Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 71

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết vẫn nắm chặt điện thoại, không lên tiếng, mặc cho nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống, thậm chí dọc theo mu bàn tay nhỏ giọt xuống.............
Ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi lóe sáng, cầm điện thoại di động nhìn màn hình, là một dãy số xa lạ, trong lòng hắn xẹt qua một loại cảm giác kỳ dị, có chút buồn buồn, hắn nắm chặt điện thoại, hỏi lại: "Là ai? Hạ Tuyết? Là cô sao?"
Ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, nước mắt lại từng giọt, từng giọt lăn xuống, nhớ tới vẻ mặt cao ngạo của hắn, nhớ tới đêm hôm đó, hắn từ chối gặp nàng, trong lòng chợt đau xót, đột nhiên gác máy, ngã xuống giường, vẻ mặt tái nhợt, không biết phải làm sao, nức nở khóc. . . . . .
Hàn Văn Hạo nắm điện thoại di động, ngạc nhiên nghĩ một chút, gọi lại số kia. . . . . . Điện thoại vang lên hai tiếng, liền nghe được. . . . . ."Xin chào, tổng đài bệnh viện Đông Hoa xin nghe!"
Hàn Văn Hạo sửng sốt, tắt máy, vẻ mặt âm trầm nghĩ nghĩ, buông điện thoại di động xuống.
*****
Cửa phòng sinh vừa mở ra!
Y tá lập tức vui vẻ chạy đến, báo tin vui cho Daniel: "Chúc mừng, vợ của anh vừa sinh một bé gái! Nhưng vì sinh non, chỉ cân nặng có 1,5 cân! Xinh đẹp giống như mẹ a!"
Daniel vui vẻ cười rộ lên hỏi: "Thật vậy chăng? Đứa bé và người mẹ đều bình an chứ?"
"Đều bình an!!" Y tá tiếp tục cười nói: "Người mẹ và đứa bé phải ở lại phòng sinh hai giờ, để kiểm tra xong sẽ ra ngoài, anh nhanh chóng chuẩn bị ẹ một chút nước canh, chờ cô ấy uống xong. Còn phải chuẩn bị cho đứa bé một ít khăn mặt, tã lót, và một ít đồ dùng cho người mẹ sau khi sinh. . . . . ."
Daniel sửng sốt, lại vô cùng lo lắng hỏi: "Phải làm nước canh gì, tôi không hiểu?"
Y tá nghe xong, tò mò người đàn ông lai vô cùng đẹp trai, đột nhiên cảm thấy hắn nhìn hơi quen mắt, nhất thời nghĩ không ra, cô vội cười nói: "Nếu anh không hiểu, anh có thể đăng ký ăn cơm tháng trong bệnh viện chúng tôi! Nhưng tương đối đắt!"
"Tôi chọn cái này!" Daniel nhanh chóng nói.
"Tốt! Tôi sẽ báo lại cho bác sĩ, để anh làm thủ tục, anh mang giấy tờ đến thanh toán tại bộ phận kế toán là được!" Y tá nói xong, nhanh chóng trở về phòng bệnh!
Daniel nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới y tá vừa căn dặn, hắn cúi thấp đầu đi ra cửa bệnh viện, vừa rồi hắn muốn lái xe đưa Hạ Tuyết đến bệnh viện nhỏ trên thị trấn, nhưng nghĩ tới bệnh viện nhỏ, khẳng định là thiết bị y tế không tốt, hắn cắn răng, vọt tốc độ 200 km/h, nửa giờ sau, chạy đến bệnh viện Đông Hoa tốt nhất, may mắn lúc này mưa to, không ai nhận ra hắn, hắn vội vã lái xe tới trước cửa hàng quần áo nam, thay áo sơ mi trắng, quần thường màu trắng, mang kính mắt màu đen, cẩn thận đội trên đầumũ lưỡi trai, cúi đầu đi ra ngoài, che dù đội mưa gió đi tới cửa hàng bà mẹ và trẻ em, căn cứ theo lời dặn của y tá, mua một đống lớn tã lót, một số khăn mặt lớn, nhỏ, đi tới khu vực đồ chuyên dụng trẻ sơ sinh, liếc mắt nhìn thấy váy nhỏ của em bé, quần áo em bé, màu xanh, màu trắng, màu vàng, màu gì cũng có, tim của hắn không khỏi ấm áp, hắn liền ôm lấy tất cả quần áo em bé, đặt vào xe mua hàng, làm nhân viên cửa hàng giật mình, bọn họ có chút lo lắng hỏi ...... "Anh......anh......Những thứ này......toàn bộ anh mua hết sao!"
"Đúng vậy!" Daniel thật vui vẻ lại đi đến khu vực đồ chuyên dụng trẻ sơ sinh, lấy bình sữa lớn, bình sữa nhỏ, sữa bột, chén nhỏ, thìa nhỏ, cái gì nhỏ nhỏ cũng lấy bỏ vào trong xe, lại hỏi, bà mẹ sau khi sinh cần dùng cái gì, nhân viên cửa hàng lập tức chọn cho hắn rất nhiều đồ, bỏ vào trong xe. . . . . . Sau đó bọn họ quay đầu nhìn thấy, ước chừng năm xe lớn! các bạn đang xem truyện vợ trước giá trên trời của Thichtruyen .
"A...........!" Daniel dường như nhớ đến điều gì, hắn vô cùng vui sướng nói với hai nhân viên cửa hàng đang ngây ngốc: "Tôi còn muốn mua giường nhỏ?"
Nhân viên cửa hàng miễn cưỡng cười cười. . . . . .
Daniel đi tới khu bán giường nhỏ, hắn ước chừng chọn năm chiếc giường nhỏ màu hồng ......
"Năm cái a? Sinh mấy đứa bé a?" Nhân viên cửa hàng kêu lên, nhìn hắn hỏi.
Daniel vô cùng vui vẻ, bày ra khuôn mặt tươi cười nói: "Một đứa bé . . . . ."
Nhân viên cửa hàng mặc dù là mua bán nhưng thật sự cảm thấy quá lãng phí rồi !
Rốt cuộc Daniel đi tính tiền, rút ra một tấm thẻ bạch kim, quét hơn 2000 đô, sau đó hắn mang một giỏ tã lót màu hồng, váy trẻ con, khăn mặt, và một ít đồ dùng cho bà mẹ, còn có một cái trống lắc, đong đưa đi ra khỏi cửa hàng . . . . . . Nhân viên cửa hàng cầm hóa đơn, khoa trương nhìn theo bóng lưng Daniel, sâu xa nói: "Nếu chúng ta có một người chồng như vậy, sống một ngày cũng đáng giá!"
Lúc Daniel lái xe trở lại bệnh viện, đi tới trước cửa phòng sinh, đã nhìn thấy y tá ở nơi đó chờ rồi . . . . . ."Mau đưa tất cả đồ cho tôi !"
Daniel lập tức đem những vật nhỏ đưa cho cô, sau đó vui vẻ nói: "Tôi mua rất nhiều váy nhỏ ......"
Cửa phòng sinh mở ra! !
Vài y tá và bác sĩ đẩy Hạ Tuyết ra ngoài, đẩy thẳng qua phòng cấp cứu! !
Daniel vội vàng nhào đến, nắm chặt tay Hạ Tuyết, nhìn vẻ mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hắn sốt ruột kêu: "Hạ Tuyết? Hạ Tuyết?"
"Tránh ra, tránh ra! !" Bác sĩ và y tá đi vào thang máy, bỏ hắn ở ngoài thang máy, nói: "Phòng cấp cứu tại tầng 12! Anh đi cầu thang đi! !"
Bác sĩ nói xong, cũng đã nhấn nút thang máy. . . . . .
Cửa than máy đóng lại.
Daniel vội vã cầu thang, lại nghe từ phòng sinh truyền đến tiếng gọi gấp gáp . . . . . ."Cha của đứa bé, anh có muốn nhìn đứa bé một chút hay không? Chúng tôi phải đưa nó vào phòng trẻ sơ sinh rồi. . . . . ."
Daniel sửng sốt, quay đầu lại nhìn y tá đang ôm trong người bọc tã lót màu hồng, đứng trước cửa phòng sinh, hắn lập tức gật đầu nói: "Tôi muốn xem!"
Hắn vừa nói xong, rất nhanh chạy đến, sau đó đứng trước mặt y tá, cúi đầu nhìn đứa bé đỏ đỏ, mặc váy nhỏ màu hồng, đầu tóc quăn đáng yêu, hai mắt nhắm chặt, cái miệng nhỏ nhỏ chu ra rất đáng yêu, hai tay bé xíu nắm lại, đặt ở trước иgự¢, vô cùng buồn cười. . . . . .
"OH, MYGOD! Thật đáng yêu quá!" Daniel xúc động nói xong, nhìn y tá cười hỏi: "Tôi có thể ẵm đứa bé không?"
"Có thể! Cẩn thận một chút!" Y tá có phần đồng tình nhìn hắn, nhớ tới bà mẹ bị mất rất nhiều máu kia. . . . . .
Daniel thật cẩn thận ôm lấy đứa bé nhỏ xíu, nghe mùi thơm thơm, nhìn đôi mắt nhỏ xíu của nó, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, thật sự rất đáng yêu…… Hắn bỗng nhớ tới Hạ Tuyết, hắn vội vã nhìn y tá nói: "Người mẹ không có việc gì chứ?"
Y tá lập tức ôm đứa bé, thúc giục hắn nói: "Mau đi xem người mẹ một chút đi. . . . . . trông chừng cũng tốt, người mẹ sinh con, đây là giai đoạn yếu nhất trong cuộc đời, ngàn vạn lần anh đừng rời khỏi cô ấy!"
"Được!" Daniel chạy như bay đến cầu thang, vừa đi vừa quay đầu lại, nhìn y tá vẫn ôm đứa bé nhìn theo hắn, tim của hắn dần dần đau nhói, vẫn cắn chặt răng, đi về phía trước. . . . . .
Ánh đèn phòng cấp cứu nhanh chóng bật sáng!
Daniel ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, khẩn trương nhìn ánh đèn màu đỏ, nghĩ lại lúc nhìn thấy Hạ Tuyết ôm cái bụng bầu, đi vào tiệm cà phê, giống như một con heo con, trừng mắt, há miệng kêu la, táo xanh trong tay rầm rầm rớt xuống. . . . . . Hắn nhớ tới chuyện này, không nhịn được cười, lại cảm thấy có lỗi, nếu hôm nay cô không đưa hắn đi Phủ Tướng Quân, cô sẽ không bị giật mình, hoặc có lẽ không sinh đứa bé sớm như vậy. . . . . .
Hắn thở dài, tức giận bản thân mình nhất thời xúc động, hắn lại thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trước cửa phòng cấp cứu, hắn lại thở dài, điện thoại di động trong túi vang lên. . . . . .
Hắn bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, là điện thoại của mẹ hắn từ nước Pháp xa xôi gọi đến, hắn nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe, gọi nhỏ: "Mẹ . . . . . ."
"Hi!" mẹ Daniel là người Hoa, cho nên bà luôn nói tiếng anh với con trai, bà có chút lo lắng hỏi: "what’s wrong? baby!"
"Mẹ. . . . . ." Daniel nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung, gọi mẹ. . . . . ."Lúc ấy người sinh con, rất vất vả sao?"
“Đương nhiên" mẹ hắn mỉm cười nói: "Thân thể cố chịu đựng đau đớn tột cùng, nhưng nghĩ đến lúc sinh con ra, không biết thế nào, trong lòng vô cùng lo lắng. Vô cùng đau đớn, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc. . . . . ."
Daniel yên lặng nghe, nhớ tới lúc nảy Hạ Tuyết vì đứa bé mà cố chịu đựng đau đớn vô cùng, hắn đột nhiên nói với mẹ: "Mami, I love you"
"I love you, too! but, would you tell me, what’s happen?" Mẹ hắn có chút lo lắng hỏi.
Ánh mắt Daniel lóe sáng, hơi đau lòng nói: "Nothing............!"
Đèn Phòng cấp cứu đột nhiên tắt ngấm, Daniel lập tức tắt điện thoại, vội vàng chạy đến, bác sĩ đi tới, thở dài nói với Daniel: "May mắn là cứu kịp lúc, bây giờ rốt cuộc không có việc gì rồi ! Người mẹ đã bình an! Yên tâm đi!"
Daniel nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay bác sĩ, vô cùng chân thành nói: "Cám ơn cô. . . . . . Thật sự. . . . . . Vô cùng cám ơn cô. . . . . ."
"Không cần khách sáo!" Bác sĩ mỉm cười, nói xong, quay đầu lại nhìn y tá đang đẩy cái giường di động đi ra. . . . . .
Daniel lập tức đi đến bên giường, lo lắng nhìn Hạ Tuyết mặc đồng phục màu xanh của bệnh viện, nằm trên giường bệnh, hôn mê ngủ, tóc tai rối bời xõa một bên. . . . . .
"Cô ấy chỉ bị gây mê chưa tỉnh lại, hết thuốc sẽ tốt thôi. . . . . ." Bác sĩ cười nói.
Daniel khẩn trương gật gật đầu, đi theo Hạ Tuyết đi qua hành lang thật dài, dọc theo tầng trệt, đi qua cây cầu thủy tinh bắt trên không, có thể nhìn thấy bầu trời đầy mưa bay, mọi thứ đang xoay tròn uốn lượn, nhưng không thể phá vỡ lớp thủy tinh được, tất cả ánh sáng thủy tinh, gắt gao vây quanh cô gái đã từng chịu đau khổ đã lâu . . . . . .
Daniel nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Tuyết, ánh mắt kiên định nhìn cô, chân thành nói. . . . ."Cô yên tâm nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt, rất xin lỗi. . . . . . chỉ có điều. . . . . cô sẽ hạnh phúc . . . . . ."
Ánh mắt Hạ Tuyết vẫn nhắm chặt, giống như quay trở về lúc bắt đầu, có người đàn ông đứng tại hành lang bệnh viện, nhìn cô nhàn nhạt cười, vô cùng ấm áp . . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc