Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 195

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết cầm điện thoại, nhìn cái dãy số kia đang lóe lên, trái tim cô đột nhiên đập dồn dập, khuôn mặt đỏ lên, cô khẽ cắn môi, không biết nên làm sao ? Ngón cái nhẹ nhàng di động màn hình, cứ nghĩ không biết nên làm thế nào. . . . . .
Hàn Văn Hạo đứng ở vườn hoa bên ngoài phòng VIP bệnh viện, nắm điện thoại, nghe tiếng chuông đổ, nhìn một bụi cây tương tư trước mặt, tán lá thật sum suê che kín, ngọn đèn nhỏ màu hồng, chợt sáng chợt tối, chợt sáng chợt tối, cứ thế thay nhau đối lập.
Hạ Tuyết nắm điện thoại, nghe tiếng chuông, nghĩ tới nghĩ lui, rồi chậm rãi ngồi bên giường, nhấn nút nhận điện thoại, đáp nhẹ: "Vâng. . . . . ."
"Ngủ sao ?" Giọng nói đầy hấp dẫn, dịu dàng của Hàn Văn Hạo truyền đến.
Trái tim Hạ Tuyết lại phanh phanh nhảy, trong thân thể nhanh chóng nóng lên, ngay cả đầu ngón tay cũng nóng lên, cô sâu kín lắc đầu, nói: "Không có. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe, vẫn nhìn lên ngọn đèn nhỏ trước mặt, chậm rãi nói: "Lúc nảy. . . . . nhận điện thoại của em, Thư Lôi đang ở bên cạnh, tâm tình của cô ấy rất kích động, cùng tôi trao đổi một vài chuyện quan trọng, cho nên không thể nói quá nhiều với em, xin lỗi. . . . . ."
Hạ Tuyết khẽ cắn môi, chớp mắt, không lên tiếng.
"Đừng cắn môi. . . . . ." Hàn Văn Hạo nói ngay.
Hạ Tuyết buông ra, bất đắc dĩ cười nói: "Không có gì, tôi biết rõ tâm tình cô ấy không được tốt, an ủi cô ấy chưa? Bây giờ cô ấy đỡ chút nào không ?"
"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo nhàn nhạt đáp lời.
Hạ Tuyết đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, nên không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, dịu dàng hỏi: "Hôm nay em tìm tôi có chuyện gì?"
Hạ Tuyết nghe hỏi thế, đột nhiên không biết làm sao lên tiếng, chỉ à một tiếng . . . . .
Hàn Văn Hạo nghe cô do dự, hơi mỉm cười nói: "Thật hiếm thấy, em cũng có lúc thậm thà thậm thụt, thường ngày nói chuyện với tôi, ba câu không hợp, hai câu đã mắng rồi".
Hạ Tuyết vừa nghe, lập tức trừng mắt, nói: "Ai thậm thà thậm thụt hả ? Tôi thật sự có chuyện muốn tìm anh, bị Hạ Hi Văn giày vò không chịu nổi. . . . . ."
"Chuyện gì ?" Hàn Văn Hạo nghiêm túc ngồi trên ghế dài bên cạnh cây tương tư, hỏi.
"Con gái tốt của anh, cho tới nay, đều giống như một người lớn, so với đứa bé khác cũng trưởng thành hơn, anh thấy đúng không?" Hạ Tuyết hỏi Hàn Văn Hạo. Đúng là hai mẹ con a, vừa rồi con gái cô nói chuyện với PAPA cũng như vậy.
"Ừ. . . . . ." Trên mặt Hàn Văn Hạo không khỏi tràn ra nụ cười nói.
"Nhưng nó lại muốn cùng cha mẹ đi khu vui chơi, đây không phải là rất ngây thơ, rất khôi hài sao?" Hạ Tuyết nói xong, mặt đỏ lên.
Ánh mắt của Hàn Văn Hạo nheo lại, nắm điện thoại, mỉm cười hỏi: "Ý của em là. . . . . . Con gái hi vọng cha và mẹ đưa nó đi khu vui chơi?"
"Đúng vậy! Vì chuyện này, nó khóc cả buổi tối, còn không chịu ăn cơm, nói mình đứa bé không có ai thương! Tôi. . . . . . Tôi thật sự không có cách nào với nó, thật may là Daniel trở về khuyên nhủ, nó mới ăn được một chút, lúc ngủ, còn la hét mình là một đứa bé không ai thương . . . . . . Daniel bảo tôi gọi điện thoại cho anh, hỏi ý kiến của anh một chút, xem anh có thể nhín chút thời gian đưa nó đi khu vui chơi hay không. . . . . . Aiz. . . . . . Nói thật, bây giờ Tần tiểu thư thân thể không tốt, tôi thật sự không muốn đề nghị như thế. . . . . . Cho nên tôi chỉ hỏi xem ý kiến của anh thôi, cũng không có ý mong mỏi anh làm chuyện này . . . ." Hạ Tuyết sợ gây áp lực cho hắn, đành phải tăng thêm câu nói phía sau.
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười: "Đứa trẻ muốn đi khu vui chơi, đây là bản tính của nó, nó không có phức tạp như người lớn, em cũng đừng suy nghĩ phức tạp như thế, sẽ có một ngày Thư Lôi phải đối mặt với sự thật này. Nếu Hi Văn thật muốn đi, ngày mai tôi chăm sóc Thư Lôi một ngày, hôm sau nhín chút thời gian đưa nó đi là được rồi . . . . . Có một số việc, chỉ cần giải quyết thuận lợi và thỏa đáng, dĩ nhiên sẽ không làm thương tổn đến người khác. . . . . . phải biết tận dụng biện pháp".
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, khẽ cắn môi, trên mặt hơi mỉm cười, nhưng cảm thấy không nên, có chút miễn cưỡng, cười hỏi: "Thật …… Muốn đi sao? Tôi. . . . . ."
"Em đừng suy nghĩ cho thêm áp lực, đây là ý muốn của con gái, em cứ xem như tôi vui vẻ đồng ý là được rồi, em cũng không có lỗi gì" Hàn Văn Hạo mỉm cười nói.
"Tôi. . . . . ." mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, cuối cùng thừa nhận nói: "Được rồi, có lẽ trong lòng tôi nghe anh đồng ý yêu cầu của Hi Văn, tôi có chút vui vẻ vì người cha nguyện ý làm chút chuyện cho con gái. . . . . .loại chuyện như vậy có cảm giác rất quý giá, quang minh chính đại, cùng nhau dắt tay của con bé, đây là điều tôi mong đợi từ lâu . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong, cúi đầu cười một tiếng.
Hạ Tuyết có chút vui vẻ, nói với Hàn Văn Hạo: "Cám ơn anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe giọng nói êm tai của cô truyền đến, trầm ngâm chút lát, dịu dàng hỏi: "Chuẩn bị nghỉ ngơi rồi sao? Hôm nay cũng mệt rồi. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Hạ Tuyết không lên tiếng, nắm điện thoại, hơi nằm trên giường, kéo chăn lên, nắm điện thoại, mặt dán vào điện thoại, cảm giác có chút lạnh lẽo, liền kéo chăn lên đến cổ một chút.
"Bên em gió rất lớn à. . . . . ." Hàn Văn Hạo nói chính xác.
"Ừ. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười nói: "Không đóng cửa sổ, tôi có thói quen ngủ không thích đóng cửa sổ, không khí thật thoải mái, tôi thích gió biển đêm khuya, thổi vào thật thoải mái. . . . . . Hơn nữa, tôi thấy phía ngoài trăng tròn thật sáng, tâm tình của tôi sẽ tốt hơn một chút, tôi thích trăng sáng. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe xong, quan tâm nói: "Coi chừng bị cảm lạnh, đóng cửa sổ lại đi . . . ."
Trong lòng của Hạ Tuyết ấm áp, đành phải nói: "Được rồi, chút nữa tôi sẽ đóng, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi, đừng để quá mệt mỏi".
Hàn Văn Hạo nghĩ một chút, gật gật đầu nói: "Ừ. . . . . ."
"Vậy tôi cúp máy đây. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười cúp điện thoại, rốt cuộc mặt đỏ lên, đưa điện thoại di động đè lên иgự¢, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, giống như có thể nhìn trên không trung có một khe hở thật nhỏ, giấu kín một chút tâm tư, cô mỉm cười, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Hàn Văn Hạo ngồi bên cây tương tư, cầm điện thoại di động, ngón cái nhẹ nhàng trượt tới trượt lui trên dãy số, có một chút đè nén, hạnh phúc và tình yêu càng ngày càng bành trướng, hắn cắn răng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng lấp lánh trên bầu trời, đột nhiên nở nụ cười.
******
Sóng biển vỗ bờ, vầng trăng sáng lấp lánh vẫn treo trên cao, trầm tịch, dịu dàng giống như một người mẹ hiền.
Ai có biết bí mật của ngày và đêm sao? Ban ngày có một bí mật không muốn nói cho ban đêm, ban đêm cũng có một bí mật không nguyện nói cho ban ngày, thời gian ngày và đêm đan xen nhau, hắn hiểu rõ, kết quả rất ngắn ngủi trong chớp mắt, không thể nói ra. . . . . .
Có một bóng đen, đứng bên cạnh bờ biển dài mênh ௱ôЛƓ, đón gió biển, sau lưng là nóc ngói đỏ phòng tổng thống xa hoa, phía sau lưng hắn có người vợ trước và con gái, hắn vẫn luôn bảo vệ, chậm rãi canh giữ.
Sáng sớm! ! Sóng biển cuộn trào mãnh liệt! !
Ánh nắng ban mai cũng chiếu rọi khắp nơi! !
"Con là đứa trẻ không có cha!" Hi Văn vừa cầm bánh mì sandwich, vừa nhìn Daniel và Lam Anh ở phía đối diện, vẻ mặt đứng đắn nói: "Ngay cả đi khu vui chơi, tôi cũng phải một khóc, hai nháo, ba thắt cổ! Kết quả cuối cùng, còn chưa xác định! ! Con là đứa trẻ không có cha !"
Daniel vừa ăn bánh mì sandwich, vừa nhìn Hi Văn cười khẽ, cầm ly sữa tươi uống một hớp, không biết Hạ Tuyết và Hàn Văn Hạo nói như thế nào, hắn sẽ không dễ dàng lên tiếng.
Lam Anh cũng chỉ cười cười nhìn đứa nhỏ này, lúc này tốt nhất đừng nói chen vào.
Hi Văn vô cùng tức giận ăn bánh mì sandwich, vừa nhai, ánh mắt vừa có chút không nắm chắc, tâm tình rất không tốt, như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, lại ngẩng đầu nhìn Daniel, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Có thể con là một đứa trẻ nhặt được! Có thân thế bí mật gì đó !"
"NO!" Daniel lập tức bật cười, nói: "Làm sao có thể? PAPA tự mình ôm mẹ con vào phòng sanh! ! Hơn nữa PAPA là người đầu tiên ôm con!"
"PAPA" Hi Văn vận dụng IQ cao của con bé, suy diễn mọi khả năng, nhìn Daniel nghiêm trang nói: "Người đừng tin sự thật trước mắt! ! Sự thật thường thường là một kẻ gian trá, nó núp trong bóng tối, papa nhìn không thấy! ! Có thể con là được nhặt ! Chuyện này nhất định có vấn đề !"
"NO!" Daniel lại bật cười nói: "Con và mẹ con giống nhau như đúc! ! Con thông minh giống như cha của con ! ! Làm sao con có thể là nhặt được?"
Hi Văn không còn lời để nói, vung vẫy hai chân, cắn chân giò hun khói và bánh mì sandwich, cô bé biết hôm qua mẹ của mình nói chuyện với cha, nhưng không biết kết quả như thế nào, lúc này cô bé lại căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Daniel nói: "PAPA cảm thấy, mẹ của con thích hợp làm chuyên gia đàm phán không ? Rất có thể mẹ sẽ phá hủy một cơ hội nói chuyện!"
"Bảo bối. . . . . ." Daniel có chút bất đắc dĩ, cười nói: "Mẹ và cha của con nói về chuyện đưa con đi khu vui chơi, đây là thương lượng, không phải là đàm phán, bởi vì không có đối với lập, OK! ?"
"NO!" Hi Văn lập tức ngưỡng mặt lên, cắn bánh mì sandwich, tiếng nói mơ hồ không rõ : "Bọn họ đi cùng một chỗ, giống như bị chó cắn chó, luôn luôn đối lập, PA¬PA thâи áι của con !"
Lam Anh lập tức để sữa tươi xuống, dạy dỗ nói: "Hey! ! Không thể vừa ăn, vừa há mồm ra nói chuyện! ! Không thục nữ!"
Hi Văn bất đắc dĩ cúi đầu, nhai hết bánh mì sandwich, cầm ly sữa tươi uống một hớp, rồi nhìn Daniel nói: "Con cảm thấy lần đàm phán này, con làm thì tốt hơn ! ! Nhất định con có thể Gi*t không chừa mảnh giáp! !"
"Mọi người không cần đàm phán! !" Daniel tiếp tục nói vấn đề này, sau đó mọi người nghe thấy tiếng động, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áo ngủ màu xanh dương nhạt, ngáp đi ra, Thanh Nhã lập tức đỡ cô đi tới chỗ ngồi xuống, sau đó bảo người giúp việc đưa lên điểm tâm. . . . . .
"Mẹ, Daniel, chào buổi sáng. . . . . ." Từ đầu đến cuối, Hạ Tuyết căn bản không nhìn đến con gái, cầm ly sữa tươi uống ! !
Hi Văn nghiêm trang buông bánh mì sandwich trong tay, sau đó kéo khăn tay màu trắng, lau tay, cố ý ho. . . . . ."Khụ khụ!"
Hạ Tuyết cầm một miếng bánh mì sandwich bỏ vào trong miệng, khẽ cắn một miệng lớn, bữa sáng cô muốn ăn thật nhiều. . . . . .
Hi Văn có chút chống đỡ không được, lại ho. . . . . ."Khụ khụ!"
Daniel và Lam Anh cùng nhìn hai mẹ con này, có chút lo lắng.
"Khụ cái gì ? Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi. . . . . ." Hạ Tuyết vẫn nhai bánh mì sandwich, nói.
"Mẹ không cần giả bộ ngốc! ! Đầu óc của mẹ không linh hoạt, nhưng trí nhớ của mẹ rất tốt! ! Ngày nào mẹ cũng nhớ 11 giờ phải ăn 3 cái bánh trứng, một ly sữa tươi, một viên dâu tây, lại thêm hai thỏi chocolate! !" Hi Văn nhanh chóng nói.
Rốt cuộc Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn con gái, hôm nay mặc một chiếc váy len màu xanh nhạt, tóc thả xuống vai, bên trái gắn một kẹp tóc thủy tinh dâu tây, rất xinh đẹp, đáng yêu, cô đột nhiên cười, vươn tay véo gương mặt con gái nói: "Nghe nói con giống mẹ như đúc, vậy khi còn bé, không phải mẹ giống con sao, xinh đẹp như vậy?"
Hi Văn lập tức đẩy tay mẹ ra, tức giận nói: "Bây giờ mẹ nói lời ngon ngọt với con, sau đó cho con ăn tát tai sao ?"
Hạ Tuyết “phốc” một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Được rồi, không ghẹo con nữa, tối qua mẹ đã nói với cha con rồi, hắn bảo ngày mai dẫn con đi khu vui chơi!"
Hi Văn nghe xong, chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái nữa! ! Sắc mặt vẫn thật bình tĩnh! !
Daniel và Lam Anh có chút không hiểu, nhìn cô bé, không biết rốt cuộc cô bé đang suy nghĩ gì.
Hi Văn lại khụ khụ, nhún nhún vai nói: "Được rồi, ngày mai sẽ là một ngày rất vui vẻ. Hơn nữa, con cho hắn có cơ hội dẫn con ra ngoài dạo chơi, đây là vinh hạnh của hắn! ! Hắn phải quý trọng cơ hội này, rất tốt!"
Hạ Tuyết “chậc” một tiếng, cầm ly sữa tươi uống, không để ý tới cô bé nữa!
Daniel vừa ăn bát cháo, vừa mỉm cười nói: "Bảo bối, nếu con muốn đi khu vui chơi, có phải nên chuẩn bị quần áo để mặc sao ? Ở nơi đó, không thể ăn mặc quá thục nữ ! Con có quần áo nhỏ phù hợp không ?"
"Chuyện cười! !" Hi Văn lập tức ngẩng đầu nhìn Daniel, tức giận nói: "Con làm sao không có quần áo?"
Ầm! ! Cửa tủ treo quần áo mở ra! !
Hi Văn ôm vai, đứng trước tủ dài 5 mét, cao 2 mét, treo y phục lên, đầu tiên là liếc mắt nhìn, sau đó giống hệt như mẹ của mình, chui vào trong tủ treo quần áo, ở bên trong chui tới, chui lui. . . . . .
Người giúp việc đứng một bên lo lắng, không biết nên làm gì, rồi lại lo lắng nói: "Tổ tông a, chắc ngài mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, nếu không, chúng tôi giúp ngài nhé ?"
"Không cần! !" Hi Văn vừa cự tuyệt xong, lại đi ra, đi vào phòng Daniel hỏi: "PAPA, người cảm thấy cha của con, hắn yêu con mặc quần áo thế nào ?"
"Con xinh đẹp như vậy, con mặc cái gì hắn cũng thích. . . . . . nhưng đừng chọn váy nhỏ, phải đem theo một bộ áo tắm, bởi vì có thể sẽ đi chỗ vui chơi nhạc nước, tối hôm qua PAPA lên mạng tìm giúp con rồi, hồ nước nóng đã mở . . . . ." Daniel mỉm cười nói.
Hai mắt Hi Văn lập tức sáng lên, lại chui vào trong tủ treo quần áo, Daniel nhìn cô bé vui vẻ như vậy, bất đắc dĩ mỉm cười, lúc này điện thoại di động vang lên, hắn nhận điện thoại di động . . . . . ."hello?"
Hắn im lặng nghe hộ vệ báo cáo, rồi chậm rãi nói: "Mời cô ấy về công ty, mời về công ty một cách tôn trọng, tôi có việc muốn tìm cô ấy !"
"Vâng!" hộ vệ lập tức cúp điện thoại.
Phòng làm việc Tổng giám One-king! !
Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe, nhanh chóng nói: "Cậu nói. . . . . . Daniel phái xe đi đón Cẩn Nhu?"
"Vâng !"
Trác Bách Quân nghe xong, ánh mắt đột nhiên lộ ra ánh sáng tàn nhẫn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc