Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 165

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Chú muốn ngủ với tôi, vậy chú chuẩn bị chỗ ngủ đi?" Hàn VănHạo nhìn em trai hỏi.
Lúc này, Hàn ăn Vũ mới hớ tới, anh trai phải gủ cùng hị dâu, ắn nhìn ộ dáng ủy khuất iống như iểu tức hụ của ần Thư ôi, hắn ật cười, ói: "Thật in lỗi, hị dâu, ôi quên ất, chị ũng không iết, khi òn bé, tôi hát gan, hích nửa đêm gõ ửa phòng anh cả, au đó leo ên giường anh cả! ôi muốn anh cả bảo ệ tôi!"
Mọi gười vừa ghe hắn ói, cũng hông nhịn được cười, ạ Tuyết ũng không hịn được, ười một tiếng, thấy hai mắt nóng rực của HànVăn Hạo phía đối diện đang gắt gao nhìn cô, trong lòng của côcăng thẳng, nhẹ cúi đầu.
Tần Thư Lôi tò mò nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười hỏi: "Tại sao chú không tìm em trai làm bạn?"
"Tôi mới không cần!! Hắn không phải là người!! Từ nhỏ đến lớn, đều giống như đầu gỗ, hơn nữa lúc tôi sợ hãi, hắn còn nóichuyện ma với tôi...... không giống nhau anh cả, anh cả sẽ ôm tôi ngủ!" Hàn Văn Vũ không biết xấu hổ, cười nói: "Chị dâu, chịcũng không biết, ngủ cùng anh cả an toàn và thoải mái nhất......"
Trong lòng của Hạ Tuyết vừa động, nhớ tới đêm qua ngủ chung,tựa vào trong *** của hắn, cảm nhận nhiệt độ trong người hắn, nhịp tim của hắn, hơi thở của hắn, ánh mắt cô có chút xốc xếch,chớp một cái......
Hàn Văn Hạo không nhịn được, nhìn Hạ Tuyết......
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn anh hai nói: "Anh cũng đừng mặt dày, lớn như vậy, còn nói chuyện lúc còn bé anh cả ôm anh ngủ?Chị dâu sao không biết chứ? Ghê tởm! Nếu để cho người ái mộ biết IQ và số tuổi của anh không bằng nhau, nhất định đau lòng૮ɦếƭ!"
Hàn Văn Vũ lập tức nhìn Hàn Văn Kiệt "a" một tiếng, cười nói:"Chú không hiểu. Giới giải trí vốn chú ý chuyện trong ngoài bất nhất! Đúng không? Hạ Tuyết!"
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ, hơi nụ cười hỏi: "Thế nào là trongngoài bất nhất? Tôi không phải như vậy? là anh thì có!"
"Cho nên cô không nổi tiếng như tôi a!" Hàn Văn Vũ đột nhiên bật cười, dám chen đến bên cạnh Daniel, xin Daniel tránh ra một chút, hắn muốn dính Hạ Tuyết, Daniel cũng không phải phongđộ thân sĩ bình thường, nhường ra một chỗ, Hàn Văn Vũ lập tức kéo vai Hạ Tuyết, lại gần cô nhỏ giọng nói: "Nếu không, tối nay, tôi vào trong phòng cô nằm dưới sàn ngủ?"
"Đi đi đi!" Hàn Văn Kiệt đẩy ra Hàn Văn Vũ, không để cho hắn quấy rối, nói ngay: "Anh không cần phải sợ, hôm nay em ôm anh ngủ!"
"Phi!" Hàn Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói thẳng: "Vậy tôi ngủphòng bếp! Tôi đóng cửa lại! Bảo Nhậm Phong và Hứa Mặc ngủ cùng tôi!"
"Tôi không muốn!" Nhậm Phong và Hứa Mặc lập tức lắc đầu......"Bọn tôi không sợ cọp, tại sao phải chen vào phòng bếp ngủcùng cậu!? Cậu có thể ôm cọp con ngủ!"
"Cọp cha trở lại thăm con, không phải thuận tiện nhìn tôi sao?Đi!" Hàn Văn Vũ quyết định, lập tức cầm chén múc cháo, nói:"Tôi muốn ăn nhanh để dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó lấynhiều rơm, trải nằm".
"Tiểu tử......" Trần lão nhìn Hàn Văn Vũ mỉm cười nói: "Nhàcác cháu là nhà giàu có, làm sao quen nổi nơi chật hẹp này?"
"Gia gia, ông không biết, bọn cháu quay phim, khổ thế nào cũnggặp rồi, có lúc đi vào núi sâu, có tuyết quay phim, ở đó cả nửa tháng! Cho nên bọn cháu quen rồi". Hàn Văn Vũ sảng khoái ănxong bát cháo, lại múc thêm một chén, vừa ăn vừa nhìn Trần lão,cười nói: "Gia gia! ông nấu cháo ăn rất ngon!"
"Anh đừng uống nhiều như vậy, tối nay muốn đi nhà cầu, gặp cọp cha thì làm thế nào?" Hàn Văn Kiệt rất bình tĩnh phân tích!
"Nôn!" Tần Thư Lôi không nhịn được, bưng chặt miệng, trong dạ dày cồn cào khó chịu, thở hổn hển, ghen tuông tràn nơi cổ họng, làm cho cả người cô không thoải mái, thậm chí có chút choáng đầu hoa mắt......
"Chú xem đi!" Hàn Văn Vũ đang cầm chén, tức giận nhìn VănKiệt nói: "Nói chuyện như vậy, làm chị dâu buồn nôn!"
Tần Thư Lôi vội vàng lắc đầu, chặn ***, sau đó ngẩng đầu lênnhìn Hạ Tuyết, khó chịu hỏi: "Hạ Tuyết, lúc ấy cô bị nôn, làmthế nào? Ăn cái gì?"
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Tần Thư Lôi...... nguồn TruyenFull.vn
Hàn Văn Hạo cũng nhìn Hạ Tuyết......
Daniel mỉm cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Táo? Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cô ấy đang mang bụng bầu tám tháng, mặc quần áo thể thao, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trong tay cầm một giỏ táo, đi vào quán cà phê, lúc nhìn thấy tôi, táo trong miệng, trongtay cô ấy tất cả đều lăn xuống đất...... Tại sao à?"
Nhớ lại chuyện cũ, Hạ Tuyết nhìn hắn cười nói: "Bởi vì anh đẹptrai a...... Lúc đó em còn chưa thấy con lai nào đẹp trai anh như vậy......"
Daniel cúi đầu cười, ôm nhẹ Hạ Tuyết.
"Ăn táo sao?" Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, hỏi lầnnữa.
Hạ Tuyết nhìn cô một cái, cúi đầu nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: "Tôikhông phải là người hạnh phúc, lúc ấy tôi mang thai, không dám để cho người khác biết, cho nên che giấu rất khổ sở, nếu như nôn mửa, ngồi trong toilet ói trời đất mù mịt, sau đó có một người tốt bụng, mỗi ngày lột quít cho tôi ăn...... đút tôi từng chút...... Cả đời tôi cũng sẽ không quên được thời gian quý báu đó......"
Hàn Văn Kiệt không lên tiếng, cúi đầu.
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn em trai......
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, cười khổ, nói: "Đến khi một mình dắtem trai đi tới một trấn nhỏ xa lạ, nôn mửa tệ hại hơn, thì ăn củcải, trong trấn kia, củ cải rất lớn, vừa giòn, vừa ngọt, mỗi ngàyngồi trước cửa nhà, vừa phơi nắng vừa ăn củ cải...... Nhưng tôi quên, tôi cũng không biết củ cải có tính hàn, bởi vì quanh năm tôi đói bụng, cho nên dạ dày không được tốt, ăn củ cải vào, trong chốc lát liền phun ra...... Sau này, có bà lão sát vách nói với tôi, không thể ăn củ cải, rất lạnh, hơn nữa đối với thai nhi không tốt, tôi mới biết......"
Hạ Tuyết nói xong, nhìn Tần Thư Lôi, cô gái này xinh đẹp tao nhã, nhu hòa cười nói: "Nếu như cô buồn nôn, không cần khốngchế, muốn nôn cứ nôn thôi, nôn ra sẽ thoải mái một chút...... sau khi tôi bị nôn rất nhiều, tôi thử ăn dưa chuột, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon đấy...... Tôi ăn không sao, nên vừa phơi nắng vừa ăn......"
"Vậy cô bị nôn bao lâu?" Tần Thư Lôi có chút không chịu nổi cảm giác nôn mửa, hỏi!
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, nhìn Tần Thư Lôi cười nữa nói:"Người bình thường nôn hơn một tháng thôi, nhưng tôi nôn gần sáu tháng, bởi vì thân thể quá kém......"
"Vậy sao cô chịu được?" Tần Thư Lôi nói ngay: "Tôi bị như vậy mấy giờ, cảm thấy rất khó chịu......"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Tôi cô đơn một mình, dẫn theo em trai, mang thai đứa bé, khó chịu cũng chẳng làm sao....." Cô không nói nữa, lại ngẩng đầu nhìn Tần ThưLôi mỉm cười nói: "Tôi ra phía sau núi, hái dưa chuột, ướp cho cô ăn, cô sẽ ăn được, chờ tôi một lát......"
"Tôi đi với cô!" Tần Thư Lôi vui vẻ đứng lên, kéo nhẹ cánh tayHạ Tuyết, mỉm cười nói: "Cô nói cho tôi một ít kinh nghiệm nhé......"
"Được......" Hạ Tuyết vừa mỉm cười, bước đi, vừa trả lời!
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Hạ Tuyết......
Khu trồng rau!
Xung quanh trồng rất nhiều hoa Tường Vi, nhưng đã qua giaiđoạn nở hoa, chỉ còn lại những chiếc á xanh đong đưa trong ió.
Hạ uyết ngồi ổm trước uống dưa huột, vừa ái dưa chuột, ừa nhìnần Thư ôi bên cạnh, ói: "Thức ăn sống, guội cố ắng đừng ăn, tạmhời tối ay ăn một hút đi, ề đến hà, tự hiên người rong nhà ẽ lo cho ô tốt hơn......"
Tần hư Lôi mỉm ười ngồi ổm ở bên ạnh, quay đầu nhìn ạ Tuyết ái dưa chuột, ô dịu dàng ười, nói: "Cô đến nhà ăn Hạo...... lúc trước......"
Hạ Tuyết tay dừng ở trước một trái dưa chuột, nhìn bông hoanhỏ màu vàng đang nở......
Tần Thư Lôi cũng nhìn bông hoa dưa chuột này, sâu kín nói:"Tôi nhận ra mùi nước hoa trên người cô và mùi nước hoa trong*** hắn ngày đó giống nhau...... phụ nữ kiếp trước là mèo,chúng ta là dựa vào khứu giác để sống...... Lúc nảy ở hắn trong ***, tôi cũng ngửi được mùi nước hoa của cô trên ngườicủa hắn......"
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chớp mắt, thở mạnh......
Tần Thư Lôi bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn địa phương thần tiên này, lại nói: "Tôi mặc kệ giữa các người, hôm trước xảy ra chuyệngì, nhưng tôi muốn nói, các người đến đây chấm dứt đi, tôi yêungười đàn ông này, tôi thể không diễn tả được, chỉ biết cảm giácdùng tánh mạng để yêu, làm phong phú cho cuộc đời của tôi, tương lai của tôi...... Tôi sẽ không buông tha hắn, tôi cũng không muốn lên tiếng phê phán cô cái gì, dù sao ở một Tiên cảnh như vậy, các người sinh ra tình cảm không cần thiết, tôi có thểhiểu...... Hi vọng sau khi rời khỏi chổ này, cô có thể đối mặtthực tế..... Văn Hạo, hắn không thuộc về cô...... Tôi mang thai, nhất định sẽ có tất cả......"
Ánh mắt Hạ Tuyết xốc xếch, chợt lóe, nước mắt rơi xuống!
Tần Thư Lôi khẽ thở dài, dịu dàng nói: "Hạ Tuyết, phụ nữ cũngđừng làm tổn thương phụ nữ......"
Hạ Tuyết trầm mặc không lên tiếng, nhưng gương mặt có chút táinhợt, hôm nay chịu đả kích quá lớn, thân thể của cô, đầu óc của cô, tất cả trở nên bồng bềnh......
Tần Thư Lôi quay đầu, giống như không có gì, cười với Hạ Tuyết nói: "Hái hết dưa chuột rồi, chúng ta trở về đi thôi......"
Hạ Tuyết không suy nghĩ nữa, gật đầu một cái, thở dài đứng lên, hai người cùng nhau đạp bùn đất mềm mại, đi ra ngoài, lúc đi qua hoa Tường vi thì Hạ Tuyết bị một bụi gai tường vi quấn tay, cô "ai nha", nhìn vết cào cấu trên mu bàn tay mình, đột nhiên cảm thấy rất đau, cô thở hổn hển, trong lòng chợt đau xót, nói: "Đau quá......"
Tần Thư Lôi cũng nhàn nhạt đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn vết trầy xước trên mu bàn tay trắng tinh, dịu dàng nói: "Loại hoa Tường Vi này có gai, lúc đâm vào người rất đau, may mắn là do người trồng, gai không lớn!"
"Làm sao cô biết đây là hoa Tường Vi?" Hạ Tuyết quay đầu nhìn Tần Thư Lôi, miễn cưỡng cười hỏi.
Tần Thư Lôi mỉm cười nhìn cô nói: "Từ trước đến giờ, tôi có nghiên cứu rất nhiều loại hoa...... Tường Vi có hai loại, loạingười vun trồng, sẽ không nhiều gai......" Cô sâu kín nhìn HạTuyết, dừng lại một lát, gằn giọng một chút, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Chỉ có cây tường vi mới có gai......"
Hạ Tuyết giật mình......
"Cây tường vi rất khó ở nơi thanh nhã!" Tần Thư Lôi nói xong, liền nhẹ nhàng xẹt qua bên cạnh cô rời đi.
Hạ Tuyết cúi đầu, nhìn vết trầy xước trên tay mình, tia máu trànra ngoài, nước mắt từng giọt rơi xuống, cô ngẩng đầu lên, đôi mắtđẫm lệ nhìn chằm chằm ánh chiều tà, vô lực, bất đắc dĩ cười một tiếng......
Ghi chú:
Tường vi là cây bụi cao 1–2 m; nhánh nâu đậm, gai cong. Lá mang 5-9 lá chét bầu dục, dài 1,5–3 cm, rộng 0,8–2 cm, chóp tù,gốc tròn, gân bên 8-10 đôi, mép có răng nằm; cuống bên 1-1,5m;lá kèm có rìa lông và dính trọn vào cuống. Chùy ở ngọn nhánh; hoa rộng 3 cm, cánh hoa 1x1,5 cm, màu trắng, có hương thơm. Quả giả đen hoặc đỏ, nhăn, tròn, dài 7–8 mm.
Cây mọc hoang ở các bụi cây thứ sinh vùng thấp và được trồnglàm cây cảnh. Ra hoa tháng 2 đến tháng 5, có quả tháng 9 đếntháng 12.
Hoàng hôn buông xuống, trời đã tối, rất nhanh!!
Đã nhiều năm qua, trong nhà Trần lão, hiếm thấy náo hiệt nhưậy, lúc ày đám ệ sĩ cũng đã bình ĩnh lại, hậm Phong à Hứa Mặc,ùng với ặc Nhã à Hạo Vũ, ặc dù bốn gười bọn ọ nhìn hau có chúthông vừa ắt, nhưng ẫn chung ***ng, hòa huận trải hăn đệm ằng rơm ằm dưới àn, tên điên Hàn ăn Vũ thật ự ở trong hòng bếp ọn dẹp ột ít củi ạp, sau đó trải ơm, Hạ uyết ở rong phòng ếp, vừaướp dưa huột cho ần Thư ôi, vừa hìn Hàn Văn Vũ, dưới ánh đèn vàng đem cái gối đầu nhỏ để bên này không phải, bên kia khôngphải, cô bất đắc dĩ nói: "Anh thật muốn ngủ trong phòng bếp à? Có con gián đấy!"
"Phi! Con gián tới đây làm gì?" Hàn Văn Vũ đặt xong gối đầu, nằm xuống ngủ, cảm thấy khoan khoái, hướng ngoài phòng gọi:"Chú ba!! Chú có muốn vào cùng ngủ với anh không?"
"Không cần, em quen ngủ giường, không ngủ được, em cùng giagia xem sách trà, xem một đêm là được......" Hàn Văn Kiệt ngồi ở trước cái bàn hình chữ nhật, lật sách trà Trần lão, rất bìnhtĩnh ngồi xem, lâu lâu nhìn bốn vệ sĩ, bọn Nhậm Phong nằm dướisàn, nói chuyện thoải mái, nhưng hắn chú ý đến Mặc Nhã là mộtcô gái, nằm bên cạnh Hạo Vũ, hắn nghĩ nghĩ, cất tiếng nói: "Vịtiểu thư kia, cô có cần chuẩn bị một ít rơm nữa không?"
"Không cần! Tôi không xem bọn họ là đàn ông" Mặc Nhã mệt mỏi, ngáp một cái, muốn ngủ, bọn ba người đàn ông Hạo Vũđồng thời quay đầu lại nhìn cô......
"Không có cách nào, chỉ có hai gian phòng, không thể làm gì khác hơn là chịu khó một chút vậy!" Trần lão mang dụng cụ pha trà ra, đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn trăng sáng treo trên cành câyanh đào, biết khoảng 8 giờ tối, ông mỉm cười nói: "Cháu không mệt sao?"
"Không mệt...... Cháu làm ở bệnh viện, thường xuyên trựcđêm, quen rồi......" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói xong, thấyTrần lão bày trà cụ, liền cùng Trần lão học cách pha trà, HạTuyết đang cầm đĩa dưa chuột ướp dấm đường đi vào phòng của Trần lão, vừa đi vừa nói: "Tần tiểu thư, dưa chuột ướp cho cô ngon lắm......"
Hạ Tuyết đứng trước cửa phòng, nhìn Hàn Văn Hạo đang ngồi trước bàn sách cũ, cũng đang xem sách trà, nghe thấy tiếng nói,bình tĩnh quay đầu nhìn cô...... Tần Thư Lôi không biết đã đi đâu, cô giật mình, liếc nhìn xung quanh, cầm đĩa dưa chuột, đặttrước bàn sách cũ, nhanh chóng nói: "Dưa chuột này cho Tầntiểu thư, đợi cô ấy tới, anh cho cô ấy ăn đi, có lẽ sẽ khá hơn một chút......"
Hạ Tuyết nói vừa xong, lập tức xoay người, bước nhanh đi ra, Hàn Văn Hạo nhìn cô một cái, lúc cô chuẩn bị bước ra khỏiphòng, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng đặt quyển sách xuống, mạnh mẽ đứng lên, nắm cứng cổ tay của cô, kéo cả người cô đếnbên tường, đè cô trên mặt tường, dùng ***g *** rắn chắc đè trên người của cô, cúi đầu thở mạnh, ánh mắt nóng rực nhìn cô, gầm nhẹ nói: "Cô lẫn tránh tôi làm gì?"
"Anh buông tay!!" Hạ Tuyết cắn răng tức giận muốn đẩy hắn ra, không ngờ Hàn Văn Hạo lại ôm chặt eo nhỏ của cô, buộc ***g *** của cô dán chặt mình, cúi đầu bá đạo nói: "Tôi cho cô biết!Tôi làm chuyện gì, cho tới bây giờ đều bất chấp tất cả!! Chỉ cần cô nguyện ý đi cùng với tôi, tự nhiên tôi có biện pháp giải quyết tất cả vấn đề!! Chỉ cần cô nguyện ý!! Đêm nay tôi sẽ không muốn cô ở phòng đối diện!"
"Anh buông tay!!" Hạ Tuyết vô cùng tức giận muốn đẩy hắn ra......
"Tôi không buông! Tối nay tôi nhìn cô đi tới đi lui trước mặt củatôi một trăm lần rồi!!" Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, cúi đầu hôn trên mặt của cô, lại muốn hôn lên đôi môi cô, nhưng Hạ Tuyết cố xoay mặt, tức giận gầm nhẹ: "Anh đừng nằm mơ! Tôi sẽ không đi cùng anh!! Sẽ không!"
Hàn Văn Hạo không nghe cô nói, mà một tay ôm chặt eo của cô,kiềm chế hai tay của cô, một tay nâng khuôn mặt của cô, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô, hắn tức giận, gầm nhẹ: "Cô nhìn tôi đi!! Cô nhìn tôi đi!!"
Hạ Tuyết không nhịn được nhìn hắn chằm chằm......
Ánh mắt Hàn Văn Hạo và Hạ Tuyết vừa giao nhau, sâu kín nói:"Cô đã quên chúng ta hôn nhau bên bờ hồ rồi sao? Cô đã quênchúng ta ở trên giường triền miên thế nào sao? Cô quên tôi ôm hôn cô trong rừng trúc rồi sao? Cô quên rồi sao?"
Hạ Tuyết nhìn hắn chằm chằm, hai mắt đỏ lên, trong hốc mắtngấn lệ!
Hàn Văn Hạo bá đạo và vội vàng nói: "Tối nay người cô phải chờ là tôi!! Hạ Tuyết!! Tối nay vốn tôi muốn...... Muốn cùng cô, muốn ôm cô ngủ......"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống......
Hàn Văn Hạo nhìn nước mắt cô rơi, cho là thái độ của cô đã mềm dịu, liền muốn cúi đầu hôn cô......
"Hàn Văn Hạo!!" Hạ Tuyết đột nhiên kêu nhỏ hắn!
Hàn Văn Hạo dừng lại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi của cô, nhìn cô......
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, ánh mắt nóng rực,nước mắt của cô lăn xuống, nói: "Anh đã làm cho một cô gái mang thai bất hạnh, bây giờ còn muốn thêm một cô gái mang thai khác bất hạnh nữa sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn trong ánh mắt cô có một loại kháng cự sâu sắc và hoài nghi, hắn không lên tiếng, chỉ nhìn cô......
Hạ Tuyết thở khẽ dài, nhìn người đàn ông này nghẹn ngào nói:"Anh căn bản cũng không biết, một cô gái mang thai bị ném bỏcó bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu cô đơn, bao nhiêu vô dụng, tôi van cầu anh, đừng tạo nghiệt nữa, mấy năm nay tôi luôn trả nợ cho anh, tôi mệt mỏi! Tôi không muốn sống tiếp cuộc sống như thế, bị tình yêu mơ hồ, đem người ta chơi đùa tan tác, tôi khôngchịu nổi...... Tôi không chịu nổi nụ hôn của anh, lời nói của anh, ánh mắt của anh, vòng tay của anh, tất cả mọi thứ của anh......" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, ánh mắt lộ ra một chút đau lòng.....
Hạ Tuyết vô lực thở dốc một hơi, trên mặt rất yếu ớt, tiều tụy, hai mắt ửng đỏ nhìn người đàn ông này, lại nói: "Tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi...... Tôi thật sự rất mệt mỏi, vợ chưa cưới củaanh mang thai, hãy đối xử với tốt với cô ấy...... Bù đắp sáu năm trước, tôi muốn hạnh phúc, tất cả đều cho cô ấy...... Đều là phụ nữ, tôi không muốn làm tổn thương phụ nữ...... Bỏ qua cho tôi đi...... Bỏ qua cho nhau đi...... duyên phậncủa chúng ta đến đây kết thúc......"
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn Hạ Tuyết chằm chằm, thật lâu, thật lâu,ánh mắt nhìn chòng chọc bóng dáng kia, lắc đầu nói: "Khôngđược!"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, thở dài, nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Xin để lại cho tôi một chút lòng tự trọng đi, đã nhiều nămqua, anh vẫn luôn chà đạp nó, xin anh để lại cho tôi một chút tônnghiêm, tôi không muốn ςướק đàn ông của người khác...... Càng không muốn giành cha của một đứa bé...... Bây giờ côấy đang mang thai con của anh, chắc rằng anh cũng rất thưởngthức cô ấy, cho nên mới có thể để cho cô ấy mang thai con củaanh, không phải sao?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô, thật lâu mới nói: "Tôi để cho cô ấy mangthai, là bởi vì cô ấy muốn trở thành vợ của tôi!"
Hạ Tuyết cười khổ nói: "Vậy thì đúng rồi! Cứ như vậy đi! Cứ như vậy đi...... Buông tôi ra, Hàn Văn Hạo...... Buông tôi ra...... Đừng làm cho tôi phải khó xử cả đôi đường, được không?"
Hàn Văn Hạo thở mạnh, nhìn cô, ánh mắt ở cô kiên quyết, nhìnthật lâu, mới chậm rãi buông lỏng tay của cô ra......
Hạ Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhìn gương mặt kiên nghị của người đàn ông này, trong đầu tức khắc nhớ tới hình ảnh hắn ở gian phòng đối diện, ôm lấy mình ở trên giường hôn triền miên, cô quay đầu nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Tối nay hãy thương yêu cô ấy cho tốt, sáu năm trước, một buổi tối nào đó, tôiđã từng hi vọng anh có thể làm bạn bên cạnh...... khi đó, mặc dù anh rất đáng ghét, lại...... Rất đẹp trai, rất đẹp trai,...... Đẹp trai đến nổi làm cho tim người ta đập thình thịch......"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, nhìn rừng trúc ngoài cửa sổ, ánhmắt lộ ra một chút đau lòng.....
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, thở dốc một hơi, kiên quyết đi ra ngoài, mới vừa đi ra tới cửa phòng, thấy Tần Thư Lôi vừa tắmxong đang nhìn mình...... Cô sững sờ, hai mắt vẫn còn đầy lệ, nhưng vẫn cúi đầu cắn răng đi ra ngoài......... Tần Thư Lôicầm áo sơ mi trắng của mình, đứng ở cửa, nhìn chồng chưa cưới trong phòng, cô đơn đứng bên cửa sổ, vẫn cao lớn, hoàn mỹ, hốc mắt cô đỏ lên......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc