Vũ Luyện Điên Phong - Chương 249

Tác giả: Mạc Mặc

Chương 249: Phiền phức lớn rồi
Diêu Hà ho nhẹ một tiếng, nhìn Dương Khai nói:
- Ngươi đã đồng ý quy thuận chúng ta, chắc là cũng biết chúng ta phải làm thế nào với ngươi rồi chứ?
Dương Khai gật đầu:
- Biết, không phải chỉ là một con tràng tử sao?
Diêu Hà cười nhẹ:
- Đúng vậy, tuy ngươi cải tà quy chính khiến chúng ta rất vui mừng, nhưng chúng ta không biết gì về ngươi cả. Thả Khống Hồn Trùng vào ngươi cũng chỉ là phòng ngừa ngộ nhờ, sau này biểu hiện tốt, không thể thiếu phần của ngươi.
- Đa tạ vị đại ca đây dìu dắt.
Dương Khai ra sức nịnh nọt.
- Đưa tay ra đây.
Diêu Hà đắc ý ra mặt liếc nhìn Tử Mạch một cái, sau đó ra lệnh cho Dương Khai. Dương Khai nghênh ngang đưa một tay ra.
Diêu Hà lấy ra một con Khống Hồn Trùng của mình, đang định thả vào tay Dương Khai, bỗng Diêu Khê hét lên:
- Khoan!
- Sao thế?
Diêu Hà quay đầu nhìn nàng.
Diêu Khê vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Khai, lại xem xét Tử Mạch, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Diêu Hà vẻ mặt hơi thay đổi, y đã hiểu ra ý tứ trong ánh mắt của biểu muội mình, trong nháy mắt cũng đổ mồ hôi trán. Y chi lo đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Từ Mạch, lấy cách thu phục Dương Khai để làm nhục Tử Mạch, lại vô tình không nghĩ tới đây có phải là cái bẫy hay không!
Nếu đây là một cái bẫy, thì
May mà biểu muội thông minh, nghĩ đến khả năng này, Diêu Hà cũng vội vàng cất trùng tử đi, cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Khai, nói:
- Thi triển công pháp ngươi tu luyện, để ta xem thuộc tính nguyên khí của ngươi!
Khắc tình của Khống Hồn Trùng là nhiệt nóng, bất luận là võ giả tu luyện công pháp thuộc tính dương và tính hỏa, Khống Hồn Trùng đều không thể khống chế. Một khi trùng tử bị thiêu đốt, phần hồn của chủ nhân cũng sẽ bị thương!
Cho nên trong đám người luyện võ Đại Hán kia, người thuộc Liệt Hỏa Giáo đã bị giết rồi, không lưu lại một tên.
Diêu Hà vừa dứt lời, Tử Mạch liền cười khinh miệt một tiếng.
Đám người Đại Hán bên kia lại không thể tự chủ được mà trở nên căng thẳng, nhất là Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ. Dương Khai từng đánh trước mặt hai người, đôi tình nhân này tự nhiên biết thuộc tính nguyên khí của Dương Khai. Trước đây không hề nghĩ tới, cho đến khi nghe Lãnh San nhắc nhở, hai người mới bừng tỉnh ngộ. Nhưng bây giờ đối phương lại muốn thăm dò thuộc tính nguyên khí của Dương Khai, bất giác cảm thấy
khấn trương, chi sợ Dương Khai bị lộ tẩy.
Hàn Tiểu Thất và Dạ Hàm nhìn nhau, lén lút ra dấu với Hoa Nhược Ẩn và Liễu Thanh Như. Bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung cùng âm thầm vận chuyển chân nguyên, chuấn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Dạ Thanh Ti và Chu Bá cũng làm vậy.
Diêu Khê cứ nhìn chằm chằm Dương Khai, lạnh lùng nói:
- Bảo ngươi thi triển công pháp, có nghe thấy không?
Hơn trăm con yêu thú ở xung quanh đều hơi động đậy.
Dương Khai liền nhanh chóng gật đầu, sau đó ép đẩy năng lượng trong Ngạo cốt
Kim Thân.
Một cỗ hắc khí như có như không tràn ra ngoài, bao quanh người Dương Khai, trong hắc khí này trộn lẫn cả mùi vị cuồng bạo, máu tanh và giết chóc, khiến Dương Khai có vẻ tà ác.
Cảm nhận được thuộc tính của năng lượng này, vẻ mặt của Diêu Hà, Diêu Khê mới dần dần bình tình lại.
Chi cần nguyên khí không phải thuộc tính nóng, thì Khống Hồn Trùng không sợ gì
hết!
- Ngươi tu luyện tà công?
Diêu Hà tò mò nhìn Dương Khai.
-Dạ.
- Thực lực hơi thấp, còn không tới Chân Nguyên cảnh, tại sao vẫn sống được?
Diêu Hà có chút không hiểu.
Dương Khai không ngừng xấu hổ:
- Hơn nửa năm trước không cẩn thận rơi vào một sơn cốc, mất rất nhiều sức mới leo được lên được, vừa mới lên đến nơi đã bị tiện nhân họ Tử bắt được.
Diêu Hà cười ha hả:
- Khí vận của ngươi thật không tốt.
Nhưng mà chuyện này cũng có thể giải thích được vì sao hắn sống được đến bây giờ. Ly Hợp Cảnh rơi vào trong sơn cốc, quả thực phải leo lên một cách từ từ.
- Đưa tay ra đây.
Thần thái Diêu Hà được thả lỏng rất nhiều, Diêu Khê cũng không chú ý Dương Khai
nữa.
Một người tu luyện tà công, còn có thể làm được gì?
Diêu Hà trực tiếp thả một con Khống Hồn Trùng vào tay Dương Khai, con trùng tử ấy chớp mắt đã tiến vào trong người Dương Khai, theo kinh mạch hướng vào đan điền, tốc độ cực nhanh.
- Cút đi! Lúc nào cần sẽ cho gọi ngươi, bây giờ chúng ta muốn trò chuyện cùng sư
tỷ-
Diêu Hà vung tay nghênh ngang nói với Dương Khai.
Dương Khai nhếch miệng cười hắn.
Nụ cười này làm người ta có chút sợ hãi, trong lòng Diêu Hà chợt động, còn chưa kịp phản ứng, bên kia Tử Mạch bỗng động thủ, bước chân xê dịch, phóng qua Diêu Hà.
- Tiện nhân a
Diêu Hà vừa mới hét lên hai chữ, ngay sau đó đã la lên cực kỳ bi thảm, hai chân mềm oặt quỳ trên đất, hai tay ôm đầu, khuôn mặt méo mó, như là nhận phải khồ hình độc ác nhất trên đời.
Thần hồn bị thương, bất cứ kẻ nào cũng không thể chịu đựng được đau đớn trong nháy mắt đó!
Tử Mạch vọt tới bên Diêu Hà, không quan tâm không hỏi han y, một chướng đánh
về phía Diêu Khê.
Biến cố xảy ra quá nhanh, Diêu Khê thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị Tử Mạch đánh vào ***, bộ *** biến dạng, ứng thanh bay ra, giữa không trung văng ra một ngụm máu tươi.
Còn chưa rơi xuống đất, nàng đã nhìn thấy cái tên võ giả Đại Hán luôn khúm núm trước ngạo mạn sau, cung kính nịnh bợ bọn chúng một đao chém ngang cồ Diêu Hà.
Theo tiếng răng rắc vang lên, Diêu Hà kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại, đầu mềm nhũn rơi xuống đất.
- Không!
Diêu Khê kinh hãi hét lên, trong lòng nhanh chóng truyền đạt chi lệnh, mấy chục con
yêu thú do nàng khống chế nhất loạt lao về phía này, tốc độ như gió.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, sau một kích lấy tính mạng Diêu Hà, bộ pháp đã triển khai, phóng tới phía sau Diêu Khê, nắm chặt tay, hất mạnh về phía trước. Diêu Khê vừa ngã xuống, sau lưng liền gặp phải Viêm Dương Tam Điệp Bạo!
Oanh một tiếng, Chân Dương nguyên khí rót vào trong cơ thể, trực tiếp làm vết thương của nàng từ nhẹ thàn***, Tử Mạch lại bay qua.
Song chưởng của Tử Mạch lần lượt thay đối, chân nguyên thúc giục, bốp bốp bốp đánh Diêu Khê ba bốn chưởng, ra tay tàn nhẫn, vẻ mặt cay nghiệt.
Cho tới lúc này, Diêu Khê mới có cơ hội phản kích, vội vã ngăn cản đòn trí mạng của Tử Mạch, ngã xuống đất, thở phì phì, khan giọng hét lên:
- Giết bọn chúng cho ta!
Lời nàng hiệu triệu, tự nhiên là chi những võ giả Đại Hán bị nàng thả Khống Hồn Trùng vào người.
Mười bảy mười tám người, nàng và Diêu Hà mỗi người khống chế một nửa, nói cách khác, nàng còn có thể chi phối sự sống ૮ɦếƭ của chín người.
Nhưng đám võ giả Đại Hán, không ai nghe theo lời nàng!
- Là các ngươi tự tim đấy.
Diêu Khê mặt trắng bệch, vừa căm tức nhìn Dương Khai và Tử Mạch vừa thét chói tai, vô cùng cay độc.
Bên phía Đại Hán, đột nhiên hai người ngã xuống, đau đớn không chịu nổi, ôm bụng lăn lộn khắp nơi!
Dương Khai và Tử Mạch nhìn nhau, tốc độ nhanh hơn vài phần.
Diêu Khê chẳng qua là Chân Nguyên cảnh tứ tầng, bây giờ với sức mạnh này Dương Khai có thể *** dễ dàng, huống hồ nàng đã bị trọng thương từ trước, lại phải đối mặt với đối thủ Chân Nguyên lục tầng, Tử Mạch này?
Dưới vài chiêu, Diêu Khê đã bị Tử Mạch phế bỏ một cánh tay, Dương Khai lấy một giọt Dương dịch hóa thành trường kiếm, một kiếm làm mất đầu Diêu Khê.
Cho đến ૮ɦếƭ, Diêu Khê cũng không nhắm mắt!
Từ lúc Dương Khai đột ngột bùng lên đả thương đến khi Diêu Khê mất mạng không quá bảy tám tức mà thôi. Cuộc đấu này dùng tốc độ ánh sáng để hình dung cũng không được.
Hai đồng môn ૮ɦếƭ đi, mặt Tử Mạch vẫn không một chút thay đối.
Dương Khai ngửa mặt lên trời gầm thét:
- Yêu thú sắp bạo động rồi, toàn lực phòng thủ, không cần đả thương kẻ thù, chỉ cần bảo vệ bản thân!
Hơn trăm con yêu thú xung quanh, tất cả đều là yêu thú do Diêu Hà và Diêu Khê khống chế nhưng bây giờ hai người đã ૮ɦếƭ, những yêu thú này thành vật vô chủ. Căn cứ vào thông tin của Tử Mạch lúc trước, một khi yêu thú thoát khỏi sự khống chế, sẽ bùng lên đả thương người, tính khí tăng mạnh, nhưng chi cần làm chúng cảm thấy áp lực thì chúng
vẫn sẽ tự động rút lui!
Nhiều yêu thú như vậy, những võ giả Đại Hán căn bản không thể ứng phó, chưa kể đến bên bọn họ còn có hai người ngã trên mặt đất cần được chăm sóc, cho dù tất cả không bị hao tổn gì cũng không phải là đối thủ.
Dương Khai vừa dứt lời, hơn năm mươi con yêu thú do Diêu Hà khống chế đã nhằm hướng những võ giả Đại Hán lao thẳng tới.
Những người này đều là tình anh đến từ các tông môn, hơn nữa lại được Lãnh San nhắc nhở từ trước, nên cũng không đến nỗi không kịp phản ứng, để hai người bị Khống Hồn Trùng giày vò đến kiệt sức vào trong, những người khác tản ra ở bên ngoài cùng hợp sức đối chọi với cả bầy yêu thú đang lao đến.
Bốn thiếu nữ Vạn Hoa Cung hợp thành một trận nhỏ, cùng lúc đánh ra một luồng nguyên khí mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bốn cỗ nguyên khí giao nhau giữa không trung.
Hàn Tiểu Thất quát nhẹ:
- Tứ Tượng Kết Án!
Nguyên khí giao hòa đó quét qua tạo thành một cái ***g trên mặt đất, theo khoảng không rơi xuống, giam thẳng ba bốn con yêu thú trong đó. Cùng với sự biến đổi thủ thế của bốn thiếu nữ, trong ***g những cánh hoa bay bay, mỗi cánh hoa đều như một lười kiếm nhỏ, bay tứ tung trong ***g giam, chứa đựng sát khí khôn cùng. Đám yêu thú chạy trái đâm phải, nhưng không phá nổi ***g giam này, lát sau, lại đã bị vô số cánh hoa cắt phải, máu tươi chảy ròng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Dạ Thanh Ti và Chu Bá của Tu La Môn toàn thân huyết quang bao phủ, đằng đằng sát khí. Dạ Thanh Ti là nữ tử, chiến đấu ít nhiều có chút dịu dàng, các loại võ kỹ như huyết quang đánh ra, cho người ta cảm giác yêu diễm.
Ngược lại, Chu Bá như thiết tháp, trực tiếp túm một yêu thú tứ giai, xé mạnh. Cùng với tiếng rống của con yêu thú, yêu thú tứ giai này lập tức bị xé thành hai, máu tươi chảy như suối, *** đầy đất. Chu Bá như sát thần giáng lâm, thần thái dữ tợn.
Chu Bá nhếch miệng cười, lộ ra miệng đầy răng nanh, đem thi thể yêu thú đến bên miệng, cắn một miếng thịt tươi, nhai ngấu nghiến, máu chảy đầm đìa làm cho người ta kinh hãi.
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ hợp lực giết địch. Bí Viên Nguyệt bất truyền của Ánh Nguyệt Môn một lần nữa đang được thi triển. Ánh trăng đồ xuống, xuyên qua cơ thể
của yêu thú, một chiêu này đúng là tấn công trên phạm vi lớn, một khi thi triển, lập tức khiến áp lực của mọi người giảm đi không ít.
Võ giả của các đại tông môn Song Tử Đảo, Phi Vũ Các, vấn Tâm Cung đều đang liều mạng vận dụng chân nguyên, thi triển sát chiêu. Yêu thú rống lên không ngừng, đủ mọi sắc quang lóe sáng, thế cục ổn định trở lại, tuy không thể phá được vòng vây, nhưng trong thời gian ngắn cũng không đến nỗi bị yêu thú tấn công vòng phòng thủ.
- Hai chúng ta phiền phức lớn rồi!
Hai người Dương Khai và Tử Mạch dựa lưng vào nhau, thần sắc ngưng trọng.
Diêu Khê trước lúc ૮ɦếƭ đã truyền đạt mệnh lệnh tấn công cho hơn năm mươi con yêu thú do nàng ta khống chế, bây giờ hai người họ đang bị từng đám từng đám bao vây, thế cục bất lợi.
- Qua đó hợp lại với bọn họ!
Tử Mạch nói xong, xoay người, một tay ôm eo Dương Khai, hai chân vừa đạp, đã bay lên.
-Này
Dương Khai hít mũi một cái, cảm thấy rất mất mặt.
- Ta cứu ngươi một mạng!
Tử Mạch hừ nhẹ một tiếng.
- Trả xong nợ nần rồi!
Dương Khai ha hả cười, lập tức hét về phía bên kia:
- Chừa chỗ ra!
Lãnh San ngẩng đầu nhìn, sau đó tránh sang bên cạnh.
Chỗ vừa mới để trống, Tử Mạch và Dương Khai đã thế vào, cùng những người khác tụ lại một chỗ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc