Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 29

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hàn Văn Vũ đi dọc theo hành lang, thẳng ra phía trước tìm Hạ Tuyết, hắn tức giận nói: "Người không có ở trong hậu trường, vậy ở nơi nào hả?"
Tiểu Thanh cầm điện thoại, nói chuyện với Tả La để thu xếp cuộc hẹn đến hiện trường quảng cáo vo buổi chiu, khng biết hai vị Ảnh đế c đồng ý ngồi chung một phòng ăn khng, nếu thng nht đợc th sp xếp cùng vo phòng VIP. . . . . .
"Thy Hạ Tuyết khng?" Hn Văn Vũ nhn tiu Thanh hỏi.
Tiu Thanh cầm điện thoại ở bn cạnh, lc đầu ni vi Văn Vũ: "C th ở phòng nghỉ của anh khng?"
Văn Vũ nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến phòng nghỉ của mnh, khi hn nm ổ kha, đẩy cửa ra đi vo phòng, ku một tiếng: "Hạ Tuyết!"
Hn sững sờ tại chỗ, nhn vẻ mặt Dơng Tinh đang đỏ bừng ngồi trn ghế sofa, lo lng nh con thỏ nhỏ nhn hn. . . . . .hn nhng my, lạnh lùng trừng mt nhn nng, chậm rãi hỏi: "Tại sao c lại ở trong phòng nghỉ của ti? c khng biết nh vậy sẽ lm cho ngời khc hiu lầm sao? C cảm thy hm nay phng vin khng đủ nhiu?"
Dơng Tinh xu hổ từ trn ghế sofa đứng ln, nh mt m mang, c chút i muội nhn Hn Văn Vũ ni: "Ti chỉ l. . . . . C chút khẩn trơng chờ tuyn b. . . . Tiện th vo ngồi một chút.. . . ."
Ánh mt Hn Văn Vũ lạnh lùng, c phần sng tỏ, tơi cời nhn Dơng Tinh ni: "Phải khng? Vậy c cứ từ từ ngồi. . . . . ."
Hắn nói vừa xong, xoay người rời đi, phía sau lưng hắn chợt ấm áp, thân thể Dương Tinh đã áp sát vào lưng hắn, vòng tay ôm eo hắn, khẩn trương nói: "Đừng đi … Tôi sợ … chúng tôi diễn trò nam nữ để được phân vai nữ chính trong bộ phim này, cứu tôi đi …"
Hàn Văn Vũ hơi quay mặt, không hiểu lắm lời của nàng. . . . . .
Dương Tinh khẩn trương nói: "Tôi hối hận rồi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ vẫn không hiểu, chờ nàng nói tiếp. . . . . .
"Tôi. . . . . . Tôi và Lưu tổng có giao ước, nếu ông ấy dành cho tôi vai nữ chính bộ phim này thì tôi liền. . . . . . tôi liền. . . . . ."
"Cô cùng hắn trên giường!" Hàn Văn Vũ nói xong, có phần nhàm chán ngẩng đầu, lập tức gạt hai tay của Dương Tinh, quay đầu lại nhìn Dương Tinh, nhìn cô gái đơn thuần, không biết gì đến buồn cười này. . . . . ." Cho nên cô sợ hãi, cô hối hận, bây giờ cô muốn thành công nhưng không muốn bồi ông ta trên giường!"
Dương Tinh thở gấp gáp, hốc mắt đỏ bừng, không biết nên làm sao bây giờ!
Hàn Văn Vũ lạnh lùng nhìn Dương Tinh nói: "Là người đại diện khuyên cô đi? Muốn cô bồi Lưu tổng trên giường, để được vai nữ chính bộ phim này, từ nay về sau một bước lên mây xanh, cô muốn một bước lên trời, chỉ cần hy sinh một lần! Đúng không?"
Nước mắt Dương Tinh thi nhau rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ nở nụ cười lạnh, vươn ngón tay, cốc lên đỉnh đầu Dương Tinh mới nói: "Tôi nói cô thật là khờ, lúc ấy đạo diễn chọn cô là đã nhìn trúng điểm ngớ ngẫn và đơn thuần của cô, mặc kệ cô có đáp ứng lên giường hay không, đạo diễn nhất định sẽ dùng cô! Giữa người đại diện của cô và Lưu tổng có vấn đề!"
Dương Tinh mờ mịt ngẩng đầu, khóc lóc xin: "Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi muốn thành công, tôi muốn thành công, hoàn cảnh trong nhà tôi, tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
Hàn Văn Vũ thở dài, nói: "Chuyện này, Lynda nói thật không sai!! Cái vòng luẩn quẩn này, có rất nhiều người bi thảm, đây không phải là mượn cớ!"
"Cứu, cứu tôi! Văn Vũ!" Dương Tinh khóc, quỳ xuống, năn nỉ Hàn Văn Vũ … ." Cứu, cứu tôi. . . . . . Tôi không muốn bồi lão già ghê tởm kia trên giường! Cứu, cứu tôi! Cứu tôi! Bây giờ, công ty trên dưới đang cho người tìm tôi!"
Hàn Văn Vũ mặt lạnh không lên tiếng. . . . . .
Hạ Tuyết đi vào phòng nghỉ của Lưu Giám chế, nhìn vào bên trong tối đen, nàng “a” một tiếng, ngạc nhiên vừa định bật đèn, thì phía sau lưng đột nhiên bị ôm chặt, nàng giật mình xoay người lại, lúc vừa định kêu to, thì toàn thân nàng đã bị người ôm chặt, ném lên ghế sofa. Nàng sợ tới mức liên tục thét chói tai, vừa định kêu to, miệng nàng lập tức bị người ta bưng kín, tiếp theo một thân thể đàn ông béo tốt, cũng vội vàng nhào lên ghế sofa, dùng gương mặt bóng lưỡng vuốt nhẹ mặt nàng nói: "Cô còn giả vờ trong sáng cái gì? Không phải cô và người đại diện nói, hôm nay cho tôi ăn sao?"
Hạ Tuyết sợ tới mức trợn trừng mắt, liều mạng vùng vẫy lắc đầu, nàng không tin Lynda và Hàn Văn Vũ là người như vậy, nước mắt nhanh chóng lăn ra, cảm giác người đàn ông này đang cố xé rách quần áo trên người mình, nàng lại bị che kín miệng, một tiếng không thể kêu lên, chỉ biết dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy trên ghế sofa, chen lấn nhau, không biết làm sao với người đàn ông đang hứng tình, hôn lên cổ nàng, kéo áo của nàng xuống, lộ ra chiếc áo lót, đàn ông kia lại say sưa hứng thú ʍúŧ trên bờ vai nàng, thậm chí phát ra thanh âm ghê tởm. . . . . .
Hạ Tuyết cố sức vùng vẫy, nước mắt tuôn ra ào ào, khóc lóc, thống khổ, tuyệt vọng kêu to: cứu mạng a . . . . Cứu mạng a. . . . Mẹ a. . ..Ba ba. . . .Cứu con . . . nàng kêu khóc khàn cả giọng, cứu mạng a……….
****
Tiểu Thanh lập tức đẩy cửa phòng của Hàn Văn Vũ ra, vừa vặn nhìn thấy Dương Tinh quỳ gối trên mặt đất năn nỉ Văn Vũ, đôi mắt lạnh lùng của Hàn Văn Vũ đang lườm nhìn cô chằm chằm, Tiểu Thanh mặt đỏ lên, lập tức đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa nói: "Buổi họp báo lùi lại nửa giờ, tôi tới báo cho anh một tiếng!"
"Ừ!" Hàn Văn Vũ ở bên trong nhàn nhạt đáp lời!
Tiểu Thanh thở một hơi, miệng lẩm bẩm nói, lại có một đóa hoa tươi tiến vào sai phòng, muốn tán tỉnh Văn Vũ chúng ta? Không có cửa đâu! Cô vừa nói xong, định xoay người rời đi, vừa vặn cửa sau lưng mở ra, cô ngạc nhiên quay người lại, nhìn thấy Hàn Văn Vũ đi ra trước, Dương Tinh mới vừa khóc sướt mướt đi theo phía sau, cô ấy đang có chút oan ức dùng khăn tay xoa cái mũi. . . . . .
Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ nói: "Cô lau khô nước mắt đi, nếu không, phóng viên dựa vào hành động trên người cô mà viết bài lung tung!"
Dương Tinh vừa nghe, lập tức lau khô nước mắt, theo sát phía sau Hàn Văn Vũ, thậm chí sợ hãi nắm chặt một góc tây phục của hắn . . . . . .
Tiểu Thanh phùng má, trợn mang nhìn cô, không vừa mắt!
Hàn Văn Vũ thở dài nói: "Tôi nói cô không có việc gì, thì cô sẽ không có việc gì cả! Không cần lo lắng dính sát tôi như vậy, chỉ cần đi theo bên cạnh tôi là được. . . . ."
Dương Tinh lập tức đỏ mặt buông tay ra. . . . . .
Tiểu Thanh “chậc” một tiếng nhìn cô, ai cũng biết, người đại diện của cô và Lưu tổng có giao ước, nếu được giao vai nữ chính trong bộ phim này, thì cô tiếp người ta trên giường! Người đại diện của cô đang tìm kiếm cô khắp nơi, cô thật thông minh, tìm tới cầu cứu Văn Vũ chúng ta, ai cũng biết, bất kỳ người nào trong cái vòng luẩn quẩn này cũng không dám đắc tội với Văn Vũ, khẳng định là vừa rồi vào phòng câu dẫn không phải sao, lại quỳ xuống đất cầu cứu! Hừ! Đê tiện! Trong sáng như vậy sao đồng ý lên giường với người ta?
"Cô a!" Hàn Văn Vũ chỉ lên trán tiểu Thanh, biết cô mưu ma chước quỷ, nên nói: "Đừng bày ra bộ dáng đáng thương, nhanh lên, đi tìm Hạ Tuyết cho tôi!"
"Hạ Tuyết?" Jody đang cầm y phục cho Hàn Văn Vũ sau buổi họp báo, hắn muốn thay đổi tây phục, cười đi tới nói: "Vừa rồi tôi có gặp cô ấy, cô ấy nói muốn đến phòng Lưu Giám chế, lấy tiết mục biểu diễn kế tiếp, tới bây giờ vẫn chưa đi ra!"
Hàn Văn Vũ vừa nghe, hoảng sợ bỏ Dương Tinh, tức giận, sốt ruột chạy như bay tới phía trước
Lynda vừa định đi tới, nói cho Hàn Văn Vũ về bộ phim của hắn, lại nhìn thấy hắn chạy như bay trên hành lang về hướng khác, cô đang sững sờ, lại nhìn thấy Tiểu Thanh khẩn trương chạy tới, cô kéo Tiểu Thanh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Thanh “a” một tiếng, đầu ghé sát tai Lynda nói một câu, Lynda cũng kinh hoảng theo sát Hàn Văn Vũ chạy về phía trước. . . . . .
Hàn Văn Vũ vừa chạy lên phía trước, vừa nghĩ đến Hạ Tuyết đứng giữa bầu trời tuyết bay, ánh mắt sáng lấp lánh, rất vui vẻ, đối cuộc sống tràn ngập hi vọng, tươi cười nhìn hắn, hắn cắn răng một cái, nổi điên xông theo hướng hành lang, nhìn thấy phòng nghỉ của Lưu Giám chế ngay tại trước mắt, đột nhiên não của hắn muốn hôn mê, lại tức giận đưa chân đá văng cửa ra, nhìn thấy Lưu Giám chế đặt Hạ Tuyết trên sofa, đang khẩn trương bịt kín miệng của nàng, hôn xuống cổ của nàng, Hạ Tuyết đang thống khổ khóc lóc, vùng vẫy, tuyệt vọng, Hàn Văn Vũ giận dữ gầm lên, như một mãnh thú lao lên phía trước, nắm lấy vai Lưu Giám chế, ném cả người lão ngã chổng vó trên mặt đất, sau đó nắm cổ áo lão, vung nắm tay lên, nổi giận gầm lên một tiếng, đấm thẳng vào mặt của lão . . . .
Lưu Giám chế còn chưa kịp phản ứng, cả người đã hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Hạ Tuyết tuyệt vọng sợ hãi lui đến một bên, nhìn bộ dáng Hàn Văn Vũ tức giận, trong lòng nàng đột nhiên đau xót, rốt cục nàng đã được cứu, chớp mắt òa khóc, lớn tiếng hỏi …. "Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao anh muốn đem tôi bán cho Lưu Giám chế?"
"Cô nói vớ vẫn gì thế?" Hàn Văn Vũ tức giận, đau lòng nửa quỳ trước mặt Hạ Tuyết, vội dìu nàng đến ghế sofa bên cạnh, đưa áo lộn xộn cho nàng mặc vào, mới lo lắng nói: "Bán cô cho Lưu Giám chế làm gì? Kiếm tiền? Kiếm thù lao đóng phim? Chọn nhân vật? Tôi đến nổi vậy sao? Hơn nữa, cho dù muốn bán, cũng tìm người đẹp một chút chứ?"
Hạ Tuyết sợ tới mức ánh mắt hoảng loạn, thần trí sa sút, nhìn bộ dáng đau lòng của Hàn Văn Vũ, vẫn sợ hãi run rẩy nhìn Hàn Văn Vũ, nghẹn ngào hỏi: "Thật sự không phải anh sao? Thật sự không phải anh sao?"
Hàn Văn Vũ đau lòng đứng dậy: "Cô cảm thấy tôi có lý do làm như vậy sao? Tôi lo lắng chạy tới, hận không thể đem lão Gi*t đi ! ! Cô lại nghi ngờ tôi?"
Hạ Tuyết oa một tiếng, rốt cục khóc lên, nhào tới phía trước, ôm cổ Hàn Văn Vũ, thương tâm rồi lại vui vẻ khóc rống lên: "Tôi biết không phải anh mà!! Tôi biết không phải anh mà!!"
Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ thở dài, ôm Hạ Tuyết, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, vẻ mặt đau lòng, vuốt nhẹ tóc nàng, an ủi nói: "Không có việc gì rồi. . . . Đều đã qua rồi . . . . . . Tôi đánh gã đàn ông xấu xa kia ngất xỉu rồi ! một chút nữa chúng ta băm vằm lão ra, làm nhân bánh bao xá xíu!"
Hạ Tuyết tiếp tục khóc nức nở, chỉ cần suy nghĩ đến vừa rồi người đàn ông kia nằm ở trên người mình, nàng không ngừng khóc. . . .
Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, đau lòng dùng ngón tay cái lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng, bên cạnh vừa lau vừa nói: "Ôi, đừng khóc nữa, nước mắt lớn bằng hạt đậu a!"
Lynda và Tiểu Thanh chạy vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Tuyết đang khóc thê lương, còn Lưu Giám chế thì ngã xuống đất ngất đi, hai người giật mình, lập tức đóng cửa lại. . . . .
Tiểu Thanh đau lòng nhìn Hạ Tuyết, vội giậm chân nói: "Mẹ nó! Đều là Dương Tinh làm hại!"
"Đừng ồn ào!" Lynda lập tức đi tới trước mặt Hạ Tuyết, nhìn nàng đang khóc nức nở, cô đau lòng thở dài, lau khô nước mắt cho nàng, nói: "Cô đừng sợ! chuyện này thật ra là một hiểu lầm! Không có việc gì đâu. . . . . ."
Hạ Tuyết vẫn khóc rấm rức, nhìn tất cả mọi người chạy đến đây, trong lòng có chút bình tĩnh, gật đầu.
"Tiểu Thanh! Cô lập tức ra ngoài nhìn xem có phóng viên hay không? Nếu phóng viên chưa phát hiện chuyện này thì tốt, nếu phát hiện thì phiền toái rồi ! Tôi đi ra ngoài trước, gọi điện thoại về công ty!" Hai người nói vừa xong, lập tức bước nhanh ra ngoài cửa . . . . . .
Hàn Văn Vũ đau lòng nhìn Hạ Tuyết trong lòng mình vẫn khóc thật đáng thương, hắn nặng nề thở dài, cỡi bỏ tây phục của mình, choàng lên người nàng, ôm ngang người nàng, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhìn thấy Tiểu Thanh vội đi vào, nói với Hàn Văn Vũ: "Không tốt, có rất nhiều phóng viên đến đây! Cũng không biết tại sao lại đến!"
Hàn Văn Vũ sửng sốt. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc