Vợ Yêu Ngọt Ngào - Chương 06

Tác giả: Tạ Thượng Huân

“Doãn tổng, nếu như Tịnh Thủy tiểu thư đã tới, vậy thì cùng nhau tới Thời Đại khảo sát tình hình thực tế, xem gian hàng nào thì phù hợp với quý công ty.”
“Được.” Doãn Thánh Kiệt vô cùng mừng rỡ, ông khổ cầu một gian hàng mãi không thấy, vậy mà hôm nay Tôn Vô Nộ lại tự mình tới thương lượng, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra sai sót. Mà đại hỷ lần này, là do Tịnh Thủy trùng hợp cứu bà Tôn một lần, Tôn Vô Nộ liền hào phóng thành toàn.
Cho nên mới nói, con gái ông thật sự là phúc tinh.
Sau khi ngồi vào trong xe hơi nhà mình, Doãn Thánh Kiệt ca ngợi con gái một phen.
“Ba, con có làm được gì đâu.” Tịnh Thủy lắc đầu bật cười.
“Công ty Cao Kiền nỗ lực một năm, cũng không nhận được câu trả lời như mong muốn từ quản lí Phương của trung tâm thương mại Thời Đại, chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt Tôn tổng. Ba cũng đã chuẩn bị tâm ý nguội lạnh rồi, không ngờ vòng đi vòng lại, Tôn tổng đích thân đến gặp ba, quả thật là đáng vui mừng.” Doãn Thánh Kiệt cười sang sảng, tâm tình cực kì tốt. “Chờ gian hàng khai trương, khoản tiền thưởng này liền chia cho con.”
Tịnh Thủy dịu dàng mỉm cười. “Như vậy không hay đâu ba! Các nhân viên nỗ lực một năm mới có thể khai trương gian hàng thuận lợi, nếu ba chia đều tiền thưởng cho họ, họ sẽ cố gắng lập nhiều thành tích vì công ty hơn.”
“Con không cần tiền thưởng?”
“Tiền tiêu vặt ba cho con cũng đủ dùng rồi, hơn nữa con không muốn tranh công, đi khắp nơi tuyên dương con từng cứu bà Tôn một lần, sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu, đối với bà Tôn cũng không tốt.”
“Ừ, băn khoăn của con cũng có lý.”
Cổ nhân nói làm việc thiện không mong người biết, nhất là đối với lòng tự trọng của người được bố thí hoặc được cứu, mình lại đi khắp nơi tuyên truyền, ngược lại khiến người khác khó chịu.
Doãn Thánh Kiệt quyết định tiếp thu ý kiến của con gái. Con gái ông tuy còn trẻ, nhưng suy nghĩ chu toàn, rất biết thay người khác suy nghĩ, từ nhỏ đã có nhân duyên. Cho dù ông cưng chiều cô như thế nào, cô cũng không ra vẻ ngạo mạn, tùy hứng khiến người khác chán ghét, do vậy ông càng yên tâm cưng chiều cô hơn.
“Ba, con rất hiếu kì, sao Tôn tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã lên được chức tổng giám đốc?” Trong lòng Tịnh Thủy âm thầm suy tính, ông nội Thẩm Uyên vẫn còn rất cường tráng, hơn nữa người có tiền rất coi trọng dưỡng sinh, trong vòng ba đến năm năm, ba Thẩm Uyên chắc chắn không có cơ hội kế nhiệm, đến phiên Thẩm Uyên đại khái phải hai mươi, ba mươi năm nữa cũng nên.
Dĩ nhiên, tuổi còn trẻ đã trở thành người kế nhiệm cũng không phải là tốt lắm. Trách nhiệm nặng nề, kinh nghiệm không đủ, người bình thường cảm thấy trước bốn mươi tuổi, bên cạnh công việc nên chăm lo cho cuộc sống hôn nhân, hơn nữa, đây cũng là thời gian sinh con dưỡng cái tương đối lý tưởng.
Chỉ là, cuộc sống luôn tràn đầy biến cố.
Doãn Thánh Kiệt trầm ngâm nói: “Tôn gia gần đây ít xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng, ba cũng chỉ nghe nói, Tôn tổng hiện nay từ nhỏ đã theo ông nội học tập, tại sao ư, nhất định là cha mẹ cậu ta không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề, do vậy trọng trách này liền rơi xuống trên người cậu ta.”
Đôi mắt sáng của Tịnh Thủy khẽ cong, cười. “Nếu như con nói con rất đồng cảm với anh ta, anh ta sẽ mất hứng đi!”
Doãn Thánh Kiệt cười ha ha. “Tốt nhất là con đừng làm. Đàn ông quyền cao chức trọng đều rất kiêu ngạo.”
“Nhưng mà, ba, hai người nói chuyện làm ăn, sao con phải đi cùng?”
“Tôn tổng nói muốn mời con ăn cơm, chính thức nói lời cám ơn, lại sợ con thấy ngại … Bà ngoại nói con đã có bạn trai, cho nên nhân lúc nói chuyện công việc, thuận tiện cùng ăn tối luôn.”
“Anh ta nghĩ quá nhiều rồi. Con không phải là tài sản riêng của Thẩm Uyên.
“Sao vậy? Cãi nhau với Thẩm Uyên?”
“Không phải cãi nhau, chỉ là sắp tới anh ấy sẽ rất bận.”
Doãn Thánh Kiệt vô cùng quan tâm đến hạnh phúc của con gái, muốn hỏi cụ thể hơn, lại thấy Trung tâm thương mại Thời Đại đã ở trước mắt, đành tạm thời gác lại đề tài này.
Xe Tôn Vô Nộ tới trước, xe của Doãn gia vừa tới nơi liền có người tiến lên mở cửa, Tịnh Thúy xuống xe liền khoác tay Doãn Thánh Kiệt, lặng lẽ nói. “Phô trương thật!” Doãn Thánh Kiệt không đáp, chỉ vỗ vỗ tay con gái.
Tổng giám đốc đại giá quang lâm, từ quản lí đến nhân viên chủ quản các cấp xếp hàng hai bên, từ cửa đến đại sảnh. Tôn Vô Nộ di truyền khuôn mặt lạnh băng của ông nội, uy nghiêm khiến tất cả các nhân viên đồng thời cúi chào.
Anh chỉ vào quản lý và hai vị chủ quản khác. “Ba người đi theo tôi, những người khác trở về làm việc.”
“Dạ, tổng giám đốc.” Quản lý Phương yêu cầu tất cả những người còn lại quay trở về cương vị của mình.
Tôn Vô Nộ tỏ ra cực kì thân thiết với cha con Doãn gia. “Doãn tổng, Tịnh Thủy tiểu thư, cùng tôi đi khảo sát một lượt, nếu thấy có bất kì thiếu sót gì, mong hai vị vui lòng góp ý.”
Doãn Thánh Kiệt khiêm tốn đôi câu, khách sáo đáp lại có thể đi xem một chút là tốt rồi.
Tịnh Thủy thẳng thắn nói: “Lấy lập tường người tiêu dùng nói sao?”
Tôn Vô Nộ chống lại cặp mắt của cô, vô cùng chân thành đáp: “Dĩ nhiên, nhận ra thiếu sót mới có thể cải thiện.” Ánh mắt nồng nhiệt như lửa, mạnh mẽ làm người ta sợ hãi.
Khóe miệng chứa đựng nụ cười nhu hòa, Tịnh Thủy không sợ hãi, nhìn thẳng vào anh. “Đùa với anh thôi, Thời Đại là trung tâm thương mại nhất nhì trong ngành, chắc chắn có rất nhiều nhân tài, không được 100% thì cũng phải được 98. Để lại hai phần cho người ta phê bình, để tránh bị ông trời đố kị.”
Tôn Vô Nộ mỉm cười. Những người bên cạnh anh đều bật cười, nội tâm rối rít suy đoán, vị tiểu thư này có quan hệ gì với tổng giám đốc? Bọn họ chưa từng thấy tổng giám đốc dùng ánh mắt này nhìn một cô gái bao giờ.
“Hai vị, mời!”
Một đám đàn ông mặc tây trang nghiêm chỉnh đi cùng một cô gái xinh đẹp, thanh cao, cho dù bây giờ đang là giờ nghỉ của trung tâm thương mại, cũng khiến phần đông khách hàng nhìn chằm chằm.
Thời Đại là trung tâm thương mại thỏa mãn toàn bộ nhu cầu mua sắm, tiêu dùng của khách hàng, bao gồm hơn 100 nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, nhà hàng, quầy chuyên kinh doanh mỹ phẩm, tiệm sách, quán cà phê, rạp chiếu phim, cửa hàng bánh, điểm tâm, các mặt hàng dùng trong sinh hoạt, còn có cửa hàng đồ chơi, quà lưu niệm….. Nhờ không gian cao cấp, những sản phẩm mới nhất, khiến không chỉ khách hàng nữ mà nhiều đối tượng khách hàng khác đến đây, đã mua còn muốn mua nữa.
Tịnh Thủy đơn thuần là tới đi dạo, thấy quần áo, túi xách, giầy mới nhất cũng sẽ dừng lại nhìn lâu một chút. Cánh tay Doãn Thánh Kiệt bị con gái ôm, con gái ông dừng lại dẫn đến cảnh một đám đàn ông cũng dừng bước theo, Doãn Thánh Kiệt không nóng không lạnh nói. “Con gái ngoan, hôm nay ba tới làm việc, ngày mai bảo mẹ cùng con đi mua.”
“Con chỉ là tò mò xem một chút mà thôi.” Tịnh Thủy cười yếu ớt quay đầu lại, giọng nói mềm mại như tơ, mắt hạnh xinh đẹp khẽ chớp. Người đàn ông nào dám trách cứ cô?
Huống chi, Tôn đại tổng giám đốc cũng không tỏ vẻ gì, mọi người liền vui vẻ bồi người đẹp đi dạo một vòng. Không ai nghĩ tới, thư kí đi phía sau Tôn Vô Nộ đang nhanh chóng ghi chép lại.
“Doãn tiểu thư chắc hắn đã mệt, ngồi xuống nghỉ một lát đi.” Đúng lúc đi qua khu giày hàng hiệu, Tôn Vô Nộ cầm lên một đôi giày cao gót màu xám đen khảm kim cương, đơn giản lại cao quý khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng khó mà kháng cự lại sức hấp dẫn của nó. “Ngồi xuống đeo thử một chút. Nếu như không có đôi nào vừa mắt em, tấm biển này có thể dỡ xuống.”
Người đàn ông này không phải đang nói đùa đấy chứ?
Nhưng ánh mắt anh rất nghiêm túc, ba nhân viên phục vụ vội vàng mời Tịnh Thủy ngồi xuống ghế salon, mang rất nhiều hàng mới ra, bao gồm cả đôi Tôn Vô Nộ đang cầm trên tay để cô thử.
Mắt Tịnh Thủy trợn tròn, sau lại nghĩ, đã tới đây rồi thử một chút cũng không sao, cô không phải là bé gái mồ côi nhà nghèo, có hào nhoáng nào chưa từng thấy qua. Đôi chân nhỏ nhắn, tinh tế, trắng như tuyết, móng chân mượt mà như ngọc, được bảo dưỡng cực kì tốt, khiến vô số nữ nhân viên của cửa hàng hâm mộ không dứt.
Tôn Vô Nộ sẽ không vô lễ nhìn thẳng chân mỹ nữ, nghiêm chỉnh đứng một bên, trao đổi ý kiến cùng Doãn Thánh Kiệt, những người khác đứng bên cạnh chờ đợi, không dám không thức thời nhìn lén.
Tịnh Thủy cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, lúc trước anh không chỉ kiên nhẫn tới bệnh viện làm bạn với bà nội, mà cô chỉ vô tình cứu giúp bà nội anh, anh lại kiên trì báo đáp.
Thấy anh rất có thành ý, cô liền chọn đôi giày cao gót màu xám khảm kim cương anh chọn trúng, bảo nhân viên phục vụ bọc lại, đang định mở túi xách lấy ví da, thư ký của Tôn Vô Nộ đã vượt lên trước tính tiền, sau đó cười nói: “Tổng giám đốc có dặn, chỉ cần Doãn tiểu thư thích, tất cả không cần trả tiền.”
Tịnh Thủy đứng lên nhìn về phía Tôn Vô Nộ, ánh mắt anh có ý cười nhu hòa khiến cô thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà cảm thấy sợ hãi), giống như đang nhìn cô gái quan trọng nhất đời mình, ánh mắt chỉ dành riêng cho người phụ nữ của anh.
Người đàn ông này có chuyện gì vậy?
Báo ân vô chừng mực?
Là một người đàn ông làm chuyện lớn, sao có thể quan tâm đến một điểm ân huệ nho nhỏ này?
Dù thế nào thì, một cảm giác xa lạ bắt đầu nảy nở trong đáy lòng cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc