Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 159

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Sáng sớm!
Sương mù vẫn chưa tan đi, không khí vẫn còn ௱ôЛƓ lung, mờmịt, ánh lửa bùng lên sáng rực.
Trước ăn nhà nhỏ, ấy con gà àu trắng, àu đen đi ại kiếm ăn khắpơi, mấy on cọp con uộn thành uả cầu hỏ, chơi đùa với hau mà chỉó bọn chúng ới hiểu được, ất vui vẻ………. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Khói nếp lượn lờ bay lên quyện vào trong làn sương mù, bay đi xa.
Trong hòng bếp, iếng củi đốt chi hi, cũng hông phá ỡ giờ hắc nàyên tĩnh ày.
Trong ay Trần ão cầm ột cây ủi, chậm ãi đi ra, hả vào rước mộtọc gỗ lớn, sau đó cầm cây Pu'a, phanh một một tiếng, chém câycủi thành hai nửa, cẩn thận nhìn trước sân, dựa vào bên phải gianphòng kia, khẽ cười một tiếng.
Một con sóc nhỏ ôm một quả thông, cất tiếng kêu "chi chi", lắclắc cái ௱ôЛƓ, nhanh nhẹn trèo leo lên cửa sổ, mắt to tròn nhìnchằm chằm người bên trong phòng trông rất tức cười ………
Hạ Tuyết ôm chăn, ngủ ngon lành, thậm chí lật người lại, đưalưng về phía cửa sổ, tiếp tục ngủ.
Nơi xa xa truyền đến tiếng kêu của một loại động vật
Cô nhíu mày, đôi mắt buồn ngủ vẫn nhắm thật chặt, nhưng ýthức dần dần bình tĩnh, trong đầu dần dần nhớ lại nụ hôn đêmqua, kéo dài thật lâu, sau đó Hàn Văn Hạo ôm lấy cô ngủ, nhưng thật lâu, thật lâu cô cũng không thể ngủ, vẫn trừng tròng mắt, đầuóc hoàn toàn trống rỗng, không biết nhìn cái gì, nhưng dần dần, cô nằm trong *** Hàn Văn Hạo ngủ thiếp đi …….
Cô đột nhiên mở mắt, lập tức xoay người, lại phát hiện đệmgiường bên cạnh mình trống không, lòng của cô không khỏi căng thẳng, có ý nghĩ hắn đã đi, cô vội vã nhảy xuống giường, mang dép muốn đi ra khỏi phòng, đi ra sân nhỏ, cô nhìn mấy con cọp con, theo bản năng cô co rúm lại, nhưng vẫn bước nhanh đi vào phòng bếp, đã nhìn thấy Trần lão ngồi xổm trước bếp lò, đangcầm đũa sắt nhóm lửa, Hạ Tuyết thấy ông lão này, không khỏi khẽ cười một tiếng, vội hỏi: "Gia gia, sớm như vậy, không ngủthêm chút nữa ……."
Trần lão "ừ" một tiếng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết còn lim dim ngáy ngủ, chậm rãi mỉm cười nói: "Ông đã lớn tuổi rồi. Mỗi buổi tối chỉ cần chợp mắt một chút, cũng đã rất giỏi rồi. Sao cháuthức dậy sớm vậy? Chắc là đêm qua rất khuya mới ngủ sao? Nơinúi sâu hoang dã này, thường có tiếng dã thú kêu".
Hạ Tuyết hơi lắc đầu, cười nói: "Không có, ngủ rất ngon, không khí mát mẻ, làm cho người ta sảng khoái tinh thần".
"Vậy thì tốt, nhanh rửa mặt đi, điểm tâm sẽ làm xong rất nhanh ……" Trần lão thúc giục cô nói.
"Vâng ……." Hạ Tuyết khẽ gật đầu, trả lời Trần lão, sau đó nhẹgiọng hỏi: "Gia gia …… ông có thấy Văn Hạo hay không? Lúc cháu thức dậy đến bây giờ cũng không nhìn thấy hắn ……."
Trần gia gia kỳ quái lắc đầu, nói: "Không có, ông không nhìn thấy hắn đâu".
Ánh mắt của Hạ Tuyết chớp chớp, sắc mặt của cô có chút mất tựnhiên, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Ách ……. có thể là đi khắp nơi xem một chút …… hắn luôn luôn thích đi tản bộ ……."
Trần lão cũng gật đầu cười nói: "Có thể ……. yên tâm đi, hắn sẽ không bỏ lại cháu đâu, tiểu tử này làm việc rất cẩn thận, có chừng mực, hơn nữa còn là một người vô cùng có trách nhiệm……."
"Sao ông biết thế?" Hạ Tuyết nhìn ông lão mỉm cười nói.
Trần lão xoay người, cầm cây đũa sắt nặng nề đảo lửa bên tronglò, mỉm cười nói: "Ông đi nhiều năm như vậy, nhìn người cũngcó thể biết, tiểu tử này rất tốt, cháu gả cho hắn, là phúc phần củacháu ……."
Hạ Tuyết không biết nói sao, chỉ hơi cúi đầu có chút không phục, lầu bầu nói: "Ông cũng nhìn thấy hắn tốt, hắn rất biết khi dễ người ………."
"Đàn ông sẽ không hao phí tâm tư trên người cô gái không thích, bao gồm cả khi dễ cô gái" Trần lão ha ha cười nói: "Lúc ông còntrẻ, muốn theo đuổi bạn già, nên thường khi dễ bà ấy ………"
Hạ Tuyết nghe những lời này, nhớ tới Hàn Văn Hạo đã từng nói qua: Trên thế giới này không có mấy người cô gái đáng giá để tôi khi dễ, cô thật là không biết điều! Cô đột nhiên cười nhẹ.
"Nhưng …….. đứa bé này dường như có rất nhiều tâm sự ……. gánh vác rất nhiều, thỉnh thoảng cháu cũng nên nói chuyện vớihắn một chút, câu thông một chút, tìm hiểu hắn một chút ……"Trần lão nghiêng người, bỏ củi vào bên trong lò, nói tiếp.
Hạ Tuyết suy nghĩ những lời này, lại nghe bên ngoài sân có tiếngđộng, cô hơi tỉnh ngủ, vội vàng đi ra phòng bếp, đi ra sân nhỏ,tiếng động biến mất, cô đi tới trước bậc thang, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trong tay ôm một sọt táo,sắc mặt bình tĩnh, từng bước, từng bước đi lên …… Hạ Tuyết lập tức quay đầu đi, có chút lúng túng xoay người, thở nhẹ, giả vờkhông nhìn thấy, đi về phía trước………..
"Sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa?" Tiếng Hàn Văn Hạođã từ phía sau truyền đến.
Vẻ mặt của Hạ Tuyết ửng đỏ, miễn cưỡng không tim không phổicười ha ha, vừa gãi đầu, vừa nói: "Cái đó …… ngủ không được,liền đi tản bộ một chút, tóc của tôi rối hết rồi, tôi về phòng tìmlược chảy tóc một chút …….." cô nói xong, lập tức vọt vào trong nhà, chạy vào phòng, "phịch" một tiếng, đóng cửa lại!
Hàn Văn Hạo vẫn rất bình tĩnh nhìn Hạ Tuyết vội vã chạy vào phòng, hắn cười nhẹ, trong ánh mắt xẹt qua một chút dịu dàng,nhưng không suy nghĩ nữa, ôm sọt táo đi vào nhà ………
Hạ Tuyết vọt vào phòng, ánh mắt chớp chớp, theo bản năng nghetiếng Hàn Văn Hạo đi vào sân, tiếng chân giẫm lên cây cỏ ……. cô đặt tay lên chặn lên *** mình, tim đập mạnh, thở hổn hển, lại nghe tiếng Trần lão, nói: "Sao cháu dậy sớm vậy?"
"Vâng …… đi xem khắp nơi một chút, thuận tiện hái một ít táo về, cô ấy la hét muốn ăn …….."
Trái tim Hạ Tuyết phanh phanh nhảy, tròng mắt đảo tới đảo lui, sau đó nghe Hàn Văn Hạo vừa cười nói với Trần lão, vừa đặt sọt táo trên bàn, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Để cháu đi xem cô ấymột chút …….."
"Ừ! Mau đi đi!" Trần lão mỉm cười nói: "Nha đầu kia lúc nảy tỉnh lại, tìm cháu khắp nơi, tìm không ra, cho là cháu bỏ nó đi rồi…….."
"Sẽ không ……." Tiếng Hàn Văn Hạo đã đến phòng khách, con ngươi Hạ Tuyết trừng lớn, lập tức nhào tới bàn trang điểm trướcmép giường, cầm lấy cây lược, soi gương chải tóc, lúc này cửa bịđẩy ra, Hàn Văn Hạo đi vào, nhìn cô.
Hạ Tuyết trừng mắt.
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô, vừa đóng cửa lại
Hạ Tuyết giật mình, cầm lược soi gương chải tóc, ánh mắt nhưnghông cách ào tập rung, không hịn được hìn vào rong gương hấy Hàn ăn Hạo đứng sau ưng cô, đưa tay hấn khóa ửa một ái, sắc ặt của ô lập tức ửng hồng, ó chút căng hẳng, có hút sợ ãi, cầm ây lược, hẽ chải óc, đột hiên da đầu đau nhói, ô "ôi" ột tiếng, úi đầu, hìn cây ược quấn hặt đầu óc, kéo hông được, ô có chút ức giận, ầu bầu: "Tại ao lại rối hành một ục thế này? Ghét!"
Hàn Văn Hạo nghe xong, đi đến trước mặt của Hạ Tuyết, cúi đầu vừa nhìn Hạ Tuyết đang cố gắng kéo tóc của mình, hiển nhiên có chút sốt ruột, hắn vươn tay, nắm nhẹ tay của cô nói: "Để cho tôi …… rối thì rối, từ từ gỡ ra là được, không cần phải gấp …….." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Hạ Tuyết nghe xong, liền buông tay ra, ngẩng đầu nhìn sắc mặtHàn Văn Hạo rất bình tĩnh, gỡ ra sợi tóc mềm mại của cô, giốngnhư ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra, cô vội vàng cúiđầu, nhắm mắt, để cho hắn gỡ tóc rối cho cô, nhẹ vuốt vuốt cái hộp gỗ nhỏ nói: "Lúc nảy anh thật sự chỉ đi hái táo sao?
Hàn Văn Hạo đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: "Xem ra, cô có chút hiểu tôi rồi"
"Đó là bởi vì tôi biết rõ anh không phải có lòng tốt đặc biệt đi hái táo cho tôi ……" Hạ Tuyết xăm soi mở cái hộp gỗ, bên trong không có cái gì …….
Hàn Văn Hạo nheo mắt, liếc nhìn Hạ Tuyết trong gương, nói: "Sáng sớm tôi dậy, đi xem địa hình ………"
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo trong gương, nói: "Thật sao? Như thế nào?
"Nếu như hai người chúng ta cùng đi, ít nhất phải đi ba ngày bađêm cũng không được …….. Trần gia gia nói, bản thân ông đi haingày hai đêm, là bởi vì ông quen thuộc địa hình, chúng ta khẳngđịnh không đi nhanh như ông, bởi vì địa hình quá phức tạp, khắpnơi là rừng rậm nguyên thủy, hơn nữa rất có khả năng có dã thú lui tới ……. rất nguy hiểm ……." Rốt cuộc, Hàn Văn Hạo đã gỡ xong tóc rối trên đầu Hạ Tuyết, hắn thuận tay cầm lược, chải tóc tóc cho cô, nhìn sợi tóc trơn mềm, thoảng mùi thơm cỏ lau đêmqua cô tắm gội, hắn cười khẽ.
"Vậy làm sao bây giờ?" Hạ Tuyết lo lắng nhìn hắn nói: "Theo như anh nói, lúc chúng ta đi rất có thể gặp nguy hiểm, thậm chí khôngsống được? Chẳng lẽ chúng ta phải cả đời sống ở chỗ này sao ?
"Sẽ không …….." Hàn Văn Hạo nhẹ giọng nói.
"Anh có cách ?" Hạ Tuyết nghe trong giọng nói của hắn dườngnhư đã có dự tính trước và rất bình tĩnh.
"Ừ" Hàn Văn Hạo đáp lời.
"Cách gì?" Hạ Tuyết có chút căng thẳng nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo vừa chải mái tóc mềm mại của cô, vừa nói: "Haichúng ta cùng đi, mặc dù chúng ta mang đủ lương thực, đi tầmmấy ngày mấy đêm, đi được ra ngoài thì may, nhưng đi ra khôngđược, rất có thể chúng ta sẽ ૮ɦếƭ đói ở trong rừng rậm, quá nguy hiểm ……. cho nên lúc nảy tôi hái táo cho cô, suy nghĩ thật lâu, tôi quyết định tốt nhất cô ở lại đây nghỉ ngơi, một mình tôi rời núi ……"
Hạ Tuyết giật mình, nghe lạnh lẽo sau lưng, cô lập tức kéo cây lược, sau đó quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, không tin được, kêu lên: "Anh muốn bỏ tôi lại ? Anh muốn bỏ tôi lại ? Anh muốn bỏtôi lại ?"
Hàn Văn Hạo nhìn thấy Hạ Tuyết kích động như vậy, hắn muốngiải thích ……
"Đừng nói nữa! Tôi biết tôi sẽ liên lụy anh rời núi! Anh muốn đi,thì đi đi, một mình tôi ở lại cùng với gia gia cũng được! !" Lý trí Hạ Tuyết hoàn toàn biến mất, cả người cũng rối loạn, thở phìphò, đứng lên, muốn xoay người đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo lậptức đưa hai tay, ôm Hạ Tuyết ngồi trở lại trước bàn trang điểm, đè nhẹ vai của cô, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết tức giận trong gương, nói: "Tôi không muốn bỏ lại cô, nhưng chúng ta cùng đi, quá nguy hiểm, thân thể của cô cũng không tốt, chịu không được mấyngày mấy đêm dằn vặt, lỡ như cô gặp chuyện không may thì làmthế nào? Dù sao thể lực phụ nữ không thể so với đàn ông được,không bằng một mình tôi đi ra ngoài, sau đó phái người tới đón cô. Cô còn có thể thừa dịp này, nghỉ ngơi cho khôi phục sức lực ……. có cái gì không tốt?"
Hạ Tuyết cúi đầu, không lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn cô, nắm nhẹ vai của cô nói: "Nhìn cô xem, tốihôm qua lúc ôm cô, cũng không có mấy lạng thịt, chịu nổi dằnvặt sao? Ngày hôm qua chúng ta mới đói bụng một buổi chiều, cô cũng đã không chịu nổi, cô biết bị đói mấy ngày vài đêm, đó là khái niệm gì không ?"
Đôi mắt đẫm lệ Hạ Tuyết đột nhiên nhìn chằm chằm Hàn VănHạo, nghẹn ngào nói: "Lúc tôi rơi xuống núi, tốt nhất, anh khôngnên nhảy xuống, sau đó báo cảnh sát, để cho bọn họ đi tìm tôi…….. như vậy không phải nhanh hơn sao? Tại sao anh muốnnhảy xuống?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô …….
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cô cúi đầu, hít hít mũi, lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi không biết cái gì là đúng hay sai ? Nhưng anh vì tôi mà nhảy xuống núi, tôi nhớ loại cảm giác đó, ít nhất không còn cô đơn. Tôi sẽ không để cho anh một mình rờinúi …… sẽ không …… nếu như đi ra ngoài, có gì nguy hiểm, hai người cùng nhau gánh vác ! Không tốt sao? Ít nhất, cùng nhaugánh vác …… anh muốn tôi ở lại đây ……. tôi làm sao yên tâm ? Tôi sẽ nhớ anh, nghĩ tới anh, nghĩ anh có gặp chuyện không may hay không, có thể bị đói ૮ɦếƭ, bị lạnh ૮ɦếƭ, bị mệt mỏi ૮ɦếƭ hay không ?……. tôi không muốn như vậy, tôi ૮ɦếƭ cũng khôngmuốn như vậy! Tôi tình nguyện cùng đi với anh !"
Hàn Văn Hạo đột nhiên cười, ánh mắt lóe lên cảm động, dịudàng hỏi: "Thật muốn đi cùng tôi sao ? Sẽ đói, sẽ lạnh, sẽ bị vâykhốn, sẽ mệt mỏi, sẽ khó chịu, thậm chí sẽ ૮ɦếƭ ………."
"Cùng đi!" Nước mắt Hạ Tuyết từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Hàn Văn Hạo cười, nắm chặt vai Hạ Tuyết, thở dài nói: "Đứangốc …… tại sao cô ngốc như vậy ?"
Hạ Tuyết hít hít mũi, lau nước mắt nói: "Có nạn cùng chịu thôi……"
Hàn Văn Hạo bật cười, lại nhớ tới lời Hạ Tuyết, sau đó cúi đầu xuống, ôm vai của cô, cùng với cô nhìn vào mặt gương, nói: "Cômới vừa nói cái gì? Cô nói một mình tôi đi, cô sẽ nhớ tới tôi?Nghĩ đến tôi ? Có phải nói vậy không?"
Khuôn mặt của Hạ Tuyết đỏ bừng, lầu bầu nói: "Tôi …… tôi…… tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không có nói! Tôi đi ra ngoàirửa mặt ….." cô vừa nói xong, liền đứng dậy, đi tới bên cửa, vừanắm khóa cửa ……
Hàn Văn Hạo lập tức nắm cánh tay Hạ Tuyết, nhẹ kéo cô lại, cúi đầu, giọng khàn khàn, ở bên tai của cô nói: "Đi ra ngoài nhanh như vậy làm gì ……"
Hạ Tuyết dừng lại, đầu óc đột nhiên rối loạn, hai mắt mê ly không có chủ ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc