Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 179

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Sau buổi lễ ký kết hiệp nghị hợp tác, Hàn Văn Hạo ở lại phòng làm việc của Daniel nghỉ ngơi, trong khi Daniel phải mở một hội nghị cổ đông nhỏ, sau đó sẽ cùng Hàn Văn Hạo bàn bạc vấn đề luân chuyển tài chính, kế tiếp sẽ mở cuộc hội nghị lần thứ năm!
Hàn Văn Hạo vừa lật xem tài liệu, vừa liếc mắt nhìn Hi Văn đang ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt không chớp nhìn mình, kể từ ngày cô bé nói: Nếu chú không phụ trách được cuộc sống của người khác, xin giao cho chú cảnh sát, cũng chưa gặp lại cô bé, hắn vừa lật xem tài liệu, vừa nhìn Hi Văn, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Tại sao cháu luôn nhìn chú ? Tôi lại chọc giận gì cháu sao ?"
Hi Văn vẫn nhìn Hàn Văn Hạo, chớp mắt một cái, khuôn mặt không khách khí, nhưng lúc này điện thoại vang lên, cô bé lập tức đưa tay vào trong túi, lấy điện thoại di động ra, nhận máy, nghiêm trang nói: "Alô !"
"Hôm nay lúc nào con về ? Mẹ muốn con ôm mẹ ngủ" Hạ Tuyết làm nũng với con gái.
Hi Văn thở dài, nói với mẹ: "Con đã nói rồi, mẹ độc lập một chút được không? bây giờ mẹ bị sốt, thân thể không khỏe! Nghỉ ngơi sớm đi !"
Hàn Văn Hạo từ bên trong tài liệu, liếc mắt nhìn con gái. . . . . .
"Ừm! Con muốn ở cùng PAPA đến tối, sau đó con sẽ về với mẹ ! Mẹ uống thuốc hạ sốt chưa ?" Hi bảo bối hỏi mẹ.
Hạ Tuyết gật đầu nói: "Uống rồi. Mẹ đặc biệt muốn ăn trứng cá! Miệng bị nhạt quá, nhưng khách sạn làm không ngon!"
"Lúc này, mẹ còn muốn ăn trứng cá? Mẹ bệnh như vậy ! Không cho phép ăn! Cúp điện thoại đi, tối nay con về ngủ cùng mẹ ! Ừm! Cứ như vậy!" Hi Văn lập tức cúp điện thoại.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, nhìn con gái hỏi: "Mẹ cháu bị ốm sao ?"
Vẻ mặt Hi Văn không thay đổi, nhìn cha một cái, nói: "Vâng ! Mẹ ngã bệnh! Bệnh rất nặng ! Phát sốt rất nghiêm trọng!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, vừa muốn nói chuyện. . . . . .
Con gái nói: "Bất quá chú đừng xem vào ! Cháu và PAPA sẽ chăm sóc tốt ẹ!"
Hắn bình tĩnh nhìn vẻ mặt con gái bình tĩnh như vậy, trong lòng của hắn than thở, nhướng mày, nhìn con gái mỉm cười nói: "Cháu chán ghét tôi như vậy sao? Ở trong mắt cháu, dường như lúc nào tôi cũng khi dễ mẹ cháu !"
"Cháu không cho là vậy! Cám ơn!" Hi Văn nói thẳng.
"Mẹ cháu hết sốt chưa ?" Hàn Văn Hạo hỏi ngay.
"Bớt rồi !" Hi Văn nói.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Không phải mới hát xong ánh trăng hiểu lòng tôi sao ? Tại sao lại không chăm sóc tốt cho cô ấy ?"
"Bởi vì ánh trăng không hiểu lòng tôi a. . . . . . Ánh trăng cũng không có biện pháp. . . . . ." Hi Văn nhún nhún vai nói.
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn cô bé, một lần nữa phát hiện cuộc đời quả thật có báo ứng, hắn cúi đầu cười, thở dài một hơi, vẫn xem tài liệu.
Hi Văn cũng không để ý đến hắn, quay đầu nhìn ánh mặt trời phía cửa sổ sát đất, nhưng ánh mặt trời từ từ lặn xuống, sau đó bầu trời sẫm tối, cả phòng làm việc có chút âm u, hai cha con vẫn im lặng ngồi ở đó, một người giống như đang chuyên tâm xem tài liệu, một người giống như đang chuyên tâm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ ánh.
Hàn Văn Hạo lật một tờ tài liệu, chậm rãi hỏi: "Mẹ cháu muốn ăn trứng cá sao?"
"Vâng ! Mẹ rất thích ăn hàng rong ! Cái đồ vô dụng này !" Hi Văn cất giọng torng vắt nói.
"Bị sốt, khẩu vị nhất định rất nhạt! Để ẹ ăn đi!" Rốt cuộc Hàn Văn Hạo đóng tài liệu, ngẩng đầu nhìn con gái mặc chiếc váy nhỏ màu đen, ngồi trên ghế sa lon màu trắng sữa, nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt to sáng ngời, giống như hai tia nắng mặt trời, lúc nhìn cái gì, ánh mắt rạng ngời, lỗ mũi nhọn và cái miệng nhỏ xinh đẹp, cô bé rất giống mẹ, vì được dạy dỗ tốt, cho nên lúc ngồi trên ghế sa lon, bộ dáng rất nghiêm trang, giống như người lớn, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nhu hòa, chỉ cần nhìn thấy con gái, trái tim của hắn không hiểu sao lại tan ra . . . . . .
"Không cần ! Không hợp vệ sinh!" Cô bé Hi Văn vẫn nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ: "Cháu muốn bảo vệ mẹ thật tốt ! Nhưng trong tương lai, làm sao biết ai đi cùng mẹ chứ?"
Hàn Văn Hạo nhướng mày, hỏi: "Là thế nào ?"
Cô bé Hi Văn không lên tiếng, chỉ lắc đầu một cái.
Dường như Hàn Văn Hạo nghe trong lời của cô bé có ý gì khác, lúc vừa muốn hỏi, đột nhiên Daniel mỉm cười đi tới, nhìn Hàn Văn Hạo thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế sa lon, ôm Hi Văn hôn, nói với Hàn Văn Hạo : "Thật xin lỗi, hội nghị quá khẩn cấp! Để anh chờ lâu. Nhưng vừa rồi cổ đông hội nghị phát sinh ra một số vấn đề, cho nên hôm nay có thể tôi không có cơ hội bàn lại với anh rồi!"
"Hả?" Hàn Văn Hạo bình tĩnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Vấn đề góp vốn, đột nhiên xảy ra phân chia. . . . . . Bất quá cũng không có gì! Tôi có thể giải quyết. . . . . ." Daniel mỉm cười khẽ vuốt ve cái đầu nhỏ của Hi Văn, hai mắt trở nên nhu hòa nói: "Bảo bối, hai hôm nay mẹ con bị sốt, khẳng định khẩu vị không tốt, cô ấy phát sốt, liền thích ăn trứng cá ven đường, papa biết con không đồng ý, nhưng . . . . . . hay là mua ẹ một phần thôi. . . . . . Để ẹ thoải mái một chút. . . . . . Con ngoan, đợi lát nữa đi mua ẹ phần trứng cá đem về, cô ấy biết con mua, nhất định rất vui vẻ!"
Hi Văn không muốn, bĩu môi nói: "Con không biết mua ở đâu ! Cho tới bây giờ con cũng chưa mua thứ này! Nơi này cũng không phải là Pháp, có thể xin quản gia làm!"
"Tìm một chút là được! Mẹ con đặc biệt thích ăn trứng cá ở thành phố này ! Hàn Tổng Tài có biết hoặc có ấn tượng gì không ?" Daniel đột nhiên cười hỏi Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Dường như có chút ấn tượng. . . . . ."
"Chút nữa nhờ anh giúp Hi Văn một chút?" Daniel nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo nghĩ nghĩ,mỉm cười nói: "Tôi đưa con bé đi vậy !"
"Tốt! Cám ơn!" Daniel lập tức thả lỏng, khẽ vuốt ve đầu con gái nói: "Con phải cùng đi với chú! Đừng làm loạn ! Biết không?"
"Ồ!" Hi Văn không tình nguyện.
Cửa phòng làm việc mở ra, Hàn Văn Hạo dắt tay Hi Văn xoay người đi về phía trước, Daniel đứng ở bên cửa, nhìn bóng lưng hai cha con cô bé, một cao, một thấp, hắn cười nhẹ . . . . . .
Bên ngoài trời mưa!
Cả con đường lớn cây Phong xanh mơn mởn, có chút lạnh.
Hàn Văn Hạo dắt cô bé Hi Văn ngồi vào trong xe, nhận lấy chìa khóa của tài xế, tự mình ngồi vào chỗ tay lái, vừa nổ máy xe vừa nói: "Mẹ cháu thích ăn mùi vị trứng cá gì ?"
"Tương ớt!" Hi Văn ngồi vị trí kế bên tài xế, co duỗi ngón tay út, giống như có chút nhàm chán nói.
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, ánh mắt lóe lên, nói: "Hỏi một chút đi. . . . . . Gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút. . . . . ."
Hi Văn nghĩ nghĩ, nhấn số điện thoại của mẹ. . . . . .
"Hands-free đi! Tôi tự mình nghe! Tôi sợ cháu nghe không được rõ !" Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa bình tĩnh nói.
Hi Văn nắm điện thoại, suy nghĩ một chút, nhấn điện thoại hands-free. . . . . .
"Alô. . . . . ." Một giọng nói mềm nhũn, khàn khàn từ trong buồng xe phát ra, ánh mắt Hàn Văn Hạo chăm chú, nắm chặt tay lái, Ⱡồ₦g иgự¢ hơi phập phồng. . . . . .
"Mẹ! Mẹ muốn ăn trứng cá vị nào ?" Hi Văn cầm điện thoại di động, nhẹ giọng hỏi.
Hạ Tuyết nghe con gái ình ăn, cô vẫn có chút suy yếu, nhưng thật vui vẻ nói: "Con chịu mua ẹ hả ?"
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua một nụ cười, lái xe chạy nhanh tới phía trước, cảm giác cây Dương trên đường lớn thật xinh đẹp, màu lá xanh biếc. . . . . .
"Vâng. . . . . ." Hi Văn gật đầu nói.
"Mẹ. . . . . . Mẹ suy nghĩ đã. . . . . ." Hạ Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, mỉm cười nói: "Muốn ăn cái đó. . . . . . trứng cá tương chua cay, giúp mẹ mua hai cái hot dog, cái này phải nướng chín nở ra, ăn rất ngon a. . . . . . thêm một ly nước cam nữa. . . . . . Ừ! Đúng! Chỉ bao nhiêu đó thôi !"
Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa nghe giọng nói khàn khàn do bị cảm của Hạ Tuyết, dường như có chút mơ màng, tim của hắn xẹt qua một chút đau tiếc, cô gái này hôm nay đã có tất cả, ước mơ vẫn đơn giản như vậy, hắn thở khẽ dài.
"Được rồi! Vậy mẹ ngoan ngoãn ở nhà chờ con ……..con sẽ mua ẹ ngay!" Hi Văn cúp điện thoại, quay đầu nhìn cha nói: "Đi thôi …… Hàn Tổng Tài ……"
"Ừm!" Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, cầm tay lái chạy nhanh tới phía trước !
******
Xe lao đi trong mưa, đi qua đường lớn Tây Hoa, đường lớn Đông Hoa, sau đó đi qua đường Ngân Chứng, rồi chạy vào con đường không tên, đường càng đi càng rối loạn, sắc mặt của Hi Văn càng lúc càng không tốt, cô bé ôm cái ba lô nhỏ, nhìn kỹ từng đoạn đường, nín thở, bắt đầu tràn đầy tức giận. . . . . .
Hàn Văn Hạo có chút lúng túng, ho khan hai tiếng, sau đó quay đầu vừa định nói chuyện với con gái, lại thấy con gái đột nhiên quay đầu sang, đôi mắt con báo nhỏ nhìn mình chằm chằm, rất không khách khí!
Hàn Văn Hạo có chút bất đắc dĩ quay đầu đi, quả nhiên là ruột thịt, ánh mắt cũng giống nhau như vậy, chán ghét như vậy!
"Nếu chú cảm thấy không làm được chuyện này, chú hoàn toàn có thể giao cho người khác! Cháu không nhất định cần chú, OK?" Hi Văn quay đầu đi, bắt đầu cằn nhằn Hàn Văn Hạo !
Hàn Văn Hạo lái xe, cũng có chút áo não, nói: "Tôi. . . . . . Tôi nhớ mang máng có thể mua trứng cá ở nơi nào đó, nhưng . . . . . . bất chợt không nghĩ ra. . . . . ."
"Cuộc sống có rất nhiều chuyện làm cho người ta không nhớ nổi, người bình thường chỉ cần nghĩ đến chuyện làm thế nào để được ăn cơm !" Cô bé nhíu mày, nhìn hắn chằm chằm, nói.
"Tại sao tôi có cảm giác cháu đang mắng tôi vậy ?" Hàn Văn Hạo nhướng mày nói.
"Chú cảm thấy thế nào?" Hi Văn trợn to mắt nhìn Hàn Văn Hạo nói.
"Cuộc sống có rất nhiều chuyện làm cho người ta không nhớ nổi . . . . . Người bình thường chỉ cần nghĩ đến chuyện làm thế nào để được ăn cơm. . . . . ." Ánh mắt Hàn Văn Hạo nheo lại, vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn Hi Văn, có chút bất mãn nói: "Cháu châm chọc tôi chỉ biết ăn cơm sao ?"
"Chú muốn nghĩ như vậy, cháu cũng không có cách nào. . . . . ." Hi Văn rất thản nhiên, vén sợi tóc trên trán mình.
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn con gái, hắn thật sự nhịn không được, vươn tay nắm khuôn mặt nhỏ bé của con gái, nói: "Daniel và mẹ cháu không thể nào cãi nhau, làm thế nào nuôi vật nhỏ hay sinh sự như cháu vậy ?"
Đôi mắt Hi Văn trợn to, nhìn cha nói: "Mẹ nói, bản tính hay sinh sự đáng ghét của cháu, tất cả đều là cha cháu ban tặng!"
Hàn Văn Hạo lại ho khan hai cái, tiếp tục lái xe, giống như con chuột chũi vọt lên phía trước.
"Rốt cuộc chú còn phải chạy lòng vòng đến khi nào ? Nếu chú không biết thì gọi điện thoại cho bạn bè hoặc người thân thích ăn trứng cá, hỏi một chút không được sao ? Ghét! !" Hi Văn không khách khí nữa, mắng hắn ! !
Hàn Văn Hạo thở dài, đành phải bấm điện thoại của Hàn Văn Vũ. . . . . .
Phòng làm việc Tổng Tài One-king!
Hàn Văn Vũ và Tiểu Thanh cùng Lynda, ba người đang ngồi xung quanh bàn trà, ăn trứng cá nóng hổi, ăn được một lúc, vừa ăn vừa cười, điện thoại vang lên, Văn Vũ vừa nhai trứng cá, vừa nhận điện thoại cười hỏi: "Alô ?"
"Chú thích ăn trứng cá chứ?" Hàn Văn Hạo biết em trai từ trước đến giờ thích ăn những thức ăn không tốt cho sức khỏe, cho nên khi còn bé cha thường nói nhặt được hắn ở bãi rác! !
"Đang ăn !" Hàn Văn Vũ quơ quơ cây tâm, cười nói, nói xong lại xiên một cái, nhúng đầy tương cà bỏ vào trong miệng, Lynda vỗ bờ vai của hắn, nói: "Anh muốn ૮ɦếƭ hả! Có một chút vậy mà nhúng đầy tương cà ! nhúng hết rồi chúng tôi còn ăn cái gì ?"
"Biết ở đâu mua được không ! !" Hàn Văn Hạo hỏi ngay.
Hàn Văn Vũ vừa ăn, vừa ngạc nhiên cười nói: "Thế nào? Anh đừng nói với em, mỗi ngày anh nhạo báng em ăn hàng rong, bây giờ muốn ăn trứng cá?"
Hàn Văn Hạo có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nói ngay: "Anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Muốn thu mua các hàng quán trứng cá để hợp tác xây dựng quầy hàng thực phẩm của thành phố, được chưa?"
Vẻ mặt Hi Văn khinh bỉ nhìn khuôn mặt của cha, khóe miệng cong lên, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo đỏ lên.
"Ha ha ha. . . . . . Ôi trời, mẹ của tôi ơi! Anh đừng làm như vậy ! ! Anh phí sức làm gì, bỏ ra hai trăm đồng được một chén đầy ! Anh nghe cho kỹ, trứng cá ăn ngon nhất, bán ở ngay chợ Ngân Chứng, phía sau một dãy phố sầm uất. . . . . . Nơi đó có một con đường bán trứng cá, nơi cuối cùng bị che chắn, có một ông lão 80 tuổi mở quầy hàng, làm trứng cá ăn ngon nhất! Cái món tương ăn nghiện giống như hút bạch phiến ấy !" Hàn Văn Vũ cười nói!
Hàn Văn Hạo nghe xong, lập tức quay đầu xe, chạy về phía chợ Ngân Chứng! !
Mưa rơi càng lúc càng lớn, ào ào vang dội.
Hàn Văn Hạo lái xe vào chợ, phát hiện khắp nơi trong chợ đầy người, hơn nữa đường trơn ướt, khắp nơi tung tóe bùn, nước bẩn, trên mặt đất đầy lá vàng trôi nổi và một ít vỏ chuối, rác rến ..., Hàn Văn Hạo thoạt nhìn đám người bên ngoài xe, bọn họ dựng lều, ở trong thời tiết lạnh lẽo, từng người vây quanh một quầy hàng nhỏ, ăn cá trứng, ăn món khác nữa, rất buồn cười, hắn nhìn con gái, nói: “Đám người bên ngoài kia mỗi ngày chỉ biết ăn thôi! Mưa lớn như thế, còn ăn được như vậy, thật buồn nôn !"
"Đi xuống ! !" Hi Văn bất chấp, trừng mắt nhìn cha cô bé !
Hàn Văn Hạo không biết làm sao, liền cầm cây dù, mở ra, đi xuống xe, sau đó đóng cửa xe, đội mưa lớn, vòng qua xe, đi tới ghế lái phụ, mở cửa xe, ôm con gái thật chặtvào trong иgự¢, che dù, đóng cửa xe bước đi ra phía trước. . . . . .
"Chú đậu xe ở chỗ này, sẽ bị phạt !"
"Mặc kệ ! !" Hàn Văn Hạo tay ôm con gái sải bước đi về phía trước, nói.
"Chú có rất nhiều tiền sao ?" Hi Văn ôm cổ của cha, ở khoảng cách thật gần, nhìn cha, hỏi.
"Đúng vậy !" Hàn Văn Hạo đáp lời, ôm con gái, đội mưa to, đi tới cái lều .......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc