Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn - Chương 57

Tác giả: KellyKil

Sáng sớm, tại khu biệt thự của Bạch lão gia…
Tiểu An bị đặt trên ghế, ủy khuất nhìn Khải Bình.
- Còn nhìn cái gì? Nói đi! – Khải Bình nhận ra ánh mắt đáng thương nhìn mình xin lỗi, trừng mắt đe dọa.
Một bên, cha mẹ Bạch nhìn thấy nữ nhi nhà mình bị đe dọa sợ đến mức run cả người như thỏ con. Trong lòng kêu lên tiếng vui vẻ.
Tốt! Tốt!
Bạch Đỗ cùng Khả Ngân lúc trước bất lực nhìn con gái mình ngày càng hư hỏng không nghe lời ai, hiện tại hắn dạy dỗ được cô, trong lòng không khỏi thỏa mãn.
Con rể! Đây chính là con rể thứ hai của nhà ta a!!!
Ông bà có phúc có được hai đứa con rể vừa tuấn mỹ lại có hiếu nữa a!!
- Bố, mẹ.. – Tiểu An len lén nhìn hắn, nhỏ giọng.
- Bố mẹ, là con trai! – Khải Bình dù chưa được sự đồng ý, không kiêng kị mở miệng trước, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn nữ nhân bên cạnh.
- Con trai? Con trai a! Mình à, là con trai a! – Khả Ngân xúc động nói lớn.
- Con rể! Con rể tốt! An nhi đều giao cho ngươi! – Bạch Đỗ cười, vỗ vỗ bả vai hắn.
- Ba.. – Tiểu An nào đó giật mình, ủy khuất nói.
- Ba cái gì? Nha đầu ngươi cũng có con với người ta, mau liệu mà an phận kết hôn đi. Khải Bình tuy không có hơn Lãnh Phong nhưng cũng rất được a! – Khả Ngân ngắt lời cô.
Tiểu An sau khi bị chỉnh đốn vài lần, oán giận nhìn hắn:
- Đê tiện!
- Đê tiện mà cưới được em, tốt rồi! – Hắn nhún vai đắc ý.
Cô nhướn mày.
Ha, bị chửi là đê tiện còn đắc ý cái gì?!
Hắn là kẻ khùng a!
Khải Bình đi đến, kéo lấy tóc cô vuốt ve không ngừng tay, một bên ghé sát tai cô thì thầm:
- Bảo bối, chuẩn bị nhảy vào nấm mồ hôn nhân.
* * *
- Phong, muốn ăn bánh trung thu a!! – Tiểu Vy nằm trên giường bệnh, nhìn người nào đó đang cắm đầu vào máy tính không rời.
- Bánh trung thu? – Lãnh Phong nhíu mày nhìn nàng.
Khẩu vị nàng sao càng lúc càng thay đổi.
- Đúng! Bánh trung thu cổ truyền a! – Tiểu Vy xoa bụng tỏ vẻ đáng thương.
- Qua Trung Thu rồi, ăn cái gì?
- Nó ngon a! – Tiểu Vy chống tay lên giường nói.
Lãnh Phong trong lòng thầm cười trộm. Hắn cư nhiên biết nàng Tết Trung Thu*, đặc biệt lại càng thích ăn bánh thung thu.
*Tết Trung Thu: Dạ, bên đó người ta gọi là Tết Trung Thu, bên ta chỉ gọi tắt là Trung Thu thôi J
Về cái này, hắn nhớ năm ngoái, nàng cư nhiên giữa mùa hè đòi hắn ăn cái loại bánh ૮ɦếƭ tiệt này, hại hắn đêm hôm bất mãn cũng phải rời giường kêu đầu bếp làm.
- Muốn ăn bánh trung thu? – Lãnh Phong đóng máy tính hỏi.
- Muốn a, bánh trung thu hạt sen nhân trứng, bánh trung thu đỗ xanh nhân trứng! – Tiểu Vy cười.
Nàng thích nhất ăn bánh trung thu cổ truyền nha. Đặc biệt là bánh trung thu đỗ xanh nhân trứng. Vỏ mềm ăn ngon, đỗ xanh ngọt lịm, trứng nhân lại mặn. Kết hợp này khá tốt, nàng thích ăn a!
- Muốn ăn do đầu bếp làm?
Nhìn tiễu mỹ nhân gật đầu liên tục, tỏ vẻ cao hứng. Hắn tưởng tượng đằng sau nàng thêm cái đuôi trắng đang vẫy vẫy, bỗng chốc phì cười.
- Phong, anh là điên a?! – Tiểu Vy quơ tay ra trước mặt hắn nói.
Lãnh Phong một giây im lặng, đanh mặt lại hỏi:
- Tại sao nói vậy?
- Đúng a, anh ngồi cười một mình. – Tiểu Vy chỉ mặt hắn nói.
- Anh đâu cười một mình, còn em phải không? – Hắn kéo người nào đó ôm vào lòng, tận lực thưởng thức mĩ vị mê người.
Tiểu Vy bị hắn hôn bất ngờ, vốn ngăn cản không được, đành hé miệng ra một chút.
Lãnh Phong thấy nàng không cự tuyệt, ngược lại còn nhiệt tình như vậy, mừng rỡ càng hôn nàng sâu hơn.
“Phập!”
Nhìn sắc lang nào đó bật dậy kêu đau, vẻ mặt như mèo ranh mãnh cười cười, răng nanh xinh đẹp cắn cắn cánh môi đỏ.
Aiz, tại hắn cả nha!
- Bảo bối, em dám cắn anh? – Hắn lau vệt máu trên miệng mình, tức giận nhìn nữ nhân nhỏ mặc đồ rộng thùng thình kia.
Thỏ Vy chu môi, dùng ánh mắt to tròn lúng liếng nhìn hắn:
- Người ta bị ốm phải nằm viện, anh còn nháo cái gì? Muốn ăn bánh trung thu!
- Muốn ăn? Tự đi! – Sắc lang không được thỏa mãn, tâm tình đi xuống dốc không phanh.
- Được! Tự đi cho anh xem! – Tiểu Vy hậm hực xốc chăn, xỏ dép lê hình con thỏ đi ra bên ngoài.
Hứ! Không đi thì thôi, tự đi cũng tốt!
Đi đến hành lang, vô tình liếc qua cửa sổ. Nàng nhìn xuống bên dưới, hai mắt đột nhiên sáng lên.
- Bánh trung thu kìa?!
Một mặt còn lại, Lãnh Phong ngồi trong phòng, khuôn mặt không chút biểu cảm nhìn đồng hồ đã vượt qua mười phút.
Nha đầu kia, muốn ăn bánh trung thu chỉ cần đến quầy lễ tân là được, hắn dù sao cũng đã dặn trước. Vậy tại sao mười phút rồi còn chưa trở lại?
Hắn đứng dậy, chỉnh lại vạt áo lộn xộn, trấn giữ phong thái lạnh lùng bước ra bên ngoài, nhìn hai tên bảo vệ mặc vest đen:
- Cô ấy đâu?
- Thưa ngài, phu nhân đi về hướng lễ tân, nhưng không có nói cho chúng tôi đi đâu. – Một tên vệ sĩ cung kính nói.
- Tốt! – Hắn bỏ lại một câu, hướng quầy lễ tân bước đi.
- Tôi lấy hai cái này đi! – Tiểu Vy chỉ vào hai bánh màu nâu tuyệt đẹp bên trong ***g kính nói.
Hắc hắc, nàng vẫn ngửi thấy được mùi thơm. Trước giờ Lãnh Phong đều mua cho nàng mấy loại bánh hiệu, nàng ăn nguội không cảm thấy ngon, hiện tại còn nóng, thơm nữa a!
- Không cần trả lại đâu! – Thấy cô gái kia bụng cầm tiền đưa lại cho nàng vội xua tay.
Nàng ngay từ đầu nhìn thấy đã biết cô gái này còn học đại học, vừa nhìn thấy cô bạn nữa đi theo. Ừm, có lẽ tự làm kiếm tiền. Nàng dù sao cũng là người có lòng rộng lượng, giúp đỡ họ cũng tốt.
- Sủi cảo, nhìn tớ kiếm được bao nhiêu này! – Cô bạn thân cầm xấp tiền đi đến trước mặt cô gái vẫy vẫy.
Trong lòng bụng khoe cô một trận, hai ngờ vừa thấy nữ nhân đứng đằng sau cầm bánh trung thu nhìn mình, lập tức hô to:
- Bạch tiểu thư, là Bạch tiểu thư a!
- Hả? – Tiểu Vy mắt tròn nhìn cô gái kia chỉ mình hô lớn, đồng thời mấy người đi đường cũng xúm lại xung quanh cô.
Đám báo chí ở đâu cũng chạy ra, xô đẩy chen lên hàng trước:
- Bạch tiểu thư! Bạch tiểu thư! Gần đây cô cùng ngài Lạc rất ít xuất hiện, hai người có phải sắp kết hôn?
- Không! Không phải! – Tiểu Vy nheo mắt, theo phản xạ đưa tay che ánh sáng nhấp nháy liên tục.
Lãnh Phong đứng dựa vào quầy lễ tân, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhân viên lễ tân trước mặt, tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Không thấy sao?
- Không, không thấy ạ! Ngài xem, đĩa bánh tôi vẫn để ở đây, đứng nửa ngày cũng không thấy phu nhân đi ra lấy. – Nhân viên tiếp thị sợ hãi, đưa hẳn đĩa bánh ra cho hắn xem.
- Có thấy cô ấy đi qua không?
- Dạ?! Nhiều người quá, có lẽ tôi không để ý lắm…
- Có thấy cô ấy đi qua không? – Hắn nhắc lại, trán đã nổi đầy gân xanh.
- Dạ.. Không…
- ૮ɦếƭ tiệt! – Lãnh Phong hung hăng trừng mắt nhìn nữ lễ tân, rầm một
tiếng đẩy cửa đi ra ngoài.
Nha đầu ngốc, dám náo loạn chạy đi đâu?
Tiểu Vy đỏ mặt, đưa tay kéo cổ áo mình thu hẹp trở lại vòng cổ thanh tú. Nàng vẫn mặc áo của hắn a, chuyện này thật mất mặt.
- Bạch tiểu thư, có phải đó là áo của ngài Lạc? – Một người phóng viên đánh bạo hỏi.
- Cái này… - Nàng mặt đỏ lựng. Mặc áo của hắn ra ngoài quả thực không phải chuyện tốt.
- ૮ɦếƭ tiệt! Mấy người làm cái trò gì? - Lạc Lãnh Phong người còn chưa tới, giọng nói tức giận vang lên.
- Ngài Lạc! Ngài Lạc! Bạch tiểu thư mới từ bệnh viện ra, cô ấy có phải bị thương?
Mặt Tiểu Vy đầy hắc tuyến. Mấy người phóng viên này, có cho họ hỏi hết, chắc họ hỏi đến cả đời vẫn chưa xong!
Lãnh Phong lạnh lùng đi đến, cánh tay cường tráng túm lấy nàng ôm vào trong lòng.
Mặt bị ép sâu vào *** hắn, mùi vị nam tính đặc thù vây quanh nàng, thậm chí còn có mùi TL thong thoảng.
- Ngài Lạc, Bạch tiểu thư nói ngài và cô ấy không kết hôn, chuyện ấy có phải thật?
Thỏ Vy trừng mắt, tay nắm chặt áo sơ mi của hắn.
Đau! Đau ૮ɦếƭ a! Hắn đang siết tay nàng?!
Lãnh Phong nhìn nàng cảnh cáo: “Em còn động đậy, bỏ luôn ở đây!”
Ngay lập tức, người nào đó trừ bỏ vùng vẫy, im lặng tuyệt đối để hắn ứng phó.
- Bảo bối, em lại giận anh sao?
Nàng nhìn hắn khẽ gật gật, sau khi nhìn ánh mắt sắc bén kia lại lắc lắc.
- Thật xin lỗi, cô ấy hay sợ hãi trước hôn nhân. Bảo bối, vừa nãy anh nói để anh mang bánh cho, không thích còn chạy ra đây làm gì? – Câu cuối, hắn cười tuấn lãng dành cho nàng nói.
Giả tạo! Cáo già! À không, sắc lang! Đại sắc lang!
Tiểu Vy trong lòng thầm chửi rủa, mặt oán hận nhìn khuôn mặt tươi cười muốn bức ૮ɦếƭ người kia.
Hắn đưa tay nhấc cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên bờ môi mềm mại, cường đoạt lấy nàng, môi lưỡi dây dưa không dứt. *KellyKil: AAA!! Đỏ mặt!!*
- Ưm! – Tiểu Vy mở lớn mắt, cảm nhận môi dưới mình đau rát. Hắn cắn nàng!
- Bảo bối, lần sau ngoan một chút! – Bên tai nàng cắn nhẹ, giọng nói của hắn trở lên tà ác.
Xong, hắn buông cằm xinh đẹp ra, hai tay vẫn thân mật ôm nàng, đối với đám phóng viên cười giả tạo:
- Nếu các vị rảnh, có thể đến dự lễ cưới của chúng tôi!
- Ngài Lạc, Bạch tiểu thư có phải mặc áo của ngài?
Lãnh Phong đầu đầy hắc tuyến, cúi xuống nhìn chằm chằm người nào đó đang đỏ mặt luống cuống kéo cổ áo che đi, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát.
- A, bảo bối, em thật hậu đậu! Người vẫn mệt sao, anh đã nói để anh đi rồi còn không nghe, thật hư! – Hắn cắn mạnh lên chóp mũi nàng, mắt cười híp lại phong tình.
Đám người lúc này ồ lên một tiếng. Kẻ ngốc cũng biết hắn nói mấy câu này, hẳn phải có mờ ám nha!
Tiểu Vy lúc này im thin thít, mặt đỏ nay càng đỏ hơn vùi sâu trong lòng hắn, hai tay vì sợ cũng luồn ra đằng sau ôm chặt lấy hắn.
Lãnh Phong cũng thuận thế vui vẻ ôm chặt nàng, cười cười nói:
- Cô ấy ngại đó mà!
Lại ồ thêm tiếng nữa. Thỏ Vy lúc này thẹn quá hóa.. thẹn hơn, uất hận ở trong lòng cắn áo hắn.
- Được rồi, bảo bối, ta đi về thôi! – Lãnh Phong thỏa mãn ôm nàng như vớ được sủng vật, xoay người bước về phía bệnh viện, bỏ lại đám người đang bị vệ sĩ khủng pố chặn lại đằng sau.
Về đến phòng, Tiểu Vy mắt đẫm lệ nhìn hai bàn tay trắng nõn nà chẳng có thứ gì cả.
- Ô ô… Đê tiện! Quá đáng!
Lãnh Phong ngồi phịch trên ghế, áo khoác từ lúc nào đã nằm sóng soài trên giường, hắn nhay nhay mi tâm đau nhức nhìn tiểu mỹ nhân đang diễn phim cảm động.
- Bảo bối, còn gì nữa?
- Bảo bối cái gì?! – Tiểu Vy ủy khuất nhìn hắn.
Hắn gần đây luôn cao hứng, lại thường xuyên gọi nàng là bảo bối.
Bảo bối! Bảo bối! Thật nhọc!!
- Vy.. – Lãnh Phong không cam lòng chỉnh lại.
- Bánh! Bánh của em đâu? – Tiểu Vy giơ hai tay trống trơn của mình ra, khóc lớn hơn.
Lạc Lãnh Phong xoa mi tâm, không chịu được độ khóc long trời nở đất của người nào đó, khẽ rống to:
- Im lặng!
“Két!”
Một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng lại trước cổng một căn biệt thự lớn.
Cửa mở, một người đàn ông dung mạo tuấn lãng, tiêu sái bước ra. Hắn nhìn tên bảo vệ đứng trước mặt, lãnh khốc nói:
- Cô ấy đâu?
Lời tên bảo vệ còn chưa nói, đằng sau đã vang lên tiếng mở cửa rõ to, đồng thời là tiếng nữ nhân vang lên:
- Không thể chịu được nữa!
Mạc Y Vân từ đằng sauquàng vội chiếc khăn màu hồng nhạt đuổi theo.
- Tiểu Vy à, đừng như vậy! Còn.. còn đứa nhỏ!
- Này! Anh tưởng như thế là có thể khiến tôi đồng ý cưới anh à? Mơ! Bạch Tiểu Vy này vui chơi còn chưa đủ đâu! – Tiểu Vy chỉ hắn nói lớn.
- A Phong! Trời ơi, mau ngăn con bé lại!
- Lão phu nhân! Lạc phu nhân!** Hãy cẩn thận! – Đằng sau Mạc Y Vân, đám người hầu cũng chạy theo đằng sau.
**: Lão phu nhân: Chỉ Mạc Y Vân ; Lạc phu nhân: Vy tỷ!! :3
Tiểu Vy tay xách nách mang vali đủ đồ, vất vả kéo ra ngoài cổng lớn.
Lạc Lãnh Phong đáng ૮ɦếƭ nha! Hắn rõ có ý đồ làm nàng mang thai, sau đó ép nàng ký giấy kết hôn. Gian xảo! Lưu manh! Hạ lưu!
Lãnh Phong dựa lưng vào cửa xe, lãnh đạm nhìn nữ nhân đang đi về phía mình.
- Bảo bối, giấy cũng đã ký, trắng đen rõ ràng, còn nháo cái gì?
- Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn a! – Tiểu Vy thở hồng hộc.
- Để xem anh có đồng ý không đã! – Hắn mím môi nghĩ thầm.
- Ngày mai, một mình anh tự đến lễ cưới đi.. Này!!
Nàng chưa dứt câu, cả người bị nhấc bổng lên, đám đồ trên tay cũng rơi xuống đất.
- Bảo bối, sớm muộn em cũng sẽ làm vợ anh, phu nhân Lạc gia, còn nói cái gì?
- A Phong, đừng mạnh quá, con bé không chịu được đâu! – Mạc Y Vân nhắc nhở.
- Vâng, mẹ! – Lãnh Phong ôm nàng vào lòng, mỉm cười nói.
- Hừm, dối trá! – Người nào đó ở trong lòng hắn, chun mũi nói.
Tổng tài Lạc không nói gì, ôn nhu hôn nàng một cái, sau đó ung dung bước vào căn nhà.
- Cục cưng, tiểu bảo bối cần thêm dinh dưỡng, em nên ăn nhiều vào.
- Hừ!
Tiểu Vy ăn mặc kín mít, chiếc áo lông dày màu đỏ làm thân hình nàng tròn ủng như mèo ú, mũ lông cũng che một nửa khuôn mặt, lộ duy nhất cái mũi nhỏ nhắn đang ửng hồng vì lạnh. Bên dưới mặt váy caro màu đỏ, quần tất dày màu đen cùng đôi bốt cũng màu đỏ. Giờ nhìn nàng không khác gì đứa trẻ 13 tuổi với chiều cao 1m60. Không, chuẩn xác 1m57 mới đúng!
Nàng vất vả giơ tay lên cao, kéo một phần mũ lông xuống, khịt mũi nhìn người đàn ông chỉ mặc qua loa một chiếc áo gió màu đen.
- Tại sao anh mặc ít vậy trong khi em phải mặc như thế này?
Hắn từ lần trước tức giận phạt nàng không được ăn tối, bắt hại nửa đêm phải nén rời giường lọ mọ xuống tủ lạnh tìm đồ ăn, ai ngờ lại bị hắn phát hiện nữa.
Còn sáng nay, nàng vừa mở mắt đã phát hiện mình ngồi trên xe đi đến tiệm váy cưới, mà không phải ở Đài Bắc nha, là cái nơi xa xôi hẻo lánh nào đấy nữa.
Bực! Bực! Mong đạp, đạp ૮ɦếƭ hắn!
- Lạnh không? – Hắn tháo găng tay màu hồng ra, trực tiếp cầm tay giơ lên cao.
Cảm nhận da khô rát, gió lạnh ùa vào khe áo, Tiểu Vy rùng mình:
- Lạnh! Lạnh!
Lãnh Phong nhìn nàng kêu lạnh, lập tức nhanh chóng buông xuống, ôm tay nhỏ nhắn vào lòng tay mình thổi hơi.
- Biết tại sao phải mặc như thế chưa?
Nhìn cái người tròn ủng ủng gật đầu, hắn mỉm cười, không nhịn được hôn lên trán nhẵn mịn.
Tiểu Vy từ đầu đến cuối nhìn hắn mặc áo gió thoải mái, trong lòng có ghen tỵ nói:
- Tại sao chỉ mặc như vậy?
- Bảo bối, em là đang quan tâm? – Hắn cười cười.
- Không, hỏi thôi. Trả lời người ta đi! – Tiểu Vy chun mũi.
- Thoải mái, mát nữa.
Nàng nhìn hắn từ đầu đến cuối, phát hiện một điểm run người cũng không có, sắc mặt tươi tỉnh, đúng thật là hắn đang rất thoải mái.
- Ta đến đây làm gì?
- Ngốc, tất nhiên chọn váy cưới cho em. – Hắn cầm tay nàng bước vào cổng lớn.
- Nhưng em vẫn buồn ngủ! – Nàng kéo ống tay áo hắn lại, bực giọng hỏi.
- Chỉ là phản ứng bình thường khi mang thai thôi! – Hắn nhún vai.
Lại chun mũi, Tiểu Vy bất mãn buông tay áo hắn ra. Mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào khăn quàng cổ lớn.
Mới cuối tháng mười, sao ở đây lạnh như vậy?
- Ngoan, vào nhanh đi! – Lãnh Phong cúi thấp người, luồn tay bế nàng ôm vào lòng.
- Phong, họ không thể tổ chức ở Đài Bắc sao? Tại sao cứ phải đến Cali?
- Vì mẹ anh chưa đến đó bao giờ, và Lãnh Tư cũng ở đó.
- Nhưng ngày mai rồi, có kịp không? – Tiểu Vy sợ ngã xuống, hai tay ôm chặt cổ hắn.
- Không sao, anh đã đặt mua vé!
Thoạt nhìn cửa hàng váy cưới này cũ kĩ, cửa kính bị hơi sương bám một lớp dày, nhìn không ra bên trong có gì. Nhưng khi mở cửa, một luồng ấm áp ngay lập tức ùa ra, cả căn phòng sáng bừng lên, hoàn toàn khác với cảnh tượng bên ngoài.
- Đây là tiệm của một nhà thiết kế, bà ta thường tới nhà thăm anh hồi nhỏ, tên Nina.
- Nina Fema?
- Ừ! Mau cởi ra nào! – Hắn gật đầu, tiện thể đưa tay kéo mũ lông xuống, tháo khăn quàng cổ cho nàng.
Tiểu Vy từ đầu tới cuối ngoan ngoãn nghe theo hắn, để hắn cởi bỏ đồ cho mình.
Nina Fema, bà ấy rất nổi tiếng. Nghe nói là ai được bà ấy thiết kế cho hẳn có thân phận rất không bình thường nha! Mỗi bộ thiết kế hay sưu tập của bà ấy đều rất đáng giá.
- Nina, tôi đến rồi!
- A ôi, Lạc Lãnh Phong, điều gì đã đưa cậu đến căn tiệm tồi tàn này vậy? – Tức thì, một phụ nữ ngoại quốc đi ra cười nói lớn.
Tiểu Vy há hốc mồm. Tồi tàn? Tiệm này gọi là tồi tàn sao? Tiệm áo cưới mà như tiệm đồ chơi trẻ em vậy.
- Nina, đây là Tiểu Vy! – Lãnh Phong kéo tay nàng đến trước mặt Nina Fema.
Nàng mím môi. Lúc này mới có cơ hội quan sát kỹ hơn người trước mặt.
Nina mặc một bộ áo màu đen đơn giản, sau đó bà mặc một áo choàng nửa vai màu nude rất đẹp.
Đơn giản, cơ mà rất đẹp!
Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng nha, có cho người ta mặc cái bọc rác cũng được coi là tác phẩm nổi tiếng a!
- Oa, cô bé thật xinh đẹp! Lãnh Phong, cho con bé gặp con trai tôi đi! – Nina Fema vỗ vỗ hai má nàng.
Đứa bé này ngay từ lúc đứng ngơ ngác trước cửa đã thu hút sự chú ý của bà rồi. Nhìn thật đáng yêu, da trắng mịn như vậy, chắc hẳn tên tiểu tử kia vỗ béo khá tốt nha!
Một câu làm hắn đen nửa mặt, ho nhẹ vài tiếng cảnh cáo:
- Nina, bà hơi quá đáng.
- Tên hỗn đản nhà ngươi, ta đã cực nhọc nuôi ngươi từ nhỏ, ngươi lẽ nào lại vong ơn bội nghĩa như vậy?!
- Bà có muốn làm váy cưới không? – Hắn đanh mặt.
Nina đông cứng người vài giây, cố gắng nặn ra nụ cười:
- Ừừ, được được! Đứa bé này, đi cùng ta! – Bà dắt tay Tiểu Vy bước vào trong phòng.
Lãnh Phong vừa nhìn cánh cửa đóng lại, ngay lập tức rút điện thoại ra rống lớn:
- Thằng ૮ɦếƭ dẫm nhà cậu! Không mau trở lại Đài Bắc?!
Phía đầu dây bên kia, Lãnh Tư nửa tỉnh nửa say ôm mỹ nữ cười:
- Hắc hắc, đi về để nhìn Vy Vy mỹ nhân à? Tốt tốt!
Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn vừa động đậy đôi chút, Lãnh Tư đã im bặt lời định nói, xoa đầu tiểu mỹ nhân dụ dỗ:
- Bé con, ngoan ngủ đi..
Tiểu mỹ nhân như nghe thấy lời hắn, khẽ chun mũi vài cái, sau đó vùi vào lòng hắn ngủ tiếp.
- Hắc hắc, anh, về đó mẹ sẽ không bắt em phải dẫn vợ tương lai xem mắt chứ?
- Khốn khiếp, nếu 6 giờ sáng mai cậu còn chưa có mặt tại nhà, nhìn lại cái cổ mình đi! – Lãnh Phong nói xong, không do dự cúp máy.
Lãnh Tư lúc này cảm nhận khí lạnh luồn vào người, bất giác giơ tay sờ cổ mình.
Không xong, nếu hắn thật sự không về, tên Lạc Lãnh Phong kia thật sự bẻ cổ hắn ném lên máy bay, cấm cửa hắn về Đài Loan vĩnh viễn mất.
- Ưm.. – Tiểu mỹ nhân trong lòng hắn lần thứ hai tỉnh giấc.
- Bé con, ngày mai có muốn gặp bố mẹ anh không? – Lãnh Tư ôm eo tiểu mỹ nhân tiến sâu vào lòng, dịu dàng hỏi.
Tiểu mỹ nhân xoa xoa cái mũi đỏửng, khuôn mặt ngái ngủ hệt như mèo ú lười.
- Sao cũng được..
Sau đó, ngủ tiếp. =”=
- Bé con, ngoan, ngủ đi! – Lãnh Tư hài lòng hôn tiểu mỹ nhân biết nghe lời, sau đó ôm cùng nhau ngủ.
Hắc hắc, có bé con ở đây, ai dám từ chối không nhận nàng làm con dâu họ Lạc?!
Bé con, bé con, bé con,… Thật yêu bé con đi!!! (KellyKil: Dạảnh đang trong mùa động cỡn =)))
- Phong.. – Tiểu Vy mở cửa, hé cái đầu nhỏ ra gọi hắn.
- Bảo bối, sao rồi? – Hắn cười.
- Ách! Ngàn vạn lần không được cười em! – Nàng chu môi.
- Được!
Cắn cắn môi, Tiểu Vy mang vẻ mặt ngại ngùng đi ra khỏi cánh cửa, đứng trước mặt hắn xoay một vòng.
Nguyên lai Nina Fema không phải là nhà thiết kế nha!
Rõ là bà ấy lười làm việc, váy cưới của nàng hết thảy đều không có thứ gì hết. Đính hạt không có, một dải lụa dọc váy không có, đơn giản là một áo cưới bình thường.
Bất mãn, hắn nói là váy sẽ rất phức tạp, rất đẹp luôn, nguyên lai là nói dối!
- Bảo bối, thực đẹp!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc