Vợ Yêu Ngọt Ngào - Chương 20

Tác giả: Tạ Thượng Huân

Đứa nhỏ uống quá nhiều đồ uống nên muốn đi tiểu, người làm ba đành phải dẫn con trai đi vào nhà vệ sinh nam.
Sau khi Tôn Vô Nộ và con trai giải phóng xong rồi, xoay người lại liền nhìn thấy Thẩm Uyên dẫn theo Thẩm Thạch Phật đi vào, gật đầu nhẹ một cái coi như chào hỏi rồi tiếp tục rửa tay. Thẩm Uyên dẫn con vào nhà vệ sinh trước, còn mình thì đứng ở ngoài chờ, nhìn thấy Tôn Vô Nộ bình thản, hắn không kiềm chế được, ỷ vào lí do bị say R*ợ*u, nói với Tôn Vô Nộ:
"Anh có biết anh may mắn cỡ nào mới cưới được Tịnh Thủy không?"
Tôn Vô Nộ lấy khăn giấy lau sạch tay, xoay người đối mặt với hắn, ý vị sâu xa, cười nhạt nói: "Tất nhiên tôi biết rõ. Lần đầu tiên nhìn thấy Tịnh Thủy, trong lòng tôi đã xuất hiện một câu nói, ‘ lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy ’! Mặc dù quá trình theo đuổi cô ấy rất vất vả, nhưng tôi đã làm được."
Lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy! Người đàn ông này thế nhưng có cùng chấp niệm với hắn? Thẩm Uyên không dám tin nhìn chằm chằm Tôn Vô Nộ, vậy mà sự thật vẫn cứ xảy ra trước mắt.
Tôn Vô Nộ dắt bàn tay nhỏ bé của con trai , đôi mắt như có thâm ý khác liếc nhìn Thẩm Uyên một cái."Cảm tạ vợ cậu đã nỗ lực kéo cậu quay đầu, cô ta nhất định yêu cậu đến điên cuồng." Nói xong, anh liền bị con trai không kiên nhẫn kéo ra ngoài.
Thẩm Uyên cố nuốt xuống cảm giác buồn nôn do say R*ợ*u, Thẩm Thạch Phật lo lắng muốn nắm tay ba, liền bị Thẩm Uyên bỏ rơi. "Tất cả đều là bởi vì có mày. . . . . . Đi tìm mẹ mày đi! Tao không cần mày."
"Cha." Vẻ mặt Thẩm Thạch Phật bị thương.
Dù gì Thẩm Uyên cũng không phải người đàn ông độc ác, không có tâm tình gì, im lặng hỏi ông trời. "Thạch Phật, con không sai, người sai là mẹ con. . . . . . Không, là ba sai, ngay từ lúc bắt đầu đã sai lầm rồi. Ba vô dụng, không thể đền bù sai lầm do mình gây ra, nên không thể làm gì khác hơn là đặt toàn bộ tâm tư vào công việc."
Bạn đang đọc truyện: Vợ Yêu Ngọt Ngào tại website: WWW.ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
Thẩm Thạch Phật nghe không hiểu những gì ba nói, nhưng cậu biết, ba không vui, ngày nào cũng vậy, khi cậu lên giường ngủ, ba vẫn chưa trở về, hơn nữa ba sẽ không giống dượng, chủ động dắt tay cậu, càng sẽ không ôm cậu trên đù*, bón cơm cho cậu. Cậu biết mẹ cũng không vui, mặc dù mẹ sẽ về nhà trước giờ cơm tối, nhưng mẹ rất ít khi ở cùng cậu, mẹ rất bận rộn, phải làm rất nhiều rất nhiều công việc, không có thời gian cho cậu ăn cơm, vì vậy cậu đã tự ăn cơm từ khi còn rất nhỏ.
Sau này, cậu hiểu được, bản thân cậu cũng không vui vẻ.
Bởi vì Thẩm Uyên uống say, Cốc Dạ Lam bị mẹ chồng châm chọc ba ngày liền. Cô thật vất vả mới khiến Thẩm Uyên đồng ý theo cô về nhà mẹ đẻ chúc thọ bà ngoại, vậy mà cô không biết chăm sóc chồng, hại Thẩm Uyên bị nhức đầu vì say R*ợ*u cả một ngày, không đi làm được.
Bà Thẩm rất ít khi mắng con dâu trước mặt con trai, Cốc Dạ Lam có oán trách với Thẩm Uyên cũng vô dụng, chỉ vì một chuyện nhỏ mà bị mẹ chồng nói liên tục ba ngày, cô càng nghĩ càng tức, Thẩm Uyên là trẻ con sao? Hắn đột nhiên nổi hứng tìm người xung quanh mời R*ợ*u, cô lên tiếng ngăn cản sẽ bị mắng, không lên tiếng ngăn cản về nhà lại bị mẹ chồng mắng.
Cho dù thế nào, tất cả lỗi đều là của cô, ở Thẩm gia này, cô chỉ có thể NHẪN.
Nhưng vừa đến công ty, tình thế liền đổi ngược lại. Ở công ty, cô là một quản lý cấp cao nắm giữ quyền sinh sát trong tay, là con dâu của Đổng Sự Trưởng, cho nên cô thích công việc, công ty, tuyệt không muốn trở về nhà.
Sau khi Cốc Dạ Lam tìm cấp dưới xả giận, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, liền gọi điện thoại hẹn Doãn Tịnh Thủy ra ngoài, muốn cùng cô ngả bài, nói cho rõ ràng.
Địa điểm gặp mặt là một nhà hàng đồ ngọt cao cấp.
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Tịnh Thủy kinh ngạc nhướng mày nói: "Cậu đặc biệt hẹn mình ra đây, chỉ vì Thẩm Uyên uống R*ợ*u say trở về, hại cậu bị mẹ chồng mắng, đây là tin tức xã hội của một nước, cần cậu tới nói cho mình biết?"
"Cậu còn giả bộ?" Sắc mặt Cốc Dạ Lam khẽ biến. "Rõ ràng là cậu làm nũng với bà ngoại, để cậu cả không tìm chồng cậu uống R*ợ*u, cậu còn nói tìm Thẩm Uyên uống hơn hai chén cũng không sao."
"Cậu là trẻ con ba tuổi sao? Chẳng lẽ cậu nghe không ra mình chỉ nói đùa? Hơn nữa, sao bà ngoại có thể bảo cậu cả làm cái chuyện đó? Không tin thì cậu gọi điện thoại hỏi bà ngoại, xem bà ngoại có cười nhạo cậu không?"
"Nhưng. . . . . ."
"Nếu mẹ chồng cậu cố ý muốn tìm cậu gây sự, thì cho dù Thẩm Uyên không uống R*ợ*u, bà ấy vẫn có thể xoi mói." Tịnh Thủy cười lạnh "Chuyện này cũng do cậu tự tìm thôi, đừng trách người khác."
Vẻ mặt Cốc Dạ Lam cứng lại."Cậu không ở cùng cha mẹ chồng, làm sao biết làm con dâu khổ cực thế nào?"
Tịnh Thủy nháy mắt mấy cái."Cậu sai rồi, khi mình còn ở Mĩ, vẫn ở cùng một nhà với mẹ chồng, để bọn họ thương yêu mình, chăm sóc mình, trong nhà có người giúp việc, ra cửa có tài xế, nếu không sao mình có thể đi học khi đang mang thai? Cho nên, cậu thấy đấy, không phải cha mẹ chồng nào trên đời này cũng sẽ gây phiền phức cho con dâu. Mẹ chồng cậu coi như là ngoại lệ đi! Hôm nay, nếu như chồng mình làm bậy, mẹ chồng mình sẽ bảo anh ấy tự chịu trách nhiệm, sẽ không tìm con dâu bảo bối của bà đâu."
"Cậu đang khoe khoang cậu gả cho người tốt hơn mình đấy à?" Cốc Dạ Lam cau mày.
"Nhìn đi! Cậu lại đang tìm sơ hở trong lời nói của mình, cậu sắp trúng độc của mẹ chồng cậu rồi. Tỉnh táo lại đi, mẹ chồng cậu khiến cậu phiền lòng, cậu phải tìm bà ấy giải quyết chứ."
"Giải quyết? Phải giải quyết thế nào? Bà ấy là mẹ chồng, là trưởng bối trong nhà, ở trên còn có ông bà nội nữa."
"Những điều này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là Thẩm Uyên đứng về phía cậu,vậy là đủ rồi!"
Một mũi tên trúng ngay chỗ trọng yếu! Cốc Dạ Lam hung hăng trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
"Thẩm Uyên không hoàn toàn chọn cậu, đúng không? Cậu đừng hiểu lầm, mình không có ý châm chọc cậu. Cho dù hôm nay, mình gả cho Thẩm Uyên, hắn cũng sẽ không vì mình mà thay đổi, sẽ không hoàn toàn đứng ở lập trường của vợ, mà thay vợ nói chuyện, bởi vì từ nhỏ hắn đã rất ngoan ngoãn, hắn sợ bị người lớn trách mắng. Chỉ khác ở chỗ, có lẽ mình chung ***ng với các trưởng bối tốt hơn cậu, bởi vì mình là con gái của Doãn Thánh Kiệt."
"Tại sao cậu biết những thứ này?"
"Chị họ th***, chị nên tỉnh mộng Nam Kha (*) đi." Tịnh Thủy khẽ nhấp một ngụm trà hoa lài, suy nghĩ sâu xa nói: "Làm con dâu của danh gia vọng tộc không phải chuyện dễ dàng, mình đã học được rất nhiều điều từ mẹ mình. Bác mình từng nói, cuộc sống của mẹ sau khi trở thành thiếu phu nhân quyền quý trôi qua rất bằng phẳng, nhưng mẹ mình đã làm dâu hai mươi năm, nếu không biết im hơi lặng tiếng, dĩ hòa vi quý với người trên, cộng thêm ba mình là người nổi danh yêu vợ, hôn nhân của bọn họ mới càng ngày càng ngọt ngào, vững chắc.
(*) Giấc mộng Nam Kha: một điển tích xuất phát từ “Nam Kha Thái Thú truyền” – tiểu sử của Thái thú Nam Kha. Được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một điều không tưởng, không thể thực hiện được.
Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây:
http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160413.htm
"Hồi còn là nữ sinh, cậu luôn ở bên cạnh mình, thấy Thẩm Uyên dịu dàng săn sóc, che chở đầy đủ, thì kiên định cho rằng hắn là bạch mã hoàng tử, sau khi kết hôn nhất định sẽ là một chồng tốt. Cậu không sai khi yêu hắn, chỉ tiếc, cậu không hay có cơ hội gặp mặt các trưởng bối Thẩm gia. Hơn nữa lúc trước, bác Thẩm và bà Thẩm thường hẹn mình đi uống trà chiều, nói chuyện với nhau, nhờ đó mình dần hiểu được nếu có một ngày mình gả vào Thẩm gia, cuộc sống tuyệt đối không nhẹ nhõm hơn mẹ mình, thậm chí còn mệt mỏi hơn.
"Nếu như cậu không hoành đao đoạt ái, mình sẽ phải gả cho Thẩm Uyên. Nhưng cuối cùng cậu ra tay ςướק Thẩm Uyên đi, mặc dù lúc đầu vô cùng khổ sở, mình phải cảm ơn ba mẹ đã đưa mình ra nước ngoài du lịch, khoảng cách thời gian và không gian quả nhiên là phương thuốc hữu hiệu nhất, không lâu sau mình hiểu rõ thực hư, quyết định chúc phúc cho cậu và Thẩm Uyên." Những thống khổ trong bước ngoặt này, tất nhiên không cần phải tường thuật với "Tiểu Tam".
Cốc Dạ Lam mặc dù biết rõ Tịnh Thủy đã không còn chút tình cảm nào với Thẩm Uyên, nhưng vẫn không cảm thấy vui vẻ.
"Bây giờ cậu rất vui mừng khi mình ςướק Thẩm Uyên đi?" Càng nghe cô càng tức. Người đàn ông cô yêu, bất chấp tất cả để đoạt lấy, tất nhiên không thể để cho người khác cười nhạo, và cũng không nên nhòm ngó tới.
"Đó là sự lựa chọn của cậu, không phải sao? Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng mơ tưởng mẹ chồng cậu sẽ thay đổi. Nàng dâu môn đăng hộ đối gả vào Thẩm gia chưa chắc đã nhẹ nhõm vui vẻ, chứ đừng nói đến nàng dâu không môn đăng hộ đối. Cậu chỉ cần làm tốt bổn phận của cậu, chuyện cậu nên làm là được rồi, đừng quá để ý đến sắc mặt của mẹ chồng cậu, như vậy cậu sẽ sống vui vẻ hơn nhiều."
Ai ngờ, Tịnh Thủy có ý tốt nhắc nhở, lại biến thành chọc giận Cốc Dạ Lam vốn tâm cao khí ngạo.
"Không khiến cậu dạy mình làm thế nào để trở thành con dâu tốt của Thẩm gia, Cốc Dạ Lam mình không cần cậu hư tình giả ý, càng không tin trên đời có chuyện mình muốn làm lại không làm được."
Tịnh Thủy vỗ tay, đáy mắt thoáng qua một tia chế nhạo. Cũng đúng, Cốc Dạ Lam là người mạnh mẽ, cho dù bị đánh gãy răng cửa, hay nôn ra máu cũng sẽ không chịu mở miệng nhận thua.
"Nghe Lập Bình nói sự nghiệp của cậu vô cùng thành công, cậu có thể giúp mình một chuyện được không?" Cô quyết định lấy nhu thắng cương.
"Cậu nói xem." Cốc Dạ Lam vẫn cao ngạo như cũ.
"Là thế này, ông xã mình mới khai trừ một phụ tá thư ký có điểm chướng mắt, nhưng mình cảm thấy cô ta hơi đáng thương, vừa phạm một lỗi nhỏ đã bị khai trừ. Mình nhớ cậu rất biết cách dẫn dắt người mới, cậu có thể cho cô ta một cơ hội được không?"
"Đã có điểm chướng mắt còn lén ném cho mình làm gì?"
"Mình không có ý ném cô ta cho cậu, chẳng qua là cảm thấy cô ta chọn sai nghề, có lẽ tiến vào giới bảo hiểm, đi theo cậu học tập, nói không chừng còn có triển vọng phát triển. Cô ta từng học ở Mĩ, cũng có kinh nghiệm giao tiếp tiếng Anh, nếu như cậu thiếu nhân tài phương diện này, không ngại dùng thử xem."
Cốc Dạ Lam có chút động tâm, tổ công tác đúng là đang cần một phiên dịch viên tiếng Anh, nhưng không muốn để Tịnh Thủy được như ý nguyện một cách dễ dàng. "Được rồi. Mình đồng ý cho cô ta cơ hội phỏng vấn, nhưng mình không bảo đảm sẽ thuê cô ta đâu đấy, mình không muốn phá bỏ nguyên tắc."
Tịnh Thủy cười. "Đương nhiên là được, cô ta cũng không phải là người quen của mình, nếu cậu thấy không được thì loại đi."
"Ừm, cô ta tên là gì?"
"Chu Huyền Mỹ, hai mươi lăm tuổi, bề ngoài. . . . . . cũng giống mình mấy phần, coi như là xinh đẹp đi! Khuôn mặt thanh tú, vóc người cũng không tồi. . . . . ."
"Được rồi! Đừng đi đường vòng tự khen bản thân mình xinh đẹp."
"Mình xinh đẹp mà! Tối nay ông xã mình đi xã giao muốn dẫn mình đi khoe đấy!"
Nghe không nổi nữa, Cốc Dạ Lam cho cô danh thiếp, bảo cô nói với Chu Huyền Mỹ tới hẹn trước thời gian phỏng vấn, sau đó lấy lí do chưa làm xong công việc, bỏ lại 300 nguyên rồi đi.
"Nói là nữ cường nhân, vậy mà không thèm mời người ta một bữa, chả khác gì lúc chưa kết hôn, khó trách không được làm thiếu phu nhân hưởng phúc. A, quên nhắc cô ấy, Thẩm Uyên thích phụ nữ dịu dàng, không thích phụ nữ cao ngạo, nhưng mà chắc nữ cường nhân không nghe lọt đâu!"
Tịnh Thủy oán thầm trong lòng xong, liền chọn mấy món điểm tâm ngọt gói lại mang về nhà, quẹt thẻ trả tiền, còn số tiền Cốc Dạ Lam để trên bàn thì để lại làm tiền boa cho nhân viên phục vụ.
A, thời tiết hôm nay thật đẹp, có ánh nắng, bầu trời trong xanh.
Ngồi ở trong xe, cô gửi tin nhắn cho trợ lý Thân, báo lại số điện thoại liên lạc của công ty Cốc Dạ Lam, nhờ trợ lý Thân thông báo cho Chu Huyền Mỹ, có cơ hội công việc mới, nếu cô ấy không ngại thì thử một chút.
Trợ lý Thân cảm thấy Tổng giám đốc phu nhân thật tốt bụng, âm thầm thay nhân viên đã nghỉ việc tìm việc làm tạm thời. Đương nhiên, hắn sẽ không báo cáo lại chuyện này với tổng giám đốc, nhanh chóng báo tin cho Chu Huyền Mỹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc