Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 39

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Ưm…." Hạ Tuyết vừa định mở miệng quát to, lại bị Hàn Văn Hạo nhân cơ hội, giống như bị niệm ma chú, *** của hắn xông vào trong khoang miệng của nàng, *** *** ngọt lịm của nàng, mạnh mẽ, bá đạo cùng nàng dây dưa . . . . . .
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, người cũng nóng lên, tay nàng vỗ vỗ vào vai của hắn, thậm chí kéo tây phục của hắn. . . . . . Có thể là vì nàng phản kháng nhưng hành động tràn ngập mập mờ, hấp dẫn, làm cho Hàn Văn Hạo càng điên cuồng hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, thậm trong đầu hắn nhớ tới hình ảnh hôm nay nàng đứng trên mặt hồ băng xoay vòng, khuôn mặt mê người, trong cảnh tuyết bay, nàng cười lên, tươi sáng, động lòng người . . . . . Thanh xuân và sức sống giấu ở thân thể nàng, tỏa ra sự duyên dáng . . . . . . Hai tay của hắn đột nhiên dò xuống, ôm chặt eo nhỏ nhắn của nàng, để cho thân thể của nàng sát thân thể hắn, lại cuồng nhiệt hôn . . . . . .
Hạ Tuyết cảm thấy hắn thật sự vô cùng bá đạo, bá đạo đến nụ hôn kia, nàng cũng biết hắn thích nàng, hắn nhất định thích nàng, nàng lại mệt mỏi, mệt mỏi quá, mệt đến mức thở nặng nề, đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay đặt trên ***g *** của hắn đã thả lỏng, buông xuống bên cạnh, lòng bàn tay thậm chí mềm mại mở ra, cam chịu, cam chịu thôi … nụ hôn của hắn vẫn còn tiếp tục, thậm chí hơi thở gấp gáp, mạnh mẽ, bá đạo, Hạ Tuyết nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống ...
Dường như hắn cảm giác được nàng thương tâm, đột nhiên chậm rãi mở hai mắt, vừa vặn nhìn thấy hai mắt Hạ Tuyết nhắm lại, nước mắt nhỏ giọt xuống, lông mi thật dài thấm nước mắt, nhìn rất quyến rũ, ánh mắt của hắn lại lạnh, dừng lại nụ hôn, tỉnh táo nghĩ đến vừa rồi trước khi lên xe, hắn đã hứa với nàng cái gì, hơi ngẩng người nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, mở hai mắt đẫm lệ nhìn gương mặt anh tuấn của hắn, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú, nghi hoặc, không biết vì cái gì, trong lòng nàng cảm thấy nặng nề, đau xót, nước mắt tiếp tục tuôn ra, từng giọt, từng giọt rớt xuống đất. . . . . .
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn chòng chọc nước mắt nàng. . . . . .
Hạ Tuyết từ từ tức giận, thậm chí vươn tay ra, một bên rơi lệ, một bên đánh đấm bờ vai của hắn, liều mạng đánh, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi khóc nói: "Sinh nhật cũng không làm cho người ta dễ chịu! Tức ૮ɦếƭ người đi được!! mỗi ngày đều khi dễ tôi!! Tôi và anh cùng một chỗ, gặp một lần là có chuyện! ! Lần trước bị fan Dạ Thiên Thiên cắt tóc của tôi, anh không biết tôi khóc đến bao lâu, tôi và anh kiếp trước là oan gia sao!"
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn nàng. . . . . .
"Tôi và anh, rốt cuộc có thù oán gì? Tôi giết cả nhà anh sao? Tôi nhiều lắm chỉ mắng 18 đời tổ tông anh mà thôi, tôi giết cả nhà anh sao? Giày vò tôi như vậy! Không phải anh cũng có bạn gái sao, sao lại trêu chọc tôi, tôi biết những kẻ có tiền suy nghĩ cái gì, tôi không có tiền, không nhà cửa, không cha mẹ, chỉ có em trai, người không đáng giá tiền bạc, hơi mê chơi một chút, tôi thật sự mệt ૮ɦếƭ rồi ! Tôi hối hận tại sao muốn cùng anh đi lên nhà!! Anh gạt người! Anh khi dễ người!!" Hạ Tuyết nói xong, lại khóc lên …
Hàn Văn Hạo có phần hết chỗ nói rồi. . . . . . Nhìn người này. . . . . .
Hạ Tuyết tiếp tục khóc rống, càng khóc càng lớn tiếng. . . . . .
Hàn Văn Hạo đột nhiên đứng dậy, trực tiếp xoay người hướng phòng khách đi đến, vừa đi vừa nói: "Đứng lên cho tôi! Tùy tiện chọn một phòng ngủ!"
Hạ Tuyết vừa khóc vừa mở to hai mắt đẫm lệ nhìn lên trần nhà thấy ngọn đèn màu xanh nhấp nháy, nàng sửng sốt, nàng nhớ vừa rồi nàng và Hàn Văn Hạo chỉ ở ngoài thang máy, nàng lại giật mình nín khóc, nhìn hai bên phòng khách sang trọng thật lớn, suy nghĩ: "Tại sao nàng lại ở trong nhà hắn rồi? Xuyên qua sao?" Nàng sửng sốt, quay đầu, lại nhìn thấy cửa thang máy ngay tại bên cạnh mình, nàng “a” một tiếng, kêu lên: "Thang máy này vừa mở ra là nhà anh sao? ? ? Anh cũng quá khoa trương đi?"
Hàn Văn Hạo mở cửa phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy một ly nước trái cây, đi xuống bậc thang dưới ánh đèn màu xanh nhấp nháy, tới bên người Hạ Tuyết, nhìn người này đang nằm trên mặt đất, ngây ngốc, hắn lạnh lùng kêu: "Nước trái cây!"
"Không uống!" Nàng vẫn nằm thoải mái trên thảm lông, nhìn phòng khách quá sang trọng, nơi nào cũng thiết kế hiện đại và cá tính, cái đèn màu xanh trang trí trên trần nhà, cửa sổ cao sát sàn nhà, ghế sô pha màu bạc, bên cạnh có một con báo nhỏ nhìn rất sống động. . . . . .
Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh vặn mở nắp bình, ngẩng đầu, đưa lên miệng uống một ngụm nước trái cây, sau đó nhanh chóng cúi người xuống, nhắm ngay cái miệng đang há to khoa trương kêu lên của Hạ Tuyết. . . . . .
"Ưm. . . . . ." Hạ Tuyết đầu tiên là chống cự, lại đột nhiên ánh mắt từ từ chậm lại, hai tay nắm chặt bờ vai rắn chắc của hắn, cảm giác Hàn Văn Hạo đang hé mở đôi môi, cho nước trái cây thơm ngon rót vào cái miệng đang khát khô của nàng, nhất thời cảm thấy thấm giọng, thoải mái. . . . .
Hạ Tuyết đột nhiên nhịn không được mở rộng miệng, hút lấy nước trái cây ngọt ngọt chua chua, cả người đột nhiên trở nên thư thái. . . . . .
Hàn Văn Hạo chậm rãi rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn nàng nói: "Cô còn không đứng dậy?"
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, khẩn trương, có chút ngơ ngác đứng lên. . . . . .
Hàn Văn Hạo đem nước trái cây nhét vào trong tay nàng, xoay người lạnh lùng nói: "Đi theo tôi ..."
Hạ Tuyết vẫn sợ hãi nhìn người đàn ông này, nhưng nàng biết, ngoan ngoãn nghe lời là thượng sách, nàng vội vàng đi theo, vòng qua phòng khách sang trọng, sau đó dọc theo ánh đèn màu xanh dương bước lên thang lầu, đi lên lầu hai, sau đó đi qua dãy hành lang màu trắng, Hàn Văn Hạo đi vào phòng ngủ của hắn, Hạ Tuyết không dám vào đi, đứng nhìn hắn tiếp tục đi vào trong, sau một hồi, đem ra một cái áo sơ mi trắng và áo ngủ màu trắng, ném cho Hạ Tuyết, sau đó đi ra khỏi phòng, mở cửa phòng đối diện, nói: "Vào đi . . . . . ."
Hạ Tuyết cắn môi dưới, đi vào một gian phòng hình bán nguyệt sang trọng, có ánh đèn màu tím, thậm chí nàng nhìn thấy phòng tắm này chỉ dùng tường thủy tinh ngăn lại, toàn bộ trong suốt, bồn tắm rất lớn, thậm chí tựa sát vào bên cửa sổ, vừa tắm rửa vừa có thể ngắm nhìn cảnh sắc trên không. . . . . . Nàng “a” một tiếng kêu lên: "Không thể nào? Phòng tắm này trong suốt ? Nếu bị người ta nhìn thấy thì sao bây giờ?"
Hàn Văn Hạo trực tiếp châm biếm nhìn nàng một cái, xoay người kéo lên cửa phòng bên cạnh nói: "Không ai rảnh rỗi lên 100 tầng nhìn cô tắm rửa!"
Ầm! Cửa đóng lại rồi !
Hạ Tuyết chậc chậc quay đầu, nhìn cánh cửa kia đóng chặt, hừ một tiếng, lẩm bẩm mắng hắn con báo nhỏ thối tha, cửa “oanh” một tiếng mở ra, Hạ Tuyết hoảng sợ nhìn Hàn Văn Hạo, giống như biết nàng đang mắng hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. . . . . .
Hạ Tuyết ôm quần áo của hắn trong lòng, không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng ném cho nàng một cái quần thể thao màu trắng, lại đi ra ngoài.
Hạ Tuyết nhẹ nhàng thở ra, nhìn cái sơ mi trắng, thật sạch sẽ chỉnh tề, ủi ngay ngắn, thậm chí tỏa ra mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt, nàng nhướng mày, ôm lấy cái áo sơ mi ngửi nhẹ, càng lúc càng thích mùi hương này, ngạc nhiên nói: "Mùi gì vậy? Thơm quá, giống mùi nước hoa trên người con báo nhỏ . . . . . ."
Phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, một luồng hơi trắng bốc lên, từ ngoài nhìn vào tấm kính thủy tinh trong suốt, có cái gì đó chuyển động, một cô gái thân hình ***, nóng bỏng ngồi trong bồn tắm, cầm lấy bông bóng xà phòng ném lên không trung, không ngừng ném, nhìn bọt xà phòng càng không ngừng bay bay. . . . . .
Hạ Tuyết đầu tựa vào bồn tắm lớn, đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười, nhìn tuyết trắng bay ngoài cửa sổ, còn nàng ấm áp nằm trong bồn tắm lớn, giống như hai thế giới, không liên quan nhau, từ trước đến nay sợ lạnh, Hạ Tuyết đột nhiên từ trong bọt bong bóng đưa tay ra, chỉ tuyết bay ngoài cửa sổ, vô cùng khoa trương nói: "Không được nhìn! Nhìn cái gì? Hâm mộ tôi sao? Không cần hâm mộ!! Mày hâm mộ cũng không được!! Mày mỗi ngày rơi xuống đất, làm cho tôi lạnh ૮ɦếƭ rồi !!"
Phốc …. Hạ Tuyết lập tức nhịn không được ngửa đầu cười ha ha ha, ai nha, thật sự vui muốn ૮ɦếƭ, vừa cười, vừa nghiêng người ra phía trước, miệng thổi hơi nóng lên cửa sổ sát bên ngoài, vươn ngón tay ẩm ướt viết lên mặt kính ba chữ Hàn Văn Hạo, vừa viết xong, nàng lập tức phùng má, xòe bàn tay ra vỗ bốp một tiếng vào mấy chữ kia, đánh nát hắn! !
"Con báo ૮ɦếƭ tiệt!" Hạ Tuyết vừa nói vừa cười, sau cùng lại nhịn không được ngửa đầu, cười ha ha ha ha, hắn đã ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ thoải mái. . . . . .
Hàn Văn Hạo đang đứng trước tủ quần áo của hắn thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa, lại nghe phòng bên kia từng hồi âm thanh cười to rất khoa trương, hắn nhướng mày, vừa mở cúc tay áo sơ mi, vừa đi tới trước cửa phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ gõ cửa…. Bên trong tiếp tục truyền đến tiếng cười điên cuồng, hắn chau mày, thật sự không thể nhịn được nữa, mở cửa phòng, nhìn thấy Hạ Tuyết đang nằm trong bồn tắm lớn, đầu trùm cái khăn trắng, quấn quanh trông rất buồn cười, lộ ra bờ vai bóng loáng trắng tinh rất mê người, hai tay cánh ẩm ướt đang duỗi ra, nắm lấy đám bọt xà phòng không ngừng ném lên không trung, ha ha ha vui vẻ, cười to….."Ôi chao, rất thư thái, ôi chao, thật ấm áp, ôi chao …. Mẹ ơi …."
Hàn Văn Hạo khóe mắt xẹt qua cười. . . . . .
Hạ Tuyết tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao dài màu trắng của Hàn Văn Hạo, ống quần cuốn lên, đi đôi chân trần mở cửa phòng mình ra, nhìn cửa phòng đối diện đang đóng chặt, nàng đưa tay xoa xoa bụng nói: "Thật đói a . . . . . ."
Cửa phòng đối diện không chút động tĩnh, có thể hắn đã ngủ rồi, Hạ Tuyết bắt chước hắn, tròng mắt nheo lại, cảm thấy trong tủ lạnh của kẻ có tiền nhất định có rất nhiều đồ ăn qua đêm, nàng vừa nghĩ đến, nuốt một ngụm nước bọt, lập tức nhón chân, lén lút đi xuống lầu, từng bước đi dọc theo ánh đèn màu xanh rọi thang lầu đi xuống dưới, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thật là, thang lầu cũng phải thắp đèn sáng, lãng phí!"
Nàng nói xong, nhanh chóng chạy xuống thang lầu, đi qua ghế sô pha, hung hăng vỗ lên đầu con báo nhỏ bằng sứ một cái, bước nhanh lên hai bậc thang, đi tới trước phòng bếp mở cửa ra, lập tức mở cửa tủ lạnh lớn cao gần hai mét, cửa vừa mở, nàng “a” một tiếng, kêu lên nho nhỏ, sau đó từ trên xuống dưới nhìn mấy lần, mẹ nó, tất cả đều là hoa quả, nước trái cây, sữa, R*ợ*u đỏ, không có đồ ăn qua đêm sao?
Vẻ mặt Hạ Tuyết thoáng méo mó, tức giận kêu lên: "Cái này thật sự là rất quá mức rồi ! Hoa quả, nước trái cây có thể làm no bụng sao?"
Nàng nói xong, nhanh chóng cầm một quả táo lớn, đưa lên miệng cắn, lại cảm giác dưới ánh đèn của tủ lạnh có một bóng đen, Hạ Tuyết nghe lạnh sau lưng, nàng nhanh chóng xoay người, thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng trước mặt mình. . . . . .
"A ………" Hạ Tuyết quả táo trong tay rớt xuống, giật mình run sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn Hàn Văn Hạo kêu to: "Tại sao anh đi tới cũng không chịu lên tiếng?"
Hàn Văn Hạo nhìn người này thật là buồn cười, hắn lạnh lùng nói: "Tôi ở trong nhà tôi, tôi muốn vào phòng bếp phải ho khan một tiếng mới có thể vào sao?"
“Không phải anh dẫn người khác về nhà sao?" Hạ Tuyết lại kêu lên!
"Cô là người sao?" Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh hỏi nàng!
"Anh. . . . . ." Hạ Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông này, mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần cũng màu trắng, vì lúc nảy đã tắm xong, tóc trên trán vẫn còn ẩm ướt hơi rũ xuống, hai tròng mắt nóng bỏng của hắn xẹt qua, có vẻ thân thiện, nhưng cũng có vẻ như xấu xa! Nàng không lên tiếng, bàn tay đưa vào trong tủ lạnh, lấy một quả táo khác cắn trước mặt của hắn! !
Hàn Văn Hạo cũng không để ý đến nàng, chỉ tiến về phía trước một bước, cơ hồ dán vào người Hạ Tuyết, tay xẹt qua trên eo nàng, hơi thở nóng bức của hắn phả vào mặt nàng. . . . . .
Hạ Tuyết hoảng sợ người ngửa ra sau, hầu như cả người muốn chui vào trong tủ lạnh nhìn hắn ...
Hàn Văn Hạo nhìn động tác nhàm chán và vẻ mặt của người kia, không thèm để ý đến nàng, chỉ vươn tay, lấy chai nước khoáng, vặn mở nắp, đứng trước mặt Hạ Tuyết, uống một ngụm nước, xong rồi đặt ở trước quầy bar, đi vào phòng khách, ngồi trên sofa. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn bộ dáng buồn bực của người này, nàng cũng hừ một tiếng, vừa muốn đi vòng qua ghế sofa trở về phòng, lại nhìn trên chiếc bàn thủy tinh trước sofa, rõ ràng có đặt một cái bánh ngọt sinh nhật, nàng kinh ngạc trừng to mắt. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc