Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 274

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang một mình ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt phách lối, thái độ ngạo mạn, nhìn bộ bài xì phé, gương mặt vẫn chưa buông lỏng, cô ngạc nhiên cầm khăn lông trắng, vừa lau mái tóc ướt đẫm, vừa đi tới hỏi: "Lúc nảy em đang tắm, dường như nghe tiếng của Văn Vũ và Văn Kiệt ————"
"Thật sao?" Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Em bị ảo giác đó! Lúc nảy một mình anh có chút nhàm chán chơi bài!"
"Một mình chơi bài bài?" Hạ Tuyết mặc váy ngủ lụa mỏng màu xanh dương nhạt, ngồi trên ghế sa lon mỉm cười nói: "Một mình chơi có gì vui?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn Hạ Tuyết sau khi tắm, khuôn mặt ửng hồng thật mê người, mái tóc ướt đẫm rũ xuống cái cổ trắng nõn, mềm mại, bắp chân trắng như tuyết hơi lộ ra, thật hấp dẫn mê người, hắn lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Em muốn chơi không ?"
"Tốt! Em đánh bài xì phé rất lợi hại nha ———— Có muốn gọi bọn Văn Vũ cùng vào chơi hay không?" Hạ Tuyết vừa xào bài, vừa ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi.
"Bọn họ ngủ rồi, sáng mai, một đứa trực, một đứa phải quay phim!" Hàn Văn Hạo nhanh chóng nói!
"Thật sao?" Hạ Tuyết chia xong bài, lại vui vẻ cầm bài xì phé lên, xòe bài, Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười xòe bài, nhìn bài mình có ba con sĩ, hai con J, một đôi tám, một đôi năm! Ba con sáu!
Hạ Tuyết thật vui vẻ xếp hai chân lên, ra trước một đôi bốn!
Hàn Văn Hạo mỉm cười, ra một đôi sáu!
"Em cho anh biết nha! Em chơi bài rất lợi hại đấy! Em sẽ không để cho anh thắng đâu!" Hạ Tuyết nóng lòng ra một đôi J!
Hàn Văn Hạo mỉm cười, ra một đôi sĩ (con Ách của mình ấy các bạn)!
"Qua ————" Hạ Tuyết nắm bài, cười nói!
Hàn Văn Hạo lại ra một con năm!
"A sĩ!" Hạ Tuyết ha ha ha thật vui vẻ, ném bài ra!
"Qua ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Tuyết ————
Hạ Tuyết ha ha ha cười, lại ra một đôi Q!
"Qua ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười, nói.
Hạ Tuyết lập tức ra một đôi K!
"Qua ————" Hàn Văn Hạo cười nói.
"Ba con tám! !" Hạ Tuyết cao hứng kêu lên!
"Qua ————" Vẻ mặt Hàn Văn Hạo tràn đầy mập mờ, nhìn Hạ Tuyết ————
"Một năm! Em thắng! ! Ha ha ha!" Hạ Tuyết thật vui vẻ vỗ tay, kêu to mình thắng!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng vứt bài, sau đó ôm cô lên, đi đến bên giường, lập tức đè cô lên giường, rồi nói: "Em thật lợi hại! Em thắng rồi! ! Anh thưởng cho em!"
Hắn vừa nói xong, liền cúi đầu hôn nhẹ lên môi mềm của cô, cùng với cô cuồng nhiệt ôm hôn, tay lại xấu xa, dò vào bên *** của cô, lột *** ren của xuống, vừa muốn tiến vào thân thể của cô, lại nghe thấy chuông điện thoại di động vang lên, sắc mặt của hắn đông lại, thật sự tức giận, nắm điện thoại di động lên, đáp lời ————"Ừ————" Hắn vừa hôn Hạ Tuyết, vừa nghe điện thoại.
Hạ Tuyết cũng ôm cổ của hắn, cuồng nhiệt đón nhận nụ hôn của hắn, hai tay đã *** một chiếc cúc áo sơ mi của hắn, Hàn Văn Hạo dùng đầu lưỡi hấp dẫn, trêu chọc Hạ Tuyết.
"Tổng Tài ———— Chúng ta đã xác nhận được thân phận của Trác Bách Quân!" Tả An Na lập tức nói!
"Ừ————" Hàn Văn Hạo vẫn nóng bỏng hôn Hạ Tuyết, tay khẽ xoa bộ *** sữa của cô, phát hiện cô cũng không có mặc áo lót, hắn hài lòng cười một tiếng, cách lớp áo ngủ, nhẹ nhàng khẽ cắn!
"Hắn ———— Là con của người bạn đã qua đời của Hàn lão gia ———— Văn Giai!" Tả An Na đột nhiên nói!
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo ngưng tụ, ngay sau đó ngồi dậy, nhanh chóng hỏi: "Cái gì? Ai ?"
Hắn là con của người bạn đã qua đời của Hàn lão gia ———— Văn Giai! Con trai độc nhất!" Tả An Na lập tức nói!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nóng lên! !
Trong phòng truyền đến một loạt tiếng thay quần áo, Hạ Tuyết có hơi thất vọng, nằm trên giường, nhìn Hàn Văn Hạo đứng trước kính toàn thân, mặc âu phục vào, vẻ mặt đông lạnh, cầm áo khoác mặc vào, đeo bao tay da, hắn vừa mang bao tay da, vừa hơi quay đầu nhìn Hạ Tuyết một cái, nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, liền mỉm cười đi tới bên giường, cúi đầu ở trên môi của cô, nhẹ nhàng vừa hôn, vừa nói: "Xin lỗi ———— Thật sự là có chút việc gấp, phải xử lý ngay ———— Tha thứ cho anh, được không?"
Hạ Tuyết có chút đáng thương khẽ cắn môi dưới.
Hàn Văn Hạo cố ý chau mày, nhìn cô, cười nói: "Lại cắn môi! Không cho cắn!"
Hạ Tuyết mất mát đành buông lỏng bờ môi ra, cúi đầu lầu bầu nói: "Tối nay anh trở không?"
"Ừ ————Sẽ về, nhưng hơi trễ ———— Em ngủ trước đi ————" Hàn Văn Hạo cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, Hạ Tuyết lập tức ôm cổ của hắn, hôn hắn, đầu lưỡi xông vào bên trong môi của hắn, hắn khẽ mỉm cười, cùng với cô triền miên một lúc lâu, mới cúi đầu ở bên tai của cô, cưng chìu nói: "Vợ ơi ———— Đừng giận nhé ————"
Trong lòng của Hạ Tuyết ngọt ngào, ôm cổ của hắn, đỏ mặt cười lên, nói: "Ai là vợ của anh chứ? Còn chưa có gả cho anh !"
"Em không gả cho anh, thì gả cho ai? Gả cho hai tên đáng ghét ngoài phòng sao? Đồ hai tên vô dụng!" Hàn Văn Hạo lại liên tục hôn Hạ Tuyết một lúc, Hạ Tuyết thật sự không nở thôi, ôm cổ của hắn, làm nũng nói: "Nhất định phải tối nay sao?"
"Ừ ———— Thật có chút việc gấp ————" Hàn Văn Hạo véo nhẹ cằm của Hạ Tuyết, hai tròng mắt dịu dàng nhìn cô, nói: "Không cần chờ anh ———— Ngoan ngoãn ngủ một giấc ———— Hả?"
Hạ Tuyết thất vọng cười, nhìn hắn nói: "Được rồi ————"
"Vậy anh đi đây ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười đứng lên.
"Em đưa anh đi ————" Hạ Tuyết muốn đứng lên.
"Không cần! Bên ngoài tuyết xuống rồi ————" Hàn Văn Hạo nói.
"Em muốn đưa anh đi ————" Hạ Tuyết đứng lên, nhấc áo ngủ bông vải dày cộm.
Tuyết rơi tán loạn, tất cả mọi thứ như mơ hồ.
Hàn Văn Hạo ôm nhẹ Hạ Tuyết đi ra cái sân lớn nhà họ Hàn, sau đó đội tuyết mịn đi ra vườn hoa, đi tới bên xe, Hàn Văn Hạo mỉm cười khẽ kéo áo ngủ cho Hạ Tuyết, hôn lên trán của cô, rồi bưng mặt của cô nói: "Trở về đi thôi ————"
"Ừm ——— Vậy anh phải cẩn thận một chút ———— Cho dù xảy ra chuyện gì, có thể tha thứ được cho người, thì cố gắng tha thứ ————" Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi, nhìn Hàn Văn Hạo, đầy thâm ý nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhìn khuôn mặt khả ái, sáng lạn của Hạ Tuyết, trầm mặc gật đầu nói: "Được ————"
***
Xe trong màn đêm, chạy về phía trước, cuối cùng dừng lại một toà cao ốc thần bí!
Nhậm Phong, Hứa Mặc, Hi Thần và Chính Hách đã sớm chờ lâu!
Hàn Văn Hạo mặt lạnh mà xuống xe, im lặng không lên tiếng, đi trước tới cao ốc, sau đó đi vào đại sảnh, trong sự hộ tống của bọn hắn, cuối cùng đi tới một căn phòng bí mật ở tầng 2, Tả An Na đã đứng một bên, tay cầm tài liệu, chờ đợi đã lâu!
Hàn Văn Hạo ngồi trên ghế sa lon, nhận lấy tài liệu của Tả An Na, mở ra xem! !
Hàn Văn Hạo lạnh lùng rút tài liệu ra, thông qua camera điện tử, xem một tấm hình, trong hình, cảnh vật giống như đã cũ, dưới cây hoa anh đào, hai mẹ con, ôm nhau thật chặt, nhìn ống kính hơi cười, nhưng nụ cười của người mẹ có chút yếu ớt ———— Ánh mắt lạnh lùng chợt lóe, bình tĩnh đem hình nhìn thật gần, nhìn thoáng qua người mẹ, đây chính là người phụ nữ mà cha vẫn yêu sao? Trong tấm hình, Văn Giai quả thật xinh đẹp, hơn nữa dịu dàng động lòng người, mềm mại như nước, hắn nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm hình thật lâu, thật lâu, giống như xuyên vào linh hồn người phụ nữ này, nhìn nụ cười ẩn nhẫn trong tròng mắt người phụ nữ này, cũng biết sau khi rời khỏi cha, người phụ nữ này cũng trải qua những ngày tháng không quá tốt ———— Hắn suy ngẫm thật lâu, lại một đứa bé kia, tướng mạo hai mẹ con rất giống nhau, hắn lạnh lùng hỏi: "Đây là ———— Trác Bách Quân khi còn bé?"
"Vâng !" Tả An Na lập tức gật đầu nói!
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm đứa bé trong tấm ảnh, trong đầu nhanh chóng thoáng qua đám cưới của Văn Kiệt, dường như nhìn thấy một người như vậy, bộ dáng tà mị, luôn nở nụ cười không sao cả, không giống đang cố ý che giấu, nhưng nếu quả thật là cố ý che giấu, ngược lại thật đáng sợ. Hắn nghĩ nghĩ, lại từ bên trong túi giấy, rút ra một phần tài liệu, còn có một tấm hình ————
Tả An Na lập tức nói: "Sau khi chúng tôi nhận được hình mẹ con của Trác Bách Quân, lập tức chế phục hình của người mẹ này, thông qua sự hợp tác với chính phủ Nhật Bản, điều tra được, hơn 30 năm trước, bà ấy mang thai tìm nơi nương tựa người thân ở Nhật Bản, không tới một năm sau, liền sinh ra Trác Bách Quân! Sau trận động đất mạnh, mất đi chỗ dựa, một mực ở tại nhà khách xông hơi của Nhật Bản, có lẽ làm công cho một tiệm cơm nhỏ! ! Lúc Trác Bách Quân 8 tuổi thì Văn Giai bị mấy người đàn ông Nhật Bản *** đến ૮ɦếƭ!"
Trong lòng của Hàn Văn Hạo chợt trầm xuống, nhìn lại người phụ nữ trong tấm ảnh, nhớ lại lời của Trần lão, ông ấy vẫn mong dì Văn Giai hạnh phúc, không ngờ, bà ấy lại rơi vào kết cục như vậy ————
"Chúng tôi truy xét manh mối cho đến lúc Văn Giai ૮ɦếƭ, sau đó tất cả manh mối về Trác Bách Quân cũng đứt! Thông qua chính phủ Nhật Bản cũng không thể điều tra ra được! Nếu không phải tấm hình này lộ ra, có thể chúng ta vĩnh viễn cũng không có cách nào biết được thân phận của hắn! Trước mắt chúng tôi còn chưa xác thật chứng cứ chính xác, điều tra rốt cuộc, hắn có tham gia vào sự liện CD của Hạ tiểu thư hay không, cũng không biết sau lưng hắn có người điều khiển hay không, nhưng cũng chắc chắn giữa hắn và Trầm Ngọc Lộ, xác thực tồn tại quan hệ không thể cho ai biết, hơn nữa cùng hợp tác chung một kế hoạch!" Tả An Na lập tức lại nói!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, cầm ảnh chụp nhìn Trác Bách Quân và Trầm Ngọc Lộ ở buổi lễ trao giải, trong tấm ảnh, Trác Bách Quân đứng trong đám người, rất cao ráo, khí thế hiên ngang, rốt cuộc hắn sâu kín hỏi: "Cha của hắn là ai ?"
"Tạm thời chúng tôi còn chưa tra ra được ———— Nhưng chúng tôi chắc chắn rằng sau khi Văn Giai mang thai mới đến Nhật Bản! Cũng chính là bà ấy mang thai tại trung quốc! Mà chúng tôi điều tra tình hình Văn Giai lúc còn ở trung quốc, bà ấy là con nuôi của Trà Phụ Trung Quốc, đã từng trông coi một sản nghiệp trà thuộc các tỉnh của Trung Quốc ———— Từng có một thời gian có mối quan hệ cá nhân với Hàn lão gia, sau đó đã từng có một đoạn thời gian dính líu đến xì căng đan với một nam minh tinh, về sau, tại sao bà ấy một mình đi Nhật Bản, thì không thể biết được ————" Tả An Na nói ngay!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn lạnh lùng nhìn Trác Bách Quân trong tấm ảnh, phân phó ————"Chuẩn bị ADN của Trác Bách Quân!"
Tả An Na hiểu lời của Hàn Văn Hạo, lập tức gật đầu nói: "Vâng!"
"Ngày mai ———— Tôi muốn tự mình đến one-king một chuyến!" Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lùng nói.
***
Xe ở trong tuyết rơi lao đo, Hàn Văn Hạo ngồi ở sau xe, nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ, nhớ lại hình ảnh mẹ con trong tấm ảnh, nghĩ đến cha nghe đến tên Văn Giai thì luôn tức giận, nổi trận lôi đình, rồi lại ẩn nhẫn, nhiều năm qua, cho tới bây giờ cũng không có cách nào từ cha biết được bí mật trong quá khứ của ông ta, nhưng trên thế giới, nếu bí mật vĩnh viễn đều là bí mật, vậy thì nó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Xe dừng lại trước sân nhà họ Hàn!
Hàn Văn Hạo ở trong màn tuyết rơi đi xuống xe, mặt lạnh đi lên bậc thang, đi vào đại sảnh ấm áp, cởi bao tay da màu đen ra, đưa cho Lý thẩm, chậm rãi hỏi: "Mợ cả đâu?"
"Chắc là đã ngủ ———— Lúc chúng tôi vừa tuần tra ban đêm, cũng không nhìn thấy ánh đèn, cũng không nghe bên trong có tiếng động ———— Cũng không có điện thoại muốn căn dặn gì cho chúng tôi ————" Lý thẩm nói ngay!
"Ừ ————" Hàn Văn Hạo đứng dưới bậc thang, hơi nghiêng người suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Lão gia đâu?"
"Lão gia còn ở trong thư phòng luyện chữ Pu't lông, phu nhân bảo tôi chuẩn bị tổ yến tẩm bổ ————" Lý thẩm lại nhanh chóng nói.
Hàn Văn Hạo nghe xong, lập tức đi lên lầu, quẹo cua trái, đi tới phòng ngủ của cha mẹ, suy nghĩ một chút, mới vươn tay gõ nhẹ cửa ba tiếng ————
"Vào đi!" Tiếng ở bên trong truyền ra.
Hàn Văn Hạo vặn khóa cửa, đi vào phòng, sau đó nhìn trong căn phòng cổ kính thật rộng lớn, lúc này hơi tối, chỉ có mẹ mặc áo ngủ lụa tơ tằm màu xanh ngọc, bên ngoài khoác áo ngủ trắng như tuyết, đứng ở bên cạnh đèn bàn, cùng với cha viết chữ Pu't lông, đèn bàn nhàn nhạt, đối với vợ chồng già trên 50 tuổi như thế là hài hòa ———— Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn bọn họ.
Hàn Trung Trí cầm Pu't lông, nhìn Hàn Văn Hạo mặt lạnh hỏi: "Có chuyện gì sao? Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi?"
"Đúng vậy a ————" Trang Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Tại sao giờ này còn tới đây?"
Hàn Văn Hạo nhìn mẹ, khẽ mỉm cười nói: "Con có chút chuyện, muốn tìm cha nói một chút ————"
Trang Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía chồng.
Hàn Trung Trí nhìn con trai một cái, buông Pu't lông xuống, nói: "Đến thư phòng của cha thôi ————"
Hàn Văn Hạo nghe vậy, liền thối lui khỏi cửa phòng, đứng ở cửa, chờ cho cha đi ra ngoài, hắn mới nhìn vẻ mặt hơi lo lắng của mẹ, khẽ mỉm cười nói: "Mẹ ———— nghỉ ngơi sớm đi, thời gian này, thời tiết hơi lạnh, mẹ lại tái phát bệnh ho khan ———— Đừng lo lắng, chỉ là chuyện mấy lãnh đạo thế hệ trước của công ty, làm cho con có chút nhức đầu mà thôi, cần cha xử lý một chút ————"
Trang Minh Nguyệt nghe vậy, yên lòng mỉm cười, dịu dàng nói: "Được rồi, nói chuyện xong, sớm nghỉ ngơi đi, thời gian này, con cũng mệt mỏi ————"
"Vâng ————" Hàn Văn Hạo mỉm cười đóng cửa phòng, nhìn cha đi vào thư phòng, hắn nhàn nhạt phân phó Lý thẩm nói: "Lý thẩm ————"
"Vâng!" Lý thẩm lập tức đáp lời.
"Thường này thu dọn lại phòng cha mẹ, nếu có phát hiện tóc rơi, thu mấy cái cho tôi! Chuyện này không cần nói cho ai biết ————" Hàn Văn Hạo căn dặn.
Mặc dù Lý thẩm có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vâng! Cậu cả!"
Hàn Văn Hạo nghe xong, liền theo cha vào thư phòng, đóng cửa lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc