Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 216

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Một phòng tập yoga nhiệt độ.
Một cô gái, chân trần đi tới, trong tay xách theo giỏ trúc trống không, nhẹ nhàng kéo gỗ cửa sau lưng, chỉ nghe từ trong khe hở bay ra bài nhạc tập yoga Ấn Độ, du dương bên trong, âm thanh nghe có chút quỷ dị.
Trầm Ngọc Lộ mặc đồng phục tập yoga màu đen, ngồi ở giữa cánh hoa đủ màu sắc bay bay bên trong phòng tập yoga, xếp bằng thiền định. . . . . . Chỉ thấy đầu cô ta hơi ngửa lên, trên mặt tràn đầy giọt mồ hôi vừa mới tập xong yoga, nhẹ nhàng hít thở, hai tay đặt trên đầu gối, toàn thân buông lỏng, giống như tư tưởng đã thanh tĩnh, nhớ lại một chút hình ảnh liên quan đã qua, cô ta nằm trên giường, mặc cho đàn ông xa lạ xoa nắn, tiến vào.
Hai tròng mắt của cô ta đột nhiên chớp động, lông mi rung động rất nhẹ.
Có người nhẹ nhàng kéo cửa gỗ.
Một cô gái mặc ki-mô-nô màu xanh lá cây, cẩn thận đi vào, hai tay nhẹ nhàng kéo cửa đóng lại, nửa quỳ gối trước mặt của Trầm Ngọc Lộ, nhỏ giọng nói: "Đã đem hình đưa đến phòng bệnh Tần Thư Lôi rồi. . . . . .
Trầm Ngọc Lộ vẫn ở trong thiền định, nhưng có một tư tưởng, nhẹ rơi vào trong thân thể của cô ta, làm cho cô ta chậm rãi mở mắt phượng ra, nhìn chằm chằm vào một bức tranh thiếu nữ phía trước, chẳng qua là thiếu nữ xích lỏa khoác một tấm lụa mỏng nằm tránh trên ghế, đầu ngửa ra sau, hai chân hơi cuốn lên, trên ɠιữα đùι có một con bò cạp, dáng vẻ muốn bò vào bên trong, dường như thiếu nữ đang sợ, kinh hãi, kích thích, mong đợi.
Trầm Ngọc Lộ vừa nhìn bức họa này, cảm giác trong thân thể của mình đột nhiên chảy ra dòng nước ấm, làm cho cô talập tức nằm xuống giữa những cánh hoa, cô ta yêu thích mùi hoa, yêu rất nhiều mùi hoa, khóe miệng cô ta cong lên, mỉm cười nói: "Trò chơi đã bắt đầu rồi. . . . . .
Cô gái mặc Ki-mô-nô cũng mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp: "Những tấm hình này, muốn truyền thông phát ra không ?
"Chúng ta không cần lặp lại trò chơi. . . . . ." Trầm Ngọc Lộ cười khẽ.
"Vậy bữa tiệc tối nay. . . . . ." Cô gái mặc ki-mô-nô nhìn Trầm Ngọc Lộ, hỏi thăm ý tứ.
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười một tiếng, nói: "Bữa tiệc tối nay, nhất định sẽ rất đặc sắc. . . . . . Có người muốn tìm kiếm đáp án!
***
Hàn Văn Hạo vừa nói chuyện với em trai xong, chậm rãi đi tới phòng bệnh của Tần Thư Lôi, nhưng tay phải vừa mới chạm cửa, đã nghe một tiếng "xoảng", hắn ánh mắt hắn đông lại, lập tức đẩy cửa đi vào, đã thấy Tần Thư Lôi mặc áo len cao cổ màu tím thanh nhã, váy dài, đứng trước cửa sổ sát đất, dường như đang muốn trang điểm, nhưng vì tay mềm nhũn, chiếc gương rơi xuống sàn.
"Em đang làm gì thế?" Hàn Văn Hạo ngạc nhiên nhìn Tần Thư Lôi, hỏi.
Tần Thư Lôi lập tức quay đầu lại, hai mắt thoáng qua một chút buồn bã nhìn Hàn Văn Hạo, người đàn ông này vẫn khí thế nghiêm nghị đứng đó, không cho phép kháng cự, không cho phép phản bác, hai tròng mắt phát ra ánh sáng kiên định, hình ảnh trong hình chợt lóe lên, hai tròng mắt cô xốc xếch, lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo có chút ngạc nhiên nhìn Tần Thư Lôi.
Thân thể Tần Thư Lôi vẫn có chút suy yếu, nhưng vì mềm mại, mà dáng vẻ quyến rũ bước đi trên đôi giày cao gót màu vàng đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, ánh mắt dịu dàng có chút biến hóa nhìn Hàn Văn Hạo, sâu kín nói: "Hôm nay là tiệc mừng thọ của Lãnh phu nhân, em là thập đại danh viện, được mời tham dự . . . . . . Anh cũng nhận được lời mời chứ? Lãnh Tổng Tài và anh là đồng bạn hợp tác trên thương trường. . . . . ."
"Ừ" Hàn Văn Hạo tùy tiện đáp lời, nhìn Tần Thư Lôi mặc đồ, có chút lo lắng nói: "Thân thể em như vậy có thể đi được không?"
"Em có thể đi được" Tần Thư Lôi sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo, vì cô cao gần 1,7 mét, mang giày cao gót, vóc người uyển chuyển, phối hợp chiều cao ấn tượng, đứng chung một chỗ với Hàn Văn Hạo rất xứng đôi, cô sâu kín đưa hai tay, đặt nhẹ trên иgự¢ Hàn Văn Hạo, nhìn hắn mỉm cười nói: "Anh để cho em tham dự đi, gần đây vì chuẩn bị chuyện hôn lễ, hiếm khi tham gia các bữa tiệc, bữa tiệc này cũng không thiếu bạn bè của em, em không muốn bọn họ nghị luận ầm ĩ với em, anh là chồng chưa cưới của em, anh là sự kiêu ngạo của em, em là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới, tất cả cô gái khác, nhìn đến em cũng phải ngẩng đầu . . . . . ."
"Thư Lôi!" Hàn Văn Hạo nhìn ra không ổn, gọi cô.
Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên làm nũng, cười khẽ, mặt tựa vào bờ vai của hắn, dịu dàng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Dường như em biết, em sắp gả cho anh, em vui sướng phát điên rồi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ đứng tại chỗ.
Tần Thư Lôi lập tức ngẩng đầu lên, tình tứ chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười giống như lúc mới gặp mặt, nở nụ cười quyến rũ, kêu nhỏ: "Hôn em đi. . . . . . Văn Hạo. . . . . . Hôn em đi. . . . . ."
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nhấp nháy, nhìn cô.
Tần Thư Lôi chăm chú nhìn vào ánh mắt của hắn, đột nhiên có chút ủy khuất nói: "Có phải em không đẹp hay không? Cho nên anh không muốn hôn em nữa ? Hay bởi vì. . . . . Em mất đi đứa bé, anh trách em ? Một cái hôn, cũng không nguyện ý cho em sao ?"
"Đừng nói mê sảng. . . . . ." Hàn Văn Hạo sững sờ, mở hai mắt, nhìn Tần Thư Lôi đã sáp đến, hôn lên môi của mình, đầu lưỡi nhẹ nhàng ở ngoài môi xẹt qua, hắn nhướng mày, hai tay nắm cánh tay Tần Thư Lôi, đẩy nhẹ thân thể của cô ra, nhìn cô, nghiêm túc, nói: "Bây giờ anh chỉ hy vọng thân thể của em có thể mau sớm khôi phục, bữa tiệc tối nay, anh không cho em tham gia, thân thể của em còn chưa khỏe mạnh . . . . . ."
"Không! Em muốn tham gia. . . . ." Tần Thư Lôi đột nhiên cố chấp nhìn hắn nói!
*****
Lam Anh ngồi trong xe, cầm tay lái, dừng xe ngoài cửa phòng tổng thống, nhìn lão già Hàn Trung Trí, trong tay xách theo một đống lớn món đồ chơi, đứng ngoài cửa, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không dám vào đi, bà đột nhiên cười đắc ý, chắc lưỡi chậc, chậc, chậc, lắc đầu nói: "Hàn Trung Trí ơi, Hàn Trung Trí, ông cũng có hôm nay. . . . . . ông trời thật có mắt!"
Bà nói xong, đạp chân ga, láy xe chạy tới phía trước.
Hàn Trung Trí nghe tiếng xe hơi, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Lam Anh vẻ mặt hả hê, mặc áo đầm màu xanh dương, bước xuống xe, giả vờ như không nhìn thấy ông ta nhấn chuông cửa, xem ông ta như không khí, muốn lướt qua bên người !
"Đứng lại!" Hàn Trung Trí đột nhiên gọi Lam Anh lại !
Lam Anh lập tức quay đầu, nhìn Hàn Trung Trí, kỳ quái hỏi: "Ông là ai vậy? Ông gọi ai vậy?"
"Nói bà đó ! Điếc sao ?" Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh nói thẳng.
"Ôi chao! Ông gọi tôi sao! ? Tại sao tôi không nghe được vậy? Tôi là Đệ Nhất Phu Nhân nước Pháp, ông là cái thứ gì ? Không phải vì có mấy tiền dơ bẩn sao? Ông ૮ɦếƭ, có thể mang theo xuống địa ngục sao ?" Lam Anh đột nhiên nhìn Hàn Trung Trí không khách khí nói.
"Bà. . . . . ." Hàn Trung Trí tức giận đến sắc mặt trắng bệch, chỉ vào Lam Anh nói: "Từ trước đến giờ, tính khí của bà vẫn như thế! ! Bà không trông nom tốt ình, cũng không trông nom con dâu của bà cho tốt!"
"Tại sao không nói ông dạy dỗ con trai mình không tốt, để cho con trai ông tới trêu chọc con dâu tôi?" Lam Anh đứng ở cửa, nhìn chòng chọc Hàn Trung Trí, không khách khí nói! !
"Con mắt nào của bà nhìn thấy con trai tôi trêu chọc con dâu của bà" Hàn Trung Trí không khách khí nhìn Lam Anh hỏi!
"Ánh mắt của ông bị mù, mới nhìn thấy con cô dâu tôi trêu chọc con trai ông!" Lam Anh không khách khí đáp trả!
"Tôi thật sự không hiểu, bộ dáng của bà như vậy, làm sao có thể làm Đệ Nhất Phu Nhân!" Hàn Trung Trí tức giận đến sắc mặt xám ngắt, nhìn Lam Anh nói!
"Ơ, ông xem lại bản thân của mình đi! Sáng nay tôi đã nghe nói, tối hôm qua ông và bà vợ ông chia phòng ngủ, ông vui vẻ sao? ông cao hứng sao? ngay cả làm một người chồng, ông cũng làm không được, còn dám tới dạy dỗ tôi làm sao làm Đệ Nhất Phu Nhân, ông có xấu xa hay không ?" Lam Anh không khách khí mắng chửi ông ta.
"Chuyện nhà tôi, không cần bà lắm mồm!" Hàn Trung Trí chỉ vào Lam Anh, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nói
"Tôi mới không thèm quản chuyện trong nhà của ông đấy ? Nhưng ông tới nhà tôi làm gì?" Lam Anh đột nhiên cười khẽ, nhìn Hàn Trung Trí.
"Tôi tới thăm cháu gái của tôi! !" Hàn Trung Trí lập tức nói.
"Cháu gái của ông bây giờ không rãnh! Con bé cùng ông nội nó đi thăm viếng rồi ! ! Ông không có việc gì thì đừng thường xuyên đến chơi! !" Lam Anh đẩy cửa ra, sải bước đi vào, “phịch” một tiếng, đóng cửa lại!
"Bà. . . . . ." Hàn Trung Trí bị không cho vào cửa, tức giận đến cả người run rẩy nói: "Tôi cho bà biết, Lam Anh, bà không thể, bà cũng không có quyền ngăn cản tôi tới gặp cháu gái của tôi! !
Ông ta vừa nói xong, lập tức xoay người, lại vừa lúc nhìn thấy Hạ Tuyết đứng ở ngoài hoa viên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn mình, ông ta vừa nhìn thấy Hạ Tuyết, toàn thân bốc lửa, nện bước đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, tức giận trừng mắt nhìn cô, nói: "Tôi cho cô biết, tôi còn có một lý do để chán ghét cô, tôi chưa nói với cô!
Sắc mặt của Hạ Tuyết trắng bệch, cả người mệt mỏi muốn chơi vơi, nhìn Hàn Trung Trí, không nói nên lời.
Hàn Trung Trí nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, vẻ mặt giận dữ nhìn cô nói: "Bởi vì cô rất giống Lam Anh! ! Cô và bà ta cùng một loại người! ! Là phụ nữ ghê tởm ! Tự cho là thông minh, rất giỏi, cầm một chút xíu tử, đã cảm thấy có thể chiến thắng khắp thiên hạ! ! Tôi sẽ không chấp nhận cô là con dâu của tôi, tuyệt đối không! ! Cô ૮ɦếƭ tâm đi! ! Nếu cô dám cùng Văn Hạo ở chung một chỗ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! ! Cô sẽ phá hủy cả đời của hắn! ! Bao gồm sự nghiệp của hắn và người thành ra hắn! Đây là tình yêu của các người sao! ! Hừ!"
Ông ta nói xong, lập tức xoay người rời đi.
"Bác trai. . . . . ." Hạ Tuyết đột nhiên sâu kín xoay người gọi ông ta.
Hàn Trung Trí dừng trên sân cỏ, cũng không xoay người.
Hạ Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Trung Trí, đột nhiên trong lòng đau xót, hỏi: "Bác còn lý do khác để chán ghét cháu hay không. . . . . . "
Sắc mặt của Hàn Trung Trí miễn cưỡng, nhưng cũng không lên tiếng.
Hạ Tuyết mệt mỏi nhìn Hàn Trung Trí, nói: "Nói ra một chút lý do khác. . . . . . Có thể thuyết phục cháu rời khỏi Văn Hạo. . . . . . Lý do khác. . . . . ."
Hàn Trung Trí đột nhiên không nói lời nào.
Hạ Tuyết nhìn bóng lưng Hàn Trung Trí, hai mắt đột nhiên ửng đỏ, giống như ông ta là trưởng bối của mình, không hận ông ta, chỉ muốn xin chỉ bảo : "Cháu yêu con trai của bác, cháu rất yêu con trai của bác, nhưng bác không cho phép cháu yêu hắn, có thể nói ra lý do khác hay không ?"
Hàn Trung Trí lập tức xoay người, nhìn Hạ Tuyết, cười lạnh nói: "Cô còn muốn ở cùng với hắn ? Cô có nghĩ tới, nếu cô ở cùng với hắn, Toàn Cầu và Hàn thị thật sẽ bị phá hủy hay không! ! Cô là cô gái xui xẻo! Cô không cảm thấy, từ khi cô bắt đầu xuất hiện đến bây giờ, cô làm đảo loạn cuộc sống bao nhiêu người ? Cô muốn phản bội Daniel, cùng con trai của tôi ở chung một chỗ, phá hủy Thư Lôi, hủy diệt công ty hai trăm năm . . . . . Đến bây giờ, cô còn dám nói yêu ? Còn có tư cách nói yêu ? Nếu cô không muốn yêu Daniel, sáu năm trước cô không nên đi cùng hắn! ! Sau 6 năm cùng với hắn, cô lại còn cùng con trai tôi quấn chung một chỗ? Cô có liêm sỉ hay không? Trong lòng cô có xấu hổ hay không?"
Hạ Tuyết sâu kín nhìn ông ta, nước mắt lăn xuống, nói: "Phải. . . . . . hiện tại cháu ngoại trừ dám nói yêu, cái gì cháu cũng không thể làm. . . . . . Cho nên cháu muốn hỏi bác. . . . . ."
Hàn Trung Trí đột nhiên sửng sốt nhìn Hạ Tuyết.
"Cháu đột nhiên rất nhớ cha mẹ của cháu. . . . . ." Hạ Tuyết quay đầu, nhìn về phía rào chắn biển thật dài ở đầu kia khách sạn, nghe mặt biển mênh ௱ôЛƓ mãnh liệt vô cùng, cô đón gió, để gió thổi phất vào người mình, nói tiếp: "Cháu muốn hỏi bọn họ, cháu nên làm thế nào ? cháu ích kỷ một lần được không? Hay để xuống tôn nghiêmi, cùng người yêu của mình chung sống? Để cho cuộc đời trở nên hèn mọn ? Có ai dạy cháu nên làm thế nào không !"
"Trong lòng của cô hẳn đã rõ ràng!" Hàn Trung Trí nói với Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết chớp mắt, không lên tiếng.
Hàn Trung Trí lạnh lùng nhìn cô nói: "Nếu cô đã rõ ràng rồi, thì làm theo suy nghĩ của cô đi! Tuyệt đối đừng hối hận! ! Nếu cô hối hận, mọi người sẽ coi thường cô! Bao gồm chính bản thân cô! !"
Ông ta nói xong, liền xoay người rời đi!
Hạ Tuyết đứng tại chỗ, mặc cho ưa gió thét gào, phất lên mái tóc dài đen nhánh của mình, từ lúc nhỏ, cô chỉ vì nhìn một chút gió, một chút mây, một chút mưa, đây cũng là giới hạn, cô khẽ chớp mắt, nước mắt lăn xuống.
****
Hàn Văn Hạo từ bệnh viện đi ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Tuyết . . . . . ."Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được !"
Ánh mắt hắn đông cứng, đứng trong mưa, đột nhiên nhớ lại chuyện nhiều năm trước, buổi tối đó …….. ánh mắt hắn mãnh liệt chớp lóe, nhanh chóng ngồi lên xe, sau đó nổ máy xe phóng như bay về phía trước ! !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc