Vũ Lâm Ký Sự - Hồi 31

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

HỒI GIA NỘI SỬA SANG TRANG VIỆN

ƯNG TÀI MẠO TRUYỀN THỤ VÕ CÔNG

Thành Nam Xương …

Nam Xương là thủ phủ của tỉnh Giang Tây, nằm cạnh hồ Phiên Dương, từ xa xưa đã là một thành thị lớn ở phương nam.

Lưu gia trang nằm ở phía Tây thành Nam Xương, hướng về phía bờ sông, là một trong những tòa trang viện đồ sộ to lớn nhất thành. Lưu Thành là một nhà cự phú đất Giang Tây, gia tư giàu có nên đã cho xây dựng trang viện vô cùng kiên cố, bên trong thiết lập rất nhiều cơ quan để vừa bảo vệ gia sản, vừa phòng thân thủ mệnh, đề phòng bọn cường khấu đạo tặc lăm le nhòm ngó. Thuở chiến loạn liên miên này, các nhà hào phú tìm cách tự bảo vệ cũng là chuyện bình thường. Trang viện thì còn đỡ, nhiều nơi xây dựng nhà mình theo kiểu Bảo, kiên cố như một tòa thành, chỉ có quy mô nhỏ hơn mà thôi. Và cũng mới đây, nhờ có tòa trang viện này mà họ Lưu cùng bọn quần hùng đến trợ chiến đã đương cự được với bọn Thông Thiên Giáo một thời gian khá lâu, trước khi thất thủ vì bị tập kích bất ngờ.

Lúc này, nơi cửa lớn của trang viện có hai thanh y hán tử dáng vẻ nghiêm trang phân ra đứng hai bên. Vừa thấy bọn Lưu Thành đi đến gần, cả hai người đồng nghiêng mình chắp tay vái chào, nói :

- Xin mời Lưu trang chủ cùng các vị nhập trang. Đại Tổng quản hiện đang chờ đợi ở đại sảnh.

Mọi người thấy hai thanh y hán tử lại tỏ vẻ lịch sự như vậy, khác hẳn với những người mà bọn họ đã từng gặp qua, nên đều lấy làm ngạc nhiên, liền vội vòng tay thi lễ, nói vài câu khách sáo, rồi mới cùng tiến bước vào trang viện. Đến khi nhìn thấy quang cảnh bên trong thì ai nấy lại càng thêm kinh ngạc.

Trong sân hiện đang đậu bốn cỗ xe ngựa chở hàng lớn, nhiều tráng hán đang xúm xít bên cỗ xe lo khiêng vác đồ đạc xuống, gồm cả tủ giường bàn ghế và các vật dụng linh tinh khác, đưa vào trong nhà.

Khắp nơi cũng có nhiều người đang lo quét dọn, sửa chữa những thứ bị hư hại sau cơn binh lửa. Những nhân công này đều mới được thuê trong thành chứ không phải là người của Thái Chính Cung.

Một nhân vật có dáng vẻ thư sinh đang đứng trước cửa đại sảnh nhìn mọi người làm việc. Người này đã ngoại tứ tuần, diện mạo thanh tú, sắc mặt trắng trẻo, đầu đội khăn lược, mình mặc thanh y, ngoài khoác thanh bào, tay cầm quạt lông, trên mặt quạt có thêu hình một vầng thái dương đỏ rực bị đám mây che khuất một nửa, trông đầy vẻ nho nhã thanh kỳ, khí độ ung dung tiêu sái, nhưng vẫn không kém vẻ uy nghi bệ vệ, có thần thái của một đại nhân vật. Mọi người nhìn lão, nhất là tiêu ký trên chiếc quạt, với vẻ hiếu kỳ. Duy chỉ có Lưu Thành cùng ái nữ và hai huynh đệ là nhận biết được người đó chính là Đại Tổng quản của Thái Chính Cung Lưu Quốc Hiên.

Thấy bọn Lưu Thành đã đi đến gần, Lưu Quốc Hiên mới từ từ quay lại nhìn bọn họ, tươi cười nói :

- Lưu huynh đệ đã đến rồi. Ta đã chờ lâu lắm rồi đó.

Đoạn lão đưa tay chỉ đại sảnh cùng các dãy đình viện lúc này trông có vẻ hoang tàn trống trải, cười nói :

- Khi ta đến đây thì trong trang đã hoàn toàn trống rỗng, ngay cả đến các vật dụng nặng nề như bàn ghế tủ giường cũng đều không còn lại thứ gì. Ta đành phái người đi mua một ít đồ đạc về dùng tạm. Chắc là mọi thứ vật dụng trong trang trước đây đều toàn là bảo vật, cho nên mới …

Nói đến đây, lão đưa mắt nhìn Lưu Thành, khẽ nhếch môi cười. Lưu Thành ngượng ngùng nói :

- Đại Tổng quản dạy quá lời. Tại hạ chỉ là người làm ăn nhỏ, nào đâu dám xa hoa như thế. Mọi thứ cũng bình thường thôi. Chắc bọn Thông Thiên Giáo tham tâm quá đáng, thấy vật gì cũng không muốn bỏ.

Lưu Quốc Hiên mỉm cười nói :

- Nhưng thứ nặng nề chuyển đi xa mất rất nhiều công sức, nếu không phải là thứ đáng giá thì bọn chúng đâu lấy làm gì ?

Lưu Thành vội nói :

- Không có đâu. Không có đâu.

Lưu Quốc Hiên đảo mắt nhìn lướt qua khắp toàn trường một lượt, trầm ngâm giây lát, đoạn mới nói :

- Có lẽ phải mất mấy ngày nữa nơi đây mới ổn định trở lại. Còn muốn sửa sang lại như trước có lẽ phải tốn khá nhiều thời gian công sức. Huynh đệ đã trở về thì ta sẽ giao mọi việc lại cho huynh đệ chiếu liệu.

Câu nói này của Lưu Quốc Hiên có hai ý nghĩa. Bọn Thành Đại Hồng thì hiểu rằng lão sẽ giao việc sửa sang trang viện lại cho Lưu Thành. Cũng đúng thôi, vì trang viện này là của họ Lưu mà. Nhưng bản thân Lưu Thành thì lại hiểu là mình sắp tiếp nhiệm chức vị viện chủ của Thái Chính Cung.

Lưu Thành chắp tay vái tạ, ra hiệu rằng lão đã hiểu ý, sau đó lại hướng vào bọn quần hào chắp tay nói :

- Tại đây hiện có nhiều việc cần tại hạ lo liệu sắp xếp. Mọi việc đang bề bộn, mong mọi người hãy thông cảm cho.

Thành Đại Hồng gật đầu nói :

- Chúng ta hiểu mà. Lão đệ cứ đi lo liệu công việc.

Lưu Thành vòng tay nói :

- Đa tạ mọi người. Tại hạ xin lỗi đã không thể tiếp đãi chu đáo. Xin mọi người hãy cứ tự nhiên xem đây như là nhà mình.

Thành Đại Hồng nói :

- Chúng ta cũng đâu phải là người xa lạ gì đâu. Lão đệ không nên quá khách sáo như vậy.

Lưu Thành lại chắp tay vái dài lần nữa, khách sáo vài câu, đoạn mới đi lo liệu công việc, thuê người sửa sang nhà cửa, mua sắm thêm đồ đạc, chiêu tập trang đinh ly tán. Bọn Thành Đại Hồng thấy lão bận rộn như vậy, cũng không tiện làm phiền, mỗi người tìm một góc nhà ngồi xuống tịnh tâm điều tức. Họ Lưu mà không bận rộn như thế thì sắp tới bọn họ cũng chẳng có chỗ đàng hoàng để nghỉ ngơi.

Lưu Quốc Hiên vẫn đứng tại cửa đại sảnh quan sát đám hạ nhân làm việc. Nãy giờ lão không nhìn ngó gì đến bọn quần hùng, ngoại trừ Lưu Thành.

Thương Sơn Điếu Tẩu không ngồi yên được mà đi đến bên Lưu Quốc Hiên tìm cách bắt chuyện. Nhưng Lưu Quốc Hiên vẫn im lặng đứng quan sát xung quanh, chẳng nói một tiếng, mà cũng chẳng nhìn ngó gì đến lão. Tuy Thương Sơn Điếu Tẩu có danh tiếng không nhỏ trong võ lâm, nhưng so với Thái Chính Cung thì chẳng thấm vào đâu, nhất là sau trận thảm bại vừa rồi.

Một lúc lâu sau, lão sốt ruột hỏi thẳng :

- Lão phu nhận thấy quý cung dường như không thích giao thiệp với người ngoài. Có phải vậy không ?

Lưu Quốc Hiên gật đầu nói :

- Phải rồi.

Thanh âm tuy nhã nhặn nhưng giọng điệu chỉ lịch sự vừa đủ. Câu trả lời ngắn gọn kia đã chứng tỏ không muốn nói chuyện nhiều. Nhưng Thương Sơn Điếu Tẩu vẫn không nản lòng, lại tiếp tục hỏi :

- Tại sao vậy ?

Lưu Quốc Hiên chẳng thèm quay lại nhìn lão, mà giờ cũng không giữ vẻ lịch sự nữa, chỉ đáp với giọng lạnh nhạt :

- Không hợp với tôn chỉ.

Lão lại hỏi :

- Sao lại không hợp với tôn chỉ ?

Lưu Quốc Hiên vẫn lạnh nhạt đáp :

- Bởi tôn chỉ không bảo phải làm thế.

Lão vẫn không nản lòng, chỉ thêm hiếu kỳ, lại hỏi tiếp :

- Tôn chỉ quý cung là gì ?

Lưu Quốc Hiên đáp :

- Phát triển kinh thương, thu gom tài bảo.

- Quý cung không can thiệp vào chuyện võ lâm ?

- Không.

- Tại sao vậy ?

- Không hợp với tôn chỉ.

- Vậy tại sao quý cung đánh nhau với bọn Thông Thiên Giáo ?

- Vì có lợi cho bản cung.

- Vậy tương trợ Lưu lão đệ cũng là việc có lợi cho quý cung ?

- Đương nhiên.

- Lão phu không hiểu. Lợi ích đó là gì ? Chẳng lẽ các vị muốn Lưu lão đệ cống nộp tài vật ?

Lưu Quốc Hiên quay lại, đối diện với Thương Sơn Điếu Tẩu, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt lão, trầm giọng nói :

- Bản cung cần gì việc ấy. Nếu muốn thu lấy tài bảo của Lưu Thành, bản cung cứ việc để cho bọn Thông Thiên Giáo thu lấy trước, rồi sẽ đoạt lại từ tay bọn chúng, có phải là đơn giản hơn không ?

Thương Sơn Điếu Tẩu hỏi :

- Thế thì sao mới phải ?

Lưu Quốc Hiên nói :

- Nên biết rằng Thông Thiên Giáo tích trữ rất nhiều kim ngân tài bảo. Mà thống lĩnh bọn giáo chúng ở đây chính là tên đường chủ Nam đường. Trong Thông Thiên Giáo địa vị của hắn cũng khá cao, cũng biết được nhiều điều bí mật. Bắt được hắn đối với bản cung là rất có lợi.

Thương Sơn Điếu Tẩu hỏi :

- Các vị đã bắt được hắn ?

Lưu Quốc Hiên lạnh nhạt đáp :

- Đương nhiên.

Lúc này, Thành Đại Hồng nghe hai người nói chuyện đã rảo bước đi đến bên cạnh, góp lời :

- Quý cung chỉ làm những việc nào mang lại lợi ích cho quý cung.

Lưu Quốc Hiên tuy lạnh nhạt đối với Thương Sơn Điếu Tẩu, tỏ vẻ không muốn giao thiệp với lão, nhưng lại có thái độ rất đặc biệt đối với Thành Đại Hồng, ít nhiều có vẻ thân thiện hơn, mặc dù danh vọng của lão kém hơn Thương Sơn Điếu Tẩu nhiều. Thấy lão đến gần, Lưu Quốc Hiên mỉm cười nói :

- Túc hạ là thân phụ của Thành thiếu hiệp ?

Thành Đại Hồng đáp :

- Vâng. Chính là lão phu.

Lưu Quốc Hiên nói :

- Công tử gia rất ưng ý tư chất của Thành thiếu hiệp, nên có nhiều hảo cảm. Và chúng ta cũng thế. Sau này hiền phụ tử mà có gặp chuyện gì khó khăn, có thể bản cung sẽ giúp đỡ cho.

Thì ra đó chính là lý do khiến Lưu Quốc Hiên có vẻ thân thiện với Thành Đại Hồng hơn những người khác. Lão nghe nói còn chưa kịp hiểu hết thì Lưu Quốc Hiên đã đưa mắt nhìn hai người bọn họ, nói :

- Theo tôn chỉ của bản cung, các huynh đệ có thể làm bất cứ công việc kinh doanh nào sinh lợi, miễn sao việc đó không trái với công đạo.

Thành Đại Hồng nói :

- Nếu như không có thêm câu cuối đó thì quý cung cũng đâu có khác gì bọn tà ma ngoại đạo ?

Lưu Quốc Hiên nói :

- Các vị có xem bản cung là tà ma ngoại đạo cũng chẳng hề gì. Bản cung cũng chẳng cần mang danh hiệp nghĩa.

Thương Sơn Điếu Tẩu nói :

- Nếu ai cũng quan niệm như quý cung thì chính nghĩa võ lâm đâu còn nữa ?

Lưu Quốc Hiên khẽ nhếch môi nói :

- Chính nghĩa võ lâm là thứ gì ? Có nuôi sống con người được không ? Bản cung không muốn mang bụng đói mà làm anh hùng hào kiệt. Việc nào không có lợi, bản cung nhất định không nhúng tay vào.

Đoạn quay sang Thành Đại Hồng, Lưu Quốc Hiên nói tiếp :

- Lát nữa Thành thiếu hiệp sẽ đến đây thôi. Thành huynh đệ cứ ở đây chờ. Ta có việc phải đi trước.

Nói rồi liền đi đến chỗ Lưu Thành nói :

- Lưu huynh đệ. Ta có việc phải đi đây.

Lưu Thành vội chắp tay nói :

- Dạ. Xin cung tiễn Đại Tổng quản.

Lưu Quốc Hiên bỗng hạ giọng nói :

- Tối nay huynh đệ hãy ở trong phòng riêng đợi ta. Ta sẽ đến tìm.

Lưu Thành kính cẩn vâng dạ. Sau đó Lưu Quốc Hiên dẫn tất cả thủ hạ rời khỏi Lưu gia trang.

Lại nói, Thành Thế Kiệt đi theo Phương Nhân Kiệt qua một dãy hành lang được quan binh canh gác rất cẩn mật, cuối cùng dừng lại trước một gian phòng. Phương Nhân Kiệt mở cửa phòng, nói khẽ :

- Mời thiếu hiệp. Công tử gia đang chờ đợi.

Thành Thế Kiệt vòng tay vái tạ, rồi bước vào trong. Một chàng thiếu niên công tử trẻ tuổi hơn cả y, vận y phục rất hoa lệ, đang ngồi trầm tư một mình. Chợt thấy y bước vào, chàng công tử ngước mắt nhìn lên, mỉm cười nói :

- Thiếu hiệp đã đến rồi đấy ư ? Mời ngồi.

Thành Thế Kiệt nhận thấy chàng công tử tướng mạo thanh tú, sắc mặt trắng trẻo, dung nghi tiêu sái nhưng lại kém vẻ oai dũng hiên ngang. Y đã gặp chàng một lần lúc mới lên thuyền. Lúc đó Lưu Kỳ Anh đã gọi chàng là vương gia, và chàng đã tỏ ý không hài lòng, quay mình bỏ đi.

Thành Thế Kiệt chưa dám ngồi ngay, chắp tay nói :

- Tại hạ mạo muội có việc muốn xin thỉnh giáo ?

Chàng công tử, tức Giang Thừa Phong, mỉm cười nói :

- Thiếu hiệp cứ nói.

Thành Thế Kiệt ngập ngừng hỏi :

- Công tử … phải chăng công tử là một vị vương gia ?

Giang Thừa Phong khẽ gật đầu :

- Phải rồi. Bản vương may mắn được gia phong vương vị. Nhưng thiếu hiệp cũng không cần phải quá khách khí, hãy cứ ngồi xuống đi.

Thành Thế Kiệt vội chắp tay cảm tạ, rồi mới ngồi ghé xuống một bên. Giang Thừa Phong cầm bình rượu rót vào chiếc chung để trước mặt y, nói :

- Mời thiếu hiệp.

Thành Thế Kiệt cảm tạ, nâng chung uống cạn. Giang Thừa Phong lại rót thêm rượu. Chàng mỉm cười nói :

- Mấy năm nay thiếu hiệp một mình qua lại võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa, cũng tạo được thinh danh không nhỏ đó.

Thành Thế Kiệt khiêm tốn nói :

- Không dám. Chỉ vì bằng hữu giang hồ coi trọng nên tại hạ mới tạo được chút ít tên tuổi, trước mặt vương gia thật chẳng đáng nhắc đến.

Giang Thừa Phong tươi cười nói :

- Thiếu hiệp không nên quá khiêm tốn. Bản vương thường được nghe các huynh đệ nhắc đến danh hiệu Thanh Sam Kiếm Khách. Mọi người đều rất ngưỡng mộ phong khí của thiếu hiệp.

Thành Thế Kiệt nói :

- Thật đáng hổ thẹn. Tên tuổi của tại hạ mà vương gia chỉ mới nghe các huynh đệ nói lại, đủ thấy cũng đâu có đáng kể gì.

Giọng điệu của Thành Thế Kiệt nghe như có vẻ không hài lòng lắm. Thật ra thì danh hiệu Thanh Sam Kiếm Khách trong giới võ lâm cũng khá là lừng lẫy. Tuy chưa dám sánh với các vị chưởng môn chưởng giáo hay nhất đại tôn sư, nhưng trong số những danh thủ trẻ tuổi đương đại, y được xem là nhân vật hạng nhất. Giang Thừa Phong đã nhìn thấu gan ruột y. Chàng mỉm cười nói :

- Bản vương chỉ mới qua lại võ lâm lần này là lần thứ nhất, chưa được nhìn thấy oai phong của thiếu hiệp cũng đâu có gì là lạ.

Thành Thế Kiệt ngạc nhiên hỏi :

- Trước đây vương gia chưa từng qua lại võ lâm hay sao ?

Giang Thừa Phong nói :

- Bản vương thân bất du kỹ, muốn làm gì thì cũng phải theo đúng phép tắc, đâu thể tự do tự tại như thiếu hiệp được.

Thành Thế Kiệt nói :

- Vậy mà trước nay tại hạ cứ ngỡ rằng được làm đến vương hầu hẳn là phải sung sướng lắm chứ ?

Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười. Rồi chàng lại hỏi :

- Bản vương nghe các huynh đệ nói thiếu hiệp dường như rất có cảm tình với Lưu Kỳ Anh cô nương.

Thành Thế Kiệt đỏ mặt, ngượng ngùng nói :

- Từ lâu gia đình hai bên đã rất thân thiết với nhau. Tại hạ và Lưu hiền muội quen biết nhau từ nhỏ. Tại hạ rất cảm mến Lưu hiền muội, nhưng không biết muội ấy đối với tại hạ như thế nào nữa ?

Giang Thừa Phong cười nói :

- Hóa ra hai người là bạn thanh mai trúc mã. Thế thì xứng đôi quá rồi. Sao thiếu hiệp không nói thẳng với Lưu cô nương thử xem ?

Thành Thế Kiệt ấp úng :

- Chuyện này …

Giang Thừa Phong nói :

- Nếu như thiếu hiệp cứ mãi lần lữa như vậy, không chịu sớm nói thật cho Lưu cô nương biết tình cảm của mình, đợi đến khi cô ấy đã dành cảm tình cho người khác là phải hối hận suốt đời đó.

Thành Thế Kiệt nghe chàng nói rất phải, có vẻ lo lắng, cứ nhấp nhỏm không yên. Giang Thừa Phong lại nhìn y, mỉm cười nói :

- Lúc này chính là cơ hội rất tốt để thiếu hiệp bày tỏ chân tình với Lưu cô nương đó. Thiếu hiệp cần tận dụng ngay, không nên bỏ lỡ.

Thành Thế Kiệt vội đứng bật dậy, vòng tay nói :

- Xin vương gia chỉ dạy. Tại hạ vô vàn cảm kích.

Giang Thừa Phong nói :

- Lưu gia hiện đang gặp khó khăn. Trước mắt có rất nhiều việc phải làm lại từ đầu. Thiếu hiệp nên ở lại giúp đỡ, tranh thủ cơ hội gần gũi Lưu cô nương, cố chiếm cho được cảm tình của cô ấy.

Thành Thế Kiệt lộ vẻ mừng rỡ, nói :

- Vương gia dạy rất phải. Tại hạ sẽ làm ngay. Xin phép vương gia cho tại hạ được cáo lui.

Giang Thừa Phong cười nói :

- Thiếu hiệp không cần phải gấp. Hãy ở lại thêm lát nữa.

Thành Thế Kiệt vẫn đứng chờ đợi, không chịu ngồi xuống, trong lòng có vẻ đang rất nôn nóng. Thấy vậy, Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, đưa mắt ngắm nhìn y từ đầu đến chân, đoạn mới nói :

- Bản vương chỉ vừa mới gặp thiếu hiệp lần đầu là đã rất ưng ý tư chất cùng khí độ của thiếu hiệp. Thôi thì để bản vương truyền thụ cho thiếu hiệp một môn tuyệt kỹ, xem như là món quà lần đầu kiến diện.

Thành Thế Kiệt giật mình, vội vòng tay nói :

- Xin cảm tạ vương gia đã có lòng hậu ái. Nhưng hậu ý của vương gia tại hạ thật không dám bái lĩnh.

Giang Thừa Phong xua tay nói :

- Đây là tâm ý của bản vương, thiếu hiệp không nên từ chối. Kiếm pháp của thiếu hiệp đã nổi danh trong giới võ lâm. Giờ bản vương sẽ truyền thụ cho thiếu hiệp một môn khinh công có thể kết hợp với kiếm pháp.

Thành Thế Kiệt cả mừng, vội chắp tay vái tạ. Giang Thừa Phong thi triển thân pháp thật chậm cho y xem qua một lượt. Sau đó giảng giải thật kỹ yếu quyết sử dụng thân pháp cho đến khi y thật hiểu rõ mới thôi.

Phải mất đến những hai canh giờ mới làm xong việc này. Nhưng đó mới chỉ là việc truyền thụ yếu quyết bộ pháp, còn việc luyện tập thì sau này Thành Thế Kiệt đành phải tự mình rèn luyện.

Xong đâu đó, chàng phái người đưa Thành Thế Kiệt vào bờ, để y còn trở về Lưu gia trang hội họp với quần hào.

Một lúc sau, Lưu Quốc Hiên về đến, vào gặp Giang Thừa Phong báo cáo công việc. Chàng tạm cho các chiến thuyền neo lại đó thêm một đêm nữa, để lão thu xếp mọi việc cho xong xuôi.

Tối hôm đó, lão bí mật trở lại Lưu gia trang gặp Lưu Thành để bàn bạc sắp đặt công việc. Thế là Thái Chính Cung lại có thêm một cơ sở mới bên ngoài, gọi là Chiêu Hương Viện, phụ trách các việc kinh thương ở Giang Tây.

Sáng hôm sau, Giang Thừa Phong truyền lệnh cho các chiến thuyền nhổ neo, khởi trình trở về phương Bắc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc