Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 79

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Tần Ý bị nụ hôn mang theo mùi TL này làm nghẹn đến không thở nổi, tay nắm cổ áo Đường Ngự Thiên không ngừng căng chặt, đốt ngón tay thoáng trở nên trắng bệch.
"Khụ, khụ..."
Đường Ngự Thiên giúp đối phương xuôi khí: "Có muốn về phòng không?"
Tần Ý chỉ lo ho, hình như còn bị sặc nước miếng, cả khuôn mặt đều đỏ lên, không rảnh để ý tới hắn.
Đường Ngự Thiên tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác bên tay phải, một đường cong hoàn mỹ hạ cánh ngay ngắn trên nắp thùng rác.
Sau đó Đường Ngự Thiên mới tiếp tục ôm anh, như thể bế em bé, mang về phòng.
Khi anh một lần nữa bị ném lên cái giường lớn quen thuộc, nhìn thấy cửa phòng đóng lại, Đường Ngự Thiên thì lại tiếp tục cởi đồ, anh có chút cảm giác chạy trời không khỏi nắng.
Bộ Đường Ngự Thiên đang mặc trên người là tiện tay tròng lên lúc đi ra ngoài tìm anh. Ăn mặc vội vàng, thậm chí cả khuy áo cũng không cài đàng hoàng.
Hắn nhanh chóng cởi sạch sành sanh, lại cúi người, vung tay hai ba phát rồi kéo quần Tần Ý xuống.
Đường Ngự Thiên là dạng ngậm thìa vàng từ nhỏ, khí chất tao nhã như đã khắc vào trong xương, dù cho có cởi hết quần áo vẫn không giảm bớt.
Gương mặt ngày thường lãnh khốc tà mị lúc này đây nhiễm màu T*nh d*c, ngay cả khóe mắt cũng mang chút lưu luyến huyễn hoặc.
Đèn chùm tỏa ra ánh sáng vàng, chiếu rọi đến mắt Tần Ý, có chút chói mắt. Mơ mơ hồ hồ, anh lạc lối trong thứ ánh sáng này.
Quen biết Đường Ngự Thiên, có tình cảm với anh ấy, thậm chí bây giờ còn... *** cùng anh.
Những việc này, coi như đều là những việc điên cuồng nhất đời anh rồi.(*)
Ánh mắt Đường Ngự Thiên dần trầm tối, thân thể hắn nghiêng lên trước, ôm lấy sau gáy Tần Ý, ép người tiến gần về phía mình, ở cái tư thế khó chịu này mà cạy mở đôi môi của ngu xuẩn nhà hắn.
Thời khắc môi kề môi, giọng Đường Ngự Thiên có chút nỉ non, nói không rõ chữ: "Trời cao đã đưa em đến nơi này."
____ tặng cho anh.
Tần Ý cuối cùng bị đối phương mạnh mẽ làm đến ngất đi. (**)
Thể chất của đứa ngốc này vẫn còn kém, dằn vặt không được bao lâu. Thời điểm Đường Ngự Thiên ôm người đi rửa ráy, giữa đường Tần Ý có tỉnh một lần, lông mi run rẩy, nỗ lực mở mắt, âm thanh mơ hồ không rõ: "... Đường, Đường Ngự Thiên?"
"Ừm, là anh." Đường Ngự Thiên ngăn hai ngón tay không ngừng gây rối khi hắn giúp người nọ thanh tẩy lại, nhẹ giọng dỗ dành, "Ngủ đi bảo bảo(***), ngủ ngon."
Trong âm thanh của đối phương, Tần Ý lần thứ hai nhắm mắt.
Chờ đến khi anh tỉnh dậy ngày hôm sau, toàn thân đều đau nhức.
Từ trước đến giờ anh không có thói quen bám giường, thậm chí còn có chứng cưỡng bách, mỗi sáng sáu giờ mà không rời giường liền thấy khó chịu.
Nhưng mà, lúc này thật sự là cả một đầu ngón tay anh cũng không muốn nhúc nhích... Mà có muốn cũng không thể.
Chờ anh tỉnh táo lại, nghiêngđầu về bên cạnh, người kia đã không còn ở đó từ lâu rồi. Ý thức dần dần trở lại, địa phương nào đó ở phía sau truyền đến chút cảm giác ẩn ẩn đau.
Có điều, đau thì đau nhưng trên người lại nhẹ nhàng khoan khoái, giống như tối qua này kia xong còn được tắm rủa sạch sẽ.
Đợi chút...
Tắm rửa?
Tần Ý như phút chốc nhớ lại cái gì, anh chống tay vội vàng ngồi dậy, nhưng hiển nhiên là anh đã đánh giá cao chính mình rồi.
Chỉ là động tác dựng người, cảm giác đau đã lan tràn, còn có xu hướng ngày càng tăng.
"Đừng ___" đột nhiên có người lao ra từ nhà vệ sinh khiến Tần Ý sợ hết hồn.
Chỉ thấy Đức thúc ném cây kéo trong tay xuống, chạy về phía anh: "Tiểu Tô tiên sinh, cậu đừng cử động, đừng cử động!"
Tần Ý choáng váng.
Đức thúc đi tới bên giường, xoa xoa tay khuyên anh nằm xuống, sau đó dùng thử pháp cực kỳ chuyên nghiệp vuốt phẳng góc chăn: "Giờ mới 12 giờ, thế mà cậu đã thức dậy, nghỉ ngơi thêm chút nữa, thiếu gia phỏng chừng lát nữa cũng chưa thể xong việc."
12 giờ...
Thế là sớm sao?
Tần Ý không hiểu mô tê gì, nhưng thân thể anh đúng là không thể chịu nổi gánh nặng, mà anh cũng không cậy mạnh, thẳng thắn nằm trở lại. Thừa dịp Đức thúc giúp mình vuốt góc chăn thuận miệng hỏi: "Đường tiên sinh sao? Anh ấy đang bận cái gì ạ?"
Lát nữa cũng không thể xong việc, như vậy, hôm nay anh ấy không đến công ty?
Đức thúc ý tứ sâu xa mà cong môi cười: "Kinh hỉ, ha ha, là kinh hỉ không thể nói."
"..."
Đức thúc tới đây để dọn dẹp phòng tắm, ông cũng không biết tình hình chiến trận giữa hai người này tối qua kịch liệt cỡ nào, chỉ biết phòng tắm bị quấy cho bừa bãi, nước bắn tung tóe.
Phòng ngủ của Đường Ngự Thiên đều do Đức thúc tự mình dọn dẹp, chưa bao giờ để những người làm kia một mình tiến vào, đến lượt thiếu phu nhân, đương nhiên cũng là loại đãi ngộ tương đương.
Ai yo, ba chữ thiếu phu nhân này nghe thật không sai, có chút mới mẻ. Đức thúc vui vẻ rạo rực, nhấc xô nhỏ cùng chổi lau chuẩn bị ra ngoài, dù sao cũng dọn dẹp ôn thỏa rồi. Ông đi được nửa đường, như nhớ lại chuyện gì, liền lấy một vật trăng trắng không biết là thứ gì ra từ trong túi.
"Thiếu gia làm rơi trong phòng tắm, bác cũng không hiểu, ở trên đều là tiếng nước ngoài." Đức thúc nói xong liền đi ra ngoài, "Nếu không dùng làm gì thì cậu cứ để ở đầu giường, chiều bác sẽ qua dọn đi."
Đó là một tuýp thuốc mỡ,chú thích cùng tác dụng đều ghi bằng tiếng Anh, kiểu chữ quá nhỏ, Tần Ý nhìn từ xa cũng không rõ trên đó viết gì.
Chờ đến khi anh lấy lại gần, nhìn qua vài lượt, cả khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Cả đầu ngón tay cũng phảng phất như nóng lên, lẩm bẩm nói: "Cái gì vậy chứ..."
____ chuyên trị *** nứt rách, sưng đỏ, thuốc xoa P0'p bên ngoài, một giây liền thấy hiệu quả, dùng lâu dài còn có tác dụng bảo dưỡng ***.
Hơn nữa, rõ ràng tuýp thuốc này đã được mở ra sử dụng.
...Tần Ý có một loại dự cảm xấu.
Mặc cho anh có linh cảm gì cũng không ngăn nổi sự mỏi mệt của thân thể, không bao lâu anh liền ngủ thiếp đi.
Giữa lúc mơ màng còn mơ một giấc mơ, trong mơ anh đang lướt tianya, thấy mình đang chọn bài post "Cúc nở vạn mét trên không" ngày đó của Mao Cát Tường, cùng đối phương chậm rãi thảo luận.
Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: "Cậu cũng đau đúng không? Phải rồi, lúc đi ngoài nhớ cẩn thận, lần đầu tiên mà tôi đi ngoài trong tuyệt vọng như vậy."(****)
Thiên Đạo Thù Cần: "A, vậy phải làm sao? Bôi thuốc có được không?"
Nguyên một cọng lông lưu lạc dị thế: "Tạm được, cậu nhớ để Đường Ngự thiên xoa P0'p cho, ngay lúc xoa thuốc ấy, lòng bàn tay xoa xoa một lúc sẽ thấy thoải mái."
Thiên Đạo Thù Cần: "Cảm ơn, tôi nhớ rồi."
...
Tần Ý ngủ lại tầm nửa giờ, lúc anh tỉnh lại vẫn còn có chút ấn tượng với nội dung trong mơ.
Anh nhìn chằm chằm trần nhà, không ngừng suy nghĩ, có phải bản thân điên rồi không.
Lúc Đường Ngự Thiên đẩy cửa tiến vào, đã nhìn thấy ngu xuẩn nhà hắn hiếm có khi mà trưng ra khuông mặt nhân sinh chẳng có gì vui.
So với bộ dạng đáng thương không rời nổi giường của Tần Ý, tên đàn ông đang dựa vào cạnh cửa nào đó phải nói là tinh thần thoải mái.
Đường Ngự Thiên thuận lợi đẩy xe đẩy nhỏ đi vào, "Em có đói không?" Hắn hỏi xong, đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt lên trán đối phương một nụ hôn chào buổi sáng.
Tần Ý nhìn người lại nghĩ đến sự điên cuồng tối qua, hận không thể trốn vào trong chăn.
"Đói bụng." Tần Ý gật gù.
Dân lấy miếng ăn làm trọng, có lời gì chờ ăn no xong, có sức mới nói được.
Đường Ngự Thiên bưng một chén nhỏ từ xe đẩy, chuẩn bị múc cháo cho người kia ăn, không ngờ lại bị ngu xuẩn đánh gãy: "Đường tiên sinh... Em muốn đánh răng trước."
"..."
Tiểu Manh Manh vốn có chuyện muốn tìm ký chủ, nó còn chưa kịp "keng" đã bị câu này của ký chủ làm cho chấn động rồi.
Nó tìm được ký chủ này kể cũng khá lắm, chẳng làm giống kịch bản tẹo nào!
Trong "Hào môn thê gia", từ khi Đường Ngự Thiên phá thân xử nam, liền thay đổi hướng phát triển truyện, triệt để trở thành một quyển truyện ***, cùng Hạ Thanh Thu làm cả ngày lẫn đêm.
Có điều, câu Hạ Thanh Thu mỗi sáng nói cũng không phải là "Em muốn đi đánh răng."
Sát phong cảnh cỡ nào a.
Đường Ngự Thiên thả muôi lại, không chút nào ghét bỏ cũng không thấy phiền phức. Tần Ý vốn nghĩ để anh ấy đỡ mình là được rồi, không nghĩ tới người ta trực tiếp bế ngang anh từ trên giường: "Được, tuân mệnh, em muốn đánh răng đúng không."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Ý đánh răng như vậy... Toàn bộ quá trình đều được người ôm bế, anh cầm bàn chải, thực sự không chịu được mới mở miệng uyển chuyển hỏi: "Đường tiên sinh, anh mệt không?"
Đường Ngự Thiên nâng nâng ௱ôЛƓ anh, P0'p một cái, nói chuyện còn uyển chuyển hơn: "Em vẫn còn có thể nặng hơn một chút."
Được rồi, lại vô pháp câu thông.
Cho dù tình cảnh có kỳ quái thế nào cũng không thể không đánh răng, Tần Ý cẩn thận chải răng, bên mép có dính chút bọt, rồi đẩy đẩy Đường Ngự Thiên, "ưm a" hai tiếng, ra hiệu anh muốn súc miệng rồi.
Hai chân anh vắt bên hông Đường Ngự Thiên, hai người mặt đối mặt, Đường Ngự Thiên nhìn anh đánh răng còn rất say mê chăm chú. Chỉ là hắn đứng cách bồn rửa có chút xa, Tần Ý quay đầu không với tới vòi nước.
Đường Ngự Thiên rất phối hợp mà tiến về trước hai bước, Tần Ý khó khăn vặn vẹo thân thể, đưa tay lấy cốc sau đó hứng nước.
Tuy rằng tư thế thật sự rất kỳ quái, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể súc miệng, Tần Ý hai ba lần thì xong việc, Đường Ngự Thiên vẫn ung dung hỏi: "Có muốn lau mặt không?"
Tần Ý gật gù: "Muốn."
Hai người liền dính nhau mà bận rộn nửa ngày trong phòng tắm, bất luận Tần Ý nói gì đối phương cũng không thả người, mỹ kỳ danh là đau lòng anh quá mệt mỏi, ôm sẽ giúp anh dễ dàng hơn chút.
Dễ dàng chỗ nào!
Rõ ràng càng mệt có được không!
Tần Ý hiếm thấy mà gào thét trong đầu.
Thật vất vả mới treo được khăn mặt, Đường Ngự Thiên mới bế anh ra ngoài, đi tới cửa lại hạ xuống.
Lập tức Tần Ý liền hồi hộp, chẳng lẽ còn muốn hỏi anh xem có thích tắm không?
Đường Ngự Thiên đột nhiên nói: "Nhắm mắt lại."
"Hả?"
Mắt Tần Ý chỉ kịp rung động hai lần, Đường Ngự Thiên đã hôn tới, anh nhất thời ngẩn người.
Lông mi như ngừng lay động, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, sau đó từ từ khép lại.
Ban đầu nụ hôn còn rất dịu dàng, nhưng ngay khi Tần Ý thuận theo mà mở miệng cho đối phương tiến vào, tình thế trở nên có chút không chống đỡ được.
"A," Tần Ý ngửa đầu muốn rút lui, rời xa nụ hôn dần biến thành cắn xé này.
Đường Ngự Thiên ăn đủ ngon ngọt rồi, cuối cùng cũng lưu luyến không rời mà cắn cắn môi dưới đối phương, lúc này mới buông người ra, hài lòng nhìn môi Tần Ý vốn dĩ đã tiêu sưng laijtrowr về bộ dáng đáng thương tối qua.
Ánh mắt của hắn dừng ở cổ Tần Ý, lưu lạc đến vùng xương quai xanh, lớp vải vóc đã che dấu vết hắn làm tối qua, hỗn loạn lại xinh đẹp.
Ở xương quai xanh cũng nhìn rõ dấu vết, ở vùng bả vai cùng điểm cuối xương quai xanh tựa hồ như có một đóa hoa nở rộ.
---
Hal: (*) Đường Ngự Thiên là định nghĩa về "điên cuồng" trong thầy Tần, một thứ gì đó hoàn toàn theo bản năng và cảm xúc ;v; Đù mòe, sao tôi thấy cái kiểu "sự tồn tại đặc biệt" này nó dễ thương thế nhỉ.
(**) "bị làm đến ngất đi". OMG, trời ơi, chính là vậy, điểm nhấn quá nghệ thuật, không từ ngữ nào có thể diễn tả sự tuyệt vời này. Chỉ bằng một câu có thể diễn tả không khí nóng bỏng, điên cuồng cùng sự giải tỏa của tình yêu bị kìm nén khi đó. Câu từ tối giản lại có thể đem đến hiệu quả đỉnh cao.
... Ờ túm lại là chỉ có thế thôi =))) đến cuối còn hai đoạn H nữa nhưng cũng chỉ lướt qua nhẹ nhàng thôi đừng chờ mong gì hihi =))))
(***) chỗ này có người góp ý là nên dùng "cục cưng". tôi muốn khảo sát một chút, không biết các cô thấy thế nào thì hợp. Cá nhân tôi thấy từ "cục cưng" có mang chút cảm giác ngả ngớn? Nhưng đấy chỉ là cảm giác của tôi thôi ;< Cũng biết là "bảo bảo" không phải từ thuần Việt, nhưng vốn từ của tôi không đủ để tìm từ thay thế ;<
(****) chỗ này dùng từ thô thiển hơn nhưng Hal gõ không ra khổ quá =))))
Tôi đọc cái cảnh đánh răng xúc miệng mà đơ mặt... Dính nhau quá đỗi...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc