Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 256

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Trên tầng thượng xuất hiện một thi thể!
Người phụ trách dây thép Tiểu Lưu, nằm trong vũng máu, cặp mắt lộ ra kinh hoàng và sợ hãi, máu tươi nhỏ giọt.
Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng Mặc Nhã đeo găng tay trắng, trước lúc cảnh sát chưa tới, ba người bọn họ cùng ngồi xổm xuống, quan sát thi thể này, Mặc Nhã nhìn người đàn ông kinh hoàng trước khi rời khỏi nhân thế, cô nói ngay: "Người làm đứt dây thép, là người khác!"
Hứa Mặc và Nhậm Phong cùng nhìn về phía cô.
Mặc Nhã đưa găng tay trắng chỉ vào cặp mắt kinh hoàng của người đàn ông kia, chậm rãi nói: "Nếu là đồng bọn, kế hoạch thất bại, hắn phải có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng con ngươi người đàn ông này trừng lớn như vậy, hiển nhiên là chuyện đột ngột xảy ra, không kịp năn nỉ, liền bị người dùng lưỡi dao cắt cổ, một đao trí mạng! !"
Hứa Mặc hơi nghiêng người, nhìn người đàn ông này ngã vào trong vũng máu, vết cắt trên cổ, máu tươi còn chưa khô, nhưng hắn nhìn chằm chằm vào vết máu đó, lập tức nói: "dường như đây là một cô gái ra tay!"
Mặc Nhã lập tức loại bỏ thợ trang điểm, chuyên gia trang phục, chỉ đạo mỹ thuật ở tầng thượng, bao gồm Trầm Ngọc Lộ, tổng cộng 13 người phụ nữ, cô lập tức nói: "Mười mấy người này đều có hiềm nghi, nhưng tôi có chút ngạc nhiên, lúc các người đi lên lầu chót, không phải đã kiểm tra mỗi người rồi sao?"
Hứa Mặc và Nhậm Phong cũng ngạc nhiên gật đầu nói: "Đúng vậy ————"
Đang lúc này, Hạo Vũ cũng đi lên tầng thượng, nói: "Dụng cụ dò xét thông qua phản ứng nhiệt năng và khúc xạ νũ кнí bằng kim loại để đạt tới hiệu quả cảnh báo, nhưng chúng ta kiểm tra vẫn còn để sót một điểm ———— Nếu có người cố ý đem lưỡi dao cất giấu trong cơ thể, chúng ta không kiểm tra ra được, bởi vì bên trong thân thể là nhiệt độ ————"
"Trong cơ thể! ?" Mặc Nhã lập tức nhìn Hạo Vũ nói: "Anh nói là miệng! ?"
Nhậm Phong nhướng mày, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo.
Xe đang lao ra phía trước ! !
Hàn Văn Hạo lập tức cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng nói: "Nói!"
Nhậm Phong trầm giọng báo cáo với Hàn Văn Hạo: "Một người phụ trách treo dây thép đã ૮ɦếƭ! Cổ bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt! Lúc ૮ɦếƭ con ngươi phóng đại, kinh hoàng khác thường, tôi nghi ngồ sau khi chuyện bị bại lộ, hắn bị Gi*t diệt khẩu hoặc bị chịu tội thay! !"
"Thủ đoạn duy nhất của bọn họ chính là lợi dụng người ૮ɦếƭ để Gi*t người! !" Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, ánh mắt chợt lóe, giận dữ, nói: "Người này chảy cùng dòng máu với tôi, cho nên mới tàn nhẫn như vậy! ! Cho rằng Gi*t người đi, tôi sẽ không làm gì được hắn? Dây thép đột nhiên đứt, tất nhiên trong quá trình kéo xảy ra chuyện, hoặc là nút thắt bên hông Hạ Tuyết bị đứt! ! Hoặc chính là người kéo dây thép tác quái! ! Tìm ra mấy người kia, cùng nhau thẩm vấn! ! Tốc độ phải mau! ! Không để cho người khác cản chân, giành trước!"
"Dạ!" Nhậm Phong lập tức đồng ý, Hứa Mặc cũng đã nghe hết điện thoại của một người khác, nhìn Nhậm Phong nói: "Ba nhân viên treo dây thép, trên đường về thì xe ô tô xảy ra tai nạn, nổ tung ૮ɦếƭ hết rồi ————"
Hàn Văn Hạo cầm điện thoại di động, nghe nói như thế, ánh mắt ngưng tụ, trên mặt hiện ra vẻ khát máu, kích thích co quắp, nói: "Tốt ———— Làm rất tốt ————"
One-king! ! !
Trác Bách Quân ngồi ở trước bàn làm việc, ánh mắt như ma quỷ, lại bình tĩnh nghe Trầm Ngọc Lộ báo cáo cho mình, hắn không lên tiếng!
Trầm Ngọc Lộ nắm điện thoại, ngồi trên giường bệnh, trên mặt cứng ngắc, không hề có chút tia máu, sâu kín nói: "Tôi ———— xem như tính sai một chút".
Trác Bách Quân không lên tiếng, chờ cô ta nói xong.
Ánh mắt Trầm Ngọc Lộ lóe sáng, xẹt qua một chút khó hiểu, nói: " xem như tính sai ———— Tôi không ngờ, Hàn Văn Hạo sẽ xem trọng một cô gái như vậy! Tôi vẫn cho rằng, nhiều lắm Hạ Tuyết chỉ là Dạ Thiên Thiên thứ hai, nhưng không nghĩ đến ———— Ở trong lòng Hàn Văn Hạo, Hạ Tuyết không giống như vậy ———— Nếu không, hắn không tốn nhiều công sức cứu cô ta một mạng ————"
Trác Bách Quân lại vô tình, nói: "Như vậy không phải tốt hơn sao? Chúng ta biết cô ta quan trọng hơn ————"
"Không! !" Trái tim Trầm Ngọc Lộ bị Ϧóþ chặt, đau đớn cô ta giận dữ, ở trước cửa sổ sát đất, nhìn cành cây Dương Thụ bị khô cằn ngoài cửa sổ, kích động nói: "Tôi vẫn cho rằng, Dạ Thiên Thiên mới là đối thủ lớn nhất của tôi! ! Hắn không thể yêu Hạ Tuyết! ! Không được! ! Hắn không thể yêu bất cứ ai! Hắn không yêu tôi, thì hắn cũng không thể yêu bất cứ kẻ nào! !"
"Bình tĩnh đi! !" Trác Bách Quân lạnh giọng nói: "Lần này cô trở lại là muốn báo thù, chứ không phải nói chuyện yêu đương! ! Hắn yêu người nào, không có quan hệ gì với cô! Mục đích cuối cùng của cô chính là muốn thanh trừ từng người đàn bà bên cạnh hắn! ! Lần này cô Gi*t Hạ Tuyết không thành, nhất định sẽ khiến cho hắn nghi ngờ, trước tiên cô nên bảo vệ tốt an nguy của bản thân mình thân đi!"
Trầm Ngọc Lộ cười lạnh, ngẩng mặt nói: "Có ai ———— Dám ᴆụng đến tôi? Tôi là Em gái nuôi của hoàng phi Nhật Bản! ! Bọn họ không có bất kỳ chứng cứ nào, chứng minh là tôi làm đấy! !"
Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, nếu muốn không có người biết, trừ phi đừng làm!
Trong một phòng bệnh khác! !
Hàn Văn Vũ ngồi bên giường bệnh của Hạ Tuyết, lấy lòng cười nói: "Thâи áι, cô đừng tức giận anh cả tôi! Con báo nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia, có đôi khi không hiểu phong tình! Hắn cho rằng cô đang nhảy dù !"
Hàn Văn Kiệt vẫn còn nghỉ thời gian kết hôn, mặc âu phục đơn giản, ngồi ở một đầu kia giường bệnh của Hạ Tuyết, im lặng cười khẽ.
"À?" Hạ Tuyết vẫn chưa tỉnh hồn, cả người run rẩy, đang đắp cái chăn dầy cộm, nặng nề, nhưng vẫn cảm thấy thân thể mình bồng bềnh giữa không trung, khi cô nghe Hàn Văn Vũ nói vậy, cả người “phịch” một tiếng, nhảy dựng ngồi dậy, rất không khách khí nhìn Hàn Văn Vũ, hét lên: "Ý của anh là ———— Chị đây rơi xuống từ 100 tầng lầu, chín cái mạng cũng không đủ ngã ૮ɦếƭ, hắn cho rằng tôi đang nhảy dù, cho nên cũng không thèm tới nhìn tôi một cái?"
"Ách ————" Hàn Văn Vũ nhướng mày, lập tức nhìn em trai cầu cứu, lại lấy lòng cười nói: "Lúc đó chắc chắn hắn bị mù! ! Cô tha thứ cho hắn, được không?"
Trong lòng của Hạ Tuyết có chút ủy khuất, cúi đầu không biết nói gì, chỉ cần nhớ tới vẻ mặt của Hàn Văn Hạo lúc rời khỏi, lòng không khỏi chua xót và khổ sở.
Hàn Văn Kiệt nhìn bộ dáng kia của cô, liền mỉm cười nói: "Hạ Tuyết ———— Anh trai tôi, bình thường suy nghĩ chuyện rất nhiều, làm rất nhiều việc, hắn luôn có lý do của mình ———— Thỉnh thoảng chăm sóc không chu đáo, cô tha thứ cho hắn đi ————"
"Dù có khó chịu thế nào đi nữa, dù có lý do gì đi nữa, lý do quan trọng đi nữa, không phải nên tới xem tôi trước sao? Tôi thiếu chút nữa ૮ɦếƭ rồi! ! Muốn tôi ૮ɦếƭ để cưới vợ nhỏ sao ?" Hạ Tuyết tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói.
"Suốt ngày nói vớ vẩn!" Tiếng của Daniel từ bên ngoài truyền tới.
Daniel mặc âu phục vàng nhạt, áo sơ mi kẻ sọc màu xanh dương, cổ áo mở ra, mặt vội vã và nghiêm túc đi tới, khi hắn đứng ở cửa, nhìn sắc mặt Hạ Tuyết tái nhợt, bị dọa sợ quá độ, cho nên tiều tụy không yên, tim của hắn đau nhói, vừa đi tới, vừa nói: "Đừng nói đến có ૮ɦếƭ có được không! Anh đã từng em đi qua Quỷ Môn Quan một lần, loại tâm tình này, đến nay anh vẫn chưa bình phục, anh đang họp, nghe nói em ngã xuống tầng lầu 100, anh sợ đến không nói được gì, em có biết mạng sống rất quý báo không ? Không thể nói đùa lung tung như vậy!"
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Daniel đau lòng ngồi ở bên giường, hai mắt che dấu tình cảm, lộ ra lo lắng và đau lòng, vươn tay, khẽ vuốt ve mặt của cô, nhìn kỹ gương mặt tiều tụy của cô, nhẹ nắm hai bàn tay bị băng bó của cô, dịu dàng hỏi: "Còn sợ không? Tay còn đau không ?"
Hạ Tuyết nhìn Daniel lo lắng như vậy, cô đau lòng nói: "Không có gì. . . . . . Chỉ là lúc rơi xuống, hoảng sợ. . . . . . Xin lỗi, để cho anh lo lắng. . . . . ."
Daniel không lên tiếng, đưa mắt nhìn cô chăm chú một lúc lâu, rốt cuộc ôm cô vào trong иgự¢, sâu kín nói: "Đứa ngốc, chỉ cần em không có việc gì, lo lắng như vậy, cũng là hạnh phúc. . . . . . Chỉ cần em thật tốt, anh làm bất cứ chuyện gì, cũng cam tâm tình nguyện. . . . . ."
Hạ Tuyết tựa vào trong иgự¢ Daniel, cảm thụ hơi ấm trong иgự¢ hắn, còn có tiếng tim đập mạnh mẽ, cô khẽ mỉm cười, ở trong thế giới của hắn, luôn có cảm giác rất an toàn và cảm giác hạnh phúc.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt im lặng nhìn Daniel ôm Hạ Tuyết trong иgự¢ thâm tình và tràn đầy yêu thương như vậy, Hạ Tuyết giống như cô vợ nhỏ, chú chim nhỏ, nép người vào trong иgự¢ hắn, giống như kiếp trước bọn họ chính là vợ chồng, thật ra trong lòng đau nhói, không khỏi nghĩ tới anh trai.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao Hàn Tổng Tài không tới xem một chút?" Daniel dùng thân phận, địa vị của người ngang hàng, ngẩng đầu nhìn hai anh em Hàn Văn Vũ, hỏi.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt ho nhẹ, đều có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Vừa nhắc tới Hàn Văn Hạo, trên mặt Hạ Tuyết như một đống thuốc nổ! !
Daniel ngạc nhiên nhìn anh em Hàn Văn Vũ, quay đầu lại nhìn Hạ Tuyết, có chút hiểu ra, cười một tiếng, cũng có chút ý tứ trêu chọc nhìn Hạ Tuyết nói: "Những lời vừa rồi, là nói Hàn Tổng Tài sao ? Cưới vợ nhỏ ? Em là vợ người ta sao?"
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, chuyện của mình và Hàn Văn Hạo, không cần phải nói, chắc chắn Daniel rất rõ ràng, bởi vì cô làm bất cứ chuyện gì, hắn giống như ở trong lòng của mình, vĩnh viễn bảo vệ và thương yêu.
Daniel nhớ tới lúc Hàn Văn Hạo cứu Hi Văn thì lộ ra nét mặt trầm trọng, hắn nhìn Hạ Tuyết chăm chú, mỉm cười nói: "Hãy yêu đi. . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Daniel, ngạc nhiên đáp lời: "À?"
Daniel nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, trong khoảng thời gian này, có lẽ cô gặp rất nhiều chuyện, cả người đều rất mệt mỏi, gương mặt của cô trắng bệch, một đôi mắt đẹp, tinh linh hoạt bát, thần thái phấn chấn, nhất là lúc giận và vô tội, cũng đáng yêu, đây là một đôi mắt có thần, giống như hai vì sao, mộng ão tuyệt đẹp còn đâu, hắn nhẹ nhàng vươn tay, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve trên khuôn mặt trơn mềm của cô, chuyển đề tài, nói: "Nếu tìm được hướng đi trong cuộc đời, thì cứ yêu đi. . . . . . Giống như lúc mới gặp em, dũng cảm yêu. . . . . . Hàn Tổng Tài . . . . . . đối với hắn, anh cũng có chút hiểu, một người cam nguyện gánh chịu tất cả, theo thời gian, thật ra sẽ rất mệt mỏi, lúc này, có lẽ hắn cần có người ở bên cạnh nhắc nhở hắn, thật ra cuộc sống đáng quý là thưởng thức và thương yêu lẫn nhau, cùng dựa vào nhau . . . . . . Không cần một mình gánh chịu tất cả. . . . . . Đem đau buồn và khổ sở, chia sẽ một chút cho người bên cạnh, thật ra yêu người, cũng là một loại tôn trọng và tin tưởng. . . . . ."
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhìn Daniel.
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt cùng nhìn hắn chằm chằm.
Daniel nhìn ánh mắt Hạ Tuyết đau lòng như vậy, hắn im lặng, cười khẽ, hai mắt lộ ra chút dịu dàng, lại đưa tay, vén nhẹ mấy sợi tóc trên trán cô, xúc động, nói: "Em nên biết, buông tay và thành toàn, thật ra có thể để cho người yêu hạnh phúc, đây mới là tình yêu lớn nhất của anh . . . . . . Loại thành toàn này, không chỉ thành toàn cho em, còn là thành toàn cho anh . . . . . . trong cuộc sống sau này, phải dũng cảm đi về phía trước, trong tương lai ở một nơi nào đó, anh chúc phúc cho em . . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết không khỏi ấm áp, hai mắt rưng rưng nhìn Daniel, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn cũng không để ý tới em, hắn không cần em nữa . . . . . ."
Daniel cười khẽ, nâng nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô, cúi đầu, cụng nhẹ lên trán cô, nói: "Đứa ngốc, phụ nữ hay nói, anh đi đi, nhưng thật ra là anh nhớ trở lại. Đàn ông có đôi khi, cũng sẽ như vậy . . . . . Thử đặt mình vào vị trí của hắn đi, sẽ hiểu hắn nhiều hơn . . . . . . thế giới của đàn ông là một ngọn núi lớn, nếu em muốn chinh phục nó, không phải đẩy nó, mà dấu chân dọc theo nó, từng bước, từng bước đạp nó đi lên, vượt qua tất cả, sau đó đi lên đỉnh núi, cùng hắn ngẩng đầu nhìn thế giới, tiếp nhận thử thách gian khổ . . . . . . Chỉ cần em nguyện ý cho ngọn núi lớn này một chút dịu dàng, cũng đã là một bức tranh phong cảnh tuyệt vời nhất rồi . . . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết khẽ động, hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn Daniel, nói ngay: "Có thật không? Hắn. . . . . . Vẫn yêu em sao? Thật sự vẫn yêu em sao?"
Daniel nhìn Hạ Tuyết, hai mắt bình tĩnh, nói: "Hắn đã từng. . . . . . ở một ngày cuối thu, hẹn anh đi thưởng thức trà! ! Một người như vậy, hạ thấp mình, cầu xin anh thành toàn tình yêu của các người. . . . . . Thật ra khi đó, anh đã bị tình yêu của hắn làm cho cảm động và kinh ngạc. . . . . . Anh nắm chặt hạnh phúc của em, không buông tay, thế nhưng hắn vẫn vượt qua, không lùi nửa bước, anh hiểu người đàn ông này, bởi vì yêu em mà tôn trọng người em yêu! ! Một người như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha tình yêu. . . . . . Bởi vì hắn yêu em, cho nên yêu tất cả mọi thứ xung quanh em. . . . . . Hãy dũng cảm một chút. . . . . . Đi về phía trước. . . . . ."
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, hai mắt nhanh chóng xoay vòng, trái tim tràn đầy tình cảm, cô nhấc chăn, tùy tiện nắm một cái áo khoác, mang dép, phát điên nắm chìa khóa xe xông ra ngoài ————
"Cô muốn đi đâu?" Hàn Văn Vũ vội gọi Hạ Tuyết!
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Tôi muốn đi tìm Hàn Văn Hạo! ! Tôi muốn làm kẹo mạch nha! Kề cận cái ૮ɦếƭ cũng không thả hắn! ! ૮ɦếƭ cũng không buông tay! ! Đánh ૮ɦếƭ không buông tay!"
"Cô muốn đi, cũng phải thay đồ chứ?" Hàn Văn Vũ nhìn cô cười nói! !
"Không muốn! ! Tôi tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, tôi muốn giành giật từng giây với hắn! Xem như đem hắn nấu, chiên, tôi cũng muốn cùng hắn ở chung một chỗ. . . . . ." Hạ Tuyết vừa nói xong, cũng đã chạy thật nhanh ra ngoài! !
Daniel nhìn cửa phòng trống không, đột nhiên cười khẽ.
Hàn Văn Kiệt rất quen thuộc đi đến trước cửa sổ sát đất, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết, mặc đồng phục bệnh nhân màu trắng, khoác áo khoác, mang dép, chạy qua rất nhiều cây Dương Thụ trụi lá, chạy dưới ánh mặt trời, mái tóc tung bay, hai mắt hắn đột nhiên ươn ướt, giống như trở lại sáu năm trước, cô gái tóc ngắn hào hứng, nhìn em trai, đứng trong tuyết bay, đứng dưới ánh mặt trời sáng rực, vui vẻ cười to, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, hàm răng trắng sáng, sạch sẽ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời cầu nguyện cuộc sống tốt đẹp. . . . . .
Một chiếc Lam Bác Kennedy ở trên đường chạy như bay, tốc độ 180 km/h thắng gấp trước cao ốc Hàn thị, vừa vặn nhìn thấy Tả An Na đang xách theo cặp công văn nhanh chóng đi ra, cô cười nhỏ, từ trong xe chạy đến, kêu to: "Tả An Na! ! Hàn Văn Hạo đâu? Hắn đi đâu rồi?"
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết mặc quần áo kỳ quái, đột nhiên cười khẽ, nói: "Hạ tiểu thư. . . . . . Cô làm sao thế? Tại sao mặc đồ như vậy. . . . . ."
"Hàn Văn Hạo ! ! Tôi muốn gặp hắn! ! Tôi muốn gặp hắn ngay! !" Hạ Tuyết vội vàng nhìn Tả An Na nhanh chóng nói!
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết, chậm rãi thu lại nụ cười, trong lòng có chút chua xót, nói: "Tổng Tài. . . . . . Hắn đi rồi . . . . . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc