Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 20

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Giữa trưa!
Hàn Văn Kiệt mở cửa phòng bệnh của Hạ Tuyết ra, nhìn thấy giường bệnh trống trơn, anh vô cùng sửng sốt, chợt nhớ tới sáng nay, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô vừa mới hàn huyên với ai đó mấy câu, đã nóng nảy xông ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về phòng … Anh nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là giữa trưa rồi …
“Đến kia đi!”, Hàn Văn Kiệt thấp giọng nói, tiến thẳng về hướng phòng bệnh cách ly của Hạ Hân, anh nhìn thấy dì Lưu và Quách Dung đang ở bên ngoài cửa kính nhìn vào phòng bệnh trông chừng Hạ Hân, đang cầm hộp cơm trước mặt để ăn … Anh dừng lại, xoay người định trở về phòng làm việc vì không muốn quấy rầy họ, nhưng vừa mới xoay lại thì thấy có một người nào đó hấp tấp chạy phía đằng trước … hình dáng vô cùng giống Hạ Tuyết … nhưng mà tại sao dáng vẻ lại lén la lén lút?
Hàn Văn Kiệt cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ một chút, rồi bước nhanh về phía trước đi theo người ấy, anh nhìn thấy người này chui vào cánh cửa thoát hiểm dành cho trường hợp hỏa hoạn khẩn cấp của bệnh viện, anh càng nghi ngờ hơn, lối đi ấy vô cùng lạnh lẽo … Anh chầm chậm bước tiếp, trên đường đi gặp hai người đồng nghiệp, chào hỏi nhau xong thì anh cũng đến được cánh cửa gỗ của lối đi ấy, anh cẩn thận mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một người đang ngồi chồm hổm trên cầu thang run bần bật vì lạnh, đầu tóc rối tung …
Anh nhìn tấm lưng ấy, lãnh đạm gọi “Hạ Tuyết!”
Hạ Tuyết đang ngồi xổm trên cầu thang, sắc mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên, vừa rồi cô vội vàng chạy về phòng bệnh, nhưng không ngờ từ xa đã nhìn thấy anh đang đứng trước cửa, cô liền muốn trốn, không ngờ bây giờ …
Hàn Văn Kiệt bước từng bước xuống cầu thang, đến phía sau lưng Hạ Tuyết, nhàn nhạt nói “Tôi biết là cô … đứng lên … xảy ra chuyện gì? Lại chảy máu mũi à?”
“Không phải!”, Hạ Tuyết đột nhiên cười khanh khách, đứng dậy khoa tay xoay người … “Đột nhiên tôi muốn hóng gió một chút …”
Hàn Văn Kiệt im lặng nhìn mái tóc dài đến thắt lưng bị rối tung xõa trên tấm lưng của Hạ Tuyết, những sợi tóc bị cắt cọng ngắn cọng dài lòa xòa trên vai cô, hai má lại đỏ hồng và sưng, có thể nhìn thấy rõ ràng năm ngón tay trên má trái và má phải, khóe miệng chảy máu, con mắt trái giống như mắt gấu mèo, mắt phải hồng hồng như bị phỏng xung quanh, chiếc áo bệnh nhân nhăn nhúm, nút chính giữa bị bung, trên mu bàn tay có nhiều vết cào …
Hàn Văn Kiệt trầm mặc nhìn cô đang cúi đầu thật thấp, cô muốn dùng hai hai che mặt mình lại, dáng vẻ lúng ta lúng túng, vừa buồn cười vừa đáng thương …
“Sao lại như thế này?”, Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt hỏi.
“Tôi … tôi … vừa rồi đi ra ngoài, không cẩn thận bị té … ha ha ha …”, ánh mắt Hạ Tuyết lóng lánh, vụng về cười …
Hàn Văn Kiệt thẳng thừng nói “Té có thể làm cho tóc biến thành sợi ngắn sợi dài sao? Té làm cho mắt sưng lên à? Té làm cho trên mặt có dấu năm ngón tay hả? Té để lại nhiều dấu vết như thế sao? Trong người còn có chổ nào bị thương không?”
“Không có!”, Hạ Tuyết ngẩng đầu lên nhanh nhẩu đáp, nhưng vừa mới trả lời xong, lại thấy lỗ mũi nóng lên, cô khẽ hô “ai da”, vừa định che lỗ mũi lại bị Hàn Văn Kiệt nắm chặt bả vai, ép cô ngồi xuống, một tay vịn đầu cô, để cô ngữa trán về phía sau, anh lại tiến gần hơn đến bên Hạ Tuyết, dùng ngón giữa đè xuống mũi cô, ghé vào tai cô, nghiêm khắc hỏi “ Tại sao không uống thuốc?”
“Tôi … tôi … Hôm nay tôi quên …”, Hạ Tuyết co người lại nói dối.
Hàn Văn Kiệt nhìn thấy máu trong mũi cô hơi ngừng lại, lập tức ôm lấy thân hình be bé của cô, đi thẳng về hướng phòng bệnh … nghiêm khắc nhắc nhở cô “Nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ mất rất nhiều máu … như thể con nít, làm sao mà có thể sống tốt chứ?”
“Ai da, đau quá a!”, Hạ Tuyết ngồi trên giường bệnh, kêu lên khe khẽ, nhìn Hàn Văn Kiệt đang đứng trước mặt bôi thuốc cho mình, cô năn nỉ anh ỉ ơi “Bác sĩ … anh nhẹ một chút … đau quá a …”
Hàn Văn Kiệt cười nhạt, lấy thêm cây tăm bông tẩm thuốc sát trùng, nói “Chịu đựng thêm tí nữa …”, vừa xong, anh liền nâng cằm cô, để cho khuôn mặt cô ngẩng lên …
Hạ Tuyết khóc thét …
Hàn Văn Kiệt nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương của Hạ Tuyết …
“Những cái này đều do đám học sinh nhí ૮ɦếƭ tiệt kia làm, ra tay độc ác như vậy, lần sau chớ có ***ng phải tôi, tôi sẽ cùng bọn chúng liều mạng!”, Hạ Tuyết lầm bầm trong miệng, cảm giác thuốc sát trùng trên miệng vết thương đau rát như gai đâm, khiến cô không nhịn được lại nắm chặt tay Hàn Văn Kiệt kêu lên “Ai da, đau quá, đau ૮ɦếƭ mất …”.
Hàn Văn Kiệt lạnh lùng quăng cây tăm bông cũ đi, lấy thêm một cây khác … từ tốn hỏi “Mới vừa rồi đánh nhau sao?”
Hạ Tuyết sửng sốt, liếc nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của anh, tựa như câu hỏi vừa rồi chỉ là sự bỗng dưng buộc miệng theo quán tính, cô nuốt nước bọt, trả lời … “Vâng …”
“Tại sao lại đánh nhau?”, Hàn Văn Kiệt hỏi xong lại nâng cằm Hạ Tuyết lên, nhìn kỹ nơi khóe mắt cô còn có một vết thương, là dấu vết móng tay cào … “Sau này nếu có đánh nhau, không được để cho người khác làm bị thương mặt mình … vết móng tay cào rất dễ để lại sẹo …”
“A! Sẽ không để lại sẹo chứ?”, Hạ Tuyết hỏi.
Hàn Văn Kiệt nhìn kỹ vết thương, sau đó mới nói “Sau khi sát trùng xong, sẽ bôi thuốc … sẽ không để lại sẹo … nhưng sau này phải cẩn thận một chút …”, vừa nói xong, thừa dịp Hạ Tuyết không có để ý, liền dùng tăm bông ấn vào vết thương …
“A …”, Hạ Tuyết bị đau đến mồ hôi chảy ra đầm đìa, cô thét rống lên, lắc lắc cổ áo Hàn Văn Kiệt “Đau ૮ɦếƭ tôi — mặc kệ nó, tôi không làm nữa!”
“Không được … Một đôi mắt đẹp như thế này …”, Hàn Văn Kiệt vừa thoa thuốc sát trùng vừa nói.
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Kiệt, anh đang đeo mắt kiếng mát đen, khuôn mặt lạnh lùng thật khó dám đến gần … Nhưng chính vì bởi như thế, lời nói của anh khiến cho người ta tin tưởng và phục tùng, bao gồm cả lời anh vừa nói … đôi mắt cô rất đẹp …
Mặt Hạ Tuyết đỏ hồng lên …
Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đang bấu víu cổ áo anh …
Hạ Tuyết giật mình, sắc mặt đỏ hồng nhìn Hàn Văn Kiệt … “Bác sĩ … anh muốn làm gì …”
Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết đang ngẩn người ra, ánh mắt ngây ngốc, anh nở nụ cười lơ đãng, sau đó nắm cánh tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, xòe bàn tay cô ra, nhìn kỹ vết thương trong lòng bàn tay cô … “Bôi thuốc cho cô … Còn có thể làm gì sao?”
Hạ Tuyết chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp, cô nuốt nước miếng một cái, lúng túng ho khẽ, xoay mặt đi …
Hàn Văn Kiệt khẽ mĩm cười, lấy thêm tăm bông bôi thuốc sát trùng, nhìn những vết thương hồng hồng trong lòng bàn tay của Hạ Tuyết, nhắc lại …”Cố gắng chịu đựng …”
Hạ Tuyết cắn chặt môi, nhíu mày …
Hàn Văn Kiệt nhẹ nhàng thoa thuốc sát trùng lên …
“A ——–“, Hạ Tuyết lại đau đến hét ầm lên, không tự chủ được rút tay về …
Hàn Văn Kiệt lại trừng mắt nhìn Hạ Tuyết, nắm chặt tay cô, không buông …
“Đau quá a …”, Hạ Tuyết lại muốn rút tay về nhưng không được …
Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn cô như cũ, vẫn nắm chặt tay cô … “Đừng động … xong rồi …”
Hạ Tuyết đau đến chảy nước mắt, ngước nhìn Hàn Văn Kiệt … cô nhìn vào mắt anh … trong ấy có sự quan tâm và dịu dàng … cô lập tức quên đau đớn, mặt đỏ bừng … bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh …
“Hạ Tuyết, bạn trở về rồi à?”, Quách Dung đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Hạ Tuyết đang ngồi trên giường bệnh, Hàn Văn Kiệt đứng bên cạnh … cô sửng sốt …
‘Ừ … đã trở về …”, Hạ Tuyết vội vàng miễn cưỡng cười đáp, liếc mắt nhìn Hàn Văn Kiệt, anh vẫn bình tĩnh, im lặng thoa thuốc cho cô …
“Tóc bạn bị sao thế?”, Quách Dung cảm thấy không khí giữa hai người có chút mập mờ, sau đó, đi đến trước mặt Hạ Tuyết, nắm những lọn tóc bị cắt ngắn của cô kêu lên “Bạn từ nhỏ đến lớn, rất thích để tóc dài, tại sao lại biến thành như vậy a? Có phải là bạn đi tìm người đàn ông xấu xa kia không, sau đó bị những người hâm mộ Ảnh Hậu khi dễ và bị đánh?”
Hạ Tuyết đỏ mặt, lơ đãng liếc mắt nhìn về phía Hàn Văn Kiệt, anh vẫn cẩn thận bôi thuốc cho cô, tựa hồ như chuyện này chẳng liên quan gì tới anh …
“Bạn làm gì thế a? Tôi đi tìm người xấu xa kia? Không có đâu!”, Hạ Tuyết vội vàng nói.
“Bạn không được gạt tôi, khẳng định là như thế! Mẹ kiếp, các người ấy ra tay cũng ác quá đi!”, Quách Dung nắm nhẹ chiếc cằm Hạ tuyết, đưa qua đưa lại, nhìn hai chiếc má bị sưng to phúng phính của cô, tức giận dâng lên trong lòng …
“Không phải thế … bạn đừng cử động …”, Hạ Tuyết nôn nóng liếc mắt nhìn Hàn Văn Kiệt …
Hàn Văn Kiệt bôi thuốc cho Hạ Tuyết xong, liền lấy trong túi áo mình ra tấm vé ăn trưa dành cho nhân viên bệnh viện, “Cầm tấm vé này, lên lầu ba, đến căn tin để ăn cơm …”
“Vậy làm sao được?”, Hạ Tuyết nhìn tấm vé trong tay Hàn Văn Kiệt, sắc mặt đỏ hồng, “Còn anh?”
“Tôi có hẹn với bạn gái cùng nhau ăn cơm trưa … cho nên hôm nay không cần dùng …”, Hàn Văn Kiệt nói xong, liền nhét tấm vé vào trong tay Hạ Tuyết, mỉm cười gật đầu, xoay người bước ra ngoài …
“Cùng … cùng bạn gái ăn cơm a …”, Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Kiệt rời khỏi phòng bệnh, cô sửng sốt …
Quách Dung nhìn bộ dáng ngây ngốc của Hạ Tuyết, trêu ghẹo cô “Thế nào? Yêu anh bác sĩ à? Nghe người ta nói có bạn gái cho nên ghen?”
‘Bạn nói nhảm gì thế?”, Hạ Tuyết liếc cô … “Mình chỉ có chút tò mò, người lạnh lùng giống như bác sĩ Hàn, khi yêu sẽ như thế nào …”
“Người ta đẹp trai … dĩ nhiên là các cô gái xinh đẹp sẽ xếp hàng nhào tới, hì hì …”, Quách Dung nằm trên giường bệnh Hạ Tuyết, thở dài “Mẹ kiếp! Mình mệt ૮ɦếƭ! Vốn là mình đã đủ mệt mỏi rồi, lại vì chung thân hạnh phúc của bạn mà hao tổn sức lực, nhân lúc bạn đi ra ngoài, mình đã đi điều tra lai lịch của anh bác sĩ kia …”
“Bạn làm gì điều ta lai lịch của người ta vậy?”, Hạ Tuyết đỏ mặt, tức giận hỏi.
“Không phải vì mình suy nghĩ cho hạnh phúc chung thân của bạn sao?”, Quách Dung nhìn cô, “Tôi cũng hy vọng bạn sớm có thể tìm được một người đàn ông tốt, suông sẻ làm đám cưới! Sau đó tiếp tục bay lên làm Phụng Hoàng, không phải lo lắng kiếm ăn ngày ba bữa, hôm nay quét dọn ở đầu đường, ngày mai bán hàng ở vỉa hè …”
“Buồn nôn quá! Hiện tại mình sống rất tốt!”, Hạ Tuyết cùng nằm trên giường bệnh chung với Quách Dung, trong lòng cô vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện bạn gái của Hàn Văn Kiệt …
“Hàn Văn Kiệt … bạn biết anh ấy là ai không?”
“Là ai a?”, Hạ Tuyết đối với vấn đề này không có hứng thú cho nên miễn cưỡng hỏi lại.
“Anh ấy là Tam công tử của tập đoàn tài chính Hàn thị … Hàn Văn Kiệt … cũng chính là em trai của người đàn ông đã hôn bạn …”.
“A ——-“, Hạ Tuyết lập tức nhảy dựng lên, nhìn Quách Dung hét “Bạn nói cái gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc