Vũ Luyện Điên Phong - Chương 557

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 557: Sứ giả hải ngoại
Nhìn quanh quất, không ai khinh bỉ nhìn y cả, ánh mắt họ rất thản nhiên. Liễu Phi Sinh lập tức hổ thẹn vô cùng, chỉ muốn kiếm lỗ chui xuống cho xong.
So với khinh bỉ, thái độ dửng dưng của họ càng khiến y khó chịu hơn.
Tiểu công tử độ lượng, Liễu mỗ lấy làm hổ thẹn. Thời gian qua cũng chưa giúp được gì, những thứ này...
Vẻ mặt y đầy mâu thuẫn.
Năm món bí bảo kia thì thôi bỏ đi, tuy là rất tốt, nhưng Liễu Phi Sinh cũng là thiếu thành chủ của Thiên Nguyên Thành, địa vị không thấp gì cho cam, bí bảo thì cứ muốn là có. Nhưng mười lọ huyền đan kia thì y không thể ngó lơ được. Có mười lọ huyền đan này, y có thể tiết kiệm được hai đến ba năm khổ luyện. Trong hai ba năm này, y có thể vượt trước những người đồng lứa đến mấy cấp bậc.
- Cứ lấy đi.
Có người ở bên cạnh khuyên y.
- Nếu vậy thì Liễu mỗ xin cung kính không bằng tuân mệnh.
Liễu Phi Sinh nghiến răng, nhận lấy mười lọ huyền đan và năm món bí bảo, chắp tay với Dương Khai rồi rời đi.
Dương Khai vẫn đứng nguyên một chỗ gác hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản, tiếp tục chờ đợi.
- Tiểu công tử, bọn ta cũng phải đi đây.
Một vị cao thủ Thần Du Cảnh của Đoan Mộc gia tộc thản nhiên bước lên.
Đoan Mộc gia tộc vốn là trợ lực của lão tam Dương gia, Dương Thiết. Trong đêm đầu của đoạt đích chiến, Dương Thiết bị loại, người của Đoan Mộc gia tộc tử thương thê thảm, năm người thoát nạn đã quy thuận phủ Dương Khai.
Đại chiến đêm qua, cả năm người đều ra quân và chỉ có hai người sống sót trở về.
Họ vốn đi theo Dương Khai để báo thù cho những người đã tử chiến của Đoan Mộc gia tộc. Nguyện vọng này đã được thực hiện từ lâu rồi, nay hai người còn lại cũng đã sức tàn lực kiệt, không còn chút lưu luyến gì với nơi này nữa.
Nay thế cục bức ép, họ ắt phải đi.
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Thời gian qua xin đa tạ các vị tiền bối.
Lại có đệ tử Lăng Tiêu Các mang mười lọ huyền đan và năm món bí bảo ra. Hai người của Đoan Mộc gia tộc nhận lấy rồi cũng nhanh chóng rời đi.
- Tiểu công tử, Tử Vi Cốc ta cũng phải đi.
Phạm Hồng tiến đến, cười gượng gạo.
Dương Khai gật đầu, phất tay ra hiệu.
Phạm Hồng thoải mái nhận lấy huyền đan và bí bảo rồi cáo biệt với Dương Khai, sải bước đi ra ngoài.
Chưa được mấy bước, y chợt dừng lại, quay lại nói:
- Sư muội, muội không đi à?
Y đang hỏi Lạc Tiểu Mạn.
Phạm Hồng và Lạc Tiểu Mạn đều xuất thân từ Tử Vi Cốc, một người là sư huynh, một người là sư muội.
Lạc Tiểu Mạn chậm rãi lắc đầu:
- Muội muốn ở bên Thu tỷ tỷ. Sư huynh về một mình đi.
Phạm Hồng ngẫm một chốc, không miễn cưỡng làm gì, bèn lẳng lặng bỏ đi.
- Còn ai muốn đi nữa không?
Dương Khai nhìn xung quanh.
- Không phải do dự gì hết. Bây giờ đi ngay hãy còn kịp, nếu không, mọi người sẽ bị quy kết là đối đầu với Bát đại gia thật đấy. Mọi người hãy nghĩ cho bản thân và cả gia tộc, tông môn mình.
- Không phải nói nữa.
Hồ Kiều Nhi hừ một tiếng.
- Có lẽ những ai vẫn còn ở lại đây đều không muốn đi đâu.
Chúng nhân đồng loạt gật đầu.
Những ai đã đi đều là các thành phần gia nhập sau vì nhiều nguyên do. Những ai ở lại thì đều đã nhập cuộc từ đầu hoặc giữa cuộc chiến, họ thật lòng muốn báo đáp, giúp đỡ Dương Khai.
- Đúng thế.
Trần Học Thư gật đầu:
- Dương huynh, huynh nói mấy ngày nữa huynh sẽ đi khỏi đây. Bọn ta không quan tâm. Đợi huynh đi rồi, bọn ta đi là xong. Chỉ có mấy ngày thôi, chẳng lẽ Bát đại gia lại kém độ lượng đến thế?
Dương Khai sững sờ nhìn họ một lúc, rồi mới gật đầu:
- Được thôi, vậy mọi người cứ đợi thêm mấy ngày nữa.
- Giải tán thôi.
Đổng Khinh Hàn hô to. Sau khi mọi người đều quyết định mấy ngày nữa mới dứt áo đi, thì gánh nặng đè trong tim chúng nhân cũng bỗng chốc tan thành mây khói.
Song, vừa nghĩ đến việc đồng cam cộng khổ bao lâu vậy mà sắp phải chia li, họ đều thấy buồn rầu.
Cả đời người, liệu có thể có được mấy bằng hữu sinh tử tương thác. Thế mà tất cả người ở trong phủ đây chính là những bằng hữu như vậy!
Người người kéo đi, trong Thiên Điện chỉ còn lại Dương Khai và Thu Ức Mộng.
Dương Khai mỉm cười nhìn Thu Ức Mộng:
- Muốn nói gì à?
Thu Ức Mộng chậm rãi lắc đầu:
- Không có gì. Ta chỉ cảm thấy không đáng và bất công cho ngươi thôi.
Dương Khai đứng dậy, đi vài bước, khẽ khàng hít một hơi:
- Đời là thế. Vả lại ta cũng chẳng thấy có gì là không đáng hay bất công cả. Ít nhất thì ta đã cố gắng rồi. Mỹ nữ, phiền “nàng” đừng có nhìn ta bằng bộ mặt đưa đám đó nữa được không? Ta đã sa ngã đến mức ấy đâu?
Thu Ức Mộng phì cười, chợt cảm thấy cả Thiên Điện sáng rực.
- Ngươi và Hoắc Tinh Thần cũng mau về đi. Ở đây lâu quá không tốt cho hai người đâu.
Hai bọn họ đều phải diễn một vở kịch vụng về hết sức mới có thể ở lại phủ Dương Khai. Nhưng người của Bát đại gia đều rất tinh mắt, nào có chuyện không nhìn ra là họ đang giở trò?
- Vết thương vẫn chưa khỏi mà, phải mấy ngày nữa mới cử động bình thường được.
Thu Ức Mộng thè lưỡi. Nàng cũng muốn ở lại phủ đến ngày cuối cùng.
Dương Khai mỉm cười gật đầu, đang định nói tiếp thì chợt biến sắc.
Không biết vì sao, Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường trong nội thể hắn bỗng rục rịch, như thể bị sức mạnh lạ thường nào đó lôi kéo lao ra khỏi cơ thể hắn.
Phát hiện này khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Hắn vội vã vận chân nguyên, áp chế cảm giác manh động trong nội thể.
Hắn chưa kịp tìm hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, thì ngay sau đó, bên ngoài phủ liền có tiếng hô uy nghiêm vang lên:
- Lý Nguyên Thuần của Thái Nhất Môn đến bái phỏng, đây có phải là phủ đệ của tiểu công tử Dương gia, Dương Khai không?
Tiếng nói dội vào, sắc mặt Dương Khai và Thu Ức Mộng lập tức trở nên quái đản.
Cùng lúc đó, bên tai Dương Khai chợt văng vẳng lời cảnh tỉnh của Mộng Vô Nhai và Lăng Thái Hư:
- Kẻ này là Thần Du Chi Thượng!
- Thái Nhất Môn?
Thu Ức Mộng nhíu mày.
- Thế lực thượng đẳng ở hải ngoại? Họ đến đây làm gì, sao lại tìm ngươi?
Dương Khai sửng sờ, rồi nhanh chóng định thần lại, bực bội nói:
- Loạn hết rồi.
Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường lại phát sinh động tĩnh. E là không chỉ có mình Thái Nhất Môn đến đây.
Ngoài phủ, một đoàn người xôn xao huyên náo, đứng đầu là một cụ già tóc hoa râm, sắc mặt hồng hào. Có ít nhất hơn năm mươi người, tất cả đều là Thần Du Cảnh, cao thủ Thần Du Cảnh đỉnh phong nhiều vô kể.
Lý Nguyên Thuần lên tiếng xong, bên cạnh lão có một người kích động nói:
- Ta cảm giác được rồi, Tu La Kiếm, bảo vật trấn tông của Tu La Môn ta quả nhiên đang ở đây.
Một mỹ phụ ăn vận diêm dúa, sát khí nồng nặc, mười ngón tay sơn màu đen kịt cũng nũng nịu nói:
- Có cả Thiên Nhị Huyết Hải Đường của Lạc Hoa Thần Giáo bọn ta nữa.
Người lên tiếng lúc nãy nói:
- Đáng tiếc, Tu La Kiếm đã bị hắn luyện hóa nhập thể rồi. Dù có dùng bí pháp thu hồi thì cũng hơi khó.
Lý Nguyên Thuần gật đầu:
- Cổ Vân Đảo đã tìm ra Hóa Sinh Phá Nguyệt Công ở Vân Hà Tông rồi. Bao năm nay, các tông phái hải ngoại chúng ta đã cố gắng tìm kiếm tung tích của các bảo vật trấn tông bị đánh cắp cách đây ba trăm năm. Lát nữa các vị chớ có kích động. Lần này đến đây, chúng ta nên thương lượng hòa bình với hắn. Dù gì thì đây cũng không phải hải ngoại, chớ có ngông cuồng ở địa bàn của người ta.
- Bọn ta biết, mọi việc xin nhờ Lý tiền bối làm chủ.
Những người khác đều gật đầu.
Gương mặt Lý Nguyên Thuần thoáng lộ sự hồ nghi. Người của Tu La Môn cảm nhận được khí của Tu La Kiếm, người của Lạc Hoa Thần Giáo phát giác ra khí của Thiên Nhị Huyết Hải Đường, nhưng tại sao lão không cảm nhận được khí của Thái Nhất Ấn?
Theo suy đoán của các đại thế lực hải ngoại, thì những bảo vật trấn tông này đều được một người lấy đi, đáng lý ra phải ở cùng một chỗ mới phải.
Lúc họ nói chuyện, còn để ý thấy một thiếu nữ đứng cách đó không xa.
Thiếu nữ này ăn vận rất thú vị.
Mái tóc dài bồng bềnh như mây. Hàng lông mày lá liễu tựa làn khói mỏng. Đôi mắt dài long lanh. Sống mũi thanh tú. Hai má ửng hồng. Đôi môi đào phả ra hương lan. Gương mặt đẹp như hoa. Làn da trắng mềm mại trắng nõn. Dáng dấp thanh nhã. Kiều diễm vô cùng.
Điều khiến họ chú ý hơn cả chính là tu vi của nàng. Tuổi còn trẻ vậy mà đã là Thần Du Cảnh rồi.
Không ít người đều thầm lấy làm kinh ngạc. Lý Nguyên Thuần còn bùi ngùi rằng, trung nguyên quả là vùng đất ngọa hổ tàng long, chỉ một tiểu nha đầu thôi mà đã có công lực tầm này.
Tuy thiếu nữ này đến đây cùng lúc với họ, nhưng lại không cùng phe.
Thiếu nữ này dáng bộ đầy tinh quái, nàng vừa lặng lẽ chờ đợi, vừa âm thầm cảnh giác những võ giả hải ngoại này, cứ như con hổ con ngấp nghé, khiến người ta không nhịn được cười.
Ngoài phủ, chúng nhân chờ đợi. Trong phủ, Dương Khai đang giản lược suy đoán của hắn cho Thu Ức Mộng hay.
Năm đó, hắn một thân một mình ra hải ngoại khổ luyện, lưu lạc đến Vân Hà Tông, bị Vân Hà Tông bức bách, đưa đến Ẩn Đảo. Ở đó, Dương Khai đã lấy được Ôn Thần Liên ngũ sắc, và không ít bảo vật trấn tông của các thế lực hải ngoại.
Tới tận nay, trong số những thứ đó, hắn chỉ dùng mỗi Tu La Kiếm và Thiên Nhị Huyết Hải Đường.
Dù đã rất cẩn thận rồi, nhưng mấy năm nay hắn đã dùng đến chúng khá nhiều lần. Nếu các thế lực đó thật sự chuyên tâm tìm kiếm, thì đêm dài lắm mộng, chắc sẽ đào ra được chút manh mối.
Có lẽ chính vì vậy, họ mới vượt đường xa nghìn trùng từ hải ngoại đến đây để đòi lại bảo vật trấn tông đã bị thất lạc hơn ba trăm năm nay.
- Thì ra là vậy.
Thu Ức Mộng nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, cũng đã tường tận nội tình.
- Đồ của người khác thì đúng ra nên trả lại. Nhưng ngươi cũng đâu có làm sai, ngươi chỉ vô tình lấy được mấy thứ đó thôi. Có điều họ đã đến tận cửa rồi, ngươi định làm sao đây?
- Thương lượng thôi.
Dương Khai cười ha hả. Thời gian qua, Tu La Kiếm, Thiên Nhị Huyết Hải Đường đã giúp hắn không ít việc. Nhưng công lực hắn ngày càng cao, nhất là sau trận đoạt bảo Phá Kính Hồ, hắn đã lấy được không ít bí bảo Huyền cấp, thì hai thứ này cũng ngày một ít đất dụng võ hơn.
Bản thân Dương Khai cũng không thích ỷ lại vào uy năng của bí bảo cho lắm.
Vì lẽ đó, nếu điều kiện thích hợp, hắn sẽ sẵn sàng trả lại mấy thứ này. Dẫu sao thì cứ giữ lại bên mình, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Còn với họ, đó là vật trọng bảo. Nếu nhất quyết không trả, chỉ tổ gây thêm thù, chước thêm oán.
Sau một lúc dây dưa, bên ngoài lại có tiếng la lối sốt ruột.
Dương Khai cười bảo:
- Theo ta ra đó xem xem.
Thu Ức Mộng gật đầu, vội vàng đi theo.
giúp ích cho việc hồi phục của hai người.
Lăng Thái Hư sáng rỡ hai mắt:
- Là thứ đó sao?
Dương Khai gật đầu.
- Thứ gì mà khiến huynh ngạc nhiên thế?
Mộng Vô Nhai nhìn Lăng Thái Hư đầy hiếu kỳ.
- Mộng huynh, nhờ thứ này mà ta mới lên được Thần Du Chi Thượng đấy.
Lăng Thái Hư điềm đạm trả lời.
Mộng Vô Nhai không khỏi biến sắc, vội buông thần thức dò xét Vạn Dược Linh Cao, thật lâu sau lão mới thốt lên:
- Ở đây mà lại có thứ đẳng cấp này ư?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc