Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 45

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Bữa ăn sáng sắp kết thúc, Dạ Thiên Thiên bận quay phim quảng cáo phải đi trước ……
Hàn Văn Vũ chợt nhớ lúc tối hôm qua đi đến đây, đã để quên kịch bản ở nhà, Hạ Tuyết muốn về lấy, hắn nói để hắn đi lấy, trên bàn ăn chỉ còn lại ba người ……
Hàn Văn Hạo đang im lặng ăn cháo. . . . . .
Hàn Văn Kiệt cũng im lặng ăn cháo, Hạ Tuyết ăn xong bữa ăn sáng, đi vào phòng bếp rửa chén. . . . . .
"Chú ba, hôm nay không phải chú đi làm sớm sao?" Hàn Văn Hạo kỳ quái hỏi em trai. Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, quay đầu lại, liếc mắt nhìn bóng lưng Hạ Tuyết, đành phải miễn cưỡng cười nói: "Em sẽ đi. . . . . ."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đáp lời. Hàn Văn Kiệt ăn xong bát cháo, ăn thêm một miếng bánh trứng, lúc nhai, nhàn nhạt gọi Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết. . . . . ."
"Ừ" Hạ Tuyết phía trong, giọng giòn tan đáp lời. "Bánh trứng này ăn thật ngon!" Hàn Văn Kiệt chậm rãi nói. "Cám ơn!" Hạ Tuyết cười đến rất sảng khoái nói, quay đầu lại, vội vàng lau tủ chén, vừa lau vừa nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Hàn tổng giám đốc, lần sau anh có thể thay đổi mùi nước rửa chén hay không, mùi vị này rất khó ngửi!"
"Mắc mớ gì tới cô? Cô cảm thấy mình còn có cơ hội đi lên đây sao?" Hàn Văn Hạo tức giận nói. Hạ Tuyết một bên “hừ” một tiếng nói: "Anh có biết không? Phòng bếp là chỗ kiêu ngạo nhất trong đời tôi ……"
"Vì vậy cô mới có cuộc sống như thế!" Hàn Văn Hạo tiếp tục tổn hại nàng! "Anh. . . . . ." Hạ Tuyết tức giận quay đầu, ném cái khăn lau nói: "Tôi không lau cho anh nữa! Nấu cơm cho anh ăn, còn phải lau dọn phòng bếp cho anh?"
"Ai ở trong nhà tôi ngủ một buổi tối?" Hàn Văn Hạo nhắc nhở nàng! "Cô kiếp trước là con gà sao, lại kêu lên như vậy!" Hạ Tuyết tức giận xoay người, cầm cái khăn lau tức giận kêu to: "Anh mới là 12 con giáp đó!"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười để đũa xuống, nhìn anh cả nói: "Em đã ăn no …… Vậy …… Em đi trước ..."
"Ừm!" Hàn Văn Hạo tiếp tục đáp lời. Hàn Văn Kiệt đứng lên, cầm áo khoác của mình, nhìn Hạ Tuyết trong phòng bếp, nhàn nhạt cười một tiếng, im lặng rời đi ……
Cửa thang máy “đinh” một tiếng, Hạ Tuyết đột nhiên dừng động tác trong tay, đứng bên cạnh tủ bếp, miệng mếu máo, nước mắt từ từ rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Hạo ăn xong chén cháo, cầm khăn ăn lau khóe miệng một cái, đứng dậy, đi tới bên sofa, cầm cặp tài liệu, lạnh lùng nói: "Dọn sạch chỗ này cho tôi, sau đó có thể đi, nếu như tôi về nhà, phát hiện có một chút không sạch sẽ, tôi sẽ không tha cho cô!"
Hắn nói xong, bước nhanh ra thang máy, nhấn xuống nút thang máy, mở cửa ra, vừa định đi vào, lại không nhịn được đi ra, cau mày có chút tò mò, đi vào phòng bếp, nhìn thấy Hạ Tuyết đang quay lưng lại phía hắn, đầu cúi thấp giống như con đà điểu, người co quắp, hắn cảm thấy có chút kỳ lạ vỗ vai của nàng!
"Cút ngay!" Hạ Tuyết hất tay của hắn ra. . . . . ."Đụng đến tôi, tôi báo cảnh sát nói anh vô lễ với tôi!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, xoay người nàng lại, rõ ràng thấy cái người không sợ trời đất này lại đang khóc? Bị phỏng dầu sao?
"Cô nổi điên cái gì? Mới vừa rồi còn rất tốt, sao bây giờ lại khóc lên, ai đắc tội với cô?" Hàn Văn Hạo chậm rãi hỏi. "Mắc mớ gì tới anh?" Hạ Tuyết lại đẩy hắn ra . . . . . .
Hàn Văn Hạo lại ôm chặt vai của nàng, nắm cằm của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, lại thấy nước mắt từng dòng tuôn ra, lớn bằng hạt đậu, hắn nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Ai cần anh lo?" Hạ Tuyết đột nhiên khóc to lên, muốn đi ra khỏi phòng bếp! Hàn Văn Hạo một tay lấy kéo nàng, sau đó mặt lạnh ôm lấy nàng vào lòng! "Buông tôi ra!" Hạ Tuyết khóc muốn thoát khỏi thân thể hắn! "Muốn khóc thì khóc đi!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, ôm chặt nàng! Hạ Tuyết tựa vào trong *** Hàn Văn Hạo, nắm âu phục của hắn, nhớ tới mấy lời của Hàn Văn Kiệt nói lúc nảy, đột nhiên “oa” một tiếng, khóc to: "Hắn là một tên bại hoại!"
Hàn Văn Hạo nghe có chút ngạc nhiên, không phải cô ấy chửi mình chứ? "Ai?" Hắn tò mò hỏi.
"Hắn là một tên bại hoại! Tôi không thích hắn!" Hạ Tuyết “oa” một tiếng khóc rống lên, vùi mặt trong *** Hàn Văn Hạo, hắn dùng sức ôm chặt nàng trong ***g ***. . . . . .
Hàn Văn Hạo có chút không kiên nhẫn buồn bực, hỏi: "Rốt cuộc ai làm tổn thương cô?" "
"Chuyện không liên quan đến anh!!" Hạ Tuyết lần nữa khóc to. Sắc mặt Hàn Văn Hạo cau lại, nhưng vẫn ôm chặt thân thể của nàng nói: "Không liên quan đến tôi, cũng không nên mắng hai em trai tôi!"
"Ai mắng hai em trai anh?" Hạ Tuyết vừa khóc vừa kêu lên!
"Không phải một người trong bọn hắn khi dễ cô sao! ?" Hàn Văn Hạo tò mò hỏi.
"Anh mới là người khi dễ tôi!!" Hạ Tuyết tức giận rống to!
Hàn Văn Hạo sắc mặt của lạnh lẽo, đẩy nàng ra, xoay người chuẩn bị tránh ra. . . . . .
Hạ Tuyết ngẩng đầu khóc rống lên, cầm khăn lau, lau nước mắt của mình ……
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn người này chợt cười, chợt khóc, lại ngẩng mặt khóc rống, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến bên cạnh nàng, kỳ quái hỏi: "Rốt cuộc cô có chuyện gì?"
Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt sàn tiếp tục khóc. . . . . .
Hàn Văn Hạo thật sự không có cách nào với nàng, để cặp tài liệu xuống, bế cả người nàng lên, đi vào phòng khách, đặt trên ghế sa lon, nàng giống như con mèo cuốn rúc vào trên ghế sa lon khóc, hắn nhìn bộ dáng thương tâm của nàng, chậm rãi nói: "Làm tốt lắm …… giống như lúc cô đưa lưng về phía tôi mà khóc . . . . . ."
Hạ Tuyết ngừng khóc, nhìn người này. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, lạnh lùng nói: "Đưa lưng về phía kẻ địch của cô, người yêu của cô, một mình khóc lóc, mặc dù thua thiệt một chút, nhưng người ta kính trọng. . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết lại tiếp tục lăn xuống, nhớ lần đó hai người chia tay, người ở trong xe, người đứng ngoài xe, hai tay nàng ôm đầu gối ngồi trên ghế sa lon, im lặng không lên tiếng. . . . . .
"Nếu muốn hắn yêu cô, có hai biện pháp, hoặc là đi tới bên cạnh hắn, thổ lộ với hắn …… Hoặc là hoàn toàn rời bỏ hắn, để cho hắn biết cô đáng quý ……" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"Tôi chưa từng nghĩ đến làm cho người nào thích tôi! Ai lại đi yêu tôi!" Hạ Tuyết đột nhiên đứng dậy, sau đó nắm ba lô của mình lên trên ghế sa lon, đeo lên lưng, thuận tiện cầm hai bánh ngọt trên bàn, và một bình sữa chua lúc nảy lấy trong tủ lạnh ra, bỏ vào ba lô của mình, vừa đi vừa lảm nhảm: "Loại người giống tôi, có thể ăn cơm no, đã là rất tốt rồi, sao dám nói đến tình yêu? Hừ! Thật là quá xa xỉ!"
Nàng nói xong, xoay người rời đi, đi vào thang máy, sau đó nhấn nút đóng cửa lại . . . . . .
Hàn Văn Hạo ngồi ở trên ghế sa lon, không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn hắn trong phòng khách, cũng trầm mặc cúi đầu, cửa thang máy chậm rãi đóng chặt.
Bờ biển!
Sáng sớm hôm nay chuẩn bị quay cảnh nam, nữ nhân vật chính trong phim rơi xuống nước ở bờ biển, thế thân của Hàn Văn Vũ đã sắp xếp xong xuôi, cho nên chỉ cần quay cảnh bên trên bờ biển, hắn lập tức chạy đến trên xe ngủ bù, mà nhóm làm việc chung với Văn Vũ cũng chạy vào trong lều nghỉ ngơi đi, chỉ có một mình Hạ Tuyết ngồi uống sữa chua, đối mặt với từng cơn gió biển lạnh thấu xương, tò mò nhìn đoàn phim chuẩn bị quay phim!!
"Cái gì, người đóng thế thân không tới? Cô ta cho mình là ngôi sao lớn à? Hiện tại ảnh đế cũng không dám đến muộn, cô ta lại có thể để cho lão tử trở thành con rùa ૮ɦếƭ?"
Phó Đạo diễn tức giận đập kịch bản, nhìn trợ lý đạo diễn kêu to!
"Nhưng cô ấy nói đột nhiên tạm thời có chuyện, cho nên không có biện pháp a!" Có một nhân viên nói!
"Cô ta nói không muốn trà trộn nơi này, cho nên cô ta nói bận việc! Lần trước còn xin tôi cho cô ta đóng thế thân, nói thật dễ nghe, cũng chỉ xin ở trong màn ảnh lộ cái lưng cũng cam tâm tình nguyện! Mẹ kiếp!! Cả đoàn phim đều đang đợi cô ta tới làm việc, cô ta lại chưa tới! Chuyện như vậy, sau này bổ sung vai diễn cũng không tốt đâu!" Phó Đạo Diễn tức giận kêu to, ngại ngùng nhìn về phía mỏm đá bên bờ biển, Tôn Minh vẫn đang chăm chú nhìn vào tivi nhỏ …
Tôn Minh quay đầu, nhíu mày hỏi: "Không đến? Tại sao không đến? Mọi người đang đợi cô ta, cô ta lại nói không đến?"
"Hả? Gọi một chút xem?" Tôn Minh nói!
"Nên làm cái gì bây giờ? Theo tính khí của đạo diễn, nhất định sẽ nổi giận! cậu!! Mau gọi điện thoại tìm một người đóng thế thân cho tôi, một tiếng 5000 đồng!!"
Hạ Tuyết vừa nghe, vừa uống sữa tươi, đi về phía trước, phía sau “đinh” một tiếng, con ngươi trợn trừng, nàng lập tức quay đầu lại, nhìn Phó Đạo Diễn đang gọi diễn viên trong công ty, nàng lập tức kêu to: "Chờ một chút!!"
Phó Đạo Diễn và các nhân viên nghiệp vụ nhìn Hạ Tuyết giống như con thỏ nhảy nhót chạy tới, quấn trước mặt bọn họ, ánh mắt của nàng tỏa sáng, vui vẻ cảm động lại tràn đầy thích thú nhìn Phó Đạo Diễn nói: "Ông vừa nói cái gì? Ông vừa nói đóng thế thân một canh giờ bao nhiêu tiền?"
"5000 đồng! Thế nào? Cô muốn diễn à?" Phó Đạo Diễn nhìn vẻ mặt ngây ngô của Hạ Tuyết, ha ha cười hỏi.
Hạ Tuyết vội vàng gật đầu!
“Cô muốn diễn?" Phó Đạo Diễn hoài nghi nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô nên hỏi Hàn Văn Vũ một chút, nếu không, tôi cho cô cơ hội, đến lúc đó lại bị hắn mắng!"
"Mặc kệ hắn, đừng quan tâm!! Để cho tôi diễn đi! Tôi thật sự cần tiền! Huống chi, kỹ thuật bơi lội của tôi rất tốt, ông hãy yên tâm đi! !" Ánh mắt Hạ Tuyết tỏa sáng, nói.
"Tôi muốn diễn!" Hạ Tuyết lập tức gật đầu nói: "Muốn diễn thế nào?"
Phó Đạo Diễn suy nghĩ một chút, chỉ đành phải gật đầu nói: "Tốt! Tôi nói chuyện với đạo diễn một chút!"
"Đạo diễn. . . . . . Ừm …… Người đóng thế thân cho Tô Diệu Diệu không tới. . . . . ." Phó Đạo Diễn nhỏ giọng giải thích với Tôn Minh.
"Ở chỗ này!" Phó Đạo Diễn kéo Hạ Tuyết qua đứng trước mặt Tôn Minh.
"Làm cái gì?"
Tôn Minh vừa ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết đang nhiệt huyết sôi trào, ngược lại ông ta hơi giật mình cười nói: "Cô …… Cô muốn diễn thế thân của Diệu Diệu!"
"Vâng! Đạo diễn, xin ông cho tôi cơ hội này!" Hạ Tuyết sợ mình không được diễn, đi lại gần năn nỉ. . . . . ."Làm ơn đi!"
"Là cô à, Hạ Tuyết!" Một nhân viên đột nhiên đi tới cầm cuộn phim, cười nói.
"Ừ!" Phó Đạo Diễn cũng cười nói: "Đúng vậy! Không chuyên nghiệp lắm, chẳng qua tôi tìm một thế thân tạm thời, vóc người cũng hơi giống Diệu Diệu!"
Tôn Minh suy nghĩ một chút, bỏ kịch bản xuống, tháo cái nón xuống, kéo nhẹ cánh tay Hạ Tuyết, dắt nàng đến bên vách núi, chỉ vào nước biển đang cuộn trào bên dưới vách núi nói: "Từ nơi này cách mặt biển cao 30 mét, sau đó chúng tôi muốn quay ở trong nước biển lạnh thấu xương, có thể là một phút! Nhưng ống kính quay không tốt, sẽ phải quay lại vô số lần! Cô chịu nổi sao?"
"Tôi diễn được! Ông yên tâm! !" Hạ Tuyết lập tức gật đầu nói!
Tôn Minh do dự nhìn Hạ Tuyết một chút, mới mỉm cười nói: “Được rồi!"
"Vậy có phải cho dù quay bao nhiêu lần, thù lao cũng là 5000 đồng một giờ không!" vẻ mặt Hạ Tuyết H**g phấn, nàng chỉ quan tâm đến vấn đề này!
*****************
"Cô biết? Tốt! Chúng ta chuẩn bị!!" Tôn Minh dặn Phó Đạo Diễn chuẩn bị quần áo cho Hạ Tuyết, sau khi sắp xếp xong, mỗi người vào vị trí của mình để chuẩn bị quay cảnh rơi xuống nước. . . . . .
"Bình tĩnh một chút, lưng phải thẳng một chút. . . . . . Bởi vì cô không còn nhớ nhung gì nên nhảy xuống . . . . . . Ở trong kịch bản, sau khi sống lại, cô là một cô gái dũng cảm, dũng cảm đối mặt tình yêu. . . . . . Hiểu chưa?" Tôn Minh lại nói.
"Tốt! Tôi hiểu rồi!" Hạ Tuyết lập tức nhìn Tôn Minh gật đầu nói!
"Vậy đơn giản, nếu cô biết bơi, cô mặc quần áo nữ chính, sau đó đứng ở bên mỏm đá, tung người nhảy xuống biển, lặn xuống nước một phút, để cho chúng tôi quay bóng lưng của cô là được rồi!
"Hiểu rồi. . . . . ." Hạ Tuyết bình tỉnh, hai tay kéo áo choàng thật dài, thả lỏng cả người của mình, để bản thân vào nhập vai, từng bước, từng bước đi tới vách núi . . . . . .
"Hạ Tuyết!! Cô chuẩn bị xong chưa?" Tôn Minh lớn tiếng nhìn Hạ Tuyết trong tivi nhỏ, cao giọng hỏi.
"Chuẩn bị tốt rồi!" Hạ Tuyết gật đầu, thở ra một hơi, cố chịu đựng cơn gió lạnh thấu xương, cắn chặt răng . . . . . .
****************
Tôn Minh từng chút, từng chút giảng giải cho Hạ Tuyết, Hạ Tuyết rất nghiêm túc lắng nghe . . . .
"Hình như đang dạy cô ấy thứ gì đó!" Có một nhân viên cũng tò mò nói.
Phó Đạo Diễn cũng kinh ngạc nói với trợ lý đạo diễn: "Thật kỳ lạ, tại sao đạo diễn lại quan tâm cô ấy như vậy? Còn giảng giải này nọ cho cô ấy?"
Trong màn hình nhỏ, Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết mặc quần áo giống vai nữ chính Tô Diệu Diệu như đúc, váy dài đỏ thẫm, tóc dài bay bay trong gió đứng bên vách núi, hai tay lạnh phát run, nắm chặt áo choàng thật dài, nhìn dưới biển sâu 30 m, không ít nhân viên nghiệp vụ đang bơi ở trên mặt biển, chuẩn bị quay phim dưới nước . . . . . .
Tôn Minh nhìn Hạ Tuyết một cái, ánh mắt có chút do dự, vỗ nhẹ vai Hạ Tuyết, nhỏ giọng nói: "Lúc quay phim, trước hết phải học tập nhìn vào ống kính ...... Ống kính có tổng cộng tám loại . . . ."
******************
"A sĩ!" Tiểu Thanh đang đánh bài xì phé với người trong nhóm của Hàn Văn Vũ, vừa chơi vừa cười nói: "Không biết hôm nay người đóng thế thân ra sao? Mẹ nó! Nhảy xuống 30 m! Trời lạnh như thế này còn nhảy xuống biển! Ai dám quay cảnh này vậy?"
Bọn Tiểu Thanh bỏ bài xuống, kinh ngạc kêu to: "A ……cô ấy?"
Tiểu Thanh nhào đến trên xe, kéo Hàn Văn Vũ. . . . . .
Hiện trường đóng phim!! "Hạ Tuyết muốn diễn thế thân Tô Diệu Diệu nhảy xuống biển sâu a!" Tiểu Thanh vội vã kêu to! Hàn Văn Vũ đang mơ màng, nghe những lời này, lập tức nhảy vọt xuống xe, chạy tới hiện trường đóng phim …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc