh mắt không còn vẻ bối rồi, giơ tay nhấc chân đều trầm ổn đến cực điểm.
một phần tài liệu luyện đan được đưa tới trước mặt nàng, từng gốc cây dược liệu đều được kiểm tra, cẩn thân tỉ mỉ.
- Tài liệu Thánh Đan…
Khổng Nhược Vũ nhẹ giọng nói thầm:
- Vừa bắt đầu liền lấy ngay tài liệu Thánh Đan, chẳng lẽ thật sự có thể luyện chế được?
Ngũ vị đại sư đều không chớp mắt nhìn Hạ Ngưng Thường.
Nhưng tiểu sư tỷ kia lại không hề khẩn trương, giờ phút này nàng như đã trốn vào một thế giới khác, trước mặt chỉ còn lại phần tài liệu Thánh Đan kia. Trừ thứ đó ra, không còn có gì khác.
Sau đó, từ trong cơ thể Hạ Ngưng Thường lại phát ra một cỗ lực lượng dịu dàng.
Trong nhảy mắt cảm nhận được cỗ lực lượng này, ngũ vị đại sư đều trợn mắt há hốc mồm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc