Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 251

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Tôi không hoa mắt chứ? Thật là tốt không linh, xấu linh a ———" Isha ôm vai, hất bả vai Hạ Tuyết một cái, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: "Aiz, tôi càng hoài niệm Tổng Tài Toàn Cầu chúng ta———"
Hạ Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn Isha một cái, vẻ mặt như đống *** nhìn Hàn Văn Hạo vẫn cùng một người đàn ông có tác phong nhanh nhẹn nói gì đó, trong tay đang cầm ly R*ợ*u đỏ, bị mỹ nữ tóc vàng hấp dẫn bên cạnh tiếp lấy, sau đó cô ta đặt qua một bên, lấy một cây nĩa màu vàng, xăm một miếng táo nhỏ, lại đem *** của mình, dựa vào bên cạnh Hàn Văn Hạo, đưa miếng táo qua ———
Hàn Văn Hạo giơ tay lên, cùng Lưu đổng nói chuyện gì, đột nhiên buông lỏng cười một tiếng, khẽ luồn tay qua bên hông mỹ nữ tóc vàng ———
Con ngươi Hạ Tuyết khiếp sợ trừng to, tức giận đến lục phủ, ngũ tạng xoắn thành một cục, giận đến mạch máu đều muốn nổ tung, không nói tiếng nào, xoay người cùng Isha đi đến Lý Đạo diễn, nhân viên tổ diễn kịch, nhìn thấy bọn Hàn Văn Vũ cũng đã ở nơi này ầm ĩ, thấy Hạ Tuyết, mọi người cùng đứng dậy, sau đó Văn Vũ kéo chặt bả vai Hạ Tuyết ngồi xuống, chỉ vào mỹ nữ Russia trong sàn nhảy, nói: "Trời ạ! Cô gái đó thật sự rất xinh đẹp! Cô nói xem ——— Các cô gái Trung quốc chúng ta có chút kém hơn so với cô gái ngoại quốc, không đủ đầy đặn và nhiệt tình, quá kín kẽ ———"
Hạ Tuyết nghe xong lời này, lục phủ ngũ tạng lại vỡ tung, hai anh em bọn họ quả nhiên là cùng một mẹ sinh ra, cô tức giận, oán hận quay đầu lại, ở khoảng cách thật gần nhìn Hàn Văn Vũ nói: "Đúng vậy! ! Cô gái ngoại quốc tốt hơn cô gái Trung quốc, họ nhiệt tình không bị cản trở, đàn ông ngoại quốc cũng đẹp hơn so đàn ông Trung quốc, vóc người của bọn họ hiên ngang, nhiệt tình hào phóng, không giống đàn ông Trung Quốc, hẹp hòi, ghê tởm, gạt người, hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ! !"
Hàn Văn Vũ quay đầu sang, vô tội nhìn đôi mắt to tức giận của Hạ Tuyết, lúc nhìn người, muốn đem người nọ giết đi, hắn không biết mình ***ng phải họng S***g của người ta, không hiểu ra sao, chỉ đành miễn cưỡng cười một tiếng, nói: "Này ——— Có chuyện gì xảy ra? Cô làm sao vậy? Dì cả tới nên tâm tình không tốt sao!"
"Ông chú của anh tới đó ! !" Cô không nói nữa, giơ ly R*ợ*u đỏ trước mặt, nuốt hết vào bụng, lại hung dữ nhìn về phía Hàn Văn Hạo, dường như hắn vẫn nói chuyện gì quan trọng vậy, cùng Lưu đổng tiếp tục tán gẫu, cô gái Thụy Điển dựa bên cạnh Hàn Văn Hạo, sử dụng ánh mắt rất mê người nhìn hắn, lâu lâu cùng người khác chào hỏi thì cũng lộ ra thần thái đắc ý, giống như mình ở bên cạnh một người đàn ông như vậy, không biết có bao nhiêu đắc ý!
Hạ Tuyết cảm giác tim của mình cũng đau, cúi đầu vươn tay vỗ ***!
"Cô đang nhìn cái gì?" Hàn Văn Vũ ngạc nhiên quay đầu, cư nhiên nhìn thấy vị trí VIP cao cấp nhất đối diện sàn nhảy, anh trai của mình đang ngồi, bên cạnh hắn có một mỹ nữ tóc vàng, Oh my God! Hắn lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nhanh chóng nói: "Đây chỉ là một loại phương thức xã giao của đàn ông, cũng là một loại thủ đoạn xã giao ! Anh trai tôi, hắn ——— Tuyệt đối ———"
"Giữ mình trong sach à?" Hạ Tuyết không khách khí nhìn Hàn Văn Vũ, giúp hắn nói tiếp!
"Ách ———" Hàn Văn Vũ không dám lên tiếng, bởi vì anh trai đã từng yêu cầu phụ nữ hầu hạ, hơn nữa cô gái được yêu cầu, phải kiểm tra nghiêm ngặt, phải là tấm thân xử nữ, tắm bọt hoa hồng, giữ lại mùi thơm cơ thể ——— Cho nên khắp thành phố vẫn luôn nói về hắn giống như một ông vua trong truyền thuyết thần bí.
Hạ Tuyết cắn chặt răng, hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Văn Hạo, rốt cuộc đã nói chuyện phiếm xong với Lưu đổng, hai người cùng nhau nâng ly uống, rốt cuộc hắn hơi xoay người, vừa vặn nhìn thấy mỹ nữ tóc vàng kề bên, vẻ mặt mập mờ nhìn mình, hắn liền cúi đầu nhìn cô một cái, đuôi mắt lộ ra chút ý cười, Hạ Tuyết nổ phổi, tức giận đến cả người đổ mồ hôi!
"Có muốn ——— Tôi đi sang chào hỏi anh trai một tiếng hay không?" Hàn Văn Vũ cảm thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng muốn vì anh trai suy nghĩ.
"Chào hỏi gì?" Hạ Tuyết lập tức xoay người, nhìn Hàn Văn Vũ tức điên nói: "Nhắc nhở hắn tối nay về nhà ăn cơm sao! ? Tôi còn tưởng rằng hắn có công việc quan trọng, cho nên thông cảm hắn không để ý tôi! Hắn lại ———"
"Vị kia không phải Hàn Tổng Tài sao?" Trên ghế sa lon bên cạnh, hai người khách ngồi nhìn Hàn Văn Hạo trò chuyện ở đầu kia, mỉm cười nói: "Thật hâm mộ a, lần này một nhóm cô gái tiếp R*ợ*u, ai cũng là báu vật, Lưu đổng đem người đẹp nhất đưa cho Hàn Văn Hạo, nghe nói tối nay ba người cùng nhau hầu hạ người đàn ông kia! Aiz, chỉ có Hàn Văn Hạo mới đủ tư các hưởng thụ a ———"
Thần trí Hạ Tuyết mơ hồ, nhìn cô gái Russia phía trước đang múa may thân thể, bộ *** đầy đặn, eo thon, ánh mắt của cô càng lúc càng híp lại thành một đường.
"Đều là giả mà! Cô nghe được đều là giả! Tôi đi chào hỏi anh trai!" Hàn Văn Vũ lập tức lo lắng đứng lên! !
"Không cần anh đi! ! Hắn cũng nói không cần tôi nữa! Còn đi tự tìm mất mặt làm gì?" Hạ Tuyết tức giận đến cả người phát run, kéo Hàn Văn Vũ về, cũng đã nhìn thấy sân khấu tối sầm lại, “Hồ thiên nga” đã biểu diễn xong, bây giờ là lúc khách quý tự do giải trí, bình thường có khách quý tiến lên khảy một bài đàn, hoặc có người biểu diễn một ca khúc cho người yêu, bên tổ diễn kịch Lý Đạo diễn có hai nữ diễn viên, Tô Tô đột nhiên để quả táo xuống, giống như đang lấy lòng nói với đạo diễn: "Đạo diễn! ! Tôi biểu diễn một ca khúc cho ngài được chứ?"
"Tốt ———" Mọi người cùng nhau vỗ tay hoan nghênh ———
"Chậm đã!" Hạ Tuyết lạnh lùng ngồi trên ghế sa lon, ôm vai ngăn cản!
Tô Tô và mọi người ngạc nhiên nhìn Hạ Tuyết.
"Để tôi hát tặng một bài đi!" Hạ Tuyết đột nhiên lạnh lùng nhướng mày, khiêu khích nói.
Ánh đèn toàn trường tối sầm lại, tất cả đều yên lặng, chợt có mấy nam sĩ khách quý nói nhỏ với nhau, Hàn Văn Hạo nhớ đến tình hình khởi công dự án khách sạn thế giới, muốn nói một chút vấn đề chi tiết với Lưu đổng, lại nghe bên cạnh có người mỉm cười nói: "Ơ? Nghe nói một chút nữa ảnh hậu Hạ Tuyết biểu diễn, tặng cho tổ diễn kịch ——— Đây không phải là người mà Hàn Tổng Tài đã từng yêu sao ?"
Hàn Văn Hạo sững sờ, đang cầm ly R*ợ*u đỏ, quay đầu nhìn về phía sàn nhảy, bóng người uyển chuyển đứng trong bóng tối, theo ánh đèn chợt lóe, phong hoa tuyệt đẹp đứng trong cánh hoa hồng bay bay giữa sàn nhảy, thậm chí cả sân khấu tràn ngập những cánh hoa nhỏ chập chờn bay bay, một điệu nhạc nhẹ nhàng từ phía sau sân khấu vang lên, toàn trường cùng nhìn Hạ Tuyết, cũng không khỏi cười vui.
Tổ diễn kịch xôn xao vỗ tay!
Hạ Tuyết theo tiếng nhạc, hai tay vịn Microphone đứng, có chút phong tình mở miệng biểu diễn : "Tình yêu ——— cũng chỉ là một trò chơi phổ biến, tuyệt không ly kỳ, đàn ông cũng chỉ là một món đồ tiêu khiển ? Có gì đặc biệt hơn người đâu ?"
Hàn Văn Hạo đang cầm ly R*ợ*u đỏ, sắc mặt tối tăm nhìn Hạ Tuyết giống như cô gái xinh đẹp dậy thì thập niên 70, phong tình quyến rũ, hai tay vịn Microphone, bài hát này cất lên thì chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều vũ công mặc sườn xám màu đỏ, cầm quạt lông đứng ở sau lưng Hạ Tuyết, múa phất phới, lâu lâu còn nhẹ phe phẩy cây quạt, nhìn người tổ diễn kịch, đôi mắt lúng luyến quyến rũ!
Hàn Văn Vũ và mọi người cùng nhao nhao vỗ tay!
Hàn Văn Hạo tức giận nhìn chằm chằm em trai, tên này ăn cây táo, rào cây sung!
Hạ Tuyết nhập tâm thật sâu, là người đối với âm nhạc có sức cuốn hút cực mạnh, ngay sau đó cô quyến rũ động lòng người, cười một tiếng, giơ tay lên, trong tay đã xuất hiện một cây quạt lông, mở quạt ra, theo tiếng nhạc trên sân khấu, thân thể tiêu hồn, từng bước, từng bước, đi tới Hàn Văn Hạo, gắt gao nhìn vào hai tròng mắt giống như con báo nhỏ của hắn, vừa hát: "Cái gì gọi là tình? Cái gì gọi là ý? Còn không phải người ta lừa gạt mình? Cái gì gọi là si? Cái gì mê? Nhất định là nam hay nữ đang diễn trò! ! Là đàn ông tôi đều yêu thích, mặc kệ nghèo nàn, giàu có hay cao thấp, là đàn ông tôi đều vứt bỏ, không sợ anh hấp dẫn ————"
Hạ Tuyết vừa hát xong một đoạn, đột nhiên cứng rắn đẩy mỹ nữ tóc vàng bên cạnh Hàn Văn Hạo ra, đột nhiên ngồi vào bên cạnh Hàn Văn Hạo, dựa vào trong *** của hắn, cầm quạt lông xinh đẹp, nhẹ nhàng phe phẩy, đôi mắt đẹp lấp lánh, ánh mắt rất mập mờ nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, mặt lạnh lùng cúi đầu, mặc cho cô tựa vào bên cạnh.
Bên cạnh các vị lão tổng, biết quan hệ của Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết, rất hứng thú nhìn đôi "Vợ chồng" này trước mặt, càng cảm thấy phải Hạ Tuyết thật sự xinh đẹp, quyến rũ, tiếng hát càng động lòng người!
Hạ Tuyết theo điệu nhạc, lập tức đứng lên, phe phẩy cây quạt, khẽ vặn vẹo bên hông, đong đưa cái ௱ô** tròn, quay trở lại Microphone trước mặt, duyên dáng, ngọt ngào hát: "Tình yêu ——— cũng chỉ là một trò chơi phổ biến, tuyệt không ly kỳ, đàn ông cũng chỉ là một món đồ tiêu khiển ? Có gì đặc biệt hơn người đâu?" LANOUR———— Cái gì gọi là tình, cái gì gọi là tính, còn không phải là mọi người mình lừa gạt mình, cái dạng gì gọi si, cái gì gọi là mê, quả thực là nam hay nữ vậy đang diễn trò, nếu anh muốn yêu tôi, anh tự mình tìm xúi quẩy, nếu tôi muốn yêu anh, anh sẽ ૮ɦếƭ trong tay tôi ————"
Âm nhạc trong nháy mắt dừng lại!
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay rộn rã, ánh đèn màu hồng tắt xuống, ánh đèn màu xanh dương sáng lên, Hạ Tuyết đứng dưới ánh đèn, nụ cười tươi đẹp động lòng người sáng lên, giống như cô gái phong tình lúc nảy, đã ẩn nấp vào trong xương cốt của cô, Hàn Văn Hạo giống như chỉ nhàn nhạt nhìn cô, cặp mắt của con báo nhỏ giống như dã thú che giấu đốm lửa trong con ngươi.
"Hàn Tổng Tài ———— Tôi không hiểu lúc trước tại sao ngài muốn bỏ một giai nhân tuyệt vời như vậy! Trong mắt của tôi, cô ấy thật sự động lòng người a!" Lưu đổng không đành lòng, cảm thán mỉm cười.
Nhưng Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ một tiếng.
Sau khi Hạ Tuyết hát xong, cũng không trở về tổ diễn kịch, mà đi về phía Hàn Văn Hạo, lại mềm mại ngồi xuống bên cạnh hắn, bàn tay thon trắng như tuyết khẽ đặt trên *** Hàn Văn Hạo, hơi chu đôi môi nói: "Hàn Tổng Tài ———— Mời tôi uống ly R*ợ*u được chứ ?"
Hàn Văn Hạo im lặng không lên tiếng một lúc, nhưng vẫn ở trước mặt bao người, tự mình cầm ly R*ợ*u đỏ, đưa tới trước mặt cô, nhìn trong ánh mắt cô xẹt qua hai đốm hỏa, biết cô không vui, nén tiếng thở, đem ly R*ợ*u đưa tới bờ môi cô, Hạ Tuyết tiếp xúc mép ly lạnh băng, nâng mí mắt nhìn hắn!
Hàn Văn Hạo vẫn bình tĩnh nhìn cô.
Hạ Tuyết thầm hừ một tiếng, tự mình cầm lấy ly R*ợ*u, uống một hơi cạn sạch, Ng'n t lại nhẹ nhàng buông lỏng, cái ly kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cô lạnh lùng nhìn hắn nói: "Chúc Hàn Tổng Tài có một đêm thật đặc sắc ———"
Hàn Văn Hạo chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
Hạ Tuyết khôi phục lại tư thái nữ hoàng, nhìn mọi người ưu nhã cười một tiếng, sau đó lạnh lùng đứng lên, nện bước giày cao gót trở lại tổ diễn kịch, ngồi xuống, mặt lạnh không nói lời nào.
"Hàn Tổng Tài ————" Lưu đổng mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Xem ra giai nhân của ngài tức giận rồi, tối nay tôi thật sự là thất lễ, làm điều thừa thải rồi, vừa nhìn Hàn Tổng Tài đối với giai nhân sủng ái có thừa ———— Về sau chúng tôi vẫn phải lưu ý một chút, không thể đưa uyên ương hồ điệp bên cạnh ngài rồi ————"
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ một tiếng, hơi quay mặt nhìn về phía cô gái Thụy Điển bên cạnh, cô ta sửng sốt, im lặng rời đi, hắn lại nhìn về phía Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết đang cầm ly R*ợ*u đỏ cùng Hàn Văn Vũ vừa nói vừa cười, rồi nâng ly mời R*ợ*u đạo diễn, giống như không có chuyện gì xảy ra, Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa lạnh lùng hớp một ngụm R*ợ*u đỏ, vừa chuẩn bị xã giao bàn kế hoạch hợp tác, nhưng tạm thời gát lại tất cả, tinh thần tập trung chú ý nhìn cô gái này, một ly, lại một ly mời R*ợ*u mọi người, hắn không lên tiếng, vẫn nhìn cô, vẫn *** nhẹ R*ợ*u đỏ.
Tối nay, tiết mục rất đặc sắc, cuối cùng mọi người đều vô cùng tận hứng chơi đùa xong, thật không ngờ, đám người tổ diễn kịch, Hàn Văn Hạo và các lão tổng cùng xuất hiện tại đại sảnh khách sạn, nhìn từng chiếc xe nổi tiếng, dừng ở trước khách sạn, Hàn Văn Hạo làm thủ lĩnh khách quý, cùng mọi người nói lời từ biệt, chuẩn bị muốn lên chiếc Rolls-Royce, nhưng vẫn đứng bên cạnh cửa xe, hơi nghiêng người, nhìn Hạ Tuyết và Isha, hai người vừa nói, vừa cười đi về phía chiếc xe BMW, Tả An Na im lặng chờ bên ngoài, phát hiện Hạ Tuyết cũng ở khách sạn, có chút kinh hoảng, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Tổng Tài ———— Anh có muốn đưa Hạ tiểu thư về hay không ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nhìn Hạ Tuyết.
Tả An Na hiểu, lập tức muốn đi tới, cũng đã nghe Hàn Văn Vũ tối nay giống như cắn thuốc lắc, H**g phấn vô cùng, có chút say nói: "! Chúng ta uống tiếp! ! Hát Karaoke, chúc mừng chúng ta trở thành chiến hữu! ! Hạ Tuyết! ! Lên xe của tôi, chúng ta cùng đi! !"
Hạ Tuyết biết có một người đang ở xa xa nhìn cô, cô giận dỗi cười nói: "Tốt"
"Đừng nổi điên! !" Isha lập tức kéo cánh tay Hạ Tuyết, cúi đầu kêu nhỏ: "Có chuyện gì, các người đóng kín cửa dạy bảo nhau! Bây giờ, cô phải về nhà! Chắc chắn hắn đang đợi cô!"
"Ai muốn hắn chờ! ! Tốt nhất là hắn đổi mật mã! !" Hạ Tuyết lập tức mặt lạnh cùng Hàn Văn Vũ lên xe!
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, nhưng cũng không ngăn lại, tự mình lên xe, phân phó: "Lái xe ————"
"Vâng ————"
Hai chiếc xe theo hai hường ngược nhau chạy đi!
Cao ốc 100 tầng! Mật mã bốn số 0 ở cao ốc 100 tầng, đoán chừng ăn trộm cũng sẽ không nhập vào mật mã não tàn như vậy! Cho nên Hàn Văn Hạo thuận lợi sau khi về đến nhà, nhìn căn phòng vắng ngắt, hắn trầm mặc thở dốc một hơi, nới lỏng cúc áo âu phục, *** khoác, đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sa lon, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút chuyện, lại chậm rãi mở mắt, nhìn đồng hồ trên tường, đã 12 giờ ——— 12 giờ ——— 12 giờ ———
Theo dõi page để cập nhật truyện hay