Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 70

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

“Cô làm sao vậy?" Daniel có chút lo lắng nhìn Hạ Tuyết!
Hạ Tuyết lập tức lắc đầu nói: "Mẹ nó! Mới vừa rồi bị giật mình, thiếu chút nữa làm bảo bối của tôi rớt ra ngoài rồi ! Tôi trở về nằm một chút!"
"Tôi đưa cô . . . . ." Daniel lập tức nói.
Hạ Tuyết hai tay bắt chéo nhìn Daniel nói: "Anh dám! !Nói thế nào đi nữa, anh cũng là minh tinh, không thể lúc nào cũng như vậy! Anh dọc theo con đường nhỏ này đi trở về, chính là phía sau cái biệt thự do các người thuê đó . . . . . ."
Daniel đã có chút lo lắng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
"Đi đi! !" Hạ Tuyết thúc giục hắn. . . . . ."Nhanh lên! !"
Daniel không còn cách, đành phải mỉm cười, xoay người rời khỏi.
Hạ Tuyết nhìn theo bóng dáng của hắn xa dần, nàng thở một hơi, vuốt ve cái bụng bầu của mình nói: "Bảo bối ngoan, vừa rồi làm con sợ, đừng sợ! Mẹ ở trong này bảo vệ con! Mẹ nói cho con biết..., cha con là người đàn ông vô cùng lợi hại, người nào nhìn thấy hắn cũng sợ! Cho nên con cũng cần phải giống cha con, dũng cảm lợi hại như vậy! ! Biết không? A... A..., con biết hả, chúng ta đây đi thôi!"
Hạ Tuyết hài lòng cười, cảm giác được bảo bối dường như đã bình tĩnh, nàng mới yên lòng đi dọc theo cạnh rừng chuối tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước, nhìn thấy trên bầu trời âm u, mới vừa rồi còn chiếu sáng rực rỡ, lại đột nhiên nổi lên gió lốc …………
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời u ám đáng sợ, nói: "Mẹ ơi! ! Hẳn không cho lão nương bị ướt mưa chứ? Mau! ! Bảo bối, chúng ta đi mau! !"
Hạ Tuyết vừa nói xong, lập tức ôm bụng chạy lên phía trước, nhưng vừa mới chạy được vài bước, đột nhiên mày cau lại, cảm giác bụng của mình buộc chặt, đau đớn nhanh chóng tràn khắp cơ thể, nàng cắn môi dưới, toàn thân đau đớn, mồ hôi đầm đìa, nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn con đường nhỏ phía trước mặt càng lúc càng âm u, ánh mắt hỗn loạn sợ hãi: "Chắc là muốn sinh chứ? Đừng sinh a, Bảo bối, con mới hơn bảy tháng. . . . . . Không thể. . . . . . . . . Không có việc gì, không có việc gì . . . . . ."
Hạ Tuyết càng không ngừng an ủi bản thân mình, lập tức bước nhanh, muốn đi về phía trước, nào ngờ một trận gió lốc lượn vòng ngược lại, sấm chớp ầm ầm trên bầu trời bên kia vang lên, mưa lớn trút xuống, lạnh lẽo đánh mạnh vào trên người Hạ Tuyết. . . . . . . . . Nàng thở hổn hển, ôm chặt bụng, cảm giác có một dòng nước ấm theo bên dưới người tràn ra, nàng cúi đầu vừa thấy, giữa hai đùi mình đã chảy ra máu tươi, dọc theo nước mưa chảy xuống, thấm vào bùn đất . . . . .
"Bảo bối a. . . . . ." Hạ Tuyết sợ hãi ôm bụng, chịu đựng cơn đau tê liệt, đứng trong mưa khóc nói: "Bảo bối a. . . . . . Đừng bướng bỉnh như vậy, con không cần ra ngoài nhanh như vậy, sau này con sẽ không được khỏe mạnh, biết không? Bảo bối. . . . . . Bảo bối a. . . . . . cố gắng nhịn một chút. . . . . . Mẹ đi tới bệnh viện, đừng sợ. . . . . . đi bệnh viện ngay. . . . . ."
Mặt Hạ Tuyết tái nhợt, cả người ẩm ướt cất bước đi về phía trước, nhưng bởi vì dưới thân đau tê liệt, làm cho nàng hoa mắt, thân thể mệt mỏi, cả người như vậy ngã vào bụi chuối tây nằm trên mặt đất. . . . . .
"A……….a……." Hạ Tuyết thống khổ ngã vào trong mưa, bấu vào mặt đất ướt nhẹp, nổi điên kêu to: "Cứu tôi, ai tới cứu tôi. . . . . . Cứu mạng, tôi muốn sinh bảo bối a, cứu tôi . . . . . . A …….."
Hạ Tuyết thống khổ thét chói tai, kêu khóc, cố gắng chịu đựng cơn đau xé rách thân thể, chịu đựng trong đại não đau đớn, ánh mắt ***c ngầu, ôm chặt cây chuối, chống lại cơn đau, thân thể muốn nứt ra, cắn chặt răng, hét lên một tiếng, vùng vẫy đứng lên, hai tay bị lá chuối cắt rách tạo thành vết thương, vẫn gào khóc, ôm từng gốc cây chuối đi về phía trước, không có cách nào khác, thân thể lại co rút mạnh, bụng quằng xuống, cả người lại lâm vào một cơn đau kịch liệt, nàng gào lên, ôm cây chuối, thét ầm lên. . . . . ."A....... đau quá........cứu mạng ……cứu tôi …….a ......."
Hạ Tuyết thét chói tai, nghênh đón cơn đau thứ ba, rốt cuộc nàng không còn hơi sức gục xuống dưới mưa, máu tươi tiếp tục tràn ra. . . . . .
"A ……….cứu mạng ………" Hạ Tuyết nằm dưới đất trong mưa, nắm chặt bùn đất ẩm ướt, mưa to gió lớn đánh vào trên người nàng, thân thể bắt đầu rét lạnh, cả người phát run, lạnh lẽo, run rẩy nằm trên mặt đất, mờ mịt nhìn mưa gió tạt rơi rụng rừng chuối, tuyệt vọng khóc kêu to: "Có ai không cứu tôi . . . . . . Cứu tôi và bảo bối. . . . . . Cứu chúng tôi . . . . . . Chúng tôi vất vả mới sống được đến bây giờ. . . . . . Tôi đau quá, cứu mạng. . . . . . Bảo bối tôi rất lạnh, nó muốn ra ngoài rồi, ai tới cứu con tôi . . . . . . con của tôi . . . ."
"A……." Hạ Tuyết nổi điên kêu, thân thể bắt đầu đau đớn tăng lên, nàng cắn răng, nắm chặt bùn đất, đau đớn vỡ toang, hét lên một tiếng, cố gắng đứng lên, không có cách nào khác, cơn đau kịch liệt quay trở lại, làm cho nàng rốt cuộc ngất đi, nằm trong mưa, tùy ý mưa gió trút xuống người nàng, dần dần mất đi cảm giác. . . . . .
Tiếng bước chân dồn dập theo đầu vườn chuối bên kia truyền đến, trong làn mưa trắng xoá, tạo thành một đường trắng, đường trắng này càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, rốt cuộc nhìn thấy Daniel toàn thân ướt đẫm, kinh hãi nhìn Hạ Tuyết nằm trong vũng máu, đã hôn mê, mưa to dồn sức trút lên thân thể nàng, bùn đất bắn tung tóe đến mặt của nàng, trên môi nàng, nàng trông rất đáng thương nhắm chặt hai mắt. . . . . .
Daniel chạy đến bên cạnh nàng, ôm ngang người nàng đứng lên, máu tươi càng không ngừng nhỏ xuống, máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn, hắn cắn răng ôm Hạ Tuyết rất nhanh đi thẳng phía trước . . . . . .
Khuôn mặt Hạ Tuyết tựa trên vai của hắn, vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như đã từ giã thế giới này, nàng từng vài lần gặp thoáng qua Thượng Đế, Thượng Đế giữ nàng lại thế gian, cho nên vẫn phải bị chịu khổ. . . . . .
Một tia sáng lóe qua trên mặt Hạ Tuyết, giống như ánh sáng Thiên đường . . . . . . Nàng bắt đầu tiếp xúc cảm giác ấm áp, đau đớn thay nhau tràn đến, loại cảm giác này làm cho cả người nàng bị tê liệt, nhưng nàng vẫn mở hai mắt, cảm giác kia càng kéo dài ra, hiện lên từng ánh đèn màu trắng, toàn thân nàng đau đớn, đổ mồ hôi, quay đầu lại, nhìn thấy bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa nàng đi về phía trước, thần sắc bọn họ quen thuộc. . . . . .
Hốc mắt nàng đỏ lên, bàn tay của nàng bị ai đó nhẹ nhàng nắm chặt, nàng sửng sốt quay đầu, nhìn Daniel cũng đi theo giường di động, lo lắng nhìn nàng, khẩn trương và vui sướng, giọng nói chân thành, dịu dàng: "Bảo bối muốn sinh ra rồi. . . . . ."
Hạ Tuyết nhìn hắn, hốc mắt nóng lên, nước mắt lăn xuống, hoàn cảnh bây giờ, thể xác và tinh thần đã đạt tới thống khổ tột cùng thì có một người khác nói với nàng bảo bối muốn sinh ra, giọng nói đầy vui sướng, bảo bối muốn sinh ra, chia sẻ vui vẻ và đau khổ với nàng, hốc mắt nàng càng như suối tuôn, gắt gao nhìn hắn, vừa định tươi cười đáp lại hắn thì cơn đau đớn ập đến làm cho nàng kêu lên. . . . . .
Bác sĩ và y tá bước nhanh đẩy Hạ Tuyết đi vào phòng sinh, cánh cửa màu trắng đã đóng chặt! ! Ngăn Daniel ở bên ngoài! !
Hạ Tuyết sợ hãi nhìn thấy nàng bị ôm đến trên giường sinh, bác sĩ và y tá khẩn trương bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, hai y tá đi tới trước mặt Hạ Tuyết nói: "Hiện tại thân thể cô vô cùng suy yếu, cho nên ngàn vạn lần cô không được quá đau khổ, phải giữ lại sức, chờ nghe lời của bác sĩ, bác sĩ muốn cô hít sâu thì cô hít sâu, muốn cô dùng sức thì cô dùng sức! Bảo bối của cô chỉ gần tám tháng, vì sinh non, cô càng phải cẩn thận. . . . . .
Hạ Tuyết sợ hãi nắm chặt tay y tá, suy yếu không còn hơi sức rơi lệ hỏi: "Bảo bối của tôi không có việc gì chứ. . . . . ."
Y tá không trả lời Hạ Tuyết, nhanh chóng đem tay nàng đặt lên giá thép trên giường, nói: "May mắn là cô không có việc gì. . . . . . chỉ cần cô cố lên sẽ tốt thôi, biết không? Chờ một lát nữa sinh đứa bé, nắm chặt giá thép! ! Tuyệt đối tuyệt, đối không thể thả lỏng! !"
Giờ khắc này, Hạ Tuyết cũng không ngừng nghĩ đến người đàn ông có đôi mắt như con báo nhỏ kia, hắn đã từng hôn nàng như có tình cảm thâm sâu! Nàng thở hổn hển, mặc ồ hôi lạnh đầm đìa, đau đớn tột cùng, nàng cắn răng, cả người lạnh run, khóc nức nở, đau thấu tim gan. . . . .
"Đừng khóc! ! Giữ sức đi! !" Y tá lớn tiếng nói với nàng, sau đó cầm lấy cổ tay nàng, đâm ống tiêm, điều chỉnh từng tí, nhìn kỹ cô gái mới hai mươi tuổi này, cũng thật sự khó có được, xoay người, chuẩn bị đi. . . . . .
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ cầm một tờ giấy đi tới trước mặt Daniel nói: "Anh là người nhà của Hạ Tuyết sao?"
Daniel sửng sốt, do dự một chút, lập tức nói: "Là tôi!"
"Kí tên! Cô ấy mang thai chưa được tám tháng đã sinh ngoài ý muốn, là sinh non, đứa bé và người mẹ đều có thể gặp nguy hiểm! Người nhà phải kí tên, chịu trách nhiệm, chúng tôi mới dám đỡ đẻ cho cô ấy, nếu chờ một lúc không thuận lợi, chúng tôi vẫn phải mổ!" Bác sĩ nhanh chóng nói. Các bạn đang xem truyện vợ trước giá trên trời tại dien dan le quy don .
Daniel không nghĩ ngợi, cầm lấy tờ giấy và Pu't, ký tên mình vào!
Bác sĩ nhận lấy giấy cam kết, xoay người muốn đi vào, Daniel nắm chặt tay bác sĩ, vội vàng nói: "Bác sĩ, xin cô cứu cô ấy! Xin cô nhất định phải để cho bảo bối thuận lợi sinh ra!"
"Chúng tôi sẽ cố hết sức ! !" Bác sĩ nói xong, đi vào phòng sinh! !
Trong phòng sinh!
"Dùng sức. . . . . ." Bác sĩ kêu to với Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết đau đến cả người bị xé rách, mồ hôi tuôn ra, nhưng vẫn gào lên đau đớn, cố gắng dồn hết hơi sức, dùng lực rặn ra!
Y tá vừa xoa bụng của Hạ Tuyết, vừa khẩn trương nói: "Dùng sức! sẽ đau một chút, cố lên một chút nữa ! ! Bảo bối rất nhanh ra ngoài ! ! Cố lên! !"
Hạ Tuyết thở hổn hển, đau đớn thấu tim gan, khóc lên, nhưng vẫn cắn chặt răng, chịu đựng đau đớn dùng sức rặn. . . . . .
"Tiếp tục! !" Bác sĩ cũng tuôn mồ hôi lạnh, nói với Hạ Tuyết: "Hít sâu một hơi, sau đó. . . . . . Dùng sức! !"
Hạ Tuyết hít một hơi, trong não thiếu dưỡng khí, đau đớn không cách nào nhịn được, nàng bật khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc