Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 82

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết sững sờ tại chỗ, nhìn Hàn Văn Hạo, ánh mắt trong suốt. . . . . .
Hàn Văn Hạo cũng nhìn cô, vẫn bá đạo không đổi!
Hạ Tuyết đột nhiên nở nụ cười, thừa dịp vũ khúc chấm dứt, ánh đèn tối sầm lại, cô đột nhiên tiến về phía Hàn Văn Hạo, ôm cổ của hắn, hung hăng cắn môi của hắn!
Hàn Văn Hạo ôm chặt eo Hạ Tuyết, tay nhanh chóng mò vào lớp váy của cô, ánh mắt mãnh liệt chớp lóe!
Ánh đèn sáng lên, Hạ Tuyết đã buông Hàn Văn Hạo ra, lạnh lùng nhìn khóe môi của hắn đã bị sưng đỏ. . . . . .
Hàn Văn Hạo sờ nhẹ khóe môi, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nghi hoặc, chớp lóe nhìn cô nhưng không tức giận.
"Sau này đừng tùy tiện chạm vào tôi ! ! Tôi không còn là cô gái trước kia, để cho đàn ông chiếm quyền chủ động! Nếu anh còn dám đối với tôi quá mức, anh có thể thử xem, thử xem rốt cuộc tôi có năng lực đối kháng với anh hay không! Anh đã từng giúp tôi không ít việc, tôi cám ơn anh, anh đã từng nói lời lạnh nhạt, sỉ nhục tôi, tôi đã quên, nhưng anh lại muốn đến gần tôi, xin anh có thái độ bình thường, tôn trọng tôi ! Bây giờ anh đã là người đính hôn, mời anh quan tâm đến cảm thụ của vị hôn thê mình một chút!" Hạ Tuyết nói thật lòng.
Hàn Văn Hạo nghe lời của cô, thâm sâu nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Cô để lại dấu răng trên môi tôi, lại muốn tôi quan tâm cảm thụ của vị hôn thê tôi một chút?"
"Anh làm việc, cho tới bây giờ cũng không cố kỵ cảm thụ của người khác, tôi chỉ nhắc nhỡ anh mà thôi! Bất quá. . . . . ." Hạ Tuyết ôm vai, nhàn nhạt nhìn khóe môi bị sưng đỏ của Hàn Văn Hạo, mỉm cười nói: "Có lẽ nên bôi một chút kem lên thì tốt hơn! Gặp lại! ! Hàn Tổng Tài!"
Cô lạnh lùng nói xong, ôm vai xoay người, mái tóc dài phất phới, thoải mái bước đi. . . . . . để lại bóng lưng xinh đẹp. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn bóng lưng của cô, bất đắc dĩ dùng tay sờ nhẹ khóe môi, vẻ mặt lạnh lùng đi ra khỏi hội trường.
Hạ Tuyết trở lại ngồi trên ghế sofa, nhìn Hàn Văn Hạo nhanh chóng rời khỏi, cô đắc ý cười.
Daniel trở lại trên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tuyết, vươn tay kéo nhẹ vai cô, hỏi: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy?"
"Không có việc gì!" Hạ Tuyết đột nhiên cười, lại nhìn thấy dấu son môi trước *** hắn, có chút không thoải mái nói: "Em nhìn thấy đáng ghét a!"
"Em cũng in một cái đi?" Daniel cố ý cười nói.
Hạ Tuyết đột nhiên đánh hắn một cái, cố ý quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy Hàn Văn Kiệt ngồi cạnh mình, nhìn bạn gái đang khiêu vũ với một người khách, vẻ mặt của hắn vẫn bình thường, nhìn không ra chút thay đổi nào, ánh mắt của cô có chút bướng bỉnh đảo qua một vòng, biết hắn vẫn còn đang giận mình, cố ý dựa vào bên cạnh sofa, gần hắn, kêu nhỏ: "Bác sĩ Hàn?"
Hàn Văn Kiệt quay đầu lại, thâm sâu nhìn cô, có chút do dự, mỉm cười hỏi: "Như thế nào?"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, có chút bất đắc dĩ cười hỏi: "Có thể đừng tức giận nữa hay không ?"
Hàn Văn Kiệt nhìn cô, không lên tiếng, hắn không che dấu có chút tức giận với cô, cho nên chỉ mỉm cười nhìn cô. . . . . .
Hạ Tuyết nghĩ nghĩ, đột nhiên giống như 6 năm trước, dịu dàng cười, nói: "Nếu không như vậy đi? Tôi cho anh xem cái này, anh đừng giận tôi nữa, được không?"
Hàn Văn Kiệt nghĩ nghĩ, không lên tiếng, nhìn ánh đèn đỏ, xanh, vàng nơi sàn nhảy. . . . . .
Hạ Tuyết từ trong túi xách, rút ra một chiếc điện thoại di động, mở video clip bên trong, đưa cho Hàn Văn Kiệt. . . . . .
Hàn Văn Kiệt nhìn cô một cái, nghĩ nghĩ, nhận lấy điện thoại di động nhìn một chút, lại có thể nhìn thấy một cô bé 5 tuổi, tóc ngắn phẳng phiu, đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh, cái mũi cao cao, chu đôi môi đỏ nhỏ xíu, mặc chiếc váy nhỏ màu xanh, đầu đội chiếc khăn trắng đáng yêu, bàn tay nhỏ xíu đang cầm bong bóng, cười khanh khách trước màn hình, Hàn Văn Kiệt sửng sốt, đột nhiên cười, nắm điện thoại di động, nhìn rất chăm chú. . . . . .
Trong màn ảnh, một cô bé đứng trên thùng R*ợ*u, tay xách cái xô nhỏ, tay chống cái eo nhỏ, ngẩng mặt lên giống như người lớn, rất kiêu ngạo, đứng ở vườn hoa Lavender, nhìn màn hình, ánh mắt to tròn, miệng cười vui vẻ, hàm răng nhỏ dưới ánh mặt trời sáng ngời, cùng Hạ Hân đã gần 10 tuổi, đang cưỡi xe đạp chạy như bay, mặc chiếc áo ngủ HELLO-KITTY, ôm con gấu bông, tóc rối bù làm nụ hôn gió trước ống kính. . . . . .
Hàn Văn Kiệt rất kích động nở nụ cười, hắn bình tĩnh như thế, cũng không nhịn được nói: "Con bé đáng yêu như vậy sao? Bộ dáng giống cô như đúc! Trắng mịn !"
Hạ Tuyết lại cho hắn một ngạc nhiên khác, mừng rỡ nói: "Anh nhìn bên dưới đi?"
Hàn Văn Kiệt tiếp tục nhìn album ảnh, nhìn thấy Hi Văn mặc chiếc áo bác sĩ nhỏ xíu, đeo kính mắt màu đen giống mình, cầm ống nghe bệnh bằng đồ chơi, đứng trước màn ảnh, bộ dáng nghiêm túc, hắn càng nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nhìn Hạ Tuyết, ngạc nhiên, vui vẻ hỏi: "Trời ạ, con bé làm gì vậy?"
Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ cười nói: "Tôi cũng không biết vì sao, từ lúc nhỏ nó đã thích bác sĩ! Có đôi khi nó bị cảm, chúng tôi gọi bác sĩ gia đình đến khám cho nó, nó trợn mắt thật to, nhìn chăm chăm ống nghe, người ta đo nhiệt độ, nó cũng nhìn, rồi tự mình làm, các bạn đang xem bộ truyện vợ trước giá trên trời từ Thichtruyen. . Sau này nó lớn một chút, tôi đã nói cho nó, nó có người chú tên Văn Kiệt rất đẹp trai, đang làm bác sĩ, là bác sĩ tốt nhất trên thế giới! Lúc ấy nó nghe xong rất hào hứng, hỏi khi nào thì về nước, sẽ cùng ở chung với chú Văn Kiệt!"
Hàn Văn Kiệt vui vẻ cười rộ lên. . . . . .
"Mỗi ngày nó đi theo chúng tôi nói, sau này nó phải làm bác sĩ, đòi cho con Pu'p bê vải xem bệnh, còn muốn chúng tôi cho nó bộ áo bác sĩ. . . . . . và kính mắt đen!" Hạ Tuyết cười nói.
Hàn Văn Kiệt thâm sâu nhìn hình ảnh cô bé mặc quần áo bác sĩ, dáng vẻ thật có chút giống bác sĩ, hắn không nhịn được nói: "Nếu thật sự nó muốn làm bác sĩ, tôi sẽ đem sự học cả đời mình, dạy cho nó tất cả!"
Hạ Tuyết quay lại nhìn Hàn Văn Kiệt nói: "Anh không tức giận nữa sao?"
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ quay đầu lại, đưa điện thoại di động cho cô, cười nói: "Cô lại dùng chiêu này?"
"Tôi không có biện pháp mà. . . . . ." Hạ Tuyết ngượng ngùng nhận lấy điện thoại, cúi đầu cười nói.
Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết thật sâu, có chút đau lòng hỏi: "Lúc sinh bảo bối, có người ở bên cạnh cô chứ?"
"Có!" Hạ Tuyết lại nhìn hắn nói: "Tôi được chăm sóc rất tốt!"
Hàn Văn Kiệt nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, xem mạch cho cô thật kỹ. . . . . chính xác là rất tốt. . . . . . Hắn cười.
"Tôi rất khỏe mạnh và hạnh phúc! Anh yên tâm!" Hạ Tuyết giơ mười ngón tay lên cười nói.
"Tán gẫu chuyện gì vui vẻ vậy?" Tần Thư Lôi mỉm cười đi tới hỏi.
Hàn Văn Kiệt cười nhạt nói: "Tán gẫu chút chuyện quá khứ, làm sao vậy, chị dâu?"
"Có thấy Văn Hạo không?" Tần Thư Lôi có chút ngạc nhiên hỏi.
"Không có a!" Hàn Văn Kiệt nói xong, nhìn toàn trường.
********************
Cẩn Nhu cầm điện thoại, vừa nói vừa đi ra ngoài đại sảnh, sau đó dọc theo hành lang dài, hướng bên phải, phía sau vườn hoa nhỏ đi đến, vừa đi vừa nói chuyện: "Tốt! Tôi biết rồi! Hợp đồng quảng cáo này, tôi nhất định sẽ rút ngắn thời gian quay cho xong! Uhm! Uhm! Được, Gặp lại sau!"
Cẩn Nhu để điện thoại xuống, đi dọc theo hành lang đại sảnh, lúc vừa muốn đi ra phía sau vườn hoa nhỏ chuẩn bị đi tới bãi đỗ xe, lại nhìn thấy Hàn Văn Hạo cũng vừa mới nói chuyện điện thoại xong, đi tới cột đèn kim loại, khi đi qua, hắn nhíu mày có chút không vui, đứng trước cột đèn kim loại, vươn tay sờ nhẹ khóe môi mình. . . . . .
Cẩn Nhu nhìn hắn, mỉm cười cầm túi xách đi tới bên hắn.........
"Làm sao vậy? Tổng Tài?" Cẩn Nhu có chút tò mò tới gần Hàn Văn Hạo, nghiêng đầu nhìn khóe môi của hắn, phát hiện khóe môi của hắn có chút sưng đỏ, cô ta hơi cười!
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, chỉ liếc mắt nhìn khóe môi sưng đỏ của mình, vẻ mặt lạnh lùng muốn lướt qua bên người Cẩn Nhu rời khỏi. . . . . .
Cẩn Nhu vươn tay, nhẹ nhàng nắm cánh tay hắn, quay đầu nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, không nói tiếng nào.
Cẩn Nhu biết hắn nhiều năm, ít nhiều cũng có thể hiểu hắn một chút, cười nói: "Dáng vẻ của anh, đi vào đại sảnh, không có cách nào tiếp đã tân khách, và cũng không có cách nào đối mặt với vị hôn thê của anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô ta, nói: "Cô có cách?"
Cẩn Nhu mỉm cười, nói: "Muốn tôi giúp anh một chút không? Xóa vết sưng trên môi? Xóa không hết, nhưng không còn rõ ràng lắm!"
Hàn Văn Hạo hỏi: "Xóa bằng cách nào?"
Cẩn Nhu khẽ cười, cúi xuống, mở túi xách, từ bên trong lấy ra một cái bình kem nhỏ, mở nắp ra. . . . . .
Hàn Văn Hạo sửng sốt, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Kem che khuyết điểm. . . . . ." Cẩn Nhu nhàn nhạt nói.
Hàn Văn Hạo không để ý đến cô ta, nhưng có chút không kiên nhẫn hỏi: "Có thể sao?"
Cẩn Nhu mỉm cười từ trong túi xách của mình, lấy ra hộp phấn hồng và cây son môi màu đỏ, pha trộn với nhau, bước lại trước mặt Hàn Văn Hạo, tay nhẹ nhàng đặt trước *** của hắn, ngẩng đầu lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ sưng trên môi hắn, lúc ngón tay cô ta di chuyển trên bờ môi hấp dẫn của hắn, vẻ mặt cô ta ửng đỏ, ánh mắt rối loạn chớp một cái, hơi thở có chút dồn dập. . . . . .
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ngửi thấy mùi thơm trong cơ thể cô ta phát ra, rất quen thuộc, hắn không khỏi liếc mắt nhìn hai tròng mắt đầy nhu tình của Cẩn Nhu, giống như cánh hoa anh đào, hàm răng trắng tinh ẩn hiện, vô cùng gợi cảm. . . . . .
Cẩn Nhu lấy ngón tay quệt nhẹ một ít kem, sau đó bước đến trước mặt Hàn Văn Hạo, tay đặt nhẹ lên vai của hắn, vươn ra ngón trỏ, nhẹ nhàng bôi lên vết cắn trên môi dưới của hắn ra ngoài da, đã quét hết chỗ sưng đỏ, dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc là ai cắn? sao nhẫn tâm như vậy? Cố sức cắn a! dường như có chút hận anh!"
Hàn Văn Hạo lập tức nhớ tới Hạ Tuyết.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng xoay người nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt bén nhọn làm cho người ta không thể nắm bắt, nhưng nhìn từ nét mặt, hắn có chút không vui, không phải người đàn bà nào hắn cũng chạm đến!
Cẩn Nhu chớp đôi mắt đẹp, hé miệng cười hỏi: "Anh nhìn tôi làm gì?"
"Khóe môi đã tốt rồi ! Anh chờ chút nữa!" Cẩn Nhu mỉm cười thu tay, nhìn kem dính trên ngón tay trỏ của mình, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Có khăn tay không? Tay của tôi bị bẩn rồi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng cô ta như vậy, chậm rãi vươn tay, nắm cằm của cô ta, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhìn chòng chọc!
Cẩn Nhu cũng căng thẳng, ánh mắt mê ly nhìn hắn. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn cô thật lâu, cuối cùng buông cằm của cô ta ra, sau đó một tay nắm chặt cánh tay của cô ta, đẩy cô ta lui về phía sau hai bước, nói: "Cám ơn!"
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, lột chiếc khăn quấn trên cổ áo của mình, đưa cho Cẩn Nhu. . . . . .
"Cám ơn. . . . . ." Cẩn Nhu mỉm cười nói xong, cầm lấy chiếc khăn tay trắng, mở ra, lau nhẹ ngón tay, đưa khăn tay trả lại cho hắn, nói: "Lau xong rồi, trả lại cho anh. . . . . ."
"Ném đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
Hắn vừa nói xong, liếc mắt nhìn mặt mình phản chiếu trong cột đèn kim loại, có chút hài lòng, xoay người rời khỏi. . . . . .
Cẩn Nhu dựa vào cột điện kim loại, nhìn hắn, đột nhiên cười, xoay người rời khỏi.
"Uhm!" Cẩn Nhu chân thành mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Tôi đối với anh, lúc nào cũng vô cùng cảm kích, anh cứu tôi từ trong hố lửa, cho tới bây giờ, người nhà họ Hậu cũng không có đi tìm tôi, cũng là anh giúp tôi rất nhiều, dưới sự bảo vệ của anh, tôi sống rất tốt !"
************
Hạ Tuyết còn đang do dự . . . . . .
"Cô vẫn do dự cái gì?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên hỏi Hạ Tuyết.
"A?" Hàn Văn Vũ căng thẳng nhìn Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết cười hỏi: "Tôi mời anh nhảy được chứ?"
"Được!" Hàn Văn Vũ nở nụ cười, chờ ý kiến của Daniel.
Daniel đành phải gật đầu cười nói: "OK!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên cầm một đóa hoa hồng, đưa tới trước mặt Hạ Tuyết nói: "Công chúa của tôi! ! Mời tôi nhảy một bản! !"
"Đến đây đi!" Hàn Văn Vũ dắt Hạ Tuyết, kéo cô đến giữa sàn nhảy, sau đó vui vẻ khiêu vũ, hắn vừa di chuyển vừa nhìn Hạ Tuyết cười hỏi: "Lần này cô được đề cử ảnh hậu giải Kim Mã, đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?"
Hạ Tuyết cũng mỉm cười gật đầu nói: "Tôi biết, thật ra trước khi về nước, vừa khéo tôi đã bàn kịch bản Trà Hoa Nữ Trung Quốc với đạo diễn Phó Thiên Minh, nhưng còn tranh cãi giữa hai nam chính!"
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Vũ, cười nói: "Vai diễn này, tôi phải để bán nude. . . . . ."
Hàn Văn Vũ đã nhắc nhỡ cô: "Mặc kệ cô có được giải thưởng hay không, cô phải nhớ kỹ, đây là phần thưởng ngoài ý muốn, có rất nhiều người, vì muốn đoạt giải thưởng một lần, đã để cho bản thân mình bị nhiều áp lực, khi chọn kịch bản để diễn xuất, nảy sinh trở ngại rất lớn. Nếu như cô thật lòng đi theo nghiệp diễn xuất, cô nhất định phải nghiêm túc với chính mình! Bởi vì kinh nghiệm diễn xuất của cô chưa nhiều lắm, rất nhiều kiến thức học trong trường, cũng không quan trọng bằng kinh nghiệm thực tế! Chủ yếu là đừng để cho con đường diễn xuất của mình ngày càng thu hẹp lại, nên tiếp xúc với nhiều đạo diễn khác nhau, mỗi đạo diễn đều có quan điểm khác nhau, góc độ đòi hỏi cũng khác nhau, cô càng học được nhiều thứ!"
Hạ Tuyết vừa nhảy vừa cười nói: "Tôi không nghĩ quá nhiều như vậy, dù sao tôi ở Pháp rất tốt".
Hàn Văn Vũ nghe xong, ngạc nhiên, mừng rỡ nói: "Phó Thiên Minh? Các tác phẩm của ông ta vô cùng độc đáo, hơn nữa cảm giác hình ảnh rất mạnh mẽ, khác hẳn với Tôn đạo diễn, Tôn đạo diễn đòi hỏi kinh nghiệm diễn xuất, nhưng Phó đạo diễn chú trọng diễn xuất nội tâm thông qua một số hình ảnh để lột tả! Ông ta luôn tin rằng, ngôn ngữ là biểu hiện của phần mộ! Cho nên, ông ta tự xây dựng ình phong cách riêng, bởi vì quá tuyệt đối, đưa tới sự bất mãn của rất nhiều người, lần trước cũng là vì quan điểm khác nhau, Tôn đạo diễn đã ầm ĩ với ông ta một trận! Nhưng dù nói như thế nào, đây là một đạo diễn giỏi, rất có ích cho sự trưởng thành của cô".
Hạ Tuyết kinh ngạc hỏi: "Tôn đạo diễn và Phó đạo diễn bất hòa? Vậy tôi . . . . . . đóng vai chính trong tác phẩm của ông ta không tốt lắm?"
"Chúng ta chỉ nói chuyện, không nói người! Tôn đạo diễn chắc không để ý việc này!" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc