Vọng Tưởng Cuồng - Chương 05

Tác giả: Úy Không

Bạn Gái Tổng Giám Đốc
***
Sau một tiếng thét chói tai, La Phỉ đánh bể đầu Trịnh Thiên Dã.
Khi bạn phát hiện bạn và một người không cách nào nói chuyện với nhau, hơn nữa người đó ngoan cố cho rằng suy nghĩ của mình là đương nhiên, và quan trọng nhất là người này chính là tội phạm ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ bạn thì phương pháp duy nhất mà bạn có thể làm cho người này biến mất chính là sử dụng vũ lực.
La Phi dùng chén trà mà mình yêu thích nhất đập bể đầu Trịnh Thiên Dã. Sức rất mạnh, ném rất chuẩn, vì thế khi máu tươi chảy xuống từ trên đỉnh đầu Trịnh Thiên Dã, anh đã không phụ sự kỳ vọng của La Phi, té xỉu.
Nửa giờ sau, xe cứu thương kéo Trịnh Thiên Dã đi, La Phi mới cảm thấy rằng thế giới rốt cuộc được yên tĩnh.
Đương nhiên là Trịnh Thiên Dĩ không bị sao cả, ở bệnh viện hai ngày thì xuất viện. Tuy rằng anh không hiểu tại sao La Phi lại đánh anh, nhưng vẫn hiểu được là La Phi đang tức giận, rất tức giận.
Nhưng có nổi giận đi nữa cũng không thể không đi làm. Anh không tiện đến nhà tìm cô nữa, nhưng nếu không thể nhìn thấy cô ở công ty, anh thật sự không thể chịu được. Có người yêu nào vài ngày không gặp mặt, không liên lạc không?
Bốn ngày sau, La Phi nhận được điện thoại của bộ nhân sự Hằng Thiên, gọi cô đi làm trở lại. Cô nói thẳng trong điện thoại với đối phương là cô mặc kệ. Đối phương im lặng một lát, rồi rất trịnh trọng nhắc nhở cô lúc trước đã ký hợp đồng ba năm, nếu không báo trước cho họ biết, hơn nữa không có lý do từ chức chính đáng thì phải bồi thường một khoản tiền lớn vì vi phạm hợp đồng.
Bây giờ La Phi mới nhớ tới chuyện này. Lúc ấy được chuyển tới làm trợ lý tổng giám đốc, bởi vì cảm thấy được ưu đãi rất tốt cho nên không nghĩ nhiều đến những điều lệ không bình đẳng được ghi trong hợp đồng này.
Cô tức giận cúp điện thoại, thầm nghĩ, có đi làm nữa hay không đây? Dù sao cô đã đánh Trịnh Thiên Dã ngất xỉu một lần, xem như báo được nửa mối thù. Nếu anh ta có mưu đồ muốn quấy rối cô nữa thì cùng lắm lại đánh anh ta bể đầu một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau La Phi đến văn phòng, cô thư ký ở phòng bên cạnh chạy lại đây kể khổ với cô, nói là cô không có ở đây, mọi người trong phòng thư ký đều bị tổng giám đốc tra tấn đến chỉ còn nửa cái mạng.
La Phi thầm nghĩ, cô còn bị tổng giám đốc ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ đây nè, biết đi kể khổ với ai đây?
Mĩ Mi của phòng thư ký thấy sắc mặt của cô không tốt thì nhớ ra mấy ngày nay cô không đi làm, đoán là cô gặp chuyện gì không vui. Dù sao văn phòng không phải là nơi để nhiều chuyện, cô ta liền hậm hực tản đi.
Nếu đã trở lại thì tất cả công việc vẫn phải làm. Được nghỉ ở nhà nhiều ngày, càng nghĩ, trong lòng La Phi đã bình tĩnh trở lại rất nhiều. Có lẽ đúng như Ngô Thần nói, cô không thương anh ta nhiều.
Khi Trịnh Thiên Dã đi vào văn phòng thì La Phi đang làm việc. Đương nhiên, cô cũng không có ngẩng đầu lên khi cảm thấy được anh ta đã đến. Cô sợ nếu mình vừa nhìn đến khuôn mặt kia thì sẽ bị kích động đánh anh ta vỡ đầu nữa.
Trịnh Thiên Dã thấy La Phi không có phản ứng thì đi đến dừng lại trước bàn của cô, “hi” với cô một tiếng. La Phi vẫn như cũ không có phản ứng gì.
Hậm hực bỏ đi vào văn phòng. Nhưng cuối cùng Trịnh Thiên Dã cũng không cam lòng, lại đi ra, đi qua đi lại ở trước bàn làm việc của La Phi mấy lần. Tiếc rằng La Phi vẫn không hề động đậy.
Cuối cùng không nhịn được nữa, anh dừng lại ở trước mặt La Phi, gõ xuống bàn cô: “Này, sếp tới rồi, dù sao em cũng nên có chút phản ứng chứ!”
La Phi hít sâu vào, chậm rãi ngẩng đầu, vốn định phun lời ác độc nhưng nhìn thấy băng gạc trên trán anh ta, ngẫm nghĩ hay là thôi đi, liền nói cho có lệ: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Trịnh.”
Trịnh Thiên Dã nghẹn lời, giận dỗi đi vào văn phòng của mình, đóng cửa rầm một cái.
Nhưng chỉ sau hai mươi phút, điện thoại nội tuyến trên bàn La Phỉ vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của Trịnh Thiên Dã: “Pha cho tôi một ly cà phê mang vào đây.”
La Phỉ oán giận cúp điện thoại, đi phòng trà nước để pha cà phê, ác ý bỏ thêm vào hai muỗng đường lớn,. Cho tới bây giờ Trịnh Thiên Dã uống cà phê chỉ bỏ thêm sữa không thêm đường.
Pha xong cà phê, cô gõ cửa đi vào văn phòng của Trịnh Thiên Dã, thấy anh ta lén lút nhìn cô ở đằng sau máy tính thì nổi giận, để cà phê thật mạnh xuống bàn, không màng nó bị bắn tung tóe ra.
Trịnh Thiên Dã cầm lấy cà phê uống một ngụm, lập tức nhíu mày lại, nhưng cũng không nói gì, chỉ để La Phi đi ra ngoài tiếp tục làm việc.
Tuy rằng La Phi trở lại công ty làm, nhưng đã tính toán sẽ rời khỏi đó. Nếu không thể tìm được lý do từ chức chính đáng thì hãy làm cho Trịnh Thiên Dã đuổi cô đi. Theo như tính tình thối hoắc của Trịnh Thiên Dã, chỉ cần cô bày ra vẻ mặt khó chịu vài ngày, công việc làm rối tung lên thì chắc chắn anh ta sẽ nổi điên mà khai trừ cô.
Nhưng rõ ràng là cô đã đã đánh giá lầm về Trịnh Thiên Dã. Mỗi ngày pha cho anh cà phê ngọt ૮ɦếƭ người thế mà anh cũng không có ý kiến gì, còn bảo cô cứ cách mỗi một giờ thì pha một ly đem vào. Công việc bị làm sai cũng chỉ kêu cô sửa lại một chút hoặc là cứ tự mình sửa lại, mặc dù thỉnh thoảng cũng không kiên nhẫn nhưng mà chưa từng nói nặng cô lời nào.
La Phi nghi ngờ là bởi vì anh đã ‘૮ưỡɳɠ ɓứ૮’ cô cho nên trong lòng áy náy… Áy náy mới là lạ đó! Cô cũng không có nhìn ra anh ta có một chút áy náy gì.
Trên thực tế, đối với chuyện xâm phạm La Phi, Trịnh Thiên Dã vẫn luôn cho rằng là dĩ nhiên. Cho nên anh cũng không cảm thấy rằng đó là ‘૮ưỡɳɠ ɓứ૮’. Từ đầu đến cuối anh nghĩ là mình đã thuận theo nguyện vọng của La Phi. Mà đã có quan hệ như vậy, anh cũng quyết định chấp nhận cô, trong nhận thức của anh cho rằng anh và La Phi đã là người yêu rồi. (Xợ anh luôn )
Về phần tại sao La Phi tức giận với anh, anh nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ ra được một nguyên nhân, nhất định là hành động lần đó của anh rất тһô Ьạᴏ.
Phụ nữ đều thích đàn ông dịu dàng. Cho nên anh quyết định làm một người đàn ông dịu dàng. Tuy rằng vẻ mặt khó chịu của La Phi cùng hành động cố ý làm khó dễ anh khiến cho anh thật giận, nhưng là đàn ông vẫn nên nhường nhịn một chút, anh cũng không muốn quan hệ của bọn họ luôn cứng ngắc như vậy.
Mấy ngày trước, sau giờ tan ca, anh nhìn thấy những cô gái trẻ của công ty được bạn trai đến đón, bộ dáng nam nữ trẻ tuổi tay trong tay, rúc vào nhau khiến cho anh lẩn quẩn trong đầu, hình ảnh La Phi và anh như vậy thật sự là rất đẹp.
Nửa tháng trôi qua, La Phi dùng hết cách cũng không được như mong muốn, cô đành phải thoả hiệp, liền chủ động nói với Trịnh Thiên Dã: “Tổng giám đốc Trịnh, tôi nghĩ là tôi quay về bộ phận vẽ kỹ thuật sẽ tốt hơn.”
Trịnh Thiên Dã vừa nghe xong, vốn là có phần mất hứng nhưng nghĩ lại, hai người không ở cùng bộ phận, chẳng phải có nghĩa là vì La Phi không muốn quan hệ của bọn họ bị xì xào, xem ra là cô đã suy nghĩ cho hai người.
Vì thế anh bèn vung 乃út lên, vui mừng khấp khởi phê chuẩn cho La Phi thuyên chuyển công tác.
La Phi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không nhìn thấy Trịnh Thiên Dã thì cô vẫn có thể gắng gượng tiếp tục làm việc ở Hằng Thiên.
Người ở bộ phận vẽ kỹ thuật biết được La Phi trở về thì thật vui, còn cố ý làm một cái khẩu hiệu hoan nghênh trở về. La Phi buồn rầu xui xẻo mấy ngày nay, cuối cùng đã tìm được một chút ấm áp.
Đối với sự trở lại của La Phi, vui vẻ nhất chính là khoai sọ. Khoai sọ vốn tên là Vu Đồ, là kỹ sư thiết kế trẻ tuổi, tính cách cởi mở nhiệt tình, tuổi cũng xấp xỉ La Phi, vừa vào công ty liền đối xử với La Phi rất tốt, chẳng qua là vì La Phi đã có hôn phu nên anh ta chỉ có thể từ bỏ, lớn tiếng tuyên bố sẽ đem tình yêu chôn sâu ở trong lòng.
Sau khi La Phi trở lại bộ phận vẽ kỹ thuật, Khoai sọ là người đầu tiên nhận ra tâm trạng cô không tốt, hỏi gần hỏi xa mới biết cô vừa thất tình. Chuyện này làm anh rất vui mừng.
Theo cách nói của anh, tuy rằng có chút thất đức, nhưng cũng không có cách nào, anh đúng là rất vui vẻ phấn khởi, bởi vì anh rốt cuộc lại có cơ hội.
La Phi chỉ coi đó là nói đùa, tình trạng hiện giờ của cô, không nói đến tổn thương do Ngô Thần mang lại, chỉ nói đến cái vị Trịnh Thiên Dã ở trên mấy tầng lầu kia cũng khiến cho cô không thể nào tỉnh táo nổi.
Nhưng cuối cũng cũng được bình yên vài ngày. Không ở cùng tầng, La Phỉ cố tình tránh né Trịnh Thiên Dã, thật ra rất dễ dàng.
Nhưng chẳng qua là chỉ vài ngày.
Đúng một tuần sau, La Phỉ đang cùng mấy người Khoai sọ ăn cơm ở nhà ăn, mọi người đang hăng say tán gẫu, không ngờ bỗng nhiên có một người ngồi xuống chỗ trống ở bàn của bọn họ.
Tiếng cười của mọi người im bặt, Khoai sọ lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Trịnh, anh… Làm sao anh lại đích thân đến ăn cơm?”
Nói xong thì bản thân giận không thể tát cái miệng nhiều chuyện của mình một cái, cái gì gọi là đích thân đến ăn cơm?
La Phi liếc Trịnh Thiên Dã một cái, thật đúng là âm hồn không tan. Mặt trời mọc ở phía tây rồi, tổng giám đốc chưa từng đến nhà ăn của nhân viên hôm nay lại chạy tới đây ăn cơm.
Trịnh Thiên Dã quét qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt La Phi, thản nhiên nói: “Bỗng nhiên muốn nếm thử đồ ăn ở nhà ăn của nhân viên, nên tới đây.”
Nói thật, anh hơi tức giận một chút, anh vừa tận mắt nhìn thấy cô cùng mấy đồng nghiệp thân thiết, nhất là cái tên ẻo lả kia, tay đều đặt ở trên bả vai cô mà cô cũng không biết tránh né. Thật sự là không có chút tự giác nào của một người bạn gái!
Trịnh Thiên Dã ở gần bên cạnh là tự nhiên La Phi hết muốn ăn, cô thu dọn mâm ăn, nói với mọi người: “Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
Khoai sọ thấy mâm đồ ăn của cô còn thừa hơn phân nửa nên nghi ngờ hỏi khi cô đứng dậy: “Em mới ăn có một chút mà?”
“Không còn cách nào, có người làm ảnh hưởng đến khẩu vị.” Cô ngầm nói xéo, nhưng thực chất cũng nói trắng ra.
Người thông minh sẽ đoán được ngay là nói ai, nhất thời có chút lo sợ.
La Phỉ làm trợ lý tổng giám đốc đã hơn một năm, dĩ nhiên quan hệ với tổng giám đốc sẽ gần hơn so với người bình thường. Về việc tại sao cô trở lại bộ phận vẽ kỷ thuật, mọi người cũng có chút khó hiểu, nói cho cùng đây là chuyện chưa từng có từ đó đến giờ.
Nhưng dù sao chăng nữa, không ai nghĩ đến La Phi cùng Trịnh Thiên Dã có quan hệ.
Nhưng bây giờ hành vi của La Phi khiến cho các đồng nghiệp có chút bất ngờ. Nói là La Phi không thích Trịnh Thiên Dã, đó là đương nhiên, dù sao bị một bạo chúa tra tấn như vậy, không thể nào không có một chút oán giận nào. Nhưng cô có thể trực tiếp bộc phát oán giận như thế này, không thể không nói, La Phi thật sự là Cmn rất có gan dạ, chính là nữ anh hùng hào kiệt của Hằng Thiên đó!
Trịnh Thiên Dã nhìn bóng dáng đã đi xa của La Phi, dĩ nhiên cũng không muốn ăn uống gì. Anh buông đũa thật mạnh, thở dài, nhìn mấy người đang lo lắng, chìa tay nói: “Khi phụ nữ tức giận thì lâu như vậy sao? Thật không biết cái tính ngang ngạnh bướng bỉnh ấy là do cục đá nào làm nên?”
Giọng điệu này của anh khiến cho mọi người càng thêm khi*p sợ, vẫn là Khoai sọ có phản ứng trước, run rẩy mở miệng: “Tổng giám đốc Trịnh, anh và La Phi…”
Trịnh Thiên Dã liếc mắt nhìn anh ta, làm như bâng quơ nói: “À, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Anh nghĩ, anh thừa nhận cô là bạn gái của anh trước mặt mọi người như vậy thì chắc cô đã hài lòng!
Hả!?
Mấy người đối diện trong nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối.
Khoai sọ phản ứng lại, kêu lên một tiếng rồi đứng dậy bỏ chạy đi.
Tin Đồn Nhảm Nhí
Một câu “cô ấy là bạn gái của tôi” ở nhà ăn dành cho nhân viên của Trình Thiên Dã, trong chớp mắt đã trở thành tin tức sốt dẻo nhất khó tin nhất ở Hằng Thiên, một truyền mười, mười truyền trăm, làm cho từ trên xuống dưới ở Hằng Thiên đều biết bí mật này.
Mặc dù chuyện xấu của Trình Thiên Dã không ít, cũng từng có rất nhiều người đẹp đến công ty tìm anh. Nhưng, đã nhiều năm rồi, chưa từng nghe thấy anh thừa nhận ai là bạn gái của mình.
Mà anh lại có thể làm như vậy, ở nhà ăn dành cho nhân viên, không hề đếm xỉa đến mấy nhân viên quèn trong công ty mà nói: “À, cô ấy là bạn gái của tôi!”
Dĩ nhiên ngay cả Nyma cũng xem như đang nói chuyện thời tiết hôm nay ha ha ha ha ha! Yes or no! Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Chuyện này làm cho những ông tám bà tám ở công ty vừa thích thú vừa hậm hực.
Tin đồn như thế này về tổng tài và cô nhân viên nhỏ , làm sao có thể dùng cách này ở trong trường này mà bùng nổ chứ, chẳng quá kinh hoàng, cũng chẳng quá thăng trầm, mà đích xác là quá……….quá……..quá không giống một chuyên gia nhiều chuyện cao cấp rồi!!!
Nhưng mà, có một chuyện không thể không phủ nhận, đó là cho dù tin đồn này có lan truyền với hình thức nào, cũng không thể che giấu uy lực như một trái bom nguyên tử của nó.
Buổi trưa ngày hôm đó, La Phi nhìn thấy một nhóm đồng nghiệp qua trở về phòng làm việc, mọi gười nhìn cô giống như cô là người ngoài hành tinh vậy. Cho đến khi cô bị nhìn tới dựng tóc gáy, mới hỏi: “Mọi người sao vậy? Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà sao giống bị trúng tà thế?”
Một cô gái trong nhóm đó cất tiếng nói sắc bén: “Chúng tôi còn bị khủng bố hơn cả trúng tà, La Phi, cô chơi không đẹp rồi……… chúng tôi muốn Gi*t cô………..”
Nói xong, cổ của cô liền bị mấy cô ôm lấy.
Nhưng có một hai đồng nghiệp nữ lại có thái độ ngược lại, chỉ lạnh lùng nói: “Các người kiềm chế lại đi, làm mất lòng phu nhân tổng giám đốc, các cô gánh không nổi đâu.”
Loại chuyện ghen tỵ như thế này, chỉ cần có sinh vật giống cái tồn tại, thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Mấy cô gái ngại ngùng buông ra. cười hì hì, nói: “La Phi không phải là người như vậy, phải không nào?”
“Ai biết được! Ngay cả người như sếp còn có thể giữ được, ai biết được rốt cuộc cô ta là loại người như thế nào?”
La Phi lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng: “Rốt cuộc các người đang nói gì hả?”
Một cô gái nhỏ trong nhóm mỉm cười nói chen vào: “La Phi à, cô còn giả vờ với chúng tôi sao, sếp Trình vừa ở nhà ăn thừa nhận rồi đó. Cô không thấy chúng tôi đau lòng biết bao nhiêu đâu nha?”
La Phi bắt đầu có một linh cảm không tốt: “Sếp Trình vừa thừa nhận chuyện gì?”
“Cô là bạn gái của anh ấy đó! Cô không biết lúc chúng tôi vừa nghe thấy tin này, kinh hoàng biết bao nhiêu đâu nha! Nhưng mà, đoán chừng tin tức này, bây giờ cả Hằng Thiên đều biết hết rồi.”
“Gì chứ?!” La Phi suýt chút đập bàn đứng dậy.
“Ầy, La Phi, cô đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi biết cô muốn giấu. Nhưng sếp Trình không sợ, cô còn sợ gì. Cô không biết giọng điệu đó của sếp Trình đâu nha, để tôi học lại cho cô nghe – ‘À, cô ấy là bạn gái của tôi’ Hai người chắc chắn qua lại với nhau lâu lắm rồi, còn giữ bí mật trong công việc, hí hí hí……”
“Anh ta nói bậy nó bạ đó!”
Tất nhiên, đáng thương thay cho lời giải thích của La Phi đã bị chìm trong những tin đồn có thể khó mà lắng xuống trong một khoảng thời gian ngắn.
“Trình, Thiên, Dã.” Cô nói từng chữ, nghiến răng nghiến lợi gào thét tên anh.
Từ đó La Phi liền trở thành cục cưng của cả công ty.
Lúc nghỉ trưa, những đồng nghiệp ở bộ phận khác tò mò chỉ đến bộ phận thiết kế chỉ trỏ: “Nhìn thấy chưa? Đó là La Phi, bạn gái của sếp tổng đó.”
Đi trên hành lang, bên cạnh có vô số ánh mắt phóng đến, kèm theo những lời thì thầm nho nhỏ: “Cô ta là bạn gái của sếp tổng đó.”
Những tin đồn này đồn thổi trắng trợn ở trong công ty thì thôi đi. Nhưng điều đáng giận nhất là lúc ở nhà vệ sinh. Không chỉ một lần, La Phi nghe thấy có người ác ý nhắc đến tên của cô.
“Biết gì không? Lúc trước khi La Phi làm trợ lý của sếp tổng, thì ra cô ta đã là bạn gái của sếp Trình rồi.”
“Khó trách cô ta ở bên cạnh sếp tổng hơn một năm, cũng không có chuyện gì, ra là cô ta đã quyến rũ sếp Trình ở trên giường.”
“Còn phải nói, xem cô ta ngây thơ như vậy, không biết ở trên giường ghê gớm như thế nào mà dỗ dành sếp Trình vui vẻ đến thế, còn làm cho sếp Trình ở ngay trong nhà ăn, chính miệng thừa nhận cô ta là bạn gái mình.”
“Thì đó thì đó, phụ nữ quanh quay sếp Trình không ít, ngôi sao mới nổi tiền nhiệm kia còn công khai bày tỏ mình là người sếp Trình yêu thích nhất. Nhưng sếp Trình trước giờ chưa từng thừa nhận ai là bạn gái của anh ấy.”
“Cho nên nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, một nhân viên quèn nhảy một cái đã thành phu nhân tổng giám đốc, sau này đừng có bất cẩn mà làm phật lòng người ta đó.”
Muốn nhịn cũng không thể nhịn nỗi nữa, La Phi dùng sức mở toang của nhà vệ sinh ra, nhìn thấy đồng nghiệp nữ kia kêu không ra tên, dáng vẻ kinh hoàng khi*p sợ, trong lòng chợt thấy sảng khoái.
Nhưng sau khi sảng khoái qua đi, trong lòng lại càng tức hơn. Cô vốn dĩ muốn mặc kệ những tin đồn nhảm nhí này, cũng không muốn quan tâm cái tên khốn khi*p Trình Thiên Dã không biết đang nghĩ cái quái gì. Nhưng chuyện đã đến nước này, muốn cô tiếp tục trở thành tâm điểm của những tin đồn trong công ty, cô không làm được.
Lúc La Phi tức anh cách chạy thẳng vào văn phòng của Trình Thiên Dã, anh đang họp với vài quản lý cấp cao. Mấy vị quản lý cấp cao nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, vội vã biết điều đứng dậy, nói lời chào tạm biệt với tổng giám đốc rồi đi khỏi văn phòng.
Trình Thiên Dã nhìn La Phi, trên gương mặt đẹp trai có chút hờn giận: “Em bị sao vậy? Ngay cả lễ phép tối thiểu nhất em cũng không biết à?” Nói xong, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, môi nhếch lên nở nụ cười, từ phía sau bàn vòng ra ngoài đi đến trước mặt La Phi. “Có phải em đến đây ngừng chiến với tôi không? Thôi đi, tôi là đàn ông, không tính toán với phụ nữ, tôi tha thứ chuyện em cố tình gây sự.”
La Phi trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì hả? Nhưng cuối cùng cô cũng không quên mục đích đến đây, bình tĩnh lại, nghiêm mặt chất vấn: “Trình Thiên Dã, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Trình Thiên Dã tỏ ra không hiểu, hỏi: “Làm gì là làm gì?”
La Phi tức giận rống to lên: “Vì sao anh dám ở trước mặt các đồng nghiệp, nói tôi là bạn gái của anh hả?”
“Em nói chuyện đó à!” Trình Thiên Dã hiểu ra rồi gật đầu, “chẳng lẽ em muốn chơi trò yêu đương bí mật sao? Nhưng mọi người cũng đã biết rồi, chẳng còn cách nào che giấu nữa. Hơn nữa, để người khác biết em là bạn gái của tôi, cũng không có gì không tốt cả!”
La Phi cảm thấy mình sắp phát điên rồi, chẳng đếm xỉ gì mà nắm chặt tay lại, đấm vào mặt cái người đang đứng trước mặt: “Ai là bạn gái của anh! Ai là bạn gái của anh!”
Trình Thiên Dã bị đánh có hơi đau, đành phải lấy tay giữa chặt cô tay cô lại, vì thế khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, La Phi thở hì hụt, mũi thở ra phả khí xuống cằm của anh, bởi vì tức giận mà hai má đỏ ửng gần trong gan tấc. Trình Thiên Dã lập tức có chút thất thường, máu huyết xông lên, càng cảm thấy mình không muốn nghe thêm lời nào từ miệng của cô, cúi đầu hôn lên môi của cô.
La Phi mơ màng trong chốc lát, cả người ngớ ngẩn, vẫn bằng cách chiếm đoạt, anh dùng sức hút lấy môi cô, tiêm nhiễm mùi vị của anh. Cũng không biết hai người hôn nhau bao lâu, Trình Thiên Dã cũng cảm thấy mình thở không nổi, mới luyến tiếc buông ra.
Nhưng nhìn thấy mặt La Phi ửng đỏ, dáng vẻ ngây ngô, trong lòng lại ngứa ngáy, nhếch môi nở nụ cười rồi lại hôn từ trán cho đến mang tai của cô, cuối cùng dừng lại ở cổ của cô, hôn mạnh hơn, thậm chí còn buông lỏng tay đang nắm tay cô, dùng sức ôm cô vào lòng mình.
Cho đến khi La Phi nghe thấy được tiếng hít thở nặng nề bên tai mình, ở phía dưới có vật cứng đang chỉa giữa hai chân cô, cô mới tỉnh lại, dùng hết sức đẩy Trình Thiên Dã ra.
Trình Thiên Dã lảo đảo lùi về sau hai bước, dựa vào bàn làm việc, gương mặt có chút ửng đó, hơi thở không ổn định.
La Phi vô thức liếc nhìn phía dưới của anh, rõ ràng nó đang nổi cộm lên, làm cho mặt của La Phi vốn đã ửng hồng, trong chốc lát lại đỏ hơn, căm hận chữi một câu: “Đồ cầm thú!”
Trình Thiên Dã thẹn quá hóa giận quay trở về chỗ mình ngồi xuống, ngượng ngùng nhìn cô, nghiến răng nói: “Làm bạn gái mà một chút tự giác cũng không có.”
La Phi cuối cùng cũng nổi điên lên, cố gắng không để mình vì xúc động mà Gi*t ૮ɦếƭ tên này, gương mặt mang vẻ cầu xin nói: “Sếp Trình à, chuyện anh ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi, tôi không so đo với anh, nhưng mà, tôi xin anh đó, đừng trêu chọc tôi nữa, rốt cuộc anh muốn tôi làm sao đây, anh nói một câu thôi, chỉ cần tôi làm được, tôi có ૮ɦếƭ cũng không từ chối đâu.”
Cưỡng, bức gì chứ? Thật khó nghe. Trình Thiên Dã tỏ vẻ bất mãn, anh nhìn La Phi: “Tôi không muốn em làm gì hết, chỉ cần em đối xử tôi giống như những cô bạn gái của người khác là được rồi.”
Nói xong, còn hài lòng hấc mặt lên nhìn cô, trong ánh mắt càng viết rõ, rất đơn giản mà.
La Phi không nói gì chỉ cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, bèn hỏi: “Sếp Trình, anh thích tôi sao?”
Khi cô hỏi câu này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó tin, làm việc bên cạnh tổng tài hơn một năm, mặt của Trình Thiên Dã luôn hất lên trời, thái độ đối với cô cũng xem như xấu xa, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải cũng không giống người đang để ý đến cô.
Trình Thiên Dã dường như bị hỏi trúng tim đen, có chút xấu hổ mà tằng hắng: “Tôi thấy em yêu thầm tôi hơn hai năm, nhìn thấy vẻ si mê cuồng dại đó, không muốn em đau lòng, cho nên……”
Yêu thầm sao? Si mê hả? Hơn hai năm ư?
La Phi chợt liên tưởng đến những lời mà lúc tên khốn này xâm phạm đã nói vào mấy ngày trước, đến giờ chẳng hiểu sao anh ta lại hành động vậy, cuối cùng lờ mờ hiểu được là chuyện gì rồi.
Hóa ra, tên khốn này vẫn luôn cho rằng cô đang yêu thầm anh ta. Bằng con mắt nào mà anh ta nhìn thấy cô thích anh ta, rõ ràng cô vẫn có bạn trai mà………. Mặc dù bây giờ cô không muốn nhắc đến Ngô Thần chút nào.
Cô hít một hơi, bình tĩnh mở miệng: “Sếp Trình này, tôi không biết tôi đã làm gì mà khiến cho anh cảm thấy tôi thích anh. Nếu quả thật tôi từng có những hành động làm anh hiểu lầm. Anh tin tôi đi, đó chỉ là vô tình mà thôi. Tôi biết rõ bạn gái của anh rất nhiều, nhưng trong đó không bao gồm tôi.”
Trình Thiên Dã nhìn cô với vẻ mặt bất ngờ: “Em còn không chịu thừa nhận sao? Hơn hai năm trước, em ở trong quán bar tỏ tình với tôi. Lúc đó, em ở trước mặt rất nhiều người, nói em thích tôi mà.”
La Phi khó hiểu, suy nghĩ đầu tiên đó chính là Trình Thiên Dã đang nói bậy. Đang tính mở miệng bác bỏ, thì đột nhiên trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Đó là lúc tốt nghiệp, các chị em trong ký túc xá đang vội vã thu dọn đồ đạc, rồi chạy đến quán bar chúc mừng. Tuổi trẻ ngây thơ lại sắp tốt nghiệp, tự dưng lại chơi điên cuồng. Cô còn nhớ hình như lúc đó cô chơi trò chơi mạo hiểm nói thật lòng, có một vòng cô chọn cách chịu phạt đó là mạo hiểm lớn, mấy cô bạn học chỉ đến mấy anh chàng đẹp trai ngồi ở đằng xa, kêu cô đến đó tỏ tình. Lúc đó cô chơi rất hăng hái, lại uống chút rượu, không hề do dự chạy đến trước mặt anh đẹp trai, nói một tràng thật lớn lời tỏ tình.
Nếu là chuyện này, thật là khó tin mà.
La Phi nói: “Anh chính là người ở quán bar bị tôi tỏ tình sao?”
Trình Thiên Dã hả hê gật đầu: “Cuối cùng em cũng thừa nhận rồi.”
La Phi nói với vẻ mặt đau khổ: “Sếp Trình ơi, lúc đó tôi không hề biết anh mà, chúng tôi chỉ đang chơi trò mạo hiểm nói thật thôi, anh không nhìn ra sao?”
Có ngu cũng nhìn ra.
Trình Thiên Dã quăng câu hỏi của cô qua một bên, có chút không vui mà sa sầm mặt lại: “Vậy tại sao em lại vào Hằng Thiên hả?”
“Thấy thông báo tuyển dụng, thì vào thôi.”
“Vậy tại sao lại đến làm trợ lý của tổng tài hả?”
“Anh làm ơn đi, tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi, điều động đó là chuyện của bộ phận nhân sự. Tôi không phải vì theo đuổi anh nên mới đến đây. Sếp Trình à, anh nghĩ kỹ lại đi, hành vi của tôi rất bình thường mà, đâu có chỗ nào là đang quyến rũ anh đâu? Tôi có thể thề với anh, tôi La Phi trước giờ chưa hề yêu thầm anh.”
Thật ra cô muốn bổ sung thêm một câu, cho dù anh là nhân dân tệ, cũng không phải là thứ mà phụ nữ trên thế giới này ai cũng đều thích.
Trình Thiên Dã vuốt cằm suy nghĩ thật lâu, rất lâu sau đó, dường như đã rút ra được kết luận cho chính mình: “Tôi biết rồi, tôi chắc chắn em đang ngại thừa nhận chuyện em thích tôi. Không sao đâu, em không cần nói, tôi biết là được rồi.”
Trình Thiên Dã không nhận ra sự ngang ngược và càng quấy của mình.
Trong đầu anh cứ nghĩ, La Phi đang thích anh. Từ lần đầu gặp ở quán bar, cô bày tỏ với anh, cho đến khi cô tốn công sức vào Hằng Thiên, rồi lại cố gắng chuẩn bị kỹ càng để được điều động đến văn phòng của anh.
Anh cứ cho rằng, La Phi từng khúm núm cẩn thận nhỏ nhẹ với anh là bởi vì cô thích anh, từ việc ăn mặc chững chặc, trang điểm kỹ càng là vì thích anh, mỗi ngày tăng ca với anh cũng là vì thích anh,
Tóm lại, những biểu hiện của La Phi ở trước mặt anh, đều là vì thích anh. Hơn nữa còn yêu điêu cuồng đến không thể kiềm ૮ɦếƭ được.
Còn anh, hưởng thụ tình yêu của cô, anh cảm thấy mình không nên phụ lòng tấm chân tình tha thiết của cô, cho nên, anh quyết định chấp nhận La Phi, hoàn thành tâm nguyện của người phụ nữ yêu anh say đắm này.
P/S: Bó tay, không còn gì để nói anh này, trình độ ảo tượng lên hàng cụ tổ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc