Vũ Luyện Điên Phong - Chương 474

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 474: Lão phu họ Địa
Năm nhóm người kia mới lui về sau vài bước, một trận cười khặc khặc quái dị liền truyền tới, thanh âm lọt vào tai, lại làm cho mỗi người không khỏi da đầu tê rần, khó chịu đến cực điểm
- Lão phu... Cho các ngươi đi rồi sao?
Một đôi tròng mắt của trung niên nhân kia lóe ra hàn quang nguy hiểm, thanh âm trầm thấp, thanh âm tràn ra, làm cho người ta phát lạnh khắp cả người.
Mọi người sắc mặt đồng loạt biến đổi, đột nhiên khó coi vô cùng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
- Các hạ còn có gì chỉ giáo?
Người lúc trước nói chuyện nhíu mày hỏi, một thân lực lượng âm thầm thúc dục.
- Vốn lão phu hôm nay tâm tình không tệ, cũng lười đại khai sát giới.
Trung niên nhân kia dù bận vẫn ung dung cười cười, vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái,
- Nhưng các ngươi đều là những kẻ có mắt không tròng, tầm nhìn hạn hẹp, đầu phục vào kẻ không nên đầu phục, và đối nghịch với người không nên đối nghịch, lão phu liền không thể không quản.
Nghe ra ý tứ của hắn trong lời nói, sắc mặt của năm đám người đối diện càng thêm khó coi, Thần Du Cảnh cao thủ kia lại hừ lạnh nói:
- Chúng ta hành sự, không cần các hạ bình luận. Các hạ tuy rằng thực lực mạnh mẽ, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lạ ngươi còn tưởng đuổi tận giết tuyệt được sao?
Khi nói chuyện, năm đám người dần dần qua tụ tập đến cùng một chỗ, đều thần sắc ngưng trọng nhìn hướng người trung niên, rõ ràng một bộ thái độ cùng tiến thoái cùng sinh tử.
Đối mặt với cao thủ như vậy, bọn họ cũng là bất đắc dĩ, chỉ hy vọng đối phương thấy tốt thì lấy, biết khó mà lui.
Vậy mà trung niên nhân kia chẳng những không cảm thấy có cái gì khó giải quyết, ngược lại thần sắc càng lúc càng H**g phấn dữ tợn, liên tục gật đầu:
- Không tệ không tệ, nhiều người như vậy, cuối cùng có thể hảo hảo đại khai sát giới một lần rồi!
Khi nói chuyện, thần sắc rất tàn ác, hai tay mở ra. Chậm rãi nâng lên, cười gằn nói:
- Huyết hải phong thiên!
Từ sau lưng của hắn, bỗng nhiên hiện ra một đạo huyết quang, huyết sắc đỏ tươi kia như tên rời cung hướng địa phương năm nhóm đội ngũ tụ tập kích bắn xuyên qua.
Tất cả mọi người không kịp phản ứng, vội vàng không kịp chuẩn bị bị huyết quang kia bao phủ toàn bộ.
Đập vào mắt, một phiến thế giới màu đỏ tươi, không những bầu trời biến thành màu đỏ chói mắt. Thổ địa đạp dưới chân dường như cũng là máu tươi đổ mà thành, hiện ra không dứt bong bóng máu lớn như chậu rửa mặt, bạo liệt ra. Nổ tung làm mỗi người trên người đều là máu tươi chảy đầm đìa, bộ dáng đáng sợ.
Tiếng huýnh huýnh không ngừng bên tai.
Giống như Tu La luyện ngục!
- Đây là cái gì?
Năm đám người kia nhất thời thất kinh, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua loại vũ kỹ quỷ dị âm trầm này. Một chiêu đánh ra, hoàn cảnh khắp nơi đều bị cải biến, trong lúc bối rối, đồng thời vận chuyển chân nguyên, triển khai thân pháp, bí bảo gia thân, muốn thoát ly khỏi trói buộc của thế giới màu đỏ này.
Nào biết máu loãng trên mặt đất này, dường như có từng cổ lực hút khổng lồ, hút bọn họ dính chặt trên mặt đất, căn bản không thể nào nhúc nhích.
Bản thân vị trí mặt đất. Dường như biến thành một mảnh đầm lầy, càng động càng lợi hại, bị vùi lấp càng nhanh chóng.
- Khặc khặc khặc khặc...
Trung niên nhân kia lại cười quái dị, vẻ mặt sung sướng thưởng thức mọi người đang trong biển máu giãy dụa như trò hề và biểu tình bất lực, một đôi hẹp dài kia hai tròng mắt thậm chí đều tách ra hào quang khác thường. Có vẻ cực kỳ H**g phấn, phấn khởi vô cùng.
Người của Quỷ Vương Cốc cùng Bảo Khí Tông đồng dạng bị sợ ngây người, toàn bộ hướng biển máu bên kia nhìn lại, tròng mắt kịch liệt run rẩy
Tất cả mọi người đều biết người trung niên đột nhiên giết đi ra này rất hùng mạnh, lại không biết được hắn cường đại đến loại trình độ này.
Vẻn vẹn chỉ có một chiêu, liền khiến năm nhóm đội ngũ lâm vào bên trong tuyệt cảnh. Nhìn dáng vẻ của lão, dường như căn bản không có động toàn lực, chỉ có mới dẫn tính một chiêu đánh ra mà thôi.
Bản thân Quỷ Vương Cốc chính là tà tông, tu luyện vũ kỹ và công pháp cũng là thuộc tính âm trầm biến hoá kỳ lạ, nhưng đám người Lãnh San đem vũ kỹ của tông môn mình và cảnh tượng trước mắt này so sánh, vẫn là có chút ý tứ kiến gặp voi, nhìn toàn cảnh kia là màu đỏ, chúng đệ tử Quỷ Vương Cốc không một ai thân thể mà không bất giác băng hàn, thần hồn run rẩy.
Bảo Khí Tông là luyện khí sư môn lại càng sắc mặt trắng bệch, chỉ có Ngũ Nham, cố nén rung động trong lòng, hữu ý vô ý liếc nhìn trung niên nhân một cái.
Gã rõ ràng phát hiện, người trung niên này, dường như cũng không phải vật gì tốt!
Trước sau chẳng qua thời gian mười hơi thở, đám vũ giả này bị nhốt ở trong biển máu liền có thay đổi, những người này, bất kể thực lực mạnh yếu, bất kể tu vi cao thấp, toàn bộ trở thành hình dáng dữ tợn, một đôi tròng mắt tóe xuất tơ máu, trợn tròn, thần sắc kinh hoảng thất thố trên mặt bọn họ biến mất, thay vào đó là hơi thở vô hạn điên cuồng và giết chóc.
Dường như trong biển máu kia, ẩn núp tàn bạo và tà ác, làm ảnh hưởng tới bản tâm của bọn họ.
- Sát!
Có người nổi giận gầm lên một tiếng, đem vũ kỹ và bí bảo hào quang bao phủ hướng đồng bạn bên cạnh, trực tiếp đánh đồng bạn này thành một cổ thi thể không đầu.
Sát sát sát!
Năm đám người, toàn bộ cũng như bị nhập ma giống nhau, lục thân không nhận, trên miệng kêu la, không ngừng mà liều ૮ɦếƭ đấu với người bên cạnh.
Một cỗ lại một cỗ thi thể ngã xuống, chảy ra máu tươi khiến một chỗ biển máu kia tốt càng đỏ tươi hơn.
Mùi máu tanh phóng lên cao.
Trung niên nhân kia lại tựa hồ như đang thưởng thức tuồng hay có một không hai, hai đầu lông mày tràn ra vui sướng và vui vẻ nồng đậm.
Chi gãy thịt nát bay loạn, thi chất thành núi, máu chảy thành sông.
Mấy người nữ đệ tử của Bảo Khí Tông và Quỷ Vương Cốc, không kìm nổi lấy ra khăn tay, vọt tới một bên nôn ra một trận, ói ra mật vàng sạch sẽ.
Các nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua cảnh tượng khủng pố máu tanh như vậy, sớm vượt ra khỏi điểm mấu chốt chịu đựng tâm lý của các nàng.
Người trung niên quay đầu liếc mắt nhìn các nàng một cái, ha hả cười nhẹ một tiếng, không hề chú ý.
Ước chừng thời gian nửa chén trà nhỏ, năm đám người bị biển máu bao phủ gần như toàn bộ đã ૮ɦếƭ sạch sẽ, chỉ còn lại có Thần Du Cảnh cao thủ lúc trước nói chuyện chính là còn kéo dài hơi tàn.
Rốt cuộc là người thực lực mạnh nhất kia, tuy rằng chỉ có Thần Du Cảnh tầng sáu, nhưng so với những người khác, bất kể là tu vi cá nhân, hay là vũ kỹ tu luyện đều tinh xảo không ít.
Nhưng mặc dù còn sống, hắn giờ phút này, cũng không còn là hắn lúc trước kia.
Người này một đôi tròng mắt đỏ thẫm vô cùng, giống như mãnh thú vây ở ***g giam ngàn vạn năm không được tự do, trong lỗ mũi phun ra hơi thở cực nóng, trên mặt vô hạn sát khí, chăm chú nhìn trái phải, một mình đứng ở trên biển máu.
Thần trí hắn đã bị mai một, hắn hiện tại, chỉ là một cái xác không hồn vâng theo bản năng giết chóc.
- Tốt! Ngươi còn sống, lão phu kia liền cho ngươi không ૮ɦếƭ!
Người trung niên vỗ tay cười to, hai tay huy động vào giữa, từng đạo ấn pháp huyền diệu thần kỳ đánh ra, ở giữa thân thể Thần Du Cảnh cao thủ kia.
Theo ấn pháp đánh ra, thân thể Thần Du Cảnh này dường như cũng biến thành một lốc xoáy, điên cuồng mà cắn nuốt máu bên cạnh.
Cảnh tượng ly kỳ này khiến mọi người Quỷ Vương Cốc Và Bảo Khí Tông lại một lần nữa biến đổi sắc mặt không ngừng.
Theo máu rót vào, cái thân thể Thần Du Cảnh cao thủ cũng dần dần đã xảy ra thay đổi, thân thể từng vòng khổng lồ bành trướng, khuôn mặt cũng vặn vẹo vô cùng, thậm chí ở trên trán của hắn, rõ ràng còn xuất hiện một cái túi lớn.
Được một chút thời gian, máu mới toàn bộ rót vào trong cơ thể của hắn, mà giờ khắc này nhìn lại người này, cơ bản đã nhìn không ra bộ dạng vốn có của hắn.
Này Thần Du Cảnh cao thủ một thân đỏ rực, giống như bàn ủi nung đỏ, khuôn mặt mơ hồ, duy có đôi mắt tản ra hào quang sấm nhân.
Năm đám người này đối với thủ đoạn ly kỳ của người trung niên này cảm thấy tâm thần kinh hãi, thoáng cảm ứng, rõ ràng phát hiện, người kia nguyên bản chỉ là vũ giả Thần Du Cảnh tầng sáu, giờ phút này không ngờ tản mát ra chân nguyên kinh thiên dao động, hơn nữa một thân hơi thở của hắn cũng trở nên *** nóng nảy máu tanh tàn nhẫn.
- Rống...
Y ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, tiếng rống giống như dã thú từ trong miệng hắn truyền ra, trên bầu trời phong vân biến sắc, đám mây thật lớn hội tụ ở trên đỉnh đầu hắn, một đạo hồng quang từ bao lớn trên trán hắn bắn ra, đánh tan trời cao.
- Coi như hơi tác dụng, không uổng công lão phu lấy máu tươi nuôi dưỡng ngươi!
Người trung niên hừ nhẹ một tiếng, bắt tay một cái, Thần Du Cảnh cao thủ kia không ngờ hóa thành một đạo huyết quang lao đến, ẩn vào bên trong lòng bàn tay của hắn biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Người trung niên liên tiếp khiến xuất ra thủ đoạn, bọn họ chưa bao giờ nghe thấy, thấy những điều chưa hề thấy, dường như vốn không thuộc về thế giới này.
Sau khi kiến thức được tàn nhẫn và độc ác của người này, người của Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông nhất thời trong lòng ưu tư, không khỏi trào ra một loại bi thương vừa mới thoát khỏi hang sói lại rơi vào hang hổ.
Ngũ nham người bị giết kia, liền giống như một đám con kiến bị đạp ૮ɦếƭ đơn giản thoải mái, giết những người phía mình này còn cần nháy mắt hạ mày sao?
Chẳng phải lường trước, chờ sau khi hắn thu lại huyết quang kia, không ngờ nhất vẻ mặt hung bạo trước đây, vẻ mặt ôn hoà rơi xuống mặt đất, cười nhìn chúng nhân nói:
- Tốt lắm, bọn tạp ngư bị thu thập sạch sẽ, chúng ta lên đường đi.
Không người nào dám động, mỗi người đều kiêng kị lại hoảng sợ nhìn phía lão.
- Hả?
Người trung niên cũng nhận thấy được bầu không khí không đúng, kinh ngạc bật cười:
- Sợ ta giết các ngươi?
Ngũ Nham không khỏi ho nhẹ một tiếng, thần sắc xấu hổ, khẩn trương nói:
- Không dám, các hạ đối với chúng ta có ân cứu mạng, chúng ta không dám tự mình đoán bừa.
- Yên tâm, các ngươi đã đi theo Dương Khai, ta sẽ không động thủ đối với các ngươi, ta cũng đi tìm Dương Khai, ha hả!
Người trung niên vẻ mặt ôn hòa, lập tức khiến không ít người thần sắc thả lỏng, lời nói xoay chuyển, người trung niên lại cười quái dị nói:
- Tuy nhiên nếu là các ngươi đi giúp những Dương Gia công tử khác, liền đừng trách lão phu xuống tay không lưu tình rồi.
Bầu không khí vừa mới thoải mái, lại khẩn trương lên.
Ngũ Nham lại vội vàng nói:
- Không có, chúng ta chính là muốn đi đầu nhập Khai công tử.
Nhưng trong lòng thì hồ nghi không ngừng, vị tiểu công tử Dương gia này, rốt cuộc bên ngoài kết bạn là hạng người gì a! Trước mắt vị này, sẽ không phải là Tà Chủ trong truyền thuyết chứ?
Trong đám người, Lãnh San chần chờ hồi lâu, lúc này mới cả gan đi tới, dừng trước người trung niên nhẹ giọng hỏi:
- Đa tạ tiền bối vừa mới mới ra tay cứu, xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?
Ngũ Nham cái lỗ tai giật giật, cũng liền vội nín thở ngưng thanh lắng nghe.
- Lão phu gọi là Địa... Ân, lão phu họ Địa!
- Hóa ra là Địa tiền bối.
Lãnh San cũng không dám truy đến cùng, chỉ có điều mắt đẹp hồ nghi,
- Địa tiền bối, chúng ta không phải là đã gặp nhau ở nơi nào rồi?
Đám người Thẩm Dịch và Trình Anh không khỏi quá sợ hãi, liên vội lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Lãnh San.
Trung niên nhân này vừa thấy cũng không phải là chim tốt gì, thủ đoạn hung tàn đến cực điểm, so với Quỷ Vương Cốc làm việc còn muốn tàn nhẫn gấp trăm ngàn lần, sư muội đây là phát cái thần kinh gì, lại cùng người ta lôi kéo làm quen, trốn tránh còn không kịp đâu.
Nào biết người trung niên tự xưng họ Địa kia không ngờ khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta là gặp qua.
Lãnh San càng mê man rồi, lông mày kẻ nhíu chặt, trên mặt đẹp một vẻ khó hiểu:
- Vậy tại sao ta một chút ấn tượng đều không có, chỉ có điều mơ hồ cảm thấy tiền bối ngươi có chút quen thuộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc