Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện - Chương 38

Tác giả: Mộc Qua Hoàng

Tầng lầu đã được khống chế nghiêm ngặt, cấm gây tiếng động ồn ào, ngoại trừ ngoài boong thuyền hướng ra biển, những nơi khác đều cấm người không liên quan tự do ra vào.
Ngày đầu tiên bọn họ tới đây, một cô gái xông tới gọi Đường Ngự Thiên, kết quả bị thủ vệ áp xuống.
Cho nên nói, không phải ngoài cửa có thủ vệ sao.
Nửa ngày qua, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Cứu mạng, cứu mạng với ____”
Tiếng kêu cứu ngày một gần, rồi lại dần đi xa.
Giống như một con ruồi không đầu bay tán loạn khắp nơi, chỉ động vào cửa của Tần Ý một cái rồi lại hốt hoảng chạy sâu vào hướng khác.
Hai gian phòng trước mặt tựa hồ càng thêm thờ ơ, cửa phòng đóng chặt, không có tiếng vang.
Chỉ còn dự lại âm thanh ngày càng bất lực của người phụ nữ kia: “Van cầu các người hãy giúp tôi…”
Người phụ nữ nọ chạy đến cuối hành lang rồi lại quay đầu về, nhưng lần này đi rất chậm, trước mỗi cánh cửa phòng đều dừng lại hồi lâu, tay không ngừng gõ, cuối cùng còn dùng tay cào cửa.
Tuy rằng Tần Ý mang theo tâm lý quên mình vì người, giúp đỡ nhân sinh, nhưng cũng không ngốc, chuyện này thật kỳ quái, anh do dự một hồi…
Cuối cùng vẫn quyết định đi mở cửa.
Anh không thể vì bản thân có thể gặp nguy hiểm mà cứ khoanh tay đứng nhìn.
Tần Ý vừa bước tới cửa vừa hô vài câu, tuy rằng không biết người kia có nghe thấy hay không, nhưng vẫn động viên nói: “Cô gái này, đừng sợ, bình…”
Hai chữ ‘Bình tĩnh’ còn chưa nói ra khỏi miệng, chuông điện thoại như muốn gọi hồn đã vang lên.
Bởi vì điện thoại vừa vặn đặt tại một bên ghế sô pha, anh tiện tay nhận, bước chân cũng dừng lại.
“Chào ngài.”
“Chào cái đếch gì.”
Đầu kia điện thoại là âm thanh cực khó chịu của Đường Ngự Thiên.
Tần Ý rất ít khi thấy hắn nói loại lời thô tục này, không khỏi hỏi: “Đường tiên sinh, đã xảy ra chuyện gì sao?” Lúc nói chuyện, tay đã đặt lên tay nắm cửa, đang muốn mở ra, lại nghe Đường Ngự Thiên nói: “Có phải có một con mụ điên cứ gõ ngoài cửa?”
Nghe vậy, Tần Ý ngừng tay: “… Sao anh biết?”
“Đừng mở.” Đường Ngự Thiên nói xong đưa di động ra xa, dặn dò vài câu với Hồng Bảo rồi mới đưa về sát bên tay, đáp, “Bên cửa, ở chỗ công tắc bật đèn, có một cái nút màu đỏ, em ấn xuống đi, sau đó bật TV lên…”
“A?”
Phản ứng của Tần Ý làm hắn giương lông mày, bỗng có dự cảm xấu: “Ngu xuẩn, em mở cửa rồi?”
Lúc nói mấy câu này Đường Ngự Thiên gằn giọng, Tần Ý rụt tay về, thẳng thắn nói: “Vẫn chưa.”
Chưa kịp mở.
Đường Ngự Thiên mà không nghe ra hàm ý bên trong, thì hắn cũng chẳng còn là vai nam chính nữa.
“Màu đỏ là nút lệnh yêu cầu xem camera giám sát, nếu em dám mở cửa, vậy chờ bị nhặt xác đi.” Tuy giọng Đường Ngự Thiên nghe như lạnh lùng vô tình, nhưng lời nói ra cũng không mang ý này, “Có việc thì gọi vào số này, đừng ra ngoài, tôi sẽ trở về nhanh thôi.”
Tần Ý ngơ ngác nghe tiếng máy bận kêu, sau đó mới phản ứng lại, đi ấn cái nút màu đỏ trên tường.
Ngay tại khi anh nhấn xuống, người phụ nữ ngoài cửa lại gõ cửa hai lần.
Không biết từ khi nào, lời Đường Ngự Thiên lại chiếm phân lượng lớn như vậy trong lòng anh. Anh không có thừa thời gian để ý đến cô ta, mà thành thật ấn nút lệnh sau đó bật TV lên.
“Cứu tôi đi mà,” cửa bị dùng sức gõ hai lần, bởi vì khoảng cách rất gần cho nên âm thanh đặc biệt rõ ràng: “Không phải nãy anh nói sẽ cho tôi vào sao?”
TV được bật, chuyển thành màn hình giám sát, chất lượng có chút mở mịt, thỉnh thoảng lại nhập nhằng mấy vệt trắng.
Trên màn hình là một người phụ nữ áo đỏ, tóc dài, bóng lưng mảnh mai.
Cô ta khom người, nghiêng mặt, ghé sát lỗ tai trên cửa, tựa hồ đang cẩn thận nghe động tĩnh trong phòng.
“Cứu tôi với…”
Thanh âm cầu cứu còn mang theo tiếng nức nở.
Tần Ý nghe thấy không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó hàn ý từ đầu ngón chân bắt đầu lan dần lên trên.
“Cứu tôi với, vì sao anh vẫn không mở cửa?”
Trên màn hình, khuôn mặt nghiêng của người phụ nữ vừa vặn bị máy quay thu lại, rõ ràng lời nói mang theo tia bất lực lo lắng, vậy mà khoé miệng lại vẽ lên một nét cười quỷ dị.
Môi của cô ta lúc này ngoác ra thật lớn, có cảm giác như một nụ cười rộng đến mang tai.
Thông qua màn hình, Tần Ý còn nhìn thấy một màn khiến người dựng tóc gáy khác, anh chú ý đến trên tay cô ta, cầm…
Một cái rìu có máu chảy xuống.
Cái rìu kia chúi đầu xuống đất, máu nhỏ từng giọt, chảy trên sàn thuyền, tụ thành một vũng nhỏ.
“Cứu tôi.” Anh tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia càng nói càng nhếch khoé miệng, nhấc cánh tay trắng mịn không ngừng đập cửa, cô ta cười nói: “Cứu tôi với.”
“…”
Tần Ý lui về sau hai bước, nói không nên lời.
Mười phút sau Đường Ngự Thiên nhận được một cuộc gọi từ Tần Ý, hắn đang đè họng súng tại mi tâm Trình Quốc Cường, Trình lão gia ngày thường oai phong lẫm liệt giờ phút này lại run như cầy sấy.
“Làm sao vậy?” Đường Ngự Thiên nhận điện thoại, đầu hơi nghiêng một chút, nghe được âm thanh đầu bên kia là Tần Ý, hắn liền phân tâm với cái đầu trước mặt, nòng súng trật mấy cm, trực tiếp chọc vào mắt Trình Quốc Cường.
Cũng may ông ta nhắm mắt rất nhanh, cách mí mắt cảm thủ nòng súng đen sì lạnh lẽo, gậy trong tay cũng run run, ngay cả giọng cũng không vững vàng: “Ngự Thiên à, con bỏ súng xuống, có lời gì chúng ta từ từ nói, mọi việc đều dễ dàng thương lượng, Trình bá của con mấy năm nay đối xử với con thế nào con đều biết…”
Trình Quốc Cường thao thao bất tuyệt mà nói, rút thẻ trưởng bối, ta nhìn cậu lớn lên, trước đây còn tham gia lễ trường thành của cậu, không biết sao Đường Ngự Thiên cũng không để ý ông ta, cau mày nghe điện thoại: “Em vào phòng ngủ đi, ngu ngốc, đừng nhúc nhích.”
Trình Quốc Cường giành giật từng giây để tẩy trắng cho bản thân: “Ở trong lòng, ta đã sớm coi con là người thân mà đối xử, ta sẽ hại con sao.”
Đường Ngự Thiên cúp điện thoại, cái lão già trước mặt lảm nhảm cái gì hắn hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nghe được câu này, nhất thời cười lạnh: “Người thân? Trình lão gia thật biết nói đùa.”
“Ngự Thiên, việc này thực sự không có quan hệ gì với ta…”
“Trước bữa tiệc ngày hôm nay, ông ăn hai lát bánh mì nướng, nhưng người đưa đồ không phải nhân viên trên tàu, mà vũ hội tối hôm qua ông cũng không ăn bất kỳ thứ gì. Từ khi nào mà ông biết, có người hạ thuốc vào đồ ăn, là ai nói cho ông biết.” Đường Ngự Thiên nguy hiểm mà dừng lại một chút, “Hoặc giả, tất cả những thứ này đều do ông giở trò quỷ.”
“Trình bá lớn tuổi rồi, buổi tối không có khẩu vị gì… Sáng sớm thật vất vả mới tốt hơn, liền ăn thêm nhiều một chút. Con suy nghĩ nhiều quá, ta không làm, không phải ta.” Tình Quốc Cường càng nói càng nhanh, “Ta căn bản không biết đến việc thuốc gây ảo giác…”
Đường Ngự Thiên nheo mắt, nói: “Tôi có nói đó là thuốc gây ảo giác à.”
Trình Quốc Cường lúc này mới phản ứng bản thân đã lộ sơ hở, gương mặt già nua nhất thời mất đi huyết sắc.
Đường Ngự Thiên nói xong, Hồng Bảo nhìn ra ông chủ chỉ hận không thể phân thân chạy lên lầu tìm vị tiểu Tô kia, vì vậy thức thời, thay hắn đem nòng súng nhắm ngay sau gáy Trình Quốc Cường.
“Áp giải ông ta đến phòng bếp, ai cũng không cho phép tới gần.” Đường Ngự Thiên đi ra ngoài, vạt áo tung lên một độ cong lạnh lẽo, Hồng Bảo gật gật đầu, đáp một tiếng nhận lệnh.
Tần Ý vốn không muốn làm phiền Đường Ngự Thiên, anh đặt điện thoại về chỗ cũ, ai ngờ người phụ nữ ngoài cửa trầm mặc hồi lâu, sau đó vác rìu lên chém cửa.
Từng chút một, ván cửa vốn dĩ vững chắc không nhúc nhích lại bắt đầu chấn động, thêm một nhát chém, nói không chừng thật sự sẽ bị cô ta phá.
Trong cơn hoảng loạn mà bấm số Đường Ngự Thiên, nghe đến giọng nói cường ngạnh thiếu kiên nhẫn của người kia, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nghe lời Đường Ngự Thiên, trốn vào trong phòng ngủ, khoá trái cửa phòng, rồi lại trốn vào phòng tắm.
Cách hai cánh cửa, coi như cô ta chém không ngừng, cũng có thể kéo dài ít thời gian.
Nửa ngày này, trên chiếc thuyền này đã xảy ra chuyện gì… Tần Ý khó có thể tưởng tượng, một chút thuốc gây ảo giác có thể biến người ta thành như vậy. Nói đến cũng mơ hồ, loại thuốc này thực chất cũng chỉ phóng thích mặt nội tâm đen tối của con người, sự không cam lòng khi quanh năm suốt tháng phải đè ép bản thân mà tạo thành.
Tần Ý trong phòng tắm chờ Đường Ngự Thiên chạy tới, thuận tay cầm cây lau nhà dựng bên chậu rửa mặt, nâng cao đề phòng, tâm tư bay tán loạn.
Cái rìu này có lực rất lớn, cứ cho là cô gái kia sức không bằng đàn ông, nhưng muốn chém tan một cánh cửa thì cũng thừa sức.
Cửa chính đáng thương chưa tới mấy phút sau đã thất thủ, người phụ nữ từng bước đi tới, cũng không vội vã. Cô ta tựa hồ là chém cửa nên mệt mỏi, bởi vậy kéo lê cái rìu trên mặt đất, tiếng kim loại ma sát với sàn tàu roẹt roẹt u ám.
Cô ta cười quái dị, hỏi: “Khà khà, anh đâu rồi?”
Tần Ý dùng thân thể chắn cửa, nghe tiếng bước chân cùng âm thanh rìu ma sát đến càng ngày càng gần, đợi đến khi cô ta nói ra câu kia, anh nghe được dựng hết cả tóc gáy.
Người phụ nữ kia hỏi xong, bốn phía an tĩnh chốc lát, chỉ còn dư lại tiếng tim đập càng lúc càng kịch liệt của anh.
Đột nhiên, cô ta phá ra cười, hơn nữa còn rất gần, tựa hồ như đang ở ngay bên cạnh anh.
‘Uỳnh.’
‘Thùng thùng.
Đây là tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó____
“Cứu tôi với,” vẫn là âm thanh quen thuộc kia, điềm đạng đáng yêu cất lời: “Cho tôi vào đi.”
Không cần hoài nghi, trong lúc dùng cái tiếng điềm đại đáng yêu này, cô ta nhất định đang mang một khuôn mặt tươi cười quỷ dị.
Tim Tần Ý trong nháy mắt như ngừng đập.
Rõ ràng anh đã khoá trái phòng ngủ, sao cô ta vẫn có thể vào?
Bên ngoài trầm mặc hồi lâu, sau đó truyền đến một trận lách cách ___ chỉ cách anh một ván gỗ, nghe được rõ rõ ràng ràng.
Lúc này âm điệu cô ta trở nên quái gở, nghe như rất khổ não, cô ta nói: “… Chìa khoá là cái nào?”
Chìa khoá.
Nhận thức này ‘oanh’ một tiếng nổ tung trong đầu anh.
Vừa nãy quá khẩn cấp, anh để quên chìa khoá trên bàn ăn trong phòng khách!
Ngay sau đó, là tiếng chìa cắm vào lõ khoá, lỗ khoá bị xoay trái xoay phải, thế nhưng vẫn không mở được.
Cô ta rất thất vọng: “A… Lại không phải cái này…”
Loại nội dung vở kịch này quả thực có thể so với phim kinh dị, Tần Ý lần đầu tiên được trải nghiệm.
Hiện tại trên mặt anh trông như chỉ thoáng hoảng loạn, coi như là tương đối bình tĩnh, nhưng hô hấp và tần suất tim đập đã bán đứng anh.
Lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi.
Người phụ nữ kia thử tầm năm, sáu lần, lần này vặn cửa đặc biệt chậm.
Không có vướng mắc.
Khóa cửa thuận lợi được mở ra.
Điều duy nhất Tần Ý có thể làm là dùng thân thể chắn cửa, phòng ngừa cô ta đẩy cửa tiến vào.
Nhưng anh quên mất cơ thể này là một bộ suy nhược, quanh năm thiếu dinh dưỡng không phải chỉ mấy tháng bồi bổ đã có thể tốt lên.
Anh bi ai phát hiện, thậm chí ngay với một cô gái anh cũng không đọ sức được.
Một cố tay tinh tế trắng noãn dính máu đột nhiên đè lên ván cửa, cửa lại bị đẩy ra một ít, ngay sau đó đầu cô ta thò vào.
Tóc dài xoã ra, rối tung che trước mặt, khoé miệng vẫn nhếch lên một nụ cười.
“Tìm thấy rồi.”

Tần Ý nhắm mắt lại, tia phòng tuyến tâm lý cuối cùng rốt cục cũng hỏng mất, anh mở miệng, yếu ớt gọi: “Đường Ngự Thiên…”
Đường Ngự Thiên.
Không biết có phải do lời cầu nguyện của anh có hiệu lực hay không, một giây sau ___
Người mụ điên kia đột ngột ngửa ra sau, thống khổ kêu một tiếng.
Đường Ngự Thiên tay không chút lưu tình mà kéo tóc cô ta, tách cô ta ra khỏi cửa, bàn tay túm tóc kia khớp xương rõ ràng, nổi gân xanh.
Hiện tại hắn thực sự rất tức giận, một loại cảm xúc tựa như buồn bực không biết diễn tả thế nào bao phủ lấy hắn.
Lo lắng đến sợ hãi, vì hoảng hốt mà buồn bực, Đường Ngự Thiên chỉ có thể dùng lời lẽ ác ý để che giấu: “Phế vật.”
Tần Ý thực sự là sống sót sau kiếp nạn, làm gì còn để ý bị hắn nói như thế nào, anh thở phào nhẹ nhõm: “Đường tiên sinh, cảm ơn anh.”
Nhưng mà anh vừa nói cảm ơn xong, đã thấy Đường Ngự Thiên dễ dàng quăng người trên tay đi, sau đó chân trái đạp lên cái rìu đáng thương, nghiêng đầu nhìn anh, mắng: “Em còn làm được cái gì, một đứa con gái cũng không khống chế được.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc