Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia - Chương 113

Tác giả: Lan Hồ Điệp 134

Chương 113: Ngoại Truyện Tần Gia Vỹ và Thiết An Lâm

Tại Bệnh viện Thân Ái trong phòng bệnh VIP của Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi, Tần Gia Vỹ ngồi thoải mái trên ghế dựa, trên người mặc quần jean và áo sợi mi màu xanh lam, tay áo được anh tuỳ tiện xăn đến khuỷu tay.
Trong lúc Đường Vịnh Hi đang chất vấn anh về chuyện của anh hai, đột nhiên điện thoại di động của anh vang lên, Tần Gia Vỹ lập tức bắt máy, sợ làm ồn đến Tần Gia Uy.
Nghe được những gì Sam báo cáo, anh liền quýnh quáng rời khỏi bệnh viện đi đến nơi Sam đang giám sát Thiết An Lâm.
Vừa ngồi vào chiếc xe Lamborghini màu đỏ chói, Tần Gia Vỹ đã phóng đi thật nhanh.
Trong đầu còn đang suy nghĩ đến lời nói của Sam trong điện thoại.
"Nhị gia, cô Thiết đang bị một đám du côn quấy rối.
Ngài có muốn thuộc hạ ra tay giúp đỡ cô ấy không?."
Trong đầu nghĩ vậy chân liền ấn mạnh xuống cần ga, chiếc xe tăng tốc chạy vào khu chung cư bình dân, những căn hộ lụp sụp cùng với những quầy bán hàng cũ kỹ hai bên đường làm Tần Gia Vỹ nhíu mày khó chịu.
Vừa nhìn thấy chiếc xe thể thao đắt tiền tiến vào một nơi khỉ ho cò gáy này, ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người liền dõi theo xem.
Có người còn ngang nhiên đứng ngay chính giữa đường nhìn, không hề quan tâm đến việc chiếc xe còn đang lăng bánh.
Tần Gia Vỹ nóng nảy ấn vào còi xe.
"Bíp.......bíp........"
Anh vừa P0'p còi vừa hụ ga tăng tốc muốn cảnh cáo bọn họ.
Chạy một lúc đến cuối đường Tần Gia Vỹ nhìn thấy Sam cùng đám thuộc hạ đang ngồi trong quán nước chờ anh.
Tần Gia Vỹ dừng lại đậu trước quán nước nhỏ, không quan tâm đến vẻ mặt khó chịu của ông chủ vì cả cửa tiệm đã bị chiếc xe thể thao đỏ chói của anh che khuất.
Tần Gia Vỹ không đợi Sam lên tiếng liền nôn nóng hỏi.
"Người đâu?."
Sam mở to mắt vì kinh ngạc, từ trước tới giờ anh chưa từng nhìn thấy Nhị gia nghiêm túc vì bất cứ chuyện gì.
"Dạ, cô Thiết đang cùng một đám người ở bên trong nhà hàng Hãi Ký.
Nhưng....."
Sam nói đến đây đột nhiên dừng một chút, trong lời nói của anh có gì đó ẩn khuất.
"Nhưng cái gì?!"
Tần Gia Vỹ bực bội quát lên, có chuyện gì mà Sam lại ấp a ấp úng không chịu nói ra.
"Nhưng theo thuộc hạ quan sát, hình như cô Thiết đang thi hành nhiệm vụ."
Sam nhìn Tần Gia Vỹ nói một cách nghiêm túc, Tần Gia Vỹ liền hiểu ý tứ trong lời nói của Sam, anh biết Sam sợ anh sẽ hành động lỗ mãng làm hỏng việc của Thiết An Lâm.
"Đi."
Tần Gia Vỹ vừa nói xong liền bước nhanh về hướng Sam chỉ, anh muốn xem bọn du côn nào lại to gan đến như vậy dám bắt nạt An Lâm của anh.
Tần Gia Vỹ thật kinh ngạc, bước chân chợt khựng lại trước cửa chính của nhà hàng Hãi Ký, khi anh nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Thiết An Lâm.
Thiết An Lâm lúc này nhìn vào thật quyến rũ, trên người mặc một cái áo thung ngắn bó sát vào cặp *** căng tròn để lộ phần bụng trắng nõn, cùng với cái quần jean ngắn rách te tua, cặp đùi thon dài được phơi bày ra ngoài.
Thiết An Lâm cùng mấy cô gái đang đứng trước mặt bốn người đàn ông,
Tần Gia Vỹ nhận ra được một trong bốn người đó chính là Dũng sẹo.
Hắn là đại ca của bang Hắc Xà chuyên buôn bán ma tuý và kinh doanh *** trong các hộp đêm.
Nhìn một cái Tần Gia Vỹ biết ngay Thiết An Lâm đang nằm vùng, cô lén trà trộn vào bang Hắc Xà tìm chứng cớ phạm tội của bọn họ để bắt người.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Dũng sẹo vươn tay ra sờ vào *** hấp dẫn của Thiết An Lâm, hắn trưng ra bộ mặt thèm thuồng nói với giọng dâm đãng.
"Em gái, tối nay em sẽ phục vụ tôi."
Người đàn ông trung niên này chính là khách hàng lớn nhất của Dũng sẹo, mỗi tuần hắn sẽ đến đây vào ngày chủ nhật tuyển một em để họ phục vụ, làm thỏa mãn *** trong lòng hắn.
Vì hắn là khách hàng chịu chi nhất nên Dũng sẹo đặc biệt dành quyền ưu tiên để hắn chọn hàng mới.
Thiết An Lâm khó chịu khi bàn tay kinh tởm của hắn ta chạm vào người, cô không tự chủ lui về phía sau để tránh xa hắn ra.
Dũng sẹo nhìn thấy cử chỉ kháng cự của Thiết An Lâm liền tức giận, hắn lập tức đập mạnh bàn tay to lớn của mình lên mặt bàn, hắn không thể nào đắc tội với ông chủ Hoàng được.
Mấy tên thuộc hạ đứng bên cạnh, nhìn thấy nộ khí trong ánh mắt của đại ca liền hiểu ý bước tới, một tay giữ chặt vai cô tay còn lại nắm tóc của Thiết An Lâm kéo về phía sau hung hăng nói.
"Mau! Xin lỗi ông chủ Hoàng ngay."
Thiết An Lâm bị tên thuộc hạ của Dũng sẹo đột ngột giật tóc làm cô đau đớn, liền bày ra bộ mặt sợ sệt.
"Xin...lỗi....ông chủ, xin ông rộng lượng tha thứ cho em.
Em là người mới không biết nguyên tác, mong ông chủ th ôn g cảm cho ạ."
Thiết An Lâm nói với giọng ngọt như đường, ngoài mặt cô cười thật tươi nhưng trong lòng thầm nghĩ.
"Các người hãy chờ xem, đến khi tôi nắm được chứng cớ các người nhất định sẽ hối hận."
Tần Gia Vỹ nhìn thấy vẻ lẳng lơi Thiết An Lâm bày ra trước mặt mấy tên dê xòm đó, trong lòng anh hiện lên sự phẫn nộ, bàn tay đang cầm chìa khoá bất giác siết chặt lại.
Sam đứng bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Tần Gia Vỹ trong lòng anh biết.
"Lần này Nhị gia thật sự đã động lòng."
Đột nhiên nét mặt giận dữ của Tần Gia Vỹ chợ hiện lên nụ cười nguy hiểm, anh thản nhiên bước tới bàn của bọn họ.
Tần Gia Vỹ vừa bước tới bên cạnh Thiết An Lâm, bàn tay mạnh mẽ không kiêng kỵ gì choàng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo cô sát vào lòng.
Không chỉ Dũng sẹo và ba người đàn ông ngồi trước mặt, ngay cả Thiết An Lâm cũng kinh ngạc trong lòng.
Cô hốt hoảng vì đột nhiên bị người đàn ông ôm chặt, bàn tay định ra quyền cho cái tên không biết ૮ɦếƭ là gì một bài học, nhưng thật may cô dằn được cơn giận trong lòng.
Thiết An Lâm liền xoay mặt nhìn người đàn ông này, đập vào mắt cô chính là gương mặt tươi cười của Tần Gia Vỹ.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt không đàng hoàng của anh, trong lòng Thiết An Lâm liền hiện lên cảm giác bất an.
Tần Gia Vỹ biết được thân phận cảnh sát của cô, nếu anh nói cho bọn họ biết thì kế hoạch cô và đồng đội dày công sắp đặt bấy lâu, xem như là công dã tràng.
Sắc mặt hung tợn của Dũng sẹo liền trầm xuống, hắn tức giận vì hành vi ngang tàng của Tần Gia Vỹ, Dũng sẹo hung hăng dùng tay đập bàn đứng lên.
"Mày dám to gan, ở.........."
Vừa nói đến đây hắn chợt nhận ra người đứng trước mặt hắn chính là Tần Gia Vỹ, người đứng thứ nhì của Tần gia bang mafia khét tiếng nhất thới giới.
Nụ cười nịnh nọt lập tức xuất hiện trên gương mặt phách lối của hắn ta, dù bang Hắc Xà của hắn xem như có tiếng tâm tại New York này, nhưng so với Tần gia thì cùng lắm chỉ là một con kiến nhỏ, chỉ cần Tần Gia Uy giận dữ hắt hơi một cái cũng có thể sang bằng bang Hắc Xà của hắn ta.
"Nhị gia, sao hôm nay cậu có hứng đến nơi hẻo lánh này."
Dũng sẹo cười khách khí nói, vừa nói hắn vừa ra hiệu cho tên thuộc hạ chuẩn bị ghế cho Tần Gia Vỹ ngồi.
Tần Gia Vỹ không quan tâm đến thái độ ân cần của Dũng sẹo, anh liếc nhìn vào cái ghế bên cạnh không hề có ý định ngồi xuống.
"Tôi đến đây là vì người phụ nữ của tôi."
Tần Gia Vỹ nhìn thẳng vào bốn người nói một cách thảnh nhiên, bàn tay chợt siết chặt eo của Thiết An Lâm hơn.
Khuôn mặt tươi cười của Tần Gia Vỹ lúc này càng rạng rỡ hơn, khi anh nhìn thấy nét mặt hầm hầm của Thiết An Lâm khi nghe anh nói vậy.
Cô nghiêng mặt, trợn mắt nói nhỏ vào tai anh.
"Ai là người phụ nữ của anh?."
Thiết An Lâm vừa nói vừa dùng khuỷu tay huých mạnh vào bụng của Tần Gia Vỹ, muốn anh buông cô ra.
Nhìn thấy nét mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác của cô, trong lòng anh càng thêm vui sướng, anh không vì sự phản kháng của cô mà rút tay về, ngược lại càng hứng thú để trêu chọc cô hơn.
Tần Gia Vỹ nghiêng mặt thì thầm vào tai cô một cách ám muội.
"Nếu em còn không nghe lời, thì tôi sẽ....."
Tần Gia Vỹ cố tình nói ra những lời đe dọa, dù anh không nói thẳng ra nhưng Thiết An Lâm biết nếu cô không chịu hợp tác, Tần Gia Vỹ nhất định sẽ nói cho bọn họ biết cô là cảnh sát nằm vùng.
Suy nghĩ đến sự nặng nhẹ của việc này, Thiết An Lâm đành đứng yên để mặc cho Tần Gia Vỹ muốn làm gì thì làm.
"Người phụ nữ của cậu?."
Nghe Tần Gia Vỹ nói vậy Dũng sẹo liền nhìn Thiết An Lâm kinh ngạc nói, hắn muốn xác định lại lời nói của Tần Gia Vỹ là sự thật.
Tần Gia Vỹ nhìn vào người đàn ông trung niên vừa rồi dám chạm vào người Thiết An Lâm nói với giọng không vui.
"Phải cô ấy rất nghịch ngợm, chúng tôi chỉ cải nhau vài ba câu cô ấy liền đến đây để chọc tức tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc