Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 81

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

"Tuy tui ςướק được sô pha nhưng tui cũng không biết nói cái gì cho phải."
"Tuy tui ςướק được băng ghế nhưng tui cũng không biến nên nói cái gì."
"... Vậy mị đành chiếm, ừm, sàn nhà?"
Lần đầu mở topic đã có người vào điểm danh, Tần Ý ban đầu có chút thụ sủng nhược kinh, anh cảm thấy cái chỗ tianya này quả là một nơi văn minh, có trước có sau.
Sau đó... Anh phát hiện là bản thân cả nghĩ rồi.
Bước đi nhỏ(*): "Bạn trai cậu chắc biến thái rồi, bình thường lúc *** anh ta có khuynh hướng SM không?"
Cái cậu Bước đi nhỏ này thắc mắc liên tiếp, mà tốc độ tay cũng rất nhanh, lúc tất cả mọi người chưa kịp phòng bị, một mình cậu ta đã xây lâu cao mười trượng rồi.
Tần Ý xem từng cái một, thỉnh thoảng lại lên Baidu tìm hiểu một số từ mới, nói thí dụ như SM các kiểu, lại còn trứng rung gì đó, nghe cũng đầy mới mẻ.
Thế nhưng sau khi quay về từ Baidu, không chỉ phát hiện hướng đi của topic cps chút sai lệch, hơn nữa cái vị Bước đi nhỏ kia... cũng có chút biến thái.
Tuy nhiên, tự hình dung một người như vậy là không lịch sự.
Anh thẳng thắn góp ý với Bước đi nhỏ, người ta trực tiếp bùng nổ: "Tui biến thái? Tui biến thái chỗ nào? Người nhà cậu lúc đó lại yêu cầu ngâm thơ Tagore mới là cái đồ biến thái! Tui chân thành khuyên cậu đưa ổng đi kiểm tra tâm lý đi, tám chín phần là ra vấn đề đấy."
Thiên Đạo Thù Cần: "...Trước đây anh ấy vẫn rất bình thường."
Bước đi nhỏ: "Đây chính là chiến thuật! Cậu ngàn vạn lần không thể chịu đựng, lần sau tuyệt đối sẽ càng đòi hỏi quá đáng, chờ xem, cho đến khi cậu bị làm cho nằm bẹp trên giường, đi vệ sinh cũng không khống chế được."
...
Nghe qua còn giống như là một người rất có kinh nghiệm nha?
Tần Ý tự suy nghĩ một chút, anh giáo dục qua nhiều học sinh như vậy, coi như Đường Ngự Thiên thật sự có vấn đề gì, anh tin bản thân cũng có thể cùng đối phương đồng sức đồng lòng, đưa anh ấy về con đường ngay thẳng.
Lúc anh lướt lại về topic, hàng loạt comment như nấm mọc sau mưa kiểu "cầu thông tin chi tiết", dự rằng còn lâu mới kết thúc được đề tài: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, việc này tạm thời cứ như vậy đi, tôi đã thông suốt rồi, lần thứ hai cảm ơn mọi người đã lãng phí thời gian quý giá để nghe những lời này, chúc vui vẻ."
"Không vui gì hết! Đừng đi! A! Cầu truyền hình trực tiếp."
"Đệt, đừng đi mà, cầu cậu tiếp tục lãng phí thời gian của tôi thêm chút nữa!"
Tần Ý đang muốn đóng tab, lại thấy một comment gây sóng gió khác.
Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: "... Không phải tôi bị hoa mắt đấy chứ."
"Tiểu cúc vạn mét trên không!"
"Cúc hoa của Cúc nhỏ đã ổn chưa?"
"Cúc nhỏ với chủ topic quen nhau hả?"
Thiên Đạo Thù Cần: "..."
Mao Cát Tường quả thực cảm thấy kinh sợ, đêm nay hắn có chút không ngủ được. Sau khi thẳng thắn với nhau sau, bọn họ liền triệt để ở chung.
Hết thảy mọi lo lắng của hắn đều tiêu tan trong khoảnh khắc.Trước đây hắn còn không hiểu vì sao lại có mấy đôi nam nữ lựa chọn chạy trốn, chạy thì cứ chạy đi, lại còn thề thốt bất kể đi đến chân trời góc biển nào cũng mãi mãi có nhau, nếu như trên đời không còn chỗ cho đôi ta thì sẽ cùng ૮ɦếƭ gì đó.
Sau đó thì, không nhảy biển thì nhảy vực.
Đây không phải bị ngu sao.
Song, khi đó Bạch Dư hôm hắn, nói "Cho dù em đi đâu, anh đều nhất định sẽ tìm được em", hắn liền nghĩ thầm, đi mẹ anh, ở khác thế giới thì yêu đương nỗi gì!
Hắn muốn ở cùng Bạch Dư.
Coi như phía trước là vách núi hắn cũng dám nhảy! A, rốt cuộc hắn cũng hiểu thế giới của bọn ngốc rồi.
Không thể không nói, thời điểm mang quyết tâm hai người tay nắm tay đồng thời nhảy xuống, trong ***g *** hắn bỗng bùng cháy, dũng khí nhanh chóng lan tỏa, phảng phất cho hắn một loại ảo giác cảm thấy cả thế giới đều đảo điên.
Lúc này Bạch Dư đang nằm bên cạnh hắn, người đàn ông này trước giờ khi ngủ đều đặt tay lên eo hắn, ngủ cực kỳ say.
Mao Cát Tường nhẹ nhàng trở mình dưới cánh tay đối phương, nằm nghiêng, dùng thân mình che ánh sáng từ màn hình điện thoại.
Hắn vì có chút kích động nên mới không ngủ được, đầy đầu đều kêu gào hahaha cuối cùng cũng in relationship rồi.
Hắn chơi tìm kho báu xong lại lướt weibo, cuối cùng mới mò lên tianya.
Nào ngờ vừa lên lại đọc được nội dung gây sốc như vậy.
Lúc đầu, hắn cũng không để ý người mở topic là ai, hoàn toàn bị tiêu đề hấp dẫn, suýt chút nữa đã cười đến sốc hông.
Đến khi click vaò mới chú ý đến ID, hắn hoài nghi không biết có phải bản thân nhìn lầm không, Thiên Đạo Thù Cần này chính là Thiên Đạo Thù Cần kia sao?
Hắn, mới, không, tin!
Cho dù hắn có không tin thế nào thì sự thật vẫn đập vào mặt hắn, đặc biệt là khi Thiên Đạo Thù Cần còn trả lời bình luận.
[Thiên Đạo Thù Cần] trả lời [Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế]: Ha ha, Mao tiên sinh, trễ vậy rồi mà anh còn chưa ngủ sao?
Cách nói chuyện quen thuộc, nghi ngờ đồng minh của mình bị trộm số trong nháy mắt đã vỡ tan tành.
Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: "... Chúng ta chat riêng đi."
Thiên Đạo Thù Cần: "Được."
Sau khi nói xong, hai người cũng không để ý đến đám quần chúng ăn dưa như vừa hít thuốc lắc ở dưới.
Nhưng nói gì bây giờ, Mao Cát Tường khổ não, cũng có chút hiếu kỳ, tò mò đam mê kỳ quái của Đường Ngự Thiên.
Nghĩ mãi, Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế cuối cùng cũng nghĩ ra được câu mào đầu: "...Ha ha, cái này, tôi cũng thích Tagore lắm."
Thiên Đạo Thù Cần: "..."
Hai người hàn huyên chút có chút không, tán gẫu đến rất muộn, mãi đến khi điện thoại Tần Ý báo hết pin, bọn họ mới kết thúc cuộc nói chuyện này.
Thiên Đạo Thù Cần: "Đã muộn rồi, nhanh ngủ đi."
Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: "Được, cậu cũng ngủ sớm chút."
Thiên Đạo Thù Cần dùng nốt vạch pin cuối để nhắn cho bên kia ba chữ: "Moa moa ta."
Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: "... Moa moa ta."
Tần Ý thả di động lên đầu giường, ném cái vấn đề quỷ dị kia ra sau đầu, đang chuẩn bị mở, cửa lại truyền đến tiếng mở ra.
Đường Ngự Thiên xong việc, trở về phòng tắm xong mới cầm thuốc mỡ đến, khẽ khàng đẩy cửa bước vào.
"Đã ngủ chưa?"
Cảm thấy đối phương càng đến gần, Tần Ý nằm trên giường càng không dám có thêm cử động nhỏ nào.
Tư thế ngủ của anh cũng hợp quy tắc, hai tay đặt bụng, chăn đắp đến bả vai, đồng thời có thể duy trì nguyên một tư thế không lộn xộn.
Đường Ngự Thiên thử thăm dò hai tiếng, người trên giường hô hấp đều đặn, hẳn là đã ngủ.
Hắn liền yên lòng đi về phía trước, tiến hành bài tập mỗi ngày, thoa thuốc.
Nếu như để bôi thuốc lúc Tần Ý tỉnh, đứa ngốc này khẳng định sẽ xấu hổ đến muốn tan vỡ, sau đó sẽ xoắn xuýt, không chừng đợi hắn mất tập trung sẽ chạy trốn ra ngoài.
Tuy rằng Đường Ngự Thiên muốn chứng kiến dáng dấp đỏ ửng đáng thương ấy, thế nhuwnghawns càng hi vọng nơi phía sau sớm tốt lên.
Mãi đến tận lúc bôi thuốc hôm qua, chỗ đó của em ấy vẫn hơi sưng.
Tần ý khó khăn giả bộ ngủ, sau đó anh cảm thấy có người coi anh như trứng chiên mà lật lại, thành tư thế mặt dán vào gối. Tiếp theo, chăn trên người anh cũng dần bị hất lên đến eo nhỏ.
...
Đường Ngự Thiên rất có kiên nhẫn chậm rãi *** đối phương, Tần Ý cảm thấy từ ௱ôЛƓ đến bắp đùi rồi mắt cá chân đều lộ ra không khí, rất không có cảm giác an toàn.
Mãi cho đến khi ngón tay Đường Ngự Thiên dính thứ gì đó lành lạnh man mát chậm rãi thăm dò vào chỗ đó, anh rốt cục nhịn không được, đột nhiên cong chân, lui về bên kia giường.
Ngón tay Đường Ngự Thiên dừng giữa không trung, trên đó vẫn dính thuốc mỡ màu trắng, hắn nhíu mày: "Em còn chưa ngủ?"
Tần Ý đỏ bừng cả mặt, chỉ để lộ lòng bàn chân bên ngoài, còn lại đều co rụt vào trong chăn.
Trước đây anh ngủ, không biết thì thôi, nhưng lần này bản thân lại có thể trực tiếp cảm thụ quá trình bôi thuốc.
Thật sự là quá xấu hổ...
"Đường tiên sinh, em cảm thấy, không cần tiếp tục bôi thuốc nữa đâu?" Tần Ý đề nghị, "Em đã gần như khỏi hẳn rồi."
Đường Ngự Thiên không tỏ rõ thái độ mà "à" một tiếng, sau đó gọi đối phương: "Lại đây."
Em không!
Hai người nhìn nhau nửa ngày, Đường Ngự Thiên rốt cục tiến lên, vươn tay chuẩn bị túm cổ chân Tần Ý kéo lại.
Tần Ý phản ứng rất nhanh, thu cẳng chân về trong chăn: "Vậy em cũng có thể tự bôi, anh đưa thuốc cho em, em tự làm."
"Tự em làm không tiện."
"Có tiện."
Hai người bên nào cũng cho là mình đúng mà nhìn nhau, vẫn là Đường Ngự Thiên thỏa hiệp. Vốn là trong cái việc thuốc men này hắn cũng tính kế riêng, để cho em ấy tự bôi cũng không sao, chỉ là tự hắn muốn giúp mà thôi.
Đường Ngự Thiên đưa cho anh tuýp thuốc mỡ, hướng dẫn: "Bên ngoài còn một vòng sưng, lúc bôi phải cẩn thận chút, không được dùng lực."
Tần Ý nhận thuốc, do dự nửa ngày cũng không vặn nắp ra, anh ngồi đợi, mà người đàn ông ngồi bên giường này hẳn không có ý định rời đi.
"Em... Em biết rồi, anh có thể đi trước." Tần Ý đưa lệnh tiễn khách, "Tự em sẽ bôi."
Nhưng mà thái độ của Đường Ngự Thiên lại rất cường ngạnh: "Em bôi xong anh sẽ đi."
Điệu bộ này của hắn như là mẹ sợ con thừa dịp mình quay đi mà lén lút đổ thuốc không chịu uống.
Tần Ý cũng không đánh được hắn, bôi sớm xong sớm.
Nghĩ vậy, Tần Ý liền cầm thuốc mỡ lui vào trong chăn, tự bôi lên chỗ kia của mình.
Không phải chỉ bôi một chút lên là được rồi sao.
Chỉ nghe Đường Ngự Thiên ở bên cạnh chỉ điểm thêm một câu: "Bên trong cũng phải bôi."
Tần Ý: "..."
Cảm giác tự mình đưa tay vào có chút vi diệu, chờ anh bôi xong thuốc, một lần nữa mặc lại *** và quần ngủ, mặt đã hồng chín như ௱ôЛƓ khỉ.
Lúc này Đường Ngự Thiên mới đứng dậy, xoa xoa mái tóc không dài không ngắn của anh: "Nhanh ngủ đi."
Đêm đã khuya, cơn buồn ngủ dần kéo tới, Tần Ý mơ mơ màng màng ngủ t*** đi.
Ngày hôm sau, anh bị thanh âm vang dội bên ngoài đánh thức.
"Đường Ngự Thiên, mày đi ra cho tao! Món nợ này phải để lão già đây tính với mày, mày khinh người quá đáng, lại dám cổ động bọn người đó đối đầu với tao!"(**)
"Mày mau ra đây! Cút ra đây cho tao!"
---
Hal: (*) Tên nick khó hiểu quá tôi lược bớt:"(
(**) Chỗ này có dùng cụm"Tứ lượng bạt thiên cân", "bốn lạng địch ngàn cân", theo tôi hiểu thì như kiểu dùng cái yêu hơn mà chế trụ được cái mạnh hơn? Chắc là kiểu Đường tổng thu mua, thuyết phục công ty nhỏ đối đầu với ông này?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc