Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 215

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Tần Thư Lôi nửa nằm trên giường bệnh, đầu ngón tay có chút run rẩy cầm lấy túi giấy, cảm giác bên trong có một đoạn hình nặng trĩu, cô giật mình, gương mặt nóng lên, đầu ngón tay run tẩy, từ bên trong rút ra từng tấm hình, tấm thứ nhất là hình ở trong khu vui chơi, Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, dắt tay Hạ Tuyết, đi dưới tán cây hoa anh đào, lúc đó vẻ mặt của Hàn Văn Hạo thong thả, thậm chí hai mắt lộ ra một chút dịu dàng khác thường.
Trái tim như bị Ϧóþ chặt, hơi thở nghẹn ứ trong cổ, không thở nổi.
Tần Thư Lôi nín thở, rút tấm hình tiếp theo xem, nhìn thấy Hàn Văn Hạo ôm ngang eo Hạ Tuyết, đi về phía chỗ nghỉ ngơi, lúc hai người đi chung với nhau, thân mật khắng khít, trong tấm hình, Hạ Tuyết ở trong иgự¢ của Hàn Văn Hạo, ôm cổ của hắn, mặt tựa vào trên bả vai hắn, vô cùng phóng túng như thế!
Vẻ mặt Tần Thư Lôi co quắp, vẫn nhìn từng tấm, từng tấm hình cả nhà bọn họ ba người, hoà thuận vui vẻ đi chung với nhau, vẻ mặt của cô càng lúc càng trở nên bình tĩnh, hai mắt thoáng qua hận ý, đầu ngón tay của cô vẫn run rẩy, lúc lật hình cảm giác ngón tay tê dại, cô cắn chặt răng, tiếp tục lật xem một xấp hình khác, tấm thứ nhất, trong bóng đêm, hai tròng mắt của cô trừng lớn, rốt cuộc cả người như vỡ tan, bi thương tràn lấp, trong nháy mắt xâm chiếm trái tim mình, nước mắt từ trong hai tròng mắt lăn ra, nhìn trong tấm ảnh, Hàn Văn Hạo mặc thường phục, thân thiết, dịu dàng ôm lấy Hạ Tuyết, đứng ở đầu đường cuồng nhiệt hôn, người người đi tới, đi lui, giống như khán giả trong thế giới của bọn họ, mặc dù không hoan nghênh, nhưng đã đủ đặc sắc!
Tay Tần Thư Lôi mềm nhũn, hình rơi xuống giường, quay đầu, nhìn mưa phùn mờ mịt ngoài cửa sổ, hai tròng mắt chớp một cái, không thể tin nổi, nước mắt buồn bã rơi xuống, cô vừa rơi lệ, vừa cảm thán cuộc sống này, việc đời quả thật khó đoán, bạn nghĩ cuộc đờn đơn giản, nhưng người khác lại phức tạp hơn bạn nhiều, sau đó từng bước, từng bước đẩy bạn xuống vực sâu vạn trượng, những gì được dạy dỗ trước kia, vào lúc này, tất cả đều trở nên rất mỉa mai.
Cô chớp mắt, hai dòng nước mắt lại lăn xuống, lúc mở mắt ra, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, hai tròng mắt của cô xẹt qua màu trắng thật dày, màu trắng mờ mịt, trong mờ mịt có chút gì nhỏ bé đang từ từ nảy sinh, từ từ nảy sinh, cô cắn chặt răng, trong tròng mắt xuất hiện hai ngọn lửa, cuối cùng đem tất cả mọi thứ xung quanh cô đốt cháy hừng hực.
Hạ Tuyết phát hiện mình thật sự là quỷ đói đầu thai, vừa rồi cùng con gái đang ngủ trưa, dỗ cô bé ngủ xong, cô đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, tự mình làm lấy, trộn một đĩa salad thật to, đem quả táo, chuối, Lê, dưa chuột, quả thạch anh, và rau mầm, cắt vài lát thịt nguội, đem tất cả sắp phía trên đĩa salad, rắc chút muối, cái đĩa salad thật lớn giống như đang cầm một cái chậu rửa mặt, ngồi xổm trước TV, vừa xem ti vi, vừa ăn, mắt nhìn, tay vơ vét salad, lúc này điện thoại di động vang lên.
Cô vừa cầm cái muỗng ăn salad, vừa trả lời: "Alô”
"Hạ Tuyết" Tần Thư Lôi nắm điện thoại, hai mắt lạnh lùng nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy trong mưa, bay bay từng chút, bay bay từng chút máu tanh, từng chút máu tanh, bay bay trong mưa, ào ạt rơi rụng.
Trong miệng Hạ Tuyết đang nhai dưa chuột, nhưng vì sửng sốt, cắn nhầm đầu lưỡi, vẻ mặt của cô nhăn nhó đau đớn, nuốt xong miếng dưa chuột, có chút căng thẳng hỏi nhỏ: "Tần tiểu thư, thân thể cô khỏe chưa?"
Tần Thư Lôi đột nhiên khẽ mỉm cười, hai mắt bùng lên lãnh ý, nói: "Cô còn nhớ rõ, tôi mới vừa sinh non? Tôi cho rằng đây là chuyện mấy thế kỷ, không ai còn nhớ tới Tần Thư Lôi tôi nữa, bởi vì sự kiện CD của Hạ Tuyết cô, mà tôi mất đi đứa con quý báo".
Hạ Tuyết căng thẳng, hai tròng mắt mãnh liệt chớp lóe, hơi thở càng lúc càng khó khăn, cô vội vàng muốn giải thích một chút gì đó, nhưng lại không nói ra được lời nào, chỉ đành im lặng.
"Một nhà ba người của cô, ngày hôm qua cùng hưởng khung trời hạnh phúc, có nghĩ tới hay không, Tần Thư Lôi tôi đáng thương nằm trên giường bệnh, nhớ nhung con của mình ? Vận khí cô thật tốt, đứa bé được sinh ra, mà không phải vừa ra đời đã bị người ta Ϧóþ ૮ɦếƭ" Ánh mắt Tần Thư Lôi đột nhiên lạnh lẽo, nói.
Hạ Tuyết có chút căng thẳng, nói: "Tần tiểu thư, cô có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, trẻ con vô tội, đừng nói lời tàn nhẫn như vậy".
"Cô làm ra chuyện tàn nhẫn, cô còn sợ tôi nói lời tàn nhẫn sao ? Con của tôi, ngày hôm qua vẫn còn gọi ta, mẹ ơi, con ૮ɦếƭ thật thảm ……. đó là con của tôi và Văn Hạo, đáng lẽ nó là đứa bé xinh đẹp đáng yêu, nhất định một thân hào quang đi tới thế giới này, hưởng thụ tình yêu của hai gia đình hiển hách chúng tôi, là cô, là cô làm cho tôi mất đi đứa bé, tôi vừa mất đi đứa bé ngày thứ ba, cô lại cùng với chồng chưa cưới của tôi công khai đi khu vui chơi, vui chơi quên cả trời đất! vui chơi thật là hạnh phúc! ! Rốt cuộc cô có còn lương tâm hay không? Nếu cô là một người phụ nữ có chút lương tâm, vào lúc này, cô không nên nhảy ra kích thích tôi! ! Bây giờ cô muốn công khai so tài với Tần Thư Lôi tôi sao? Cô dựa vào cái gì ? Bất quá, cô chỉ là một con hát mà thôi! !" Tần Thư Lôi tức giận toàn thân phát run, nói!
Sắc mặt của Hạ Tuyết trắng bệch, cả người run run và mềm nhũn, thở phì phò, tay chống xuống sàn, di chuyển thân thể, thối lui đến bên giường, hai mắt đỏ bừng, trong lòng nghẹn ngào, không nói nên lời.
Tần Thư Lôi tức giận đến nước mắt lăn ra, nói: "Rốt cuộc tôi đã làm gì sai ? Ông trời trừng phạt tôi như vậy? Để cho tôi và loại phụ nữ như cô trở thành đối thủ? Cô thắng được tôi sao? Chẳng qua cô chỉ sinh ra một đứa con hoang!"
"Không! Cô đừng nói con gái của tôi như vậy! Con bé là con của Hàn Văn Hạo , con bé là mạng của tôi, con bé là tôi dùng tánh mạng để đổi lấy! ! Cô không có tư cách nói con bé như vậy ! !" Nước mắt Hạ Tuyết run rẩy lăn xuống.
"Cô danh chánh ngôn thuận sinh con của Hàn Văn Hạo, đứa con ૮ɦếƭ đi của tôi cao quý hơn đứa con hoang của cô vạn lần! Cô làm ra chuyện như vậy, còn sợ xấu mặt đứa bé ? Cô công khai trở thành người thứ ba, chẳng lẽ không sợ trở thành tội nhân lịch sử? Chỉ cần tôi nhảy xuống lầu, để lại lá thư tuyệt mệnh, hận cô một vạn năm, tôi xem cô và con gái cô làm thế nào để trở mình! !" Tần Thư Lôi mất hết lý trí, nói.
"Cô không cần làm loạn! Sinh mạng không phải dùng để hủy hoại như vậy! Mọi chuyện đều có thể giải quyết! ! Ngàn vạn lần không được lấy sinh mạng lại nói giỡn!" Hạ Tuyết lo lắng gọi!
"Nếu cô vẫn cùng Văn Hạo dây dưa, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ! ! Tôi cho cô biết, tôi sống là người của Hàn gia, ૮ɦếƭ là quỷ của Hàn gia! Tôi đến ૮ɦếƭ cũng sẽ không buông tha Văn Hạo! Tôi muốn sinh cho hắn đứa bé thứ hai, sớm muộn tôi sẽ phải cùng với hắn, sinh đứa bé thứ hai! Nếu cô còn dám tiến lên một bước, chúng ta cùng nhau gặp ở địa ngục, bao gồm đứa con gái đáng yêu của cô, cùng nhau ૮ɦếƭ! !" Tần Thư Lôi “phịch” một tiếng, đem điện thoại ném trên tường, tức giận đến sắc mặt tái nhợt run rẩy!
Hạ Tuyết nắm điện thoại, trừng mắt nhìn bức tường trắng xanh, nước mắt lăn xuống, đột nhiên cảm giác thân thể muốn nôn mửa dữ dội, cô lập tức che miệng, vọt vào toilet, nằm trên bồn cầu, không ngừng nôn mửa! ! Vừa nôn, vừa cảm thấy ủy khuất, nước mắt chảy xuống, cuối cùng khóc rống lên.
Isha đang ngậm điếu thuốc, ngồi trong phòng làm việc, nghe hai diễn viên vì ăn trứng cá ở đầu đường bị chụp hình, cô lập tức liếc mắt nhìn, điếu thuốc trong tay dụi xuống, nhìn họ, tròng mắt hơi nheo lại, nói: "Các người nghĩ các người là Hạ Tuyết? Công khai xuất hiện ở ngoài quầy hàng, cũng có thể nổi tiếng như cô ấy? Các người là thứ gì? Nhân vật của công chúng thì phải chú trọng hình tượng! ! Nếu các người không có hình tượng, làm sao trở thành ngôi sao?
Hai cô gái đứng đó, cúi đầu, không dám lên tiếng.
"Không phục sao, học không được à? Vậy thì đừng ăn cơm ? Còn ăn cơm làm gì? Lần sau triển lãm ảnh quốc tế, các người đừng đi, đi cũng uổng phí!" Isha đem tài liệu cho nện trên bàn
"Không cần a" Một người trong đó khóc, nói: "Tôi chờ thật lâu, mới có cơ hội này? Isha, cô đừng nóng giận, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa”.
"Đúng vậy, đúng vậy, chẳng qua tôi xem báo đăng tin, cũng không có người hâm mộ điện ảnh phản ứng xấu" Một người khác lại nói.
Isha liếc mắt, nhìn chòng chọc cô gái ૮ɦếƭ tiệt kia, cười lạnh nói: "Nếu cô muốn làm Hoàng Hoa Thái, Lương Chiêu Ba, thì tùy tiện ........”
Hai cô gái lập tức không nói.
Isha nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Nếu các người muốn ăn vây cá, giá cả đắt đỏ, bây giờ, tốt nhất đừng làm chuyện tầm thường cho tôi ? Công ty tôi hàng năm tiêu tốn nhiều tiền như vậy, bao bọc cho các người, để rồi có một ngày các người thèm ăn, đưa tới lời đánh giá rất vô tư của công chúng? Nếu là như vậy, cũng có thể không cần bao bọc nữa! Nếu các người muốn làm ngôi sao, các người ở nhà ăn chao đậu phụ, cũng không có ai để ý đến! Tốt nhất ở bên ngoài đàng hoàng một chút cho tôi! ! Đừng để một ngày nào đó, hình ảnh của các người xuất hiện tại triển lãm ảnh quốc tế, tôi tranh thủ mang tới cho các người mấy chục triệu châu báu tài trợ, sướng như tiên trên trời, sau đó lại bị bọn người lòng dạ hiểm độc, đem hình ảnh các người ăn mặc cao quý và ăn trứng cá đặt cùng nhau, để người khác phê bình, các người muốn ૮ɦếƭ ở quầy trứng cá rồi ! Cút! ! Cút ra ngoài! ! Trong vòng ba ngày, đừng để cho tôi nhìn thấy các người! Ra thông báo lại, nói tôi không tiếp khách, đi làm Hoàng Hoa Thái, Lương Chiêu Ba đi!" Isha chì chiết, nói
"Vâng" Hai nữ diễn viên lập tức vừa muốn đi ra khỏi phòng làm việc, nhưng cửa phòng làm việc “phịch” một tiếng, mở ra!
"Ai không muốn sống?" Isha lập tức ngẩng đầu, tức giận hét lên, lại nhìn thấy Hạ Tuyết mặc T shirt màu trắng, quần short màu đen, giày bó, trong tay cầm túi xách, cả người bị ướt mưa, đứng ở cửa, hai mắt rưng rưng nhìn mình.
Isha nhìn cô sững sờ, lập tức nhìn hai người nữ diễn viên, nói: "Cút! ! Cút ra ngoài! ! Đóng cửa lại! !"
"A ồ!" Hai cô gái nhìn thấy Hạ Tuyết tới, trên khuôn mặt có chút sùng bái, sau đó thuận tay đóng cửa lại, Isha lập tức đi tới trước cửa sổ, kéo cửa xuống, kéo Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, lo lắng nhìn cô hỏi: "Cô làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Bộ dáng như vậy? Cô lại khóc nữa? Có phải vì chuyện Cẩn Nhu hay không?"
Hạ Tuyết ngồi trên ghế sa lon, hai mắt rưng rưng, ngây ngốc lắc đầu.
Isha nhìn kỹ bộ dáng cô, đau lòng, nắm tay của cô hỏi: "Cô làm sao vậy hả ?"
Hạ Tuyết cũng không nói gì, chỉ ngồi trên ghế sa lon, mờ mịt rơi lệ.
Isha nhìn bộ dáng của cô, thở dốc một hơi, nói: "Tổ tông a! ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nói ra xem ! ! Cô tìm đến tôi, nhất định là muốn tôi giúp cô a! Cô nói đi ! !"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Isha, hai mắt rưng rưng, trở tay nắm chặt tay bạn tốt, nghẹn ngào, nói: "Tôi yêu Hàn Văn Hạo, tôi yêu hắn"
Isha sững sờ, nhìn cô, hai mắt cũng không nhịn được đỏ lên, trong lòng hiểu rất rõ, nhìn cô.
Hai mắt Hạ Tuyết rưng rưng nhìn bạn tốt, nói: "Cho nên bây giờ tôi đã gặp báo ứng rồi, tôi biết, tôi đã bị báo ứng rồi."
Isha nhíu chặt mày nhìn tới Hạ Tuyết, không hiểu hỏi: "Cái gì? Là thế nào ?"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nhìn bạn tốt, linh hồn run rẩy, khổ sở, nói: "Có thể tôi sẽ ૮ɦếƭ, có thể sẽ ૮ɦếƭ"
"Cô nói gì vậy ?" Isha nghe cô nói như vậy, trong lòng đau nhói, nghẹn ngào hỏi.
Hạ Tuyết khổ sở nhìn về một góc trước mặt, nở nụ cười thê lương, nói: "Tôi yêu người đàn ông đó, tôi muốn dùng thân phận ảnh hậu của tôi, cuối cùng, có một ngày, đứng trên khán đài, hướng về Microphone, lớn tiếng nói, Hàn Văn Hạo, em yêu anh …….. tôi muốn lúc đó, nhất định hắn sẽ ở dưới khán đài nhìn tôi, sau đó chúng tôi cùng nhau mỉm cười"
Isha lo lắng nhìn cô.
Thân thể Hạ Tuyết càng run rẩy, nước mắt lăn xuống "Ba mẹ của tôi đã ra đi trước, em trai bị đưa đi Cô Nhi Viện, lúc ấy, tôi chỉ có một mình, loại cảm giác đó, giống như ngày mai tôi sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, nếu tôi không tự bảo vệ mình, có thể tôi sẽ ૮ɦếƭ, tôi mất đi tình yêu của ba mẹ, thiếu chút nữa tôi mất đi đứa em trai yêu quý, trong cuộc đời tôi, tình yêu rất quan trọng, rất quan trọng, tình yêu có thể Gi*t ૮ɦếƭ tôi, phá hủy tôi, ngoại trừ tình yêu của ba mẹ tôi ra, tôi cũng không dám tiếp nhận những tình yêu khác, tôi sợ có một ngày, tôi chấp nhận tình yêu của ai đó, có thể tôi sẽ ૮ɦếƭ, bởi vì cảm giác giông tố, sẽ Gi*t ૮ɦếƭ tôi …….. tôi đã từng yêu Bác sĩ Hàn, nhưng tôi không thể bôi đen tình yêu của hắn, không thể bôi đen thế giới của hắn, cho nên một mình tôi ngây ngốc nhìn chiếc khăn tay 7 năm"
Nước mắt Isha lăn xuống, nhìn cô.
Hạ Tuyết khổ sở nhìn bạn tốt, khóc nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ ra, muốn tham lam cuộc đời của ai, nhưng Hàn Văn Hạo, hắn là người duy nhất cầu xin một cái hôn của tôi, từ đó về sau, sẽ xem như người xa lạ, nếu một người đàn ông như vậy quý trọng nụ hôn của tôi, tôi làm sao không động lòng ? Cùng với tôi nhảy xuống vách núi, cùng trải qua sống và ૮ɦếƭ, làm sao không động lòng ? Cõng tôi leo qua mấy ngọn núi hoang dã, mệt mỏi vất vả đi nữa, cũng không bỏ tôi lại, làm sao không động lòng? Hắn nói với tôi, muốn sống với tôi, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng muốn ở cùng một chỗ với tôi, làm sao tôi không động lòng ? Hắn không che giấu tình yêu của hắn, thật ra tình yêu của hắn đối với tôi quá mãnh liệt, tình yêu của hắn, nụ hôn của hắn, mỗi lần hắn ᴆụng chạm, làm cho tim tôi đập rộn lên, lúc tôi phát hiện ra mình yêu hắn, tôi đã không có cách nào thoát khỏi nữa!"
Isha đau lòng nhìn cô.
Hạ Tuyết buồn bã rơi lệ nói: "Cho nên tôi tham lam, cũng vì tôi tham lam, không bận tâm đến cảm thụ người khác, cho nên bây giờ tôi gặp báo ứng! Hiện tại tôi tình nguyện ૮ɦếƭ dưới phong ba bão táp! Tôi nguyện ý …… tôi nguyện ý …… tôi nguyện ý mang theo tình yêu của hắn, ૮ɦếƭ đi"
Isha khi*p sợ nhìn cô.
Hạ Tuyết khổ sở nhìn Isha khóc nói: "Isha, tôi không muốn cầu xin cô cứu tôi, cũng không cầu xin bất cứ ai cứu tôi, cô chỉ cần lặng yên nghe tôi nói về tình yêu của tôi đối với hắn là được …….. tôi chỉ muốn có một người biết tôi yêu hắn, bởi vì tôi là ngôi sao, tôi là ảnh hậu, tôi nói một câu, khắp thiên hạ người thiên hô bách ứng, dời núi lấp biển, cho nên tôi chỉ có thể đè nén tình yêu trong lòng, đối mặt với khán giả, đối mặt với tương lai, gượng cười! ! Nếu có một ngày, sự thật bị phơi bày, tôi biến mất khỏi sân khấu, tôi sẽ vì một chút tình yêu này, mà lớn tiếng nói ra! tôi bị cuốn vào trong dòng nước lũ lịch sử, để lại tiếng xấu muôn đời, tôi cũng sẽ không tiếc! ! Cho nên cô không cần cứu tôi! !"
Trong lòng của Isha đau nhói, vội vàng tiến lên ôm chặt cô, nghẹn ngào nói: "Đứa ngốc này, rốt cuộc nói cái gì ?"
"Không ……." Hạ Tuyết nắm chặt tay bạn tốt, khóc nói: "Isha, đời người là một bến mê, mà tình yêu là một trò chơi lớn nhất trong đời, trong nháy mắt, cô sẽ vì sự biến đổi khôn lường của tình yêu, mà ૮ɦếƭ đi sống lại. Nếu cô không muốn khổ sở, không muốn ૮ɦếƭ nhanh, cô phải cắn chặt răng, dũng cảm thừa nhận tình yêu! ! Trước đây tôi khổ sở, cũng vì tôi không dám nói tiếng yêu! ! Mà tình yêu của Hàn Văn Hạo, thật ra vẫn luôn rõ ràng nhất! ! Từ lúc hắn đeo kẹp cravate lên, tôi đã biết ngay rồi ! Tôi mặc kệ quá khứ của hắn có bao nhiêu người yêu, nhưng hắn đối với tôi rõ ràng, tôi cam tâm tình nguyện bị chìm đắm !"
Trong lòng Isha đau nhói, ôm chặt Hạ Tuyết, kinh tâm khi*p đảm, hỏi: "Vậy …… phải làm thế nào? Rốt cuộc nên làm thế nào ?"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống, giống như đóng chặt linh hồn ……. cô sâu kín nói: "Nếu như …… biết yêu …….hiểu được tình yêu …… hiểu được tình yêu ……. nói tiếng yêu ……..thì đã làm tốt mọi thứ rồi".
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc