Vọng Tưởng Cuồng - Chương 41

Tác giả: Úy Không

Tiến Hành Từng Bước
***
Tiễn La Phi về, Trịnh Thiên Dã mới cùng A Tuấn quay vào trong quán.
A Tuấn theo chỉ thị của Trịnh Thiên Dã, đã làm việc thất đức này, mặc dù cảm thấy vì hạnh phúc của đại ca có đâm hai nhác dao vào người ta cũng không sao, nhưng là người trẻ tuổi nên không khỏi tò mò, vào trong quán, liền kéo Trịnh Thiên Dã lại hỏi: “Anh Thiên, anh cùng chị dâu rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nếu thích người ta, dù chia tay vẫn có thể đường đường chính chính theo đuổi lại một lần nữa, sao phải lén lút sau lưng hãm hại người vô tội vậy?”
“Vô tội ư?” Trịnh Thiên Dã bất mãn phản bác, “Tên kia tranh giành người phụ nữ của anh đây, vậy mà cho là vô tội ư?”
“Anh ta không hề biết. Hơn nữa anh như vầy, em thấy chị dâu cũng không biết anh muốn cùng chỉ nối lại quan hệ.”
Trịnh Thiên Dã bí hiểm lắc đầu, vỗ vai A Tuấn: “Nhóc, có một số việc có nói cậu cũng không hiểu. Cậu có biết anh và chị dâu cậu trước đó vì sao chia tay không?”
“Không phải anh nói ba mẹ chị dâu không đồng ý việc anh chị ở bên nhau sao?”
“Đúng vậy.” Trịnh Thiên Dã gật đầu, “Cậu hãy nghĩ thử coi, nếu cậu thật sự thích một cô gái, nhưng ba mẹ cậu không chấp nhận việc các cậu bên nhau, không lẽ cậu sẽ chia tay với cô gái đó sao?”
A Tuấn suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Nếu em thật sự thích cô gái đó, em chắc chắn sẽ kiên trì ở bên cô ấy. Trừ phi bản thân em không xác định được tình cảm của mình.”
“Cái này đúng rồi.” Trịnh Thiên Dã bộ dạng như người bề trên nói, “Ban đầu anh cũng nghĩ sẽ chia tay với chị dâu cậu, hoàn toàn bị bức bách bởi áp lực của cha mẹ cô ấy. Nhưng sau này cẩn thận nghĩ lại, nguyên nhân chính là do không xác định được tình cảm của bản thân, nên khi cha mẹ cô ấy tạo chút áp lực thì đã dao động.”
Dứt lời, nghiến răng nói: “Chưa được bao lâu đã vội vã quen người khác. Chờ sau khi kết hôn, xem anh xử em thế nào.”
A Tuấn rùng mình, lẩm bẩm nói: “Nếu như vậy, anh làm gì mà bây giờ vẫn chưa cùng chị dâu nối lại quan hệ. Mà anh vừa có tiền lại đẹp trai vậy, sợ gì không tìm thấy phụ nữ hết lòng yêu anh?”
“Cậu thì biết cái gì! Anh đây là thích chị dâu cậu.” Trịnh Thiên Dã vỗ vỗ đầu A Tuấn, “Tuy cô ấy không kiên định nhưng anh đây cũng không thể không kiên định, nếu không thì cả hai thật sự không thể ở bên nhau được.”
A Tuấn gãi đầu cười: “Anh Thiên, anh đúng là người đàn ông si tình!”
“Đương nhiên!” Trịnh Thiên Dã đắc ý được nhận danh hiệu này.
“Có điều anh rốt cuộc đang tính toán gì vậy? Sao vẫn chưa bắt đầu tấn công, một Hướng Đông đi rồi còn có thể có người thứ hai! Trước mắt, anh có thể qua được cửa ải cha mẹ của chị dâu không?”
Trịnh Thiên Dã hai tay nắm lại, vẻ mặt kiên định: “Đương nhiên anh đây đã tính toán đâu vào đó, lần này anh sẽ khiến chị dâu cậu phải chủ động đến với anh, làm cho cô ấy cam tâm tình nguyện yêu anh. Chỉ cần cô ấy giữ vững lập trường, thì phía cha mẹ vợ không thành vấn đề.”
“Khó trách anh trước mặt chị dâu xử sự tốt như vậy.” A Tuấn vẻ mặt sùng bái, “Anh Thiên, cách làm của anh thật cao minh.”
La Phi đương nhiên không biết Trịnh Thiên Dã đang bàn tính cái gì, thấy anh đối tốt với cô, lại không hề mưu toan, bộ dạng thật sự hối lỗi sửa sai, cố gắng sửa chữa, cô cảm thấy rất vui.
La Phi đương nhiên không biết Trịnh Thiên Dã đang bàn tính cái gì, thấy anh đối tốt với cô, lại không hề mưu toan, bộ dạng thật sự hối lỗi sửa sai, cố gắng sửa chữa, cô cảm thấy rất vui.
Nhất là khi gặp Hướng Đông làm chuyện đó, làm cô nhớ lại Trịnh Thiên Dã ngày trước, tuy đều khốn kiếp, nhưng khi ở bên cạnh cô, quả thực chưa làm gì có lỗi với cô, đối với những người phụ nữ bên ngoài ngay cả liếc mắt cũng không thèm. Cán cân trong lòng cô, hiển nhiên lại nghiêng về Trịnh Thiên Dã một chút.
Hướng Đông mới đầu vẫn chưa từ bỏ ý định, mỗi ngày gặp mặt, đều giải thích với cô. Nhưng thái độ La Phi kiên quyết, không được bao lâu, đổi ngành, cô cùng anh ta làm việc khác tầng, anh ta cũng không mặt dày mà thường xuyên đến tìm cô nữa. huống hồ, Hướng Đông cũng là đàn ông không thể tránh khỏi cảm giác nhục nhã, mặc dù đối với chuyện say rượu hôm đó, không hề nhớ gì, nhưng dù sao cũng rất hổ thẹn, mấy ngày đầu vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng dần dần cũng hết hi vọng. Bởi vì Hướng Đông thấy La Phi, chuyển qua ngành mới, còn có đồng nghiệp nam khác thích. Là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, không sợ không có đàn ông theo đuổi, cho nên đối với đàn ông gây ra lỗi lầm, mới kiêu ngạo mà đoạn tuyệt quan hệ như vậy.
Đương nhiên La Phi cũng không tính sẽ bắt đầu một mối quan hệ mới, cô đã hiểu rằng, cũng do qua loa đại khái mà bắt đầu một mối tình mới, ngốc nghếch tới nỗi không tìm hiểu rõ được bản chất của đối phương.
Đường xa mới biết sức ngựa, người quen biết lâu mới biết rõ tính nết. Mới đầu đều cảm thấy những người này không tệ, chẳng hạn như Ngô Thần hay Hướng Đông, nhưng thật chất đều là những kẻ hèn hạ. Nghĩ đến những kẻ vô lại đó, một thời gian lâu mới biết được bản chất, nhưng cũng không phải ai cũng là kẻ vô lại, chẳng hạn như Trịnh Thiên Dã.
Cô cùng Trịnh Thiên Dã đã liên lạc lại, có thể nói là có sự thay đổi vượt bậc, không phải người yêu, mà giống như bạn bè quen biết lâu năm vậy. Cách một ngày, cô lại lặng lẽ mang quần áo bẩn của Trịnh Thiên Dã về nhà giặt.
Cha mẹ La Phi có thói quen ngủ sớm, mỗi ngày La Phi chờ cha mẹ an giấc mới đem quần áo bỏ vào máy giặt, giặt xong lại mang ra ban công phòng mình phơi, thần không biết quỷ không hay.
Chẳng qua, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Sáu giờ sáng, La Phi vẫn còn ngủ trên giường, ba cô gõ cửa đi vào mượn máy tính xách tay của cô chuẩn bị đi ra, bỗng ngẩng đầu lên thấy trên ngưỡng cửa sổ có treo áo sơ mi nam.
Ba La Phi a một tiếng: “ Phi phi, sao ngoài ban công phòng con lại có sơ mi nam?”
La Phi vốn đang ngủ trên giường, giật mình ngồi dậy, quay đầu nhìn, quả nhiên là cái áo sơ mi hôm qua mang về đang bay bay trong gió, vừa đập vào tầm mắt của người trong phòng. Vòng vo một hồi, trong đầu chợt lóe lên, nói: “A! Cái đó… Tháng này không phải con đã nhận được tiền thưởng rất nhiều sao? Cho nên con đã mua cái áo này làm quà tặng ba, nhưng vì có vết bẩn nên con muốn giặt sạch rồi mới đưa cho ba.”
Suy nghĩ của ba La Phi tương đối đơn giản, nên không suy nghĩ nhiều, chỉ xem xét rồi nói: “Con lãng phí vậy làm gì, tiền lương con bây giờ lại không nhiều, ba cũng không phải không có quần áo để mặc. Con xem cái áo sơ mi đó hình như là vải tơ tằm, chắc tốn nhiều tiền lắm!”
Ông La nói không sai, cái áo sơ mi kia thật sự là bằng tơ tằm, nên La Phi mới giặt bằng tay, sau lại phơi ở ban công nên không kịp lấy cất vào. Cô ha hả cười: “Cũng không tốt đến vậy đâu ba.”
Ông La lại nói: “Nhưng dù sao cũng là tấm lòng của con, nếu đã mua rồi giặt sạch rồi thì mang xuống dưới đưa cho ba, để ba mang thử xem có vừa không?”
La Phi khó khăn đem cái áo sơ mi của Trịnh Thiên Dã đưa cho ba. Cũng may quần áo Trịnh Thiên Dã đều là đồ tốt, giặt qua mấy nước cũng không cũ nên ông La cũng không nhận ra là áo cũ. Ông vui vẻ cầm áo vào phòng thử, một lúc sau mang thử áo rồi đi ra, nhìn La Phi kêu: “Hình như hơi dài.’’
La Phi đi ra vừa thấy, ba cô đang mặc áo sơ mi của Trịnh Thiên Dã, thực sự là dài cả một đoạn, tiện thể nói: “Vậy ba cởi ra đi, con đi đổi cái khác cho ba.”
Ông La có chút quyến luyến không buông tay sờ sờ chất liệu quần áo: “Giặt sạch rồi làm sao mà đổi, thôi quên đi, cái này chất liệu thoải mái, dài một chút cũng không sao.”
…Dạ
Áo bị ba cô lấy đi nên La Phi đương nhiên phải mua cho Trịnh Thiên Dã cái khác
Cô biết hành lý của anh mang theo không nhiều lắm, hiện tại thời tiết lại ấm đang ấm lên, có lẽ áo quần khoác mỏng lại càng ít, tuy Trịnh Thiên Dã kiên quyết không cần cô bồi thường lại áo sơ mi đó, nhưng lúc sau cô vẫn tự mình mua tặng anh, lôi kéo anh cùng đi trung tâm mua sắm.
Nhưng cô cũng không phải là người nhiều tiền, chỉ có thể đi những quầy giá cả phải chăng, lại mua thêm đôi giày, toàn thân trên dưới anh thay đổi hoàn toàn.
Dáng người Trịnh Thiên Dã cao ráo, quần áo dù nhãn mác bình thường, mặc trên người anh cũng rất phong độ. La Phi nhìn anh mặc quần áo mình mua, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hài lòng nói không nên lời.
Trịnh Thiên Dã đương nhiên là vui mừng, nhưng vẻ mặt vừa cảm kích lại vừa có vẻ tự tránh thở dài nói: “Anh trước kia hình như anh chưa lần nào mua quần áo cho em, nghĩ tới anh lại thấy mình khí đó thật kém cỏi.”
La Phi cười: “Sao lại không có? Hai bộ đầm dạ hội đắt tiền trước đây anh mua cho em vẫn còn.”
Cô đang nói chính là lúc sinh nhật của Trịnh Thiên Dã.
Trịnh Thiên Dã vẫn còn áy náy: “Lễ phục thì tính làm gì, cũng không phải trang phục thường ngày.”
La Phi nhìn bộ dạng khổ sở của anh, cũng không biết phải an ủi thế nào, dù sao quan hệ lúc trước của hai người cũng không coi là bình thường.
Hai người túi lớn túi nhỏ từ trung tâm mua sắm đi ra, Trịnh Thiên Dã còn đang buồn. La Phi không yên tâm, đi theo anh đến phòng trọ của anh.
Từ lần trước đến giờ, cô không cùng anh lên đến phòng trọ, vào cửa sau, phát hiện so với phía trước càng bừa bộn, liền xăn tay áo, không nói gì mà giúp anh dọn dẹp.
Thật sự thì Trịnh Thiên Dã cũng không cố ý làm phòng trọ trở nên bừa bộn, nhưng căn phòng mười mét vuông, thật sự quá nhỏ, tùy tiện quăng đồ một cái sẽ thành một đống lộn xộn liền. Mặt khác một phần cũng vì La Phi, anh giả vờ không biết dọn dẹp, nếu La Phi có vào, nhìn đống lộn xộn này sẽ thương cảm anh hơn.
Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi giúp mình dọn dẹp, anh lại cảm thấy không đành lòng nên đi theo sau phụ cô.
Căn phòng nhỏ hẹp nên hai người khó tránh khỏi việc tay chân ᴆụng chạm nhau. Có lẽ lúc này nỗi đau đã được buông lơi, đã trở thành sự đùa vui, trêu chọc lúc nào không hay. Đang đùa nghịch, bất cẩn cả hai đều té ngã trên giường.
Thân thể kề cận, ánh mắt giao nhau, phá vỡ sự im lặng, bầu không khí ám muội nhanh chóng tràn ngập căn phòng. Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi, tay không tự giác xoa nhẹ mặt cô, thì thầm gọi tên cô.
Vì bầu không khí đầy ám muội này, trái tim La Phi đập mạnh liên hồi, cô biết tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nhưng Trịnh Thiên Dã đang gần kề cô, khiến tình cảm vốn che dấu bấy lâu nay của cô bị khơi nguồn. Cô không thể không thừa nhận, cô có tình cảm với anh, thời điểm này cô nguyện ý bản thân như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Anh…” La Phi do dự mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Trịnh Thiên Dã trong lúc tim đập mạnh, loạn nhịp hồi phục tinh thần, đứng bật dậy đưa lưng về phía La Phi thở dài: “Xin lỗi, mới nãy anh thật không phải phép.”
La Phi mất mắc nằm bất động, nhìn bóng dáng Trịnh Thiên Dã, nghe anh tiếp tục nói: “Anh chỉ muốn ghi nhớ hình ảnh em sống vui vẻ, sẽ không vì những chuyện trước đây anh gây ra cho em mà trở thành bóng ma tâm lý. Có như vậy, hai tháng sau, anh mới có thể yên tâm mà ra đi.”
“Ra đi?” La Phi thì thào nói theo, bỗng nhiên sực tỉnh, đứng bật người dậy, chạy đến từ đằng sau ôm lấy Trịnh Thiên Dã: “Anh còn thích em không?”
Trịnh Thiên Dã trầm mặc một lát: “Bây giờ nói tới việc này thì có ích lợi gì? Anh đã gây tổn thương cho em quá nhiều. Em yên tâm, anh sẽ không gây tổn thương cho em, khiến cha mẹ em khổ sở nữa đâu.”
La Phi ôm Trịnh Thiên Dã càng chặt: “Được, chúng ta không quan tâm đến tương lai nữa, hai tháng này, chúng ta ở bên nhau được không?”
Trịnh Thiên Dã nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trong mắt La Phi, cứ nghĩ rằng tâm tình cô giống mình. Nhưng không ngờ lại như vậy, cô không hề có dự định sẽ thật sự hàn hắn lại với anh.
Anh tức giận muốn phun ngụm máu, hai tháng ư? Không lẽ anh là loại đàn ông phục vụ ngắn hạn hả? Cái anh muốn là tương lai!
Vốn định nói những lời này để cự tuyệt đề nghị hoang đường của La Phi, nhưng cô đã muốn quấn lấy anh. Anh vốn dĩ không cách nào cự tuyệt cô.
Đương nhiên ngoài miệng Trịnh Thiên Dã vẫn nói: “Phi Phi, em đừng như vậy, anh không muốn lại gây tổn thương cho em.”
La Phi từ phía sau hôn lên mặt Trịnh Thiên Dã, líu ríu nói: “Em biết, cho nên đừng cự tuyệt em. Nếu không thích hợp ở bên nhau, trong thời gian này chúng ta hãy vui vẻ mà bên nhau, coi như để lại một kí ức đẹp cho đối phương.”
Trịnh Thiên Dã giả bộ đấu tranh tư tưởng: “Anh ở đây không thể suy nghĩ gì được.”
La Phi quả nhiên do dự một chút, còn chưa chờ cô phản ứng lại, Trịnh Thiên Dã đã xoay người đổi khách thành chủ: “Quên đi, anh ra ngoài đi dạo một lát.”
Anh Trai Quý Hiếm
Căn phòng đã xập xệ, cũ kỹ cộng thêm chiếc giường chỉ có mét rưỡi cũng đã rất cũ nên chỉ cần một lực nhỏ tác động vào cũng sẽ dễ dàng phát ra tiếng ‘kẽo cà kẽo kẹt’ bao trùm cả căn gác xép, nghe rất chói tai.
Thật ra trong lòng La Phi cũng tràn đầy xúc động, nhưng khi nghe thấy âm thanh phát ra từ dưới giường, cô sợ đến kinh người lại thấy có chút xấu hổ, vội lấy tay cấu véo vào cái người đang ở phía trên người mình, lo lắng hỏi: “Cái giường này sẽ không sập xuống chứ?”
Trịnh Thiên Dã đang rất cao hứng đâu có để ý tới những việc này, vừa thở dốc lại qua quít trả lời: “Sẽ không đâu.”
Dứt lời anh lại hì hục tiếp tục làm việc.
Lâu rồi La Phi không trải qua chuyện này lại bị anh khơi gợi rất thuần thục, đầu óc cũng dần dần mờ mịt, trống rỗng ngay cả âm thanh phát ra từ chiếc giường cô cũng cảm thấy giống như là đang nghe thấy những giai điệu rất cảm hứng trong một bản nhạc.
Cứ như vậy, hai người tựa như củi khô bốc lửa gặp phải gió to, càng cháy càng mãnh liệt.
Sau một hồi lăn lộn, triền miên Trịnh Thiên Dã giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí, dùng hết sức lực đè trên người cô, cứ như anh đang muốn đem những nhớ nhung của mấy tháng qua để bù đắp lại.
Vì thế âm thanh phát ra từ chiếc giường càng ngày càng lớn, cho đến khi anh chuẩn bị tấn công lần cuối thì lại nghe thấy tiếng gì đó gãy, chiếc giường vốn đã lung lay sắp đổ rốt cục cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, sập xuống dưới.
Lại vào lúc La Phi cũng đã lên tới cao trào, cô sợ tới nỗi phải thét lên một tiếng chói tai, lại vô thức ôm lấy cái người đang ở trên mình.
Đến cả Trịnh Thiên Dã cũng không nghĩ là mình sẽ gặp phải tình huống cụt cả hứng thế này, nhưng cũng may là cũng đã gần kết thúc, chỉ là có hơi bất ngờ vì lại rơi vào tình huống không kịp đề phòng như vậy nên vẫn chưa kịp rút lui.
Hai người ôm lấy nhau từ trong trạng thái kinh hãi dần dần trở lại bình tĩnh, Trịnh Thiên Dã có chút lúng túng sờ lên mặt của La Phi, mở miệng: “… Không sao chứ?”
Làm sập cả giường, La Phi thực sự là có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ gặp phải loại chuyện như thế này, lại có chút trách giận Trịnh Thiên Dã vì mình cũng đã lo lắng về chiếc giường này mà anh lại không để ý, ra sức cấu véo lên người anh: “Làm em sợ muốn ૮ɦếƭ, đều tại anh cả đấy!”
Trịnh Thiên Dã từ trên người cô trở mình xuống dưới, có chút không tình nguyện cười cười: “Xem ra là anh cũng thật lợi hại!”
“Anh vẫn còn cười được sao?” La Phi đẩy anh một cái, ngồi dậy nhìn lại cái giường ở dưới người mình, “Làm sao bây giờ, buổi tối sao anh ngủ được đây?”
Trịnh Thiên Dã thản nhiên ra vẻ không có việc gì, dang tay ra rồi lại lăn một vòng ở trên giường: “Không sao đâu, thì cứ ngủ trên đất thôi.”
La Phi có chút do dự, nghĩ tới anh là con nhà giàu đã quen sống an nhàn sung sướng, chắc hẳn sẽ không quen ngủ đất, liền nói: “Nhưng ít nhất cũng phải có một cái nệm chứ, chắc là bây giờ siêu thị gần đây vẫn chưa đóng cửa đâu, chúng ta tranh thủ thời gian, nhanh tới đó mua cái khác thôi.”
Trịnh Thiên Dã gật đầu: “Cũng phải, dù sao cũng không thể làm ở trên đất được.”
Mặt La Phi nóng bừng, vừa mặc áo quần vào lại vừa trừng mắt liếc anh mấy cái.
Hai người vội vội vàng vàng chạy tới siêu thị gần đó, vì cũng gần đến thời gian phải đóng cửa, nhân viên giao hàng lấy lí do là đã quá thời gian giao hàng, mở miệng ra giá hai trăm.
Trịnh Thiên Dã thiếu chút nữa đã nổi giận, chắc chắn là phải mắc tới hơn một nữa.
La Phi nghĩ cũng không còn cách nào nữa, tự mình thì không thể tự chuyển về được, nên đành phải đưa cho người nhân viên đó hai trăm.
Cả cái ví tiền của Trịnh Thiên Dã, gom hết lại thì cũng chỉ là ba bốn đồng tiền lẻ, cho nên đương nhiên cô là người trả tiền, thoắt cái đã tốn của cô hơn hai ngàn, thực sự là có chút đau đầu, nhìn lại Trịnh Thiên Dã đang đứng cạnh mình vừa cao ráo, anh tuấn lại đẹp trai có thể nói là tương lai rộng mở, sáng sủa, cô không khỏi cười thầm trong bụng thì ra gặp phải một anh chàng ‘tốt mã rã đám’ chính là như vậy đấy.
Trịnh Thiên Dã đương nhiên là không biết được cái ý nghĩ này của cô, ngược lại còn rất đắc ý, hả hê vì nghĩ rằng khi cô chịu trả tiền thay anh chắc chắn là vì cô yêu anh, vẫn còn tình cảm với anh nên mới làm như vậy. Nhưng như vậy vẫn chưa được, anh muốn cô phải yêu anh nhiều hơn cho đến khi cô không thể rời xa anh được nữa.
Nhưng thực tại thì lại tàn khốc, đắc ý chưa được bao lâu, Trịnh Thiên Dã đã bị hiện thực vô tình dội cho một gáo nước lạnh thức tỉnh.
Khi hai người chuyển giường, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, La Phi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền chuẩn bị về nhà. Trịnh Thiên Dã đưa cô xuống lầu, vừa đi đến cổng khu trọ, La Phi bỗng nhiên nhớ đến một việc, liền nói: “Đúng rồi, phải đi mua thuốc nữa chứ.”
Trịnh Thiên Dã còn chưa biết cô muốn mua thuốc gì, theo cô đi đến tiệm thuốc, thấy cô hỏi nhân viên Tђยốς tгáภђ tђคเ, mặt anh liền đen lại. Anh cứ tưởng rằng tối nay sau sự cố sập giường kia, La Phi sẽ không để ý đến chuyện anh đã không làm biện pháp bảo vệ, cứ như vậy có thể lừa được cô. Anh cũng đã nghĩ đến chuyện không chừng sau lần này, đến mười tháng sau sẽ có một ‘tiểu Thiên Dã’ hoặc là một ‘tiểu Phi Phi’ rồi chứ, nào ngờ tương lai vẫn chưa dệt xong thì cô vẫn nhớ ra chuyện này.
Vào tiệm mua thuốc La Phi cứ lén lén lút lút như đang sợ người khác biết vậy. Mua thuốc xong, cô mới nhận ra là Trịnh Thiên Dã đứng cạnh mình nãy giờ vẫn chưa nói lời nào, quay sang nhìn anh thì lại thấy mặt anh cứ lạnh như băng, hình như tâm trạng anh đang rất không tốt, cô cảm thấy khó hiểu, thuận miệng hỏi: “Anh sao vậy?”
Trịnh Thiên Dã buồn bực nói: “Không có gì.” Dừng lại một chút, anh lại nói tiếp, “Uống mấy loại thuốc này không tốt đâu.”
“Không phải tại anh sao.” La Phi cũng không quá để ý đến chuyện này, tiện miệng trách anh.
Trịnh Thiên Dã liếc cô một cái, đến gần quầy thuốc, cao giọng nói với nhân viên bán hàng đang đứng trong quầy: “Bán cho hai hộp áo mưa.”
La Phi vừa nghe xong, mặt đỏ cả lên véo vào người anh, thấp giọng nói: “Anh không thể nhỏ giọng lại sao.”
Trịnh Thiên Dã tỏ vẻ xem thường: “Cũng đâu phải làm chuyện gì xấu đâu, sợ gì chứ, vả lại chúng ta còn là khách hàng mà.”
Nhân viên bán hàng nghe hai người nói chuyện, khẽ cười cười, lấy ra bốn cái hộp nhỏ trưng ra ở trên mặt tủ: “Thưa anh, anh muốn dùng loại nào ạ?”
Trịnh Thiên Dã đưa mắt xem xét, ra vẻ rất quan trọng, hỏi: “Loại nào thì tốt nhất?”
Người nhân viên này nhìn anh cao ráo, đẹp trai, ăn mặc rất phong độ không giống với mấy cậu thanh niên choai choai chỉ muốn mua loại rẻ, liền cười cười nói: “Thật ra những loại này cũng không khác nhau nhiều, giá cả hợp lý, chất lượng, mẫu mã cũng đều rất tốt.”
Trịnh Thiên Dã không để ý đến lời cô nhân viên giải thích, tiếp tục cao giọng nói: “Bán cho tôi loại tốt nhất ấy.”
La Phi sửng sốt rồi có chút thẹn thùng, hỏi anh: “Anh làm gì vậy?” Hỏi xong lại cảm thấy ở chỗ này mà lại đi đôi co, cãi nhau về loại chuyện này đúng là không tránh khỏi xấu hổ, liền tiến lên chỗ quầy thuốc, tùy tiện cầm lấy hai hộp mà lúc nãy người nhân viên đó giới thiệu, “Hai hộp này, bao nhiêu tiền?”
Nào ngờ, chưa đợi nhân viên trả lời, Trịnh Thiên Dã đã lấy lại hai hộp mà cô đang cầm trên tay, giao cho cô nhân viên vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, “Lấy loại tốt nhất cho tôi.”
Cô nhân viên nhận ra nét mặt của anh rất nghiêm túc, liền thu lại mấy hộp ở trên mặt tủ, xoay người đem ra mấy hộp loại khác, sau đó cô lại nghe được giọng nói hào phóng của anh chàng đẹp trai nào đó đang nói với mỹ nữ đứng bên cạnh mình: “Cho dù anh có nghèo thật thì chẳng lẽ đến cả tiền mua cái này cũng để em phải trả sao, chỉ là mua loại tốt hơn một chút thôi mà. Hơn nữa cái này cũng không phải là em dùng mà.”
Đến khi nhân viên bán hàng đưa ra hai hộp cũng không biết là nhãn hiệu gì cho Trịnh Thiên Dã, La Phi vẫn chưa phản ứng lại được, cô thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, không thì sẽ mất mặt đến ૮ɦếƭ mất.
Ngược lại Trịnh Thiên Dã lại rất bình thản, đã vậy còn bắt người nhân viên đó phải xác nhận nhiều lần về việc dùng mấy loại này sẽ không có ảnh hưởng gì tới cơ thể, sau đó mới hài lòng trả tiền rồi nắm lấy tay La Phi rời khỏi.
Sau khi hai người rời đi trong tiệm thuốc chỉ còn lại cô nhân viên bán hàng, cô ta thấy hai người rời khỏi rồi mới không ngừng cảm thán một mình: “Aiz, thật không nghĩ tới hóa ra là loại đàn ông như vậy, ngay cả hộp áo mưa cũng mua không nổi. Đúng là không thể ‘trông mặt mà bắt hình dong’ được!”
Nhưng chỉ một lát sau, Trịnh Thiên Dã lần nữa quay lại tiệm thuốc.
Cô nhân viên chưa hiểu chuyện gì, lập tức bộc lộ ánh mắt chân thật: “Thưa anh, vừa rồi bán cho anh chính là loại tốt nhất mà!”
Nét mặt Trịnh Thiên Dã không đổi đi tới quầy thuốc, từ trong ví tiền lấy ra một nắm tiền lẻ: “Lấy cho tôi hai hộp, loại Okamoto-siêu mỏng 0,03 ấy.”
Cô nhân viên bán hàng sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại kịp, nhanh tay lấy ra hai hộp mà anh yêu cầu, sau đó lại nhìn thấy anh không chút biểu tình một lần nữa rời khỏi.
Sau một lát, cô nhân viên một lần nữa rơi vào trầm lặng, thu lại mớ tiền lẻ ở trên mặt tủ, lần thư hai cảm thán: “Xem ra cho dù là đàn ông có nghèo thì đối với loại chuyện này cũng phải là loại thượng hạng, không muốn dùng loại thường. Nói cho cùng thì cũng là chuyện liên quan đến mạng người mà!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc