Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 213

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Buổi trưa, bầu trời trắng xám!
"Di Thúy Sơn trang" nằm trên đỉnh núi, là nhà hàng kiểu Trung Quốc do một người phụ nữ Hoa Kiều mở ra, không vì cái gì khác, mà là vì phong cảnh rừng phong hữu tình.
Hàn Văn Hạo ngồi ở vị trí lộ thiên trong "Di Thúy Sơn trang", nhìn rừng phong đỏ rực, nhớ đến đêm qua thổ lộ, trên mặt hắn đột nhiên tràn qua một chút nụ cười, tiếng xe hơi từ đầu kia chậm rãi truyền đến, hắn từ từ quay đầu, nhìn thấy chiếc Mercedes màu bạc chậm rãi lái tới bên này, lướt qua rất nhiều lá phong ướt đẫm, ánh mắt hắn chăm chú.
Quả nhiên xe dừng lại, Daniel mặc âu phục màu trắng sữa, vô cùng phong độ đẹp trai đi ra khỏi xe, mỉm cười, giao chìa khóa cho nhân viên phục vụ, xoay người liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo, hơi nhỏ gật đầu cười nhẹ.
Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười đứng lên, nhìn Daniel.
"Xin lỗi, đã tới chậm" Daniel đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, vươn tay
Hàn Văn Hạo bắt tay với hắn, mỉm cười nói: "Là tôi đến sớm”.
Hai đàn ông đều vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, nhân viên phục vụ tới đưa thực đơn, Daniel khẽ giơ tay nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: "Nơi này tôi chưa quen thuộc, tôi tin Hàn Tổng Tài yêu cầu món ăn ……. cho nên mời anh vậy ……”
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhận lấy thực đơn, chọn một vài món ăn mình yêu thích, sau đó giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhìn Daniel một cái, mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh, lúc nào cũng phong độ và nhúng nhường như vậy, có thể làm bạn bè của anh, thật là một chuyện may mắn trong cuộc đời !
Daniel mỉm cười nói: "Nhúng nhường không phải là cách tiếp khách của người Trung Quốc sao ? tôi nhập gia tùy tục thôi"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn một cái, nâng ly trà nổi tiếng "Di Thúy Sơn trang" uống một hớp nhỏ, cảm thấy trong miệng có mùi thơm ngát.
Daniel cũng hớp một ngụm nhỏ trà kia, có chút vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trà ngon"
Hàn Văn Hạo mỉm cười đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "Tôi và anh chịu ảnh hưởng của người mẹ, đều là người yêu thích trà, bất quá phương diện thưởng thức trà của dì Lam, kỹ thuật hàng đầu, tôi thường nghe mẹ tôi nói, trà là linh hồn của dì Lam".
Daniel cũng mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Tôi cũng thường nghe mẹ tôi nói, mặc dù, dì Trang quý là thiên kim đại tiểu thư, nhưng trà đạo là số một, đã từng là học trò xuất sắc của bậc thầy trà ở Trung Quốc".
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, tay đặt nhẹ trên bàn ăn, xoay tròn ly trà.
Daniel cũng không lên tiếng, nhìn cảnh rừng phong, hớp một ngụm trà xanh, thật sự có cảm giác thoải mái.
Hai đàn ông cùng trầm mặc, bọn họ đều là cao thủ che giấu cảm xúc, Hàn Văn Hạo khí phách, nhưng giấu giếm sát khí đáng sợ, Daniel mềm mỏng, nhưng cơ trí thâm trầm, khả năng vô hạn.
Hàn Văn Hạo xoay ly trà trong tay, có cảm giác trà xanh trong ly đã nguội, mới chậm rãi nói: "Lần trước, sự kiện CD của Hạ Tuyết, có Daniel tiên sinh ra sức giúp đỡ, ba người chúng ta cuối cùng cũng đạt được thắng lợi. Thật ra, trong lòng tôi vô cùng cám ơn anh. Anh đã giúp đỡ và thành toàn, không phải người bình thường có thể làm được".
Daniel khẽ mỉm cười, nâng ly trà thơm ngát, nhấm một ngụm, đặt ly trà xuống, cầm bình trà lên, châm một ly trà xanh cho Hàn Văn Hạo, khi lá trà chậm rãi rơi vào trong ly của Hàn Văn Hạo, mới mỉm cười nói: "Người Trung Quốc xưa nay nói đến lễ nghi, rót nước 7 phần, trà 8 phần, rượu rót đầy ly. Trà 8 phần là trong lòng tôn trọng đối với khách đến từ xa, rượu rót đầy là rượu gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít, tôi và Hàn tiên sinh, trên thương trường là chiến hữu, trong cuộc sống là bằng hữu, cùng tôn trọng lẫn nhau, mặc dù không thể làm bạn trọn vẹn, nhưng cũng có mấy phần hiểu nhau, đều có chung lý tưởng cùng theo đuổi, giống như tri kỷ. Lần này, sự kiện CD, trong lòng của chúng ta nhất trí, cho nên mới có thể làm chu đáo như vậy, muốn nói đến cám ơn, tôi cũng muốn cám ơn anh, nguyện ý hy sinh vì nghĩa, vì bận tâm đến danh tiếng của Hạ Tuyết mà trả giá thật lớn!"
Hàn Văn Hạo chậm rãi đưa ngón tay trỏ và ngón giữa chạm nhẹ vào ly trà, cám ơn Daniel châm trà ình.
Daniel cũng tự mình rót một ly trà, tao nhã, lịch sự hướng về phía Hàn Văn Hạo nâng ly.
Hàn Văn Hạo cũng nhìn hắn, từ từ nâng ly.
Hai người đàn ông cùng uống ly trà xanh, phát giác, thời gian càng lâu, mùi vị bình trà này càng nồng đậm, Daniel mỉm cười thõa mãn nói: "Xem ra thời gian là món đồ đáng giá nhất trên thế giới, trong lúc vô tình, nó tạo ra nhiều giá trị to lớn trên thế giới, có thể làm cho những thứ không đầy đủ, trở nên đầy đủ, những thứ không tốt đẹp, trở nên tốt đẹp"
Hàn Văn Hạo cũng nhìn hắn nói: "Còn có thể làm cho những thứ tốt đẹp trở nên tan vỡ"
Daniel ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Hàn tiên sinh kinh nghiệm rất nhiều, việc đời khó đoán, không phải đã tạo thành thói quen thứ tốt đẹp trở nên tan vỡ sao ?" (hai người này đánh thái cực)
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên đông lại, nhìn Daniel nói: "Thế giới của tôi, cũng có thể tan vỡ trong tay của tôi, nhưng tôi chỉ muốn cất giữ hai người trong thế giới của tôi, là tốt rồi, mặc dù sinh mạng có chỗ thiếu hụt"
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo nhìn Daniel, thu liễm lại ánh mắt sắc bén của mình, có chút chân thành nhìn người đàn ông ôn nhu trước mặt, nói: "Tôi kính trọng anh, như trà! Tôi tôn trọng anh, như rượu! Có lẽ tôi cũng đã đấu tranh, tôi cũng nghĩ tới muốn buông tay, tôi cũng khát vọng Hạ Tuyết và con gái có thể có một cuộc sống chu toàn hơn, chẳng qua, khi họ xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi đã không có cách nào buông tha các cô nữa, dường như đó là một loại bản năng sống, nắm tay, không muốn buông ra, tôi biết trong lòng Hạ Tuyết mâu thuẫn, bởi vì ở trong lòng của cô ấy, có lẽ anh còn quan trọng hơn tôi, anh đối với cô ấy cũng như người anh trai, như người cha, như bạn bè, cũng như người yêu"
Daniel nhìn hắn, khẽ mỉm cười, đặt ly trà xuống, không nhịn được, nhẹ nhàng xoay tròn ly trà nhìn lá trà trong ly như Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Daniel, ánh mắt lộ ra một chút khẩn cầu nói: "Xin anh hiểu, tôi và Hạ Tuyết tâm đầu ý hợp, tình yêu này không dễ có, có lẽ anh cảm thấy tôi hèn hạ, nhưng lần này, hẹn anh ra ngoài, rất hi vọng anh có thể thành toàn cho tôi và Hạ Tuyết cùng Hi Văn, để cho chúng tôi một nhà đoàn tụ"
Ánh mắt ôn hòa của Daniel, lóe lên một chút ánh sáng ấm áp nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo có chút căng thẳng nhìn Daniel.
Daniel đưa mắt nhìn Hàn Văn Hạo thật lâu, thật lâu, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, nói "NO!"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn, sửng sốt!
"Daniel Tổng Tài" Hàn Văn Hạo không nhịn được, gọi hắn.
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Mặc dù Hàn Tổng Tài kết bạn với tôi, tự nhiên Daniel tôi lấy lễ đối đãi, hơn nữa làm việc tương đối chu đáo và cẩn thận, từng bước tính toán tỉ mỉ, chẳng qua, tính cách một người và cách làm có thể khác một chút ? 6 năm qua, tôi làm tất cả vì Hạ Tuyết, nhưng trong ánh mắt của anh, chỉ là một hạt bụi mà thôi"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn.
Daniel nhìn hắn, khẽ cười, ôn hòa nói: "Mặc dù tôi không có IQ180, nhưng tôi cũng đủ thông minh, hơn nữa cũng có đủ tự tin, tương lai sau này, làm cho Hạ Tuyết yêu tôi, để cho cô ấy hạnh phúc mỹ mãn! Anh tin tôi có thể làm được không?
Hàn Văn Hạo nắm ly trà trong tay, nhìn Daniel: "Ở trong mắt anh, tình yêu dường như có thể tùy thời sinh ra, tuỳ thời biến mất ?
Daniel khẽ mỉm cười nói: "Ở trong mắt của tôi, tình yêu không bị hạn chế bởi không gian và thời gian, tình yêu chỉ cần không ngừng bỏ ra, cũng sẽ cảm động được người khác ……. Ít nhất, tôi cho là như thế, hơn nữa từ xưa đến giờ, tôi chưa từng thất bại ……. cũng không mất gì …… tôi cũng tin tưởng, chỉ cần tôi ςướק đoạt, cũng không phải là không được.
Hàn Văn Hạo gắt gao nhìn Daniel, hai tròng mắt từ chân thành trở nên sắc bén, nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên co rúm, nở nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt nhìn chằm chằm là lá trà trong ly trà xanh, có chút thất vọng nói: "Xem ra, cuộc đời thật sự không thể quá trọn vẹn, quá trọn vẹn, tự nhiên lòng dạ sẽ trở nên mềm yếu, bởi vì muốn chu toàn, khó tránh khỏi hy sinh một chút, tôi và Daniel tiên sinh đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, thật không nghĩ tới, cuối cùng, chúng ta vẫn ở vào thế đối đầu !
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Hàn tiên sinh và tôi là bạn bè trên thương trường, tự nhiên hiểu đạo lý, thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.
Hàn Văn Hạo khẽ mỉm cười, tròng mắt lóe sáng, nói: "Anh còn là một chính trị gia ưu tú, phòng thủ và tiến công, cũng làm rất tuyệt vời, rất rung động lòng người, khí khái thẳng thắn.
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, ôn hòa nói: "Tôi từng hứa, có một ngày, tôi phải làm cho Hạ Tuyết trở thành Đệ Nhất Phu Nhân của nước Pháp".
Hàn Văn Hạo cắn răng, hai tròng mắt lóe lên ánh sáng lạnh lùng và tàn nhẫn nói: "Anh chí nguyện to lớn và lý tưởng tự nhiên không ai bằng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là của cá nhân anh mà thôi, Hạ Tuyết ở cùng anh sáu năm, nếu có thể yêu nhau thật lòng, có lẽ đã sớm ở chung một chỗ, cần gì chờ đến sáu năm sau, để cho tôi có cơ hội ?"
Daniel đột nhiên cười khẽ, ngẩng mặt nhìn khug cảnh lá phong đỏ rực dưới cơn mưa phùn bay bay, chậm rãi nói: "Nếu sáu năm qua, tôi thật sự muốn thừa dịp nước ᴆục thả câu thì hôm nay anh cũng không có cơ hội đâu"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, trong Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng khó chịu, có lẽ đối thủ quá mạnh mẽ, đã từng thật lòng là tri kỷ và kết bạn, hay vì khiêu chiến, mà sinh ra rất nhiều năng lực chiến đấu, hắn cố gắng đè ép loại tâm tình khiêu chiến này, khẽ mỉm cười nói: "Có lẽ ở trong mắt anh, yêu cầu của tôi quá mức, nhưng là người đàn ông đội trời đạp đất, thành toàn ột nhà sum hợp, tại sao không làm được ?"
Daniel chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, mỉm cười nói: "Hàn Tổng Tài thân phận hiển hách, vì Hạ Tuyết và Hi Văn, giọng nói và thái độ nói chuyện với tôi như vậy, thật sự là khó có được"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng, nhưng cũng không lên tiếng.
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Anh cảm thấy tôi thành toàn anh ….... anh có thể cho Hạ Tuyết và Hi Văn hạnh phúc?"
Hàn Văn Hạo nhìn Daniel, hỏi hắn một câu buồn cười như vậy, cười hỏi: "Anh cảm thấy tôi không thể?"
Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, nắm chặt ly trà, thâm trầm nói: "Tôi tới Trung Quốc nhiều ngày, trên thương trường đã đấu với anh cũng không dưới trăm lần, tự nhiên cảm thấy được năng lực siêu cường của anh, trong nháy mắt, đã lĩnh giáo bản lãnh của anh hô mưa gọi gió, xoay chuyển tình thế, tôi có thể có đồng bạn như hợp tác vậy, cảm giác rất vinh hạnh, nhưng thông qua dự án đầu tư 100 tỉ của tôi, việc anh đã từng lo lắng tôi phá rối, đã phái người tiềm phục vào trong nhóm cổ đông của tôi, làm cho tôi không thể không đề phòng anh !"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đông cứng, đột nhiên cười cười nói: "Daniel Tổng Tài muốn cùng tôi đấu trên thương trường, lừa gạt lẫn nhau ?"
"Không!" Daniel nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Chuyện này cũng từ tôi mà ra, anh phải làm như vậy, tôi có thể hiểu. Chính vì vậy, tôi mới biết anh không chỉ có cơ trí và năng lực, tôi còn biết anh thâm trầm và tàn nhẫn! Dĩ nhiên, nếu làm một người bạn, tự nhiên tôi sẽ thưởng thức năng lực và thái độ của một người lãnh đạo tối cao như anh, nhưng từ chuyện Cẩn Nhu, tôi đã đóng băng ba ngày, tuyệt đối không phải vì sợ hãi! Bao năm qua, Hàn Tổng Tài vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tác phong dứt khoát và tàn nhẫn, nổi tiếng trên thương trường. Mà chuyện của Cẩn Nhu, nói cho cùng, có lẽ từ Hàn Tổng Tài mà ra. Thử hỏi tình cảnh bây giờ của anh, tôi làm sao có thể yên tâm giao Hạ Tuyết và Hi Văn vào tay của anh? Anh cũng đã nói, tôi ở trong lòng của Hạ Tuyết, cũng người yêu, cũng người thân, cũng người nhà, các cô đã cùng Daniel tôi một nhà vượt qua sáu năm, tôi phải suy tính, không chỉ thành toàn cho anh! Nếu Hàn Tổng Tài thật muốn một nhà đoàn tụ, vậy thì mời anh giải quyết xong tất cả món nợ, rồi mới quyết định! Anh đừng quên, còn có một người vợ chưa cưới đã vì anh mà hy sinh một sinh mệnh nhỏ đáng thương ! ! Anh có thể tuyệt đối tàn nhẫn sao? Nếu anh có thể làm như thế, tôi cũng sẽ không đem Hạ Tuyết giao cho anh ! ! Bởi vì anh quá tàn nhẫn, tương lai nhất định sẽ vùi chôn hạnh phúc của Hạ Tuyết! ! Còn nữa, bác Hàn cũng không thích Hạ Tuyết, hôm qua đưa cô ấy đến nhà của anh đã bị nhiều uất ức như vậy, tôi không muốn người tôi yêu, vì một đoạn tình yêu, mà khiến cuộc sống trở nên hèn mọn! Nếu anh thật lòng yêu cô ấy, xin giải quyết tất cả mọi chuyện rồi nói. Bất quá, tôi chắc chắn nói cho anh biết, bắt đầu từ bây giờ, Daniel tôi không thành toàn cho anh nữa!"
Daniel nói xong, lúc nhân viên phục vụ bưng tới đĩa thức ăn "Sum hợp", đã rời đi.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, ngồi trên ghế, nhìn trong đĩa thức ăn "Sum hợp" bánh trôi nhỏ, bảy màu, như giấc mơ kỳ diệu xếp thành một vòng tròn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc