Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 302

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Chị dâu! Tôi không thể cho chị thời gian vô hạn a, nhớ lúc trước chồng chị ra đề tài này nhục nhã tôi, nhưng tôi không có khách khí như vậy !" Hàn Văn Vũ lại há miệng cười hát: "A, những Tinh Linh đáng yêu, a, những Tinh Linh dễ thương, chúng ta cùng đồng lòng chung sức, khởi động đầu óc, đấu hư mọi thứ, chúng ta ca hát, khiêu vũ vui vẻ, rất vui vẻ"
"Chị dâu! die»ndٿanl«equ»yd«onHết thời gian" Hàn Văn Kiệt không nhịn được, cười nói.
"Lúc nảy các chú không có nói thời gian!" Hàn Văn Hạo ôm vợ nói.
Trác Bách Quân nghe vậy, buồn cười nói: "Anh cả, đoán vô hạn cũng được, nếu anh tiêu tốn thời gian động phòng hoa chúc, chúng ta anh em tình thâm, cùng anh vượt qua đêm dài đằng đẵng!"
Hàn Văn Hạo không khỏi nhìn đứa em trai cơ trí này một cái, liền ho khan một tiếng, nhìn Hạ Tuyết, đau lòng nhìn vẻ mặt vợ đáng thương như vậy, liền nói: "Không có gì! đề tài IQ có chút khó khăn"
Hạ Tuyết tức giận nói: "Đây rốt cuộc người nào ra đề tài IQ đáng ghét như vậy? Tại sao lấy ngón tay ra biểu diễn? Đây không phải là cố ý làm khó người ta sao? Ghét!"
"Ha ha ha ha" Hàn Văn Vũ cười die»ndٿanl«equ»yd«onđến chảy nước mắt rồi, đang ôm bụng, đầu chúi trên mặt bàn, cười đến run lẩy bẩy!
Hàn Văn Hạo không dám lên tiếng, chỉ nhìn Hạ Tuyết.
"Thời gian đã đến, chị dâu" Trác Bách Quân lên tiếng nhắc nhở Hạ Tuyết.
"Vậy thua rồi, hắc...!" Hàn Văn Vũ lập tức nâng ly R*ợ*u.
"Chờ một chút!" Hạ Tuyết lập tức nhìn Hàn Văn Vũ, loạn xạ giơ lên đầu ngón tay của mình, nói: "Beethoven ngón tay này, ách ách ách"
Mọi người cùng nhau ngừng thở nhìn cô, cô bé Hi Văn ngồi ở một bên, bất đắc dĩ nhìn mẹ.
"Đoán không ra?" Hàn Văn Vũ lại cố nén cười nhìn cô!
Hạ Tuyết chỉ thiếu chút nữa dậm chân, cầm lấy ngón tay của mình, tức giận gấp nói: "Tôi làm sao biết tại sao ông ta không cần đầu ngón tay này để đánh đàn dương cầm ? Ngón tay này là của tôi, die»ndٿanl«equ»yd«ontôi chỉ biết ngón tay của tôi thật tốt, tại sao ông ta không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm ?"
Con ngươi Hàn Văn Vũ căng thẳng trừng to.
Hàn Văn Hạo cũng có chút căng thẳng nhìn Hạ Tuyết nói: "Đúng vậy! Tại sao vậy? Ngón tay của em thật tốt, tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nét mặt ngây thơ đáng yêu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Em không biết a! Tại sao vậy! Đề tài này quá khó !"
Hàn Văn Vũ cười đến toàn thân đổ mồ hôi, nằm bên cạnh em trai, chống đỡ cũng nhịn không được!
Hàn Văn Hạo hết ý kiến, hắn quay đầu đang suy nghĩ, trời ạ, người này thế nào trở thành như vậy?
Hi Văn đã tức giận đến phồng mặt, đứng lên chỉ vào mẹ nói: "Mẹ ………. đến cùng con có phải do mẹ sinh hay không? Con có phải do mẹ ôm sai hay không?"
Hạ Tuyết lập tức nhìn con gái, trừng mắt, nói: "Cút! Tại sao con không phải do mẹ sanh? Mẹ ăn rất nhiều củ cải trắng mới sinh con ra ngoài!"
Hi Văn tức giận đến mặt cũng uốn éo thành một đoàn, nhìn mẹ nói: "Mẹ ăn nhiều củ cải như vậy, cũng ăn vào trong đầu của mẹ đi rồi! Cám ơn cha của con, cho con một cái đầu thông minh! Nếu giống như mẹ, con còn không bằng củ cải nữa! đáp án rõ ràng như vậy, mẹ cũng trả lời không ra được? Mẹ thật là ngốc mà! !"
Hạ Tuyết vừa nghe, thì càng tức giận nhìn Hi Văn nói: "Mẹ biết con có bản lãnh, nhưng con đáp được sao? Tại sao Beethoven không cần ngón tay này để đánh đàn dương cầm?" Cô vừa nói xong, liền giơ ngón tay của mình, chỉ về phía con gái của mình!
"Bởi vì ngón tay này là của mẹ …………" Hi Văn thật sự là không thể nhịn được nữa, kêu lên!
Lúc này, Hạ Tuyết mới trừng to mắt, liếc đầu ngón tay của mình, hắc một tiếng, vẻ mặt đau khổ nói: "Phải ha!die»ndٿanl«equ»yd«on Tôi, ồ! Nhưng tại sao là tôi? Các người không phải hỏi Beethoven sao?"
"Ha ha ha …………" Hàn Văn Vũ không nhịn được, giơ ly R*ợ*u lên, đi tới trước mặt anh cả, nói: "Cũng không phải là nói anh em không chiếu cố anh! Cái đáp án này, thật sự cũng quá khó khăn, cô ấy trả lời không được, đúng vậy! Tại sao vậy? Bởi vì cô ấy ngây thơ lương thiện! ! ! Làm đi!"
Hạ Tuyết tức giận đến phồng má, nhìn Hàn Văn Vũ, rồi lại có chút đau lòng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo không có cách nào, chỉ đành phải an ủi thê tử nói: "Không có gì! Anh thích em đơn thuần như vậy. Em tuyệt đối không ngốc, là đề tài này quá khó!"
Phốc! Nữ tân khách cũng không nhịn được kêu lên.
"Uống....uố...ng! Để cho chúng ta xem tấm lòng anh vĩ đại, có thể chứa bao nhiêu R*ợ*u!" Hàn Văn Vũ lại hướng anh cả nâng ly, Hàn Văn Hạo hung hung dữ dữ nhìn Hàn Văn Vũ, nhận lấy ly R*ợ*u mạnh kia, nói: "Tốt nhất trong cuộc đời này chú đừng kết hôn cho anh! Nếu không, sau khi hôn lễ anh để cho chú, một trăm năm cũng không rời giường được!"
"Ôi chao! Uống nhanh! Em sẽ đuổi theo bước chân của anh !" Hàn Văn Vũ lập tức cổ động.
Hàn Văn Hạo bị buộc bất đắc dĩ, liền cầm ly R*ợ*u lên, uống một hơi cạn sạch! Lập tức dạ dày nhộn nhạo chua cay, hắn không nhịn được nhìn em trai nói: "Tên nhóc thối tha, lại là R*ợ*u thật!"
"Thể hiện anh em tình thâm mà!" die»ndٿanl«equ»yd«onHàn Văn Vũ cười nói xong, lập tức nhìn Hàn Văn Kiệt chớp mắt một cái, Hàn Văn Kiệt cũng đứng lên nhìn Hàn Văn Hạo giơ ly R*ợ*u lên, mỉm cười nói: "Anh cả! Em chúc anh và chị dâu *** đến đầu bạc! Uống....uố...ng!"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm em trai nói: "Ly hôn đi!"
Hàn Văn Kiệt không nhịn được, cười một tiếng, Mộng Hàm lập tức làm nũng nhìn Hàn Văn Hạo kêu lên: "Anh cả! Không nên như vậy nha, có chơi có chịu đi!"
Hàn Văn Hạo tức giận nâng ly R*ợ*u mạnh, uống một hơi cạn sạch, lại cảm thấy trong dạ dày nhộn nhạo chua cay, kích thích toàn thân hắn đổ mồ hôi nóng, trán cũng ngâm xuất mồ hôi, Hạ Tuyết đau lòng lau cái trán cho chồng, nói: "Đừng uống nữa ………. cũng toát mồ hôi rồi!"
"Aiz! Hạ Tuyết!" Hàn Trung Trí cũng đá ra một cước, cười nói: "Cuộc sống hôn nhân đại sự, R*ợ*u của mấy anh em còn không chịu nổi sao?"
"Đúng vậy!" Trác Bách Quân nói xong, đột nhiên vươn tay, nâng một ly lớncr*ợ*u mạnh, cười nói: "Đây chính là anh em bọn em mời anh! Cay đắng xuống bụng, anh khó quên đêm nay!"
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hắn, tức giận nhận lấy ly R*ợ*u mạnh trong tay hắn, nói: "Nếu mà anh không sống được, ba người các chú tới ςướק gia sản anh đi!"
"Phi! Tiền bây giờ vẫn là của cha đấy!" Hàn Văn Vũ lập tức kéo da miệng nói!
Hàn Văn Hạo cắn răng, nói một câu, tất cả các chú đều nhớ kỹ cho anh, liền một hơi, đem ly R*ợ*u mạnh uống hết xuống, sau đó bỗng nhiên trời đất quay cuồng, đầu choáng váng hoa mắt, nắm chặt tay Hạ Tuyết, Hạ Tuyết cũng đau lòng đỡ Hàn Văn Hạo, dậm chân, hung hung dữ dữ nhìn Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt cũng mỉm cười nói: "Mau đưa anh cả trở về phòng, một chút nữa tôi làm một thuốc cho hắn ăn vào, lập tức sẽ tĩnh, chúng tôi sẽ phải đi náo động phòng rồi. Đi nghỉ trước một lát"
"Tôi không muốn để ý đến các người nữa !" Vẻ mặt Hạ Tuyết đau khổ, vừa đau lòng vừa làm nũng, vươn tay lau mồ hôi trên trán cho Hàn Văn Hạo, nói: "Chồng ơi, anh khỏe không?"
Hàn Văn Hạo nhếch miệng mỉm cười, lại cảm thấy chóng mặt, lại nặng nề thở dốc một hơi, vẫn đi về phía trước.
Mấy anh em Hàn Văn Vũ cùng nhau cười lên, sau đó lặng lẽ cười gian một tiếng.
Hạ Tuyết cố hết sức đỡ Hàn Văn Hạo bước chân có chút không yên, đi vào gian phòng, đem hắn đặtdie»ndٿanl«equ»yd«on nhẹ trên giường, nhìn người hắn đã nằm yên, hai mắt nhắm lại cũng không nhúc nhích, cô đau lòng muốn đứng lên, lấy khăn lông nóng lau mặt cho hắn, không ngờ bị người này kéo mạnh một cái, cô “a” một tiếng, thân thể bổ nhào về phía trước, cũng đã nhìn thấy hai mắt Hàn Văn Hạo mở ra, mỉm cười nhìn mình.
"Hả? Anh làm sao rồi? Không phải anh say sao?" Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cười khẽ một tiếng, vươn tay, khêu nhẹ sợi tóc trên trán cô, chậm rãi nói: "Nếu anh không giả vờ như uống say, làm sao đi vào cùng em ***? Anh không lãng phí thời gian ở trên người mấy cái tên đó?"
"Nhưng anh uống rất nhiều R*ợ*u a!" Hạ Tuyết vẫn nằm ở trên người của Hàn Văn Hạo, nhìn bộ dáng hắn đột nhiên tỉnh táo, ngạc nhiên hỏi.
Hàn Văn Hạo véo nhẹ cằm Hạ Tuyết, mới mỉm cười nói: "Mấy người kia làm sao biết tửu lượng của anh? Thường phải đi ra ngoài xã giao, cứ như vậy bị dày vò, làm sao được?"
Hạ Tuyết cười nhỏ, nhìn người này đột nhiên tỉnh táo, không nỡ hung ác đánh ***g *** của hắn, nói: die»ndٿanl«equ»yd«on"Anh đó! Làm em lo lắng muốn ૮ɦếƭ, đây là R*ợ*u mạnh a!"
Hàn Văn Hạo nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở bên môi hôn, nhìn Hạ Tuyết thừa nhận, cười nói: "Đàn ông bình thường không muốn ở trước mặt cô gá mình yêu i, thừa nhận tửu lượng của mình không tốt, chẳng qua vừa rồi uống mấy ly xuống bụng, thật sự có chút sặc, nhưng không có gì đáng ngại, tối nay chúng ta Động Phòng Hoa Chúc, anh sẽ không để cho một mình em trôi qua"
Trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, nằm ở trên *** của hắn, ngọt ngào gọi: "Chồng ơi"
"Hả?" Hàn Văn Hạo véo nhẹ ngón tay út Hạ Tuyết, ngọt ngào đáp lời.
"Chồng ơi?" Hạ Tuyết lại ngọt ngào kêu, nhìn khuô mặt của Hàn Văn Hạo thật sự đẹp trai đến không chịu được, trong lòng từng trận ngọt ngào, rất ngọt ngào, rất ngọt ngào.
"Thế nào?" Hàn Văn Hạo nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Hạ Tuyết, hắn đột nhiên đem lấy cả người cô đè dưới thân, cúi đầu, cặp mắt nóng rực giống như ngọn lửa bốc cháy, duỗi ra ngón tay, sờ nhẹ trên môi đỏ mọng mềm mại của cô một chút, mới mỉm cười hỏi: die»ndٿanl«equ»yd«on"Không ngừng gọi anh làm cái gì? Anh cho em biết, anh sẽ muốn rất nhiều"
"Muốn cái gì?" Hai tròng mắt Hạ Tuyết mê ly nhìn chằm chằm hắn, khẽ cắn môi dưới.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết duyên dáng, tình cảm bắt đầu khởi động, cúi đầu hôn lên môi cô, nhẹ *** lấy bờ môi mềm mại, cảm giác mê say nói: "Anh muốn hôn em, vợ ơi"
Hạ Tuyết nghe được câu này, trong lòng càng thêm ngọt ngào, lập tức vươn tay, ôm cổ của hắn nói: "Về sau anh là của em rồi hả ?"
"Ừ" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, có chút bất đắc dĩ cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, nói: "Anh sẽ là của em"
"Không thể nhìn cô gái khác!" Hạ Tuyết lập tức làm nũng nói!
"Cô gái khác đi tới trước mặt của anh, làm thế nào?" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười hỏi.
"Vậy anh chuyển mắt sang chỗ khác! Sẽ không thể nhìn cô ấy!" Hạ Tuyết lập tức nói.
Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết, bật cười hỏi: "Anh chuyển mắt sang một bên, còn có cô gái khác, vẫn nhìn thấy được, vậy làm sao bây giờ?"
Hạ Tuyết cố ý nhìn hắn chằm chằm, biết hắn cố ý, liền tức giận nói: "Vậy anh nói nên làm sao?"
"Anh có die»ndٿanl«equ»yd«onmột biện pháp" Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn Hạ Tuyết, khẽ mỉm cười nói.
Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo đưa mắt nhìn Hạ Tuyết, lộ ra một chút dịu dàng, thâm tình véo nhẹ cằm của cô, nói: "Em đừng rời khỏi anh, vĩnh viễn cũng đừng rời khỏi anh, chỉ cần em nguyện ý yêu anh, cho dù ở nơi nào, trong mắt của anh chỉ có em, cho dù bất cứ ai ở trước mặt của anh, anh cũng sẽ làm như không thấy, bởi vì có em ở bên cạnh, tất cả thế giới anh cũng thỏa mãn, không có thời gian, cũng không có ý định suy nghĩ nhiều quá!"
Hai mắt Hạ Tuyết nóng lên, nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Văn Hạo, cô không nhịn được vươn tay, ôm cổ của hắn, tiến tới đôi môi đỏ của mình, cùng hắn cuồng nhiệt ôm hôn, Hàn Văn Hạo cũng ôm chặt Hạ Tuyết, cùng với cô ở trên giường nệm màu đỏ thẫm, kích tình quấn lấy, cuồng nhiệt hôn, xoay tròn thân thể, cùng đầu lưỡi đối phương quấn thật chặt, bọn họ cũng mê say nụ hôn này, thậm chí có thể nghe được tiếng tim của đối phương đập mạnh.
"Anh yêu em, Hạ Tuyết" Hàn Văn Hạo không nhịn được, vừa ôm lấy Hạ Tuyết, vừa thâm tình nói.
"Em cũng yêu anh, Văn Hạo, cám ơn tình yêu của anh" Nước mắt Hạ Tuyết rơi xuống, tình thâm đầu lưỡi của hắn dây dưa, thậm chí cảm thấy thân thể của hắn nóng lên, trong lòng của cô ngọt ngào, liền nhẹ nhàng cởi ra tây trang cho hắn, đem âu phục màu đen cao quý, buông một bên, tay Hàn Văn Hạo khẽ xoa lên bộ *** sữa của cô, thật sự hấp dẫn người ta, Hạ Tuyết mê ly hưởng thụ, nhìn hắn, cười một tiếng.
Hai mắt Hàn Văn Hạo nóng rực, nhìn chòng chọc cặp mắt của Hạ Tuyết, mới cảm thán nói: "Em thật rất, rất hấp dẫn anh"
Lời của hắn nói xong, die»ndٿanl«equ»yd«onvừa muốn cúi xuống, hôn nhẹ dọc theo *** Hạ Tuyết, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng rầm rầm rầm, phiền ૮ɦếƭ rồi, hắn trợn mắt giận dữ, ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa kia, vẫn rầm rầm rầm vang dội, hắn vừa muốn đứng dậy, Hạ Tuyết cũng không bỏ, ôm cổ của hắn, tiếp tục đưa tới nụ hôn của mình, Hàn Văn Hạo cười một tiếng, cùng cô hôn cuồng nhiệt !
"Rầm rầm rầm rầm rầm rầm! !" Cửa kia vang lên chấn động trời đất!
Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo không thể nhịn được nữa, đứng lên, tức giận đến chạy đến ngoài phòng, “phịch” một tiếng mở cửa, lập tức nhìn thấy ba tên súc sinh Hàn Văn Vũ, mang theo một nhóm người lớn, nhìn mình phá lên cười.
"Em biết ngay anh không có say mà! ! Không nên như vậy mà! Một mình anh mỗi ngày đi ra ngoài xã giao, 3 ly R*ợ*u mạnh, chỉ là chuyện nhỏ" Hàn Văn Vũ lại ngửa đầu nở nụ cười!
Hàn Văn Hạo thật sự là cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, cả người sắp phát hỏa, hắn chỉ có thể cố gắng đè nén, cố gắng đè nén, nhìn tên súc sinh này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc