Vọng Tưởng Cuồng - Chương 42

Tác giả: Úy Không

Bạn Của Phụ Nữ
Thời gian La Phi và Trịnh Thiên Dã áp dụng kế ám độ Trần Thương [1] chính thức bắt đầu. Chiều nào tan ca cũng tạt qua tiệm anh, chờ anh hết bận, liền đi lên gác xép nhà anh.
Trong phòng đơn giản, mỗi khi thân mật, đều làm cho cô có cảm giác như là đôi nam nữ yêu đương vụng trộm ở loại khách sạng hạng bét.
Tuy rằng cô cảm thấy rất hoang đường, nhưng lén lút như vậy, cùng với thời gian vui vẻ ngắn ngủi có thể tính được, làm cho cô có loại cảm giác hưng phấn kích thích.
Chỉ tiếc, những ngày vui vẻ như vậy lại không kéo dài lâu, bởi vì bà La về hưu nên việc trở nên không thuận lợi.
Bởi vì La Phi đã lớn, lại công tác ở bên ngoài suốt hai ba năm, sau đó về nhà ông bà La cũng không quản cô, mỗi ngày chỉ cần về nhà không quá muộn, liền không thèm bận tâm.
Nhưng đó là lúc cả hai ông bà đều còn đi làm. Chẳng ngờ, bà La mới đây lại vừa về hưu, từ một người phụ nữ có nghề nghiệp trở thành một bà bác về hưu.
Mà chuyện quan trọng nhất của một bà bác đã về hưu chính là hôn sự của con gái. Bởi vì bà thấy chuyện của La Phi và Hướng Đông đã không thành, liền vì cô mà bắt tay vào việc tìm kiếm đối tượng khác.
Ban ngày bà và mấy bà bạn đi tìm kiếm thông tin, vừa đến giờ tan tầm liền gọi điện thoại giục La Phi mau về nhà, cùng nhau tham khảo thông tin về người mà ban ngày họ tìm hiểu xem như thế nào, có muốn gặp mặt không?
Vài ngày tiếp theo, La Phi không khỏi đau đầu, không kể thời gian gặp mặt cùng Trịnh Thiên Dã đã ít ỏi, không có cơ hội ám độ trần thương, ngay cả việc kiếm cớ để từ chối mấy mối giới thiệu này đã làm cô bị đứt không ít nơ ron thần kinh, bởi vì thoạt nhìn họ có điều kiện lại không tồi, căn bản là cô không tìm ra lí do chính đáng.
Lại cấp bách hơn chính là tự nhiên Trịnh Thiên Dã, anh đã tính toán thật kĩ kế hoạch ‘gạo nấu thành cơm’, nhưng đã bị hỏng hết. Cuối cùng bày mưu tính kế, bảo La Phi đề nghị mẹ cô đi học khiêu vũ ở quảng trường.
Gần nhà La Phi có một cái mảnh sân nhỏ, là quảng trường đã lâu không được tu sửa, cỏ dại mọc um tùm, cho nên việc dạy và học khiêu vũ ở đây không được khuếch trương cho lắm.
Không ngờ, sau khi La Phi đề nghị mẹ cô đi học khiêu vũ ở đó nhằm rèn luyện thân thể, ở đó lại phát triển nhanh chóng, nguyên nhân là do có người sửa sang lại, còn trang bị thiết bị âm thanh tốt nhất, hơn nữa còn có giáo viên chuyên nghiệp thường xuyên đến dạy vũ đạo miễn phí.
Đây chính là một thú vui lớn của bà La, mỗi ngày từ sáng sớm liền lao tới quảng trường, lại bởi vì khiêu vũ như thế này có thể làm quen nhiều bạn bè, khiêu vũ xong lại có thể nói chuyện nhà, thuận tiện mà mở rộng con đường tìm kiếm đối tượng cho La Phi, vui đến quên cả trời đất, buổi tối cũng không còn gọi điện thoại kêu La Phi về nhà ngay sau giờ tan ca nữa.
Trong hơn một tuần bà La đi học khiêu vũ, mỗi lần cùng mấy người bạn mới kết giao nói chuyện phiếm, liền nghe có người nhắc đến một cậu đẹp trai lại nhiệt tình. Nghe nói sân tập khiêu vũ này chính là do cậu ta dọn dẹp sạch sẽ, âm thanh cũng chính là do cậu ta lo liệu, tuy là mất không nhiều tiền, nhưng tốn không ít tâm sức, ngay cả giáo viên dạy khiêu vũ hàng đầu cũng là bằng hữu do cậu ấy mời đến.
Mấy người phụ nữ trung niên khen ngợi cậu ta, con người cái gì cũng tốt, thấy những người già đã về hưu như bọn họ, đến cái thân cũng lười vận động, liền làm giúp bọn họ những chuyện này.
Bà La nghe xong, tự nhiên liền có cảm tình với cậu trai trẻ, nghĩ lại thanh niên hiện đại mà lại vô tư lương thiện như vậy quả thực hiếm thấy, liền hỏi thăm người ta về tình trạng hôn nhân của anh chàng này.
Phần lớn mấy người phụ nữ trung niên đều rất nhiệt tình, lại biết bà La vội vàng tìm đối tượng cho con gái, liền đi hỏi thăm giúp. Một ngày sau bà La biết được tin tức cậu thanh niên kia vẫn còn độc thân, lập tức như mở cờ trong bụng, ngồi chờ ở quảng trường hai ngày sau đó, rốt cuộc cũng chờ được con rể tương lai đến.
“Mau mau lên, tiểu Trịnh đến đây.” Hôm nay, bà La không khiêu vũ đang trò chuyện cũng mấy người, bị hai bà chị kéo đến: “Bà xem, có phải thật đẹp trai không? Có xứng đôi với con gái nhà bà không?”
Bà La trong lòng thực vui vẻ, đứng dậy quay đầu lại nhìn, nét cười trên mặt liền tắt ngóm: “Tại sao lại là cậu?”
Trịnh Thiên Dã quả thực cũng giật mình, lắp bắp nói: “A… Cô…”
Bà La mang tâm trạng chờ mong hồi hộp, lại bị phá hủy hoàn toàn, không để ý những ánh mắt kì quái của người khác, liền hỏi liên tục: “Cậu cho tôi biết, tại sao cậu còn ở đây? Có phải còn muốn quấn lấy Phi Phi nhà chúng tôi không, tôi nói cho cậu biết, cho dù con gái tôi không tìm được chồng, cũng sẽ không gả cho loại người như cậu.”
Bà La vừa nói xong, lập tức có một người phụ nữ bất mãn nói: “Này, sao bà lại nói như vậy chứ! Tuy rằng bà và tiểu Trịnh có quan hệ gì tôi không biết, nhưng bà mắng chửi con người ta như vậy, chúng tôi cũng không hài lòng.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“Tiểu Trịnh mỗi ngày đều giúp chúng ta trang bị âm thanh, mời giáo viên dạy khiêu vũ cho chúng ta, tâm tư thật là kính trọng người lớn tuổi, khẳng định cậu ta cũng là một đứa trẻ tốt bụng.”

Bà La bị người ngoài mỗi người nói một câu liền choáng váng đầu óc, nhưng còn nhớ chuyện quan trọng, tiếp tục hỏi Trịnh Thiên Dã: “Cậu nói thật đi, cậu đến đây làm gì?”
Trịnh Thiên Dã thành thật cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Chuyện của cháu cô cũng biết mà, hiện tại cháu không tiện trở về, đợi đến khi mọi việc trở lại bình thường rồi tính tiếp, cần yên tĩnh thanh tịnh nên đến nơi này.”
Bà La thấy người ngoài đều che chở cho anh, cũng không tiện nổi giận quá mức với anh, chịu đựng trong lòng, nhíu mày nói: “Cậu cam đoan là ở đây không phải để bám lấy Phi Phi?”
“Cô yên tâm.” Trịnh Thiên Dã lắc đầu, “Nếu cô không đồng ý, cháu tuyệt đối sẽ không ***ng đến Phi Phi.”
Bà La suy nghĩ, định đứng dậy, hẳn là cậu ta đã ở đây mấy tháng, La Phi cũng không thấy có gì khác thường, lúc trước còn cùng Hướng Đông hẹn hò, nghĩ đến người trước mặt này quả như con thiêu thân, liền nghiêm mặt nói: “Tốt nhất là như vậy, cậu nhớ rõ lời tôi rồi chứ, dù sao tôi cũng không đồng ý, tốt nhất là cậu nên thức thời đi.”
“Cháu biết rồi.” Trịnh Thiên Dã gật đầu.
Bà La tức giận mà bỏ đi, để lại một đám đông mấy người phụ nữ trung niên lòng đầy tức giận. Mấy người phụ nữ quen biết Trịnh Thiên Dã liền đi tới hỏi: “Tiểu Trịnh, cháu cùng con gái bà ta có chuyện gì? Nhìn bộ dạng cháu khó xử như vậy, cháu cứ việc nói, nếu dì làm được, nhất định sẽ giúp cháu.”
Trịnh Thiên Dã cười cười lắc đầu: “Quả thực cũng không có gì, con gái của cô La lúc nãy trước kia là bạn gái cháu, lúc trước có vài điểm hiểu lầm chưa làm rõ, nên có nói sao cô ấy cũng không cho chúng cháu bên nhau.”
“Đầu óc bà ta nghĩ cái gì vậy? Người tuấn tú lịch sự như cháu cũng không đồng ý, làm như con gái bà ấy là tiên nữ vậy?”
“Chủ yếu là do cô ấy có hiểu lầm với cháu.”
“Thật là, đứa con trai tốt như vậy lại không chịu. Cùng lắm nếu muốn quay lại, cháu vẫn muốn trở thành chồng của cô gái đó, chúng tôi sẽ giúp cháu, khuyên nhủ bà ấy.”
“Cháu muốn.”
Hôm đó La Phi về đến nhà, chỉ thấy mẹ mình đang tức giận ngồi trên sô pha, như là đang chờ cô.
Quả nhiên, vừa vào cửa, giầy còn chưa kịp cởi ra, bà La đã lên tiếng: “Phi Phi, con có biết hôm nay mẹ gặp ai không?” Không đợi La Phi trả lời, bà đã tự trả lời câu hỏi: “Trịnh Thiên Dã, chính là cái người hại con thê thảm Trịnh Thiên Dã.”
La Phi vô thức lẩm bẩm: “Anh ấy không có hãm hại con.”
Bà La tức giận đứng lên, dí tay vào đầu cô: “Con còn nói không sao. Con bị mê muội rồi hay sao vậy? Một đứa con trai bức ép con như vậy, còn không hại con.” Lời bà nói ra mấy phần ác cảm, khoát tay: “Được lắm, chúng ta không nói chuyện đó nữa, mẹ muốn hỏi con, bây giờ con và nó có còn quan hệ hay không?”
La Phi lập tức nói dối: “Không có, tuyệt đối không có.”
“Mẹ không tin, nó ở gần đây, con chưa từng thấy nó sao?”
“Thấy thì có thấy, nhưng anh ta ở đây để tránh những chuyện không hay, không thể làm khác, qua khoảng thời gian này sẽ quay về Giang Thành. Chúng con đã chia tay, không thể có chuyện gì đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.” Bà La thấy lí do của cô và Trịnh Thiên Dã lúc ban ngày không khác nhau là mấy, nên tạm tin lời cô.
[1] Ám độ Trần Thương: một trong 36 kế quân sự của Trung Quốc: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Rạng Ánh Bình Minh
Mẹ La Phi ở nhà hờn dỗi suốt hai ngày liền, cuối cùng không chịu nổi sự cô quạnh khi về già, qua vài ngày, nhàn rỗi quá đâm chán, lại chạy đến quảng trường tập múa cùng mấy người bạn già.
Trịnh Thiên Dã sẽ tình cờ có mặt ở quảng trường, mang theo điểm tâm vừa mới sáng chế của quán cà phê, chia cho các bàc gái ăn. Mẹ La Phi hiểu rõ con người có ăn là miệng tắt ngủm, đối với ưu đãi bé xí này bà kiên quyết không nhận. Không chỉ không nhận,mà trong mắt bà Trịnh Thiên Dã không là gì, Trịnh Thiên Dã tiến đến chào hỏi bà, bà cũng phớt lờ không thèm nhìn đến.
Nhưng việc hối lộ nho nhỏ này của Trinh Thiên Dã, đối với những bác gái khác, thì có hiệu quả rất rõ ràng. Người nào cũng khen Trịnh Thiên Dã đẹp trai, lễ phép, tính tình lại tốt. Cho dù bị mẹ La Phi phớt lờ, nhưng Trịnh Thiên Dã trong lòng các bác gái ở quảng trường vẫn là hình tượng người đàn ông sáng giá. Mong muốn trong nhà có một đứa con ngoan như vậy.
Vì thế, một nhóm các bác gái sau khi tập múa xong ngồi tán gẫu, không thể không thiếu đề tài này.
“Bà chị này, em nói chị nghe, tiểu Trịnh là đứa trẻ tốt như thế, sao chị lại ghét nó vậy?”
“Các bà bị bề ngoài cậu ta lừa rồi, cậu ta là kẻ bị bệnh tâm thần, làm những việc vô nhân đạo, con gái tôi trước kia bị cậu ta hại rất thê thảm.” Mẹ La Phi khi nghe người khác nói Trịnh Thiên Dã là người tốt thì rất uất nghẹn, tên khốn kiếp đó quả nhiên là kẻ lừa đảo, trước kia bà cùng chồng bà cũng bị lừa như thế, nếu không đọc được những tin tức được tung trên mạng, bà chắc chắn không thể tưởng tượng được cậu ta lại là loại người này.
“Nhất định chị đã có gì hiểu lầm với cậu ta rồi, chị nói cậu ta hư hỏng, là tận mắt thấy, hay là như thế nào biết được? Nghe cách nói của tiểu Trịnh, có vẻ cũng không muốn cùng con chị chia tay, mà người làm mẹ như chị lại không đồng ý việc này.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tuy rằng cậu ta làm việc thất đức, tôi đây không tận mắt chứng kiến, nhưng bản thân cậu ta cũng không phủ nhận, tôi còn có thể đối xử oan cậu ta sao?”
“Cũng không thể nói như vậy, không phải tận mắt thấy thì cuối cùng cũng không khác so với tưởng tượng là mấy. Hơn nữa chuyện của bọn trẻ, cùng sự hiểu biết bậc trưởng bối như chúng ta, có nhiều cái không giống nhau.”
———
Những buổi trò chuyện như vậy, cũng làm lòng mẹ La Phi dần dần dao động, nhưng mỗi khi nhìn bộ dạng lương thiện của Trịnh Thiên Dã, nhớ đến việc làm bỉ ổi của cậu ta, thật sự không muốn nhìn đến cậu ta nữa.
Thời gian cứ như vậy trôi qua cũng nửa tháng, Trịnh Thiên Dã bi phẫn nhìn La Phi lại một lần nữa gặp mặt thông gia khác. Trịnh Thiên Dã ban đầu tràn đầy tự tin, không khỏi có chút tổn thương. Nhớ lại mỗi ngày anh đều tập thể dục, ăn uống lành mạnh, ngủ sớm dậy sớm, lại đang năm tốt, còn chọn đúng thời điểm, vậy mà lại không trúng thầu như mong muốn. Vì thế, anh chỉ có thể tiếp tục đến quảng trường gặp bác gái, cố gắng lấy lòng mẹ vợ tương lai.
Chạng vạng hôm đó, mẹ La Phi ở quảng trường cùng mọi người thảo luận về điệu múa mới, bỗng nhận được cuộc gọi tới của ba La Phi, bà hả vài tiếng, đứng dậy nói: “Cái gì? Té ngã? Ở đâu? Có sao không? Tôi sẽ tới liền.”
Đúng lúc, Trịnh Thiên Dã có mặt ở đây, nghe lời nói của bà, theo sau hỏi: “Bác gái, có chuyện gì vậy?”
Mẹ La Phi sốt ruột, nhất thời quên mất thù oán với Trịnh Thiên Dã, chỉ vô cùng lo lắng nói: “Ba La Phi té từ trên cầu thang xuống!”
“Cháu chở bác đi!”
Mẹ LaPhi liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Dã, buồn bực thở dài, để Trịnh Thiên Dã theo bà về nhà.
Vì buổi chiều ba La Phi cùng mọi người trong cơ quan ra ngoài có uống chút R*ợ*u, khi về nhà, lên lầu, hơi choáng váng không đứng vững, ngã từ trên cầu thang xuống.
Tay chân già yếu ngã xuống không đẹp mắt chút nào, cú ngã này thật sự không nhẹ, mãi đến khi Trịnh Thiên Dã cùng mẹ La Phi tới nơi, ba La Phi còn ngồi ở cầu thang gào khóc.
Mẹ La Phi vội vàng chạy đến, trên dưới xem xét, vừa tức vừa lo lắng: “Lại là uống R*ợ*u? Cho đáng đời ông! Thế nào rồi? Ngã đau ở đâu?”
“Chân…Chân… Không biết vì sao không cử động được.” Ba La Phi *** lên tiếng.
Trịnh Thiên Dã tiến lên phía trước, vén ống quần lên, nhìn chỗ mắt cá chân sưng đỏ: “Không được rồi, có thể là bị gãy xương.”
Mẹ La Phi vừa nghe hai chữ gãy xương, sợ tới mức xanh mặt, lấy điện thoại ra: “Tôi gọi xe cấp cứu.”
Trịnh Thiên Dã xoay người ngồi xổm xuống: “Xe cấp cứu không biết khi nào mới đến, để con cõng bác trai xuống lầu lấy xe trực tiếp chở đi bệnh viện.”
“Được được.” Phía sau, mẹ La Phi cũng không kể ghét hay gì đó, chỉ nóng lòng theo sat Trịnh Thiên Dã xuống lầu.
Tới bệnh viện xét nghiệm, ba La Phi bị gãy xương thật, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Song thương tật liên quan đến xương cốt phải nằm viện là việc đương nhiên.
La Phi nhận được cuộc gọi của mẹ, vội vã chạy đến bệnh viện, mẹ cô đã làm xong thủ tục nhập viện, bên cạnh giường có hai người đang ngồi, một là mẹ cô, một là Trịnh Thiên Dã.
Cô lo lắng cho vết thương của ba, nên cũng không có tâm tư hỏi Trịnh Thiên Dã vì sao lại ở đây. Tiến lên phía trước vội vã hỏi: “Ba, không có chuyện gì sao lại té ngã? Còn ngã đến bị thương thế này là sao?”
Ba La Phi là người đàn ông trung niên điển hình với thân hình hơi phát tướng, xử lý xong vết thương ở chân, đang chờ mẹ cô mang cơm tới, đối với chuyện bị té ngã, dường như không quan tâm mấy, thấy con gái, cười hì hì nói: “Không có chuyện gì, lớn tuổi rồi, lên cầu thang không cẩn thận nên té ngã thôi! Nhờ có tiểu Trịnh đưa ba dến bệnh viện.”
Mẹ La Phi tức giận trách mắng: “Đi cầu thang không cẩn thận gì, còn không phải là vì uống R*ợ*u.”
“Cơ quan có buổi xã giao, không thể không uống được.”
“Ông chỉ là một kế toán, có cái gì để xã giao hả?!” Bà La mắt trợn tròn, dường như nhớ tới cái gì đó, cứng nhắc quay đầu nhìn Trịnh Thiên Dã, “Cảm ơn cậu.”
“Đây là việc cháu nên làm.” Trịnh Thiên Dã nhìn vẻ mặt lạnh lùng của mẹ La Phi, rồi nhìn bố vợ tương lai nằm trên giường nói, “Bác trai, bác nghỉ ngơi cho khỏe, cháu không làm phiền mọi người nữa, có thời gian cháu lại đến thăm bác.”
Nói xong, Trịnh Thiên Dã cũng không thấy La Phi lịch sự ra phòng bệnh tiễn khách
La Phi không dám để lộ quan hệ của cô cùng Trịnh Thiên Dã trong thời gian này, thấy biểu hiện không vui của mẹ, cô cẩn thận hỏi: “Sao anh ấy lại là người đưa ba đến bệnh viện vậy?”
Mẹ LaPhi tức tối nói: “Đúng lúc mẹ nhận điện thoại, cậu ta ở bên cạnh nghe được, cho nên giả bộ nhiệt tình làm người tốt. Đừng tưởng rằng mẹ không biết cậu ta đang có âm mưu gì!”
Ba La Phi nghe xong có chút không vui: “Bà nó bụng dạ cũng đừng nhỏ nhen như vậy, dù gì cũng là lòng tốt của cậu ta, cũng đâu nhận lại được cái gì? Bà so đo với cậu ta như vậy, không phải hơi quá đáng à?”
“Tôi quá đáng ư?”Mẹ La Phi tức giận nói, “Nếu không phải vì ông uống R*ợ*u rồi té ngã thì sao nhà chúng ta phải nợ cậu ta món nợ ân tình này?”
“Được rồi được rồi, ba mẹ cũng đừng cãi nhau nữa.” La Phi níu kéo khuyên can mẹ, thấy ba cô không có việc gì, lại nói: “Ba nói rất đúng, dù sao cũng là lòng tốt của anh ấy. Mẹ chăm sóc ba, con đi cám ơn anh ấy.”
Nói xong, vội đuổi theo Trịnh Thiên Dã.
“Ai! Con bé này!” Mẹ La Phi tức giận dậm chân: “Vậy mà nói không có quan hệ gì, thế này mà không có quan hệ gì sao?”
“Tôi nói bà rồi đừng lo lắng làm gì, đã lớn vậy, Phi Phi làm gì thì bản thân nó biết rõ, bà cũng đừng quản nữa.”
“Tôi đây là muốn tốt cho nó, cậu ta có đối xử tốt với con mình sao?”
“Tôi thấy tiểu Trịnh thực ra cũng không tệ.”
“Không tệ con khỉ!”
———–
La Phi chạy ra đuổi theo, tới chỗ cửa cầu thang liền thấy Trịnh Thiên Dã đang đợi cô, cô cười cười: “Hôm nay cảm ơn anh.”
Trịnh Thiên Dã giễu cợt: “Em không cần phải khách sáo với anh như vậy.”
“Dù sao cũng phải cám ơn anh.” La Phi nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, “Hôm nay mẹ sẽ ở bệnh viện chăm sóc ba, em đến chỗ anh nha.”
Trịnh Thiên Dã nghe xong lời đề nghị này, đương nhiên vẻ mặt vui mừng, trong khoảng thời gian này, anh cùng La Phi cứ như là đang yêu đương vụng trộm, mỗi lần làm xong chuyện đó, cả hai liền mặc quần áo vội vàng về nhà, khiến cho anh mấy lần cảm thấy như mình là một tên gian phu, một tên gian phu rẻ mạt.
La Phi bỏ qua việc chăm sóc ba đang bị thương, qua đêm cùng Trịnh Thiên Dã, thật sự là một đứa con gái bất hiếu. Nhưng nghĩ đến việc không bao lâu nữa sẽ rời xa Trịnh Thiên Dã, tâm phế như thắt lại,chỉ điên cuồng muốn được ở bên Trịnh Thiên Dã
Chẳng qua hai người rửa mặt xong, nằm trên giường, La Phi cũng không thấy Trịnh Thiên Dã có hành động gì. Cô đành phải mặt dày nhắc nhở anh: “Em đã chuẩn bị xong rồi.”
Trịnh Thiên Dã nhắm mắt lại, bộ dáng như là chuẩn bị đi ngủ thật, nghe lời nói của cô, a một tiếng, cũng không có hành động gì khác.
Phải chủ động trong loại chuyện này, đối với La Phi có chút không quen, nhưng cô theo Trịnh Thiên Dã tới gác xép này, cũng không phải đơn thuần chỉ là nằm trên giường ngủ.
Thấy Trịnh Thiên Dã không có phản ứng gì, cô khó chịu lấy tay chạm vào thân thể Trịnh Thiên Dã: “Anh không muốn sao?”
Trịnh Thiên Dã thầm giật mình, vốn *** bản thân phải đi ngủ, bỗng nhiên giật mình, nửa người dưới vì bị La Phi ***ng chạm, lập tức có phản ứng. Trịnh Thiên Dã cầm tay La Phi kéo ra, lại ôm cô kéo sát vào ***g ***: “Đừng nghịch nữa, ngủ đi thôi.”
La Phi tự thấy mình đã tiến đến bước này vậy mà Trịnh Thiên Dã vẫn không đáp lại, hết sức mất mặt, đứng dậy giả vờ phải đi: “Nếu ngủ thì em về nhà ngủ là được, so với ở đây thoải mái hơn nhiều.”
Trịnh Thiên Dã lập tức giữ chặt La Phi, bày ra vẻ mặt hết sức thành khẩn: “Phi Phi, còn hơn cả việc làm chuyện này, yêu đương, anh lại càng muốn cùng em yên tĩnh ngủ chung trên một giường, anh chưa bao giờ suy nghĩ là vì phải làm chuyện này mà đến với em.”
La Phi đối với phản ứng này của Trịnh Thiên Dã có chút khó hiểu, thường ngày gấp đến độ như chàng trai lần đầu nếm trái cấm, thoắt cái trở thành chính nhân quân tử, làm cô thật sự nghĩ không ra. Nhưng không thể không nói, cô cũng có chút cảm động: “Vậy được rồi, em cũng không phải muốn làm, khiến em giống như…”
Cô cười hì hì lại nằm xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Mà Trịnh Thiên Dã bên cạnh một lúc lâu vẫn chưa ngủ được, ôm cơ thể mềm mại đang nằm trong ***, Trịnh Thiên Dã cũng không phải Liễu Hạ Huệ, thân thể ngọ nguậy không ngừng. Nhưng Trịnh Thiên Dã biết miệt mài quá độ, đối với việc mang thai không lợi ích gì, anh hoài nghi tháng trước không thành công, nguyên nhân chính là do tần suất làm quá nhiều. Cho nên lúc này đây, anh nhất định phải duy trì thể trạng tốt nhất, đợi qua kì an toàn của La Phi, thì lại tiếp tục.
Làm hòa thượng, quả thực khó khăn mà!
Vì thế, ngày hôm sau tỉnh dậy, La Phi tinh thần sảng khoái, Trịnh Thiên Dã thì mặt mày xanh xao.
“Anh sao vậy? Ngủ không ngon hả?” La Phi cảm thấy quái lạ hỏi anh.
Trịnh Thiên Dã lắc đầu, nhìn chằm chằm La Phi, bỗng nhiên nói: “Anh cảm thấy hình như da em so với trước kia không được tốt lắm?”
La Phi a một tiếng, sờ sờ mặt mình: “Không phải vậy chứ, không lẽ da đã bắt đầu lão hóa.”
Trịnh Thiên Dã còn thật sự chăm chú cúi xuống quan sát cô một chút: “Chắc là thiếu vitamin.” Trịnh Thiên Dã nói xong, kéo ngăn kéo ở tủ đầu giường lấy ra một hộp thuốc, “Đây là vitamin trước đây Trịnh Trạch Thi đã uống, em xem chị ta đã 30 tuổi mà cứ như mới hơn 20 tuổi, chính là nhờ cái này. Hôm qua, anh có đi ngang qua một tiệm thuốc, nhìn vào thấy có bán cái này, nên tiện thể mua cho em một hộp.”
La Phi nhìn mặt ngoài hộp toàn chữ tiếng Anh, cũng không nghĩ ra lí do gì, chỉ nói: “Anh không có tiền, mua cho em cái này làm gì?”
“Thấy tốt nên anh thuận tay mua, làm việc này rất có lời. Phụ nữ phải quan trọng việc bảo dưỡng, em đừng ỷ vào bản thân xinh đẹp, mà không quan tâm.” Trịnh Thiên Dã nói với vẻ nghiêm túc.
La Phi cầm hộp thuốc nhìn nhìn, cười: “Được rồi, em sẽ uống mỗi ngày. Em còn chưa kết hôn mà anh đã phiền toái vầy.”
La Phi không biết, thuốc này với thuốc mà trước kia cô đưa Trịnh Thiên Dã uống bề ngoài lọ thuốc giống nhau như đúc, trước kia cô cho Trịnh Thiên Dã uống thuốc trị liệu thần kinh, nói là vitamin. Mà bây giờ Trịnh Thiên Dã đem vitamin B11 bỏ vào lọ này.
Có thể nói đây là báo ứng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc