Vũ Luyện Điên Phong - Chương 592

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 592: Tìm kiếm dưới lòng đất
Toàn bộ Trung Đô đất rung núi chuyển, từng toàn kiến trúc đổ xuống, khói bụi bốn phía, cảnh tượng tận thế ập tới.
Dù người không hiểu thế cục cũng ý thức được nơi này không an toàn.
Cường giả của Bát đại gia và Dương Khai phủ ai nấy đều bạo phát ra hết thực lực của mình, hung mãnh tấn công Dương Bách để quấy nhiễu động tác của y. Lục Đại Tà Vương bất đắc dĩ thủ hộ chặt chẽ bên cạnh y. Không đột phá được phòng ngự của Lục Đại Tà Vương thì căn bản không thể làm tương thổn gì Dương Bách.
Lục Đại Tà Vương, ngoài Phiến Khinh La thì năm người còn lại đều là Siêu Phàm nhị tầng cảnh. Trong đó Ảnh Vương và Lực Vương nghiễm nhiên đã đến cực hạn của nhị tầng, bất chấp an nguy bản thân, liều mạng thủ hộ cho Dương Bách, phòng ngự kiên cố.
Ánh mắt Phiến Khinh La hiện lên quang mang khác thường, bỗng nhiên cầm bí bảo Huyền cấp Khinh La Phiến trên tay, rót chân nguyên vào trong, từng điểm huỳnh quang rơi xuống.
Từng bức họa mỹ nhân sống động như thật trên Khinh La Phiến giống như được trao sinh mệnh, bay ra khỏi Khinh La Phiến. Mỗi một mỹ nhân đều phóng đãng vô cùng, tư thế lẳng lơ, y sam hờ hững, để lộ từng mảng da thịt mê người.
Từng tiếng nỉ non vang lên trong không trung, cơ hồ có thể thức tỉnh Dụς ∀ọηg sâu kín nhất của mọi người, biến con người trở thành dã thú phát dục.
Món bí bảo Huyền cấp này là thứ truyền dạy từ đời này qua đời khác của Yêu Mị Nữ Vương, mị công vô hạn theo Yêu Mị Mữ Vương một đời, có người có thể chống đỡ.
Dù đều là cường giả Siêu Phàm Cảnh, cũng có thể thất thần trong nháy mắt, sa vào ôn nhu hương, không thể nào thoát ra.
Mà lúc này đối tượng uy lực của Khinh La Phiến mà Phiến Khinh La thi triển nhằm vào là Ngũ Đại Tà Vương và Dương Bách.
Lực Vương tâm tư đơn thuần nhất, hai mắt đỏ ngầu trong nháy mắt, hơi thở thô trọng, hạ thân nổi cao lên giống như đỉnh lều.
Tứ Đại Tà Vương còn lại nhíu chặt mày, rõ ràng cũng đã chịu chút ảnh hưởng.
- Tiện tỳ!
Lực Vương bỗng nhiên tỉnh táo lại. Chính vì tâm tư y đơn thuần cho nên trúng chiêu nhanh, thoát khỏi mị công của Phiến Khinh La cũng nhanh. Rống giận lên một tiếng, một chưởng hung mãnh áp xuống Phiến Khinh La.
Yêu Mị Nữ Vương hoa dung thất sắc, sắc mặt tái đi, không dám chống đỡ, vội vàng lùi ra sau, nhưng thân thể mềm mại vẫn bị chưởng kình Lực Vương bạo phát ra quét trúng, kêu thảm lên một tiếng, ngã xuống đất.
Dương Bách lạnh lùng nhìn Phiến Khinh La, lắc đầu nói:
- Khinh La, ngươi làm ta thất vọng quá. Đây chính là lựa chọn của ngươi sao?
Thần sắc Phiến Khinh La thản nhiên, tùy ý để mình rơi xuống, khẽ nói:
- Ta nói rồi, ta đã là nữ nhân của hắn, đương nhiên không thể giúp ngươi đối phó với hắn!
- Ngươi sẽ hối hận.
Dương Bách khẽ thở dài,
- Đỉnh cao võ đạo quả nhiên là nơi cao không khỏi lạnh.
Lúc nói, động tác trên tay cũng không ngừng lại.
Có võ giả của Bát đại gia định đuổi theo lấy tính mạng của Phiến Khinh La, nhưng bị Đường Vũ Tiên nhanh chân đến trước.
Đám huyết thị đều biết mối quan hệ tế nhị giữa Phiến Khinh La và Dương Khai, đương nhiên sẽ không làm khó nàng. Đường Vũ Tiên đuổi theo chỉ là muốn cứu viện Phiến Khinh La.
Thấy Đường Vũ Tiên đỡ lấy Phiến Khinh La, Dương Khai mởi thở phào nhẹ nhõm.
Chíu chíu chíu…
Từng đạo năng lượng khổng lồ bỗng nhiên từ dưới lòng đất kích phát ra. Những năng lượng này hùng hậu vượt xa tưởng tượng của mọi người. Mỗi một đạo năng lượng dày đặc mắt thường có thể nhìn thấy, giống như từng quang trụ tuôn ra từ dưới lòng đất, bao phủ cả Trung Đô.
Từ trên nhìn xuống, Trung Đô Thành hỗn loạn, bị phá thành từng mảnh nhỏ, lúc này đang lóe ra từng quang trụ kéo dài tới chân trời, tản phát ra năng lượng kinh hồn khi*p vía.
Dương Bách cười lớn, thân hình khẽ lắc, tùy ý tìm một đạo quang trụ, nhìn thẳng xuống dưới, nhanh chóng đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại Ngũ Đại Tà Vương vẫn liều mạng thủ hộ tại chỗ.
- Quả nhiên có địa mạch!
Dương Ứng Hào thất thanh nói.
Thấy cảnh tượng trước mắt, lão gia chủ Bát đại gia lập tức hiểu ra. Ghi chép trong điển tịch của mỗi nhà đều không phải là tin đồn vô căn cứ, thực sự là có một địa mạch khổng lồ.
Hôm nay, địa mạch này đã bị Dương Bách dùng thủ đoạn của mình tìm ra.
- Dù y muốn lợi dụng địa mạch làm gì đều không thể mặc kệ!
Thần sắc Dương Ứng Hào khó coi, sau khi nói một câu, cùng bảy người còn lại đuổi sát theo Dương Bách, tìm kiếm quang trụ, theo nguồn gốc của quang trụ đó mà xông vào lòng đất.
Dương Khai chau mày:
- Chúng ta cũng đi xem sao.
Địa Ma vội vàng đuổi theo.
Dương Khai phủ.
Vẫn luôn tọa trấn ở Dương Khai phủ duy trì Thiên Hành Cung, bảo vệ cơ sở hậu phương của Dương Khai, thần sắc của Mộng Vô Nhai bỗng nhiên trở nên vui mừng, thân hình khẽ động bay lên không trung. Nhìn thấy cảnh tượng cả Trung Đô vừa tiêu điều vừa dày đặc năng lượng, chân mày lộ ra vẻ vui mừng, kinh hô:
- Địa mạch!
Ngơ ngẩn một hồi, bỗng nhiên cười lớn:
- Quả thật là đi mòn gót sắt không thấy, có được lại chẳng tốn chút thời gian. Ngưng Thường, tùy vi sư tẩu, đã đến lúc vi sư phá giải phong ấn thứ nhất rồi!
Hạ Ngưng Thường nghe vậy, tinh thần cũng phấn chấn, vội vàng gật đầu.
Nàng được Mộng Vô Nhai thu dưỡng từ nhỏ, ra sức bồi dưỡng, chính là vì một ngày kia phát hiện ra cơ hội, thay Mộng Vô Nhai giải khai phong ấn gông xiềng bản thân.
Hạ Ngưng Thường cũng biết, muốn giải khai phong ấn thứ nhất của Mộng Vô Nhai cần phải có một nguồn năng lượng không lồ, liên tục không ngừng. Dù nguồn gốc của năng lượng này là gì, chỉ cần phân lượng đủ, nàng có thể lợi dụng thể chất đặc thù của mình, lấy thân thể Mộng Vô Nhai làm lò luyện, biến những năng lượng đó thành nguyên tuyền, luyện hóa phong ấn đầu tiên.
Biến người thành đan luyện. Đây là việc mà chỉ người có Linh Dược Thánh Thể mới có thể làm được.
Hai thầy trò cũng tìm một quang trụ, biến mất dưới lòng đất dưới sự bảo vệ của Mộng Vô Nhai.
Trên Trung Đô Thành, đám cường giả Bát đại gia và Dương gia phủ vẫn đang bao vây tấn công võ giả Thương Vân Tà Địa. Quân xâm lược tử thương vô số, đến nay chỉ còn lại hơn trăm người, còn có một vài yêu thú kéo dài chút hơi tàn.
Tuy Ngũ Đại Tà Vương còn có sức chiến đấu, nhưng bị khoảng mười vị cường giả Siêu Phàm Cảnh bao vây, cũng là thượng thiên vô lộ, nhập địa vô môn, chờ bọn chúng kiệt sức sẽ kích sát.
Cục diện dần dần sáng tỏ.
Dưới Trung Đô Thành, Dương Khai cùng Địa Ma thuận theo nguồn gốc của quang trụ rơi xuống, cơ hồ như không có điểm dừng. Tuy xung quanh bị năng lượng dày đặc bao trùm, có thể chịu đựng được nhưng cứ rơi xuống như thế này lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không biết đến lúc nào mới tới đáy.
Khoảng chừng một nén nhang, hai người mới giẫm lên nền đất.
Không biết đây là nơi nào dưới lòng đất. Tiếng huyên náo và cuộc chiến trên Trung Đô Thành, thậm chí khí tức và dao động của năng lượng cũng không cảm nhận được. Phóng mắt nhìn, bốn phương tám hướng chỉ là năng lượng dày đặc mà tinh thuần đang lưu chuyển bên cạnh như nước sông, có thể thấy được.
Những năng lượng này tập hợp lại, tản phát ra hào quang nhàn nhạt. Vậy cho nên dù ở sâu dưới lòng đất, ánh sáng cũng không đến nỗi quá mờ tối.
- Tám người kia đi đâu rồi?
Địa Ma quay đầu nhìn khắp nơi, không hề phát hiện ra bóng dáng của Dương Ứng Hào và đám người kia.
- Bên này.
Dương Khai ra hiệu phương hướng. Ngay trên mặt đất phía trước, hắn nhìn thấy một vài dấu chân lộn xộn.
Thần thức tản phát, nhưng chỉ có thể cảm ứng được khoảng trăm trượng.
Năng lượng nồng đậm như vậy ngăn cách phạm vị thăm dò của thần thức.
Đi được một lúc, phía trước xuất hiện mấy lối rẽ, Dương Khai không khỏi chau mày.
Địa mạch dưới Trung Đô Thành này, bốn phương thông suốt. Thông đạo dưới lòng đất cũng ngoằn nghèo, quanh co. Sức mạnh thần thức bị hạn chế, muốn tìm kiếm lão gia chủ của Bát đại gia và Dương Bách vô cùng khó khăn.
Chỉ có thể dựa vào dấu vết mờ nhạt họ để lại.
Liên tiếp rẽ nhiều phương hướng, đi qua mấy chỗ giao nhau, ngay cả dấu vết của tám người kia cũng biến mất.
Dương Khai và Địa Ma hoàn toàn mất dấu họ. Bất đắc dĩ, Dương Khai cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác, lững thững đi trước.
Bỗng nhiên, bước chân của Dương Khai dừng lại, quay đầu nhìn.
- Thiếu chủ, sao vậy?
Dương Khai không đáp, được một lúc, một đạo thân ảnh mảnh khảnh bay từ bên kia lại. Địa Ma kinh hãi, đang định xuất thủ thì bị Dương Khai ngăn lại.
Đợi đến khi thân ảnh này đi tới trước mắt, Địa Ma mới phát hiện ra người này lại là Tô Nhan sư tỷ của thiếu chủ.
- Sao nàng xuống đây?
Dương Khai vội vàng kéo Tô Nhan.
Nàng và các sư huynh sư đệ của Lăng Tiêu Các vẫn chờ ở Thiên Hành Cung, không tham gia đại chiến với Thương Vân Tà Địa lần này. Lúc này Dương Khai nhìn thấy nàng xuất hiện, đương nhiên hơi kinh ngạc.
- Ta đuổi theo Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường tới đây.
Tô Nhan giải thích:
- Cảm ứng được khí tức của chàng, liền đến xem sao.
- Mộng chưởng quầy và tiểu sư tỷ cũng xuống đây?
Dương Khai ngạc nhiên,
- Vậy phủ đệ thì sao?
- Phủ đệ không sao. Kết giới của Thiên Hành Cung không còn.
Dương Khai khẽ gật đầu, không khỏi lại hơi nghi hoặc:
- Mộng chưởng quầy xuống đây làm gì? Lại còn kéo theo tiểu sư tỷ.
Điều này có phần khiến hắn khó hiểu. Tuy sau khi Mộng Vô Nhai giải khai phong ấn tự thân có thể có tu vi Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh nhưng cũng tổn hại đến bản thân. Cho nên chưa đến lúc bất đắc dĩ, Dương Khai không hề có ý muốn để Mộng Vô Nhai tham gia chiến đấu.
Chỉ cần lão tọa trấn ở phủ đệ, duy trì chuyển động của Thiên Hành Cung là được.
Không từng nghĩ, lão lại chủ động chạy ra.
- Đã đến rồi thì đi cùng nhau đi.
Dương Khai mỉm cười.
Tô Nhan khẽ gật đầu.
Ba ngươi cùng đi, tìm kiếm sâu dưới lòng đất, cẩn thận cảm ứng nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của người khác. Vì Tô Nhan và Dương Khai tâm tâm tương ấn nên mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, tinh chuẩn tìm được vị trí của hắn. Phương pháp này chỉ giới hạn giữa hai người Tô Nhan và Dương Khai.
Đang lúc Dương Khai bàng hoàng, lại cảm nhận được năng lượng trong địa mạch này chuyển động hơi khác thường.
Năng lượng bốn phương tám hướng hung mãnh tập trung về một phương hướng.
Cơ hồ bên đó sinh ra một lực hút khổng lồ, đang điên cuồng cắn nuốt năng lượng trong địa mạch.
- Qua đó xem thử.
Thần sắc Dương Khai trầm xuống, thuận theo phương hướng năng lượng tuôn đi tiến về phía trước.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai cảm nhận được hai cỗ khí tức sinh mệnh.
Thần sắc chợt giật mình, vội vàng tiến lên.
Ở chỗ rẽ không xa, Dương Khai bỗng phát hiện ra Mộng Vô Nhai và Hạ Ngưng Thường.
Mộng Vô Nhai lúc này đang nghiêm túc ngồi khoanh chân trên mặt đất, Hạ Ngưng Thường đứng trước mặt lão, song thủ không ngừng đánh ra từng đạo ấn quyết huyền diệu. Ấn quyết đánh ra, năng lượng trong địa mạch không ngừng tập trung vào nội thể của Mộng Vô Nhai.
Dường như cảm nhận được có người tiến lại gần, Mộng Vô Nhai căng thẳng liếc nhìn, ngay cả động tác của Hạ Ngưng Thường cũng dừng lại, không còn lưu loát nữa.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Dương Khai, hai người bất giác thở phảo nhẹ nhõm.
- Mộng chưởng quầy, các ngươi xuống đây làm gì vậy?
Dương Khai kinh ngạc quan sát, nghi hoặc hỏi.
- Giải trừ phong ấn.
Mộng Vô Nhai khẽ đáp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc