Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 154

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Bệnh viện
Cẩn Nhu nắm chặt điện thoại di động, hai mắt đỏ ngầu kinhkhủng, hơi thở không ngừng phập hồng, sau đó không ắm chắc,ỏi: "Ý ủa anh nói, ối hôm ua kế hoạch ủa chúng a đã thành ông, xe Hạ uyết xảy a tai nạn ơi xuống ầu là thật ao? Cô ta ơi xuống?
Trác ách Quân ạnh lùng ười nói: "Đúng ậy! Cô a rơi xuống, ó thể cả đời cũng ẽ không iện xuất rước mặt ủa cô nữa …….. "Trà oa Nữ" ó thể là ủa cô rồi, aniel …… ũng có thể à của cô ồi ……."
Cẩn hu từ từ để điện hoại di động xuống, au đó chậm rãi đứngdậy, sắc mặt lành lạnh đi đến giường bệnh, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ, không có mây, khắp nơi rất nhiều bụi mịt mờ, ánh mắt của cô bình tĩnh tìm kiếm trên bầutrời không sắc màu, có lẽ muốn từ trên bầu trời, tìm một con chim nhỏ, một áng mây, có lẽ một chiếc máy bay, không có, không có ……
Ánh mắt của cô có chút rời rạc, cuối cùng, khuôn mặt tái nhợt và bình tĩnh, bắt đầu dịu lại, đuôi mắt nhìn bầu trời trắng xóa, bắt đầu lóe lên nụ cười, cô đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, thân thể bắt đầu co quắp run rẩy, càng không ngừng run rẩy, cuốicùng, cô đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn vùng trời kia, dường như thấy chút ánh sáng đến từ Thiên đường, rồi nở nụ cười, vừa cười,bên khóe mắt vừa rơi ra giọt nước mắt ………
Trong đầu hiện lên hình ảnh của Hạ Tuyết lúc 19 tuổi, cùng nắmtay mình đi ở lối đi bộ, còn nhớ rõ mùa hoa anh đào, Hạ Tuyếtmặc đồng phục học sinh, trong tay cầm một bó hoa vải, đứng dưới tàng cây anh đào, mỉm cười nói với mình: Cẩn Nhu thânyêu, cậu giống như đóa hoa vải, vĩnh viễn dịu dàng …… Cẩn Nhu là cô gái xinh đẹp nhất, tốt bụng nhất, đáng yêu nhất thế giới ……
Cẩn Nhu nhớ tới những chuyện cũ, cô cười càng vui vẻ, nước mắt từng giọt dọc theo khóe mắt lăn xuống cằm, cô càng cười lớnhơn, đã từng vào mùa hoa anh đào, hai người cầm cái hộp màu hồng, chôn xuống lời cầu nguyện của mỗi người, hẹn mười năm sau, vẫn là bạn bè tốt như lời đã nói, sẽ đến gốc cây hoa anh đào này, đào lên mơ ước, lúc đó Hạ Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, mỉm cười nói với mình nói: "Mặc kệ tương lai chúng ta có xảy ra chuyện gì, mười năm sau, cậu không tới nhưng mình nhất định sẽtới!! Mình khẳng định!! Làm một người yêu mình, thương mình, Cẩn Nhu bảo vệ mình, ngay cả khi cậu vứt bỏ mình, phản bội mình…….....mình vẫn muốn tới!!
Cẩn Nhu ngồi trên giường bệnh, vẫn ngẩng mặt cười, nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống ……..
*****
Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu đen, cổ chữ V tao nhã, manggiày cao gót đỏ thẫm, đi vào một biệt thự, đi qua phòng khách, lại lên cầu thang, vòng qua phòng bếp cổ xưa, đi vào sân luyện kiếm thuật phong cách Nhật Bản, nhìn thấy Trác Bách Quângiống như biến thành người khác, mặc y phục đấu kiếm màu trắng, tay cầm trường kiếm, mũ trùm đầu đầm đìa mồ hôi, nhìn trường kiếm của mình trên không trung, lóe ánh sáng sắc bén, haimắt hắn lóe lên một luồng ánh sáng, ném mũ trùm đầu, đưa ngón tay trắng tinh, từ mũi kiếm di động đến chuôi kiếm, mỗi một lần di động, ánh mắt hắn xẹt qua nụ cười đắc ý!
Trầm Ngọc Lộ mỉm cười cầm túi xách, bước chân tao nhã, vừamuốn đến gần Trác Bách Quân, kiếm quang lóe lên, tròng mắtxinh đẹp của cô trừng to, ngừng bước chân, ngẩng mặt lên nhìn hắn! nguồn TruyenFull.vn
Trác Bách Quân cầm trường Kiếm mỏng, chỉ vào cỗ áo chữ V của Trầm Ngọc Lộ, từng điểm, từng điểm vạch lên *** của cô, nhìnchằm chằm bộ *** nói: "Hôm nay cô ăn mặc khác ngày thường……."
Trầm Ngọc Lộ cười quyến rũ, sau đó nhìn hắn nói: "Đây là tạohình tương đối kinh điển của Hạ Tuyết, chiếc váy dài này, trên thế giới chỉ có ba cái, một cái là của tôi, một cái là của nữ hoàngAnh quốc, một cái …… chính là của cô ta …… ngày đó ở trongTV, tôi thấy cô ta mặc quần áo, thật sự đáng bậc thầy, sau đó dùng một triệu đô để mua cho cô ta …… Son môi màu đỏ, đôigiày cao gót số lượng có hạn trên thế giới, tôi cũng mua giá rấtcao ……"
Con mắt ma mị của Trác Bách Quân chợt lóe, khóe môi cong lên,mũi kiếm vẫn di động trên *** cô, cuối cùng chuyển đến bả vai, vạch xuống vai trái của cô, nói: "Tại sao muốn giống hệt cô ta?"
Trầm Ngọc Lộ cười nói: "Tôi có thể là ai!! Cho nên toàn thế giớicũng không biết tôi là ai, chỉ có một mình anh ……."
Trác Bách Quân lạnh lùng cười tà, ngẩng đầu lên nhìn bóng mắtmàu bạc của Trầm Ngọc Lộ, tạo cho đôi mắt phượng của cô vô cùng quyến rũ, còn có cái mũi người lai, đôi môi đỏ mọng kiềudiễm, hắn dần dần đưa mũi kiếm, điểm lên đôi môi đỏ tươi củacô, nói: "Son môi cũng học từ cô ta?"
"Không phải!" Trầm Ngọc Lộ mỉm cười nói: "Mỗi người đàn bà đều phải có một loại son môi thuộc về mình, bởi vì người đàn bà đó tùy thời phải đón nhận nụ hôn của người đàn ông ……"
Trác Bách Quân buông thanh kiếm xuống, lập tức ôm Trầm Ngọc Lộ vào trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, không ngừng *** trên môi cô, hai tay đặt trên eo của cô, cuối cùng điên cuồnghôn nồng nhiệt …… hai người từng bước, từng bước lui về phíasau, dựa vào bên tường màu trắng, cùng cởi dây lưng áo, Trác Bách Quân vừa hôn Trầm Ngọc Lộ, khẽ cắn điểm phấn hồng trên*** cô, thậm chí, vừa hưởng thụ, vừa thở dốc nói: "Chúng ta không nghĩ tới, một chiêu này lại có thể kéo cả mạng của Hàn Văn Hạo vào!"
Trầm Ngọc Lộ ngẩng mặt lên, ôm đầu của hắn, thở hổn hển nói: "Như vậy không phải rất tốt sao?"
"Tôi muốn xác định hắn đã ૮ɦếƭ!!" Trác Bách Quân lại cắn *** cô nói: "Tôi muốn giữ lại mạng của Cẩn Nhu, sẽ có chỗ dùng!!"
Trầm Ngọc Lộ mở hai mắt ra, cúi đầu nhìn hắn nói: "Không phải anh không bỏ được cô ta chứ?"
Trác Bách Quân lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô nói: "Cô ta rất hữu dụng! Lần này cô ta bị Daniel hoài nghi, chúng ta phải làm một chút chuyện".
"Hừ!!" Trầm Ngọc Lộ ngẩng mặt cười lạnh nói: "Cô ta tự cho là mình có được Daniel? Nằm mơ!! Cô ta cũng chỉ là một con cờ trong tay chúng ta thôi!! Tại sao còn phải giữ cô ta lại? Tôi không thích anh giữ cô ta lại! Cô ta đã không còn giá trị lợi dụng!"
"Tôi có chỗ dùng tới!" Trác Bách Quân vừa nhắc cái chân dài của cô, mãnh liệt tiến vào, hưởng thụ được từng cơn rung động, ánhmắt hắn lạnh lẽo, lóe lên, hắn nhanh chóng đánh thẳng vào!!
"A ………!!" Trầm Ngọc Lộ ôm chặt thân thể của hắn, móng tayđỏ thẫm, càu nhẹ sau lưng Trác Bách Quân, cô vừa thở phì phò,tức giận, nói: "Nhanh lên một chút!!"
Vẻ mặt Trác Bách Quân lạnh lùng, nhanh chóng tiến vào, vừa tiến vào, vừa nói: "Lúc này, cô nên ra tay rồi!! Nếu như chuyện này có thể hoàn thành, mỗi buổi tối, tôi đều muốn cô!"
"Cái này có thể sao?" Hai mắt Trầm Ngọc Lộ phát ra ánh sángquyến rũ, nói: "Mỗi đêm anh đều muốn người đến phục vụ cho anh, chỉ cần mình tôi?"
"Chỉ cần xong chuyện" Trác Bách Quân lại đánh thẳng vào!!
Tân tấn ảnh hậu Giải Kim Mã, con dâu Tổng Thống Pháp, vị hônthê của Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu, ạ Tuyết đã xảy a tai nạn e, người đàn ông đi chung e rất có hả năng ùng nhau ơi xuống ầu, dưới ầu là vực âu.
Con rưởng của àn gia, nắm iữ mạch áu kinh tế àng đầu ả nước,ạng mục đầu tư rải rộng oàn thế iới, thậm hí đầu ư hiệp rợ tuyểnử Tổng hống trên hiều nước, àn Tổng ài tập đoàn Hàn hị, cũng ất tích í ẩn, hơn ữa ly kỳ hất chính à xe của ạ Tuyết à xe của Hàn Văn Hạo cách nơi xảy ra tai nạn chỉ vài cây số, một lúc xảy ra bao nhiêu chuyện, điều này làm cho Thị Trưởng và Trưởng cục cảnh sát khẩn trương đau đầu, lập tức phát động Tổ Trọng án,tập trung toàn bộ tinh anh nhất trong thành phố đến điều tra vụ án này. Chuyện đầu tiên là phái hai đội, một đội khẩn cấp dùngcần cẩu, một đội xuất động cảnh sát toàn lực tìm kiếm Hạ Tuyếttại chỗ rơi dưới cầu......
******
Dưới chân núi, hai nguời không biết người trên núi đang làm gì......
Hàn Văn Hạo thừa dịp Hạ Tuyết đi tắm thay quần áo sạch sẽ, hắnđi ra khỏi phòng nhỏ, vừa hay nhìn thấy ông lão đang đứng trước mấy con gà đen, cầm hạt thóc ném cho bọn chúng ăn, ông lãonhìn lũ gà đen cúi đầu xuống đất mổ hạt thóc, trên mặt của ônglão thoáng qua chút tang thương, bình tĩnh nở nụ cười......
"Lão gia gia xưng hô thế nào?" Hàn Văn Hạo hơi cười đi tới, từtrước đến giờ hắn là một người không nói không cười, tuy nhiên vẫn có lễ nghi của danh môn vọng tộc, hắn cung kính hỏi và chờ đợi …….
Ông lão vẫn ném hạt thóc cho gà đen ăn, vừa ném vừa nói:"Trước kia tôi ở thôn trà trồng cây trà, trông nôm công nhân háitrà, làm mấy chục năm rồi, người thôn trà yêu mếm gọi là Trầnbá...... hay còn gọi là Trần gia gia......
Hàn Văn Hạo nghe xong, ngược lại có mấy phần nghi ngờ hỏi:"Nếu như ông đã từng làm ở thôn trà, tại sao không ở bên ngoàisinh sống mà lựa chọn nơi núi sâu hoang dã này sinh sống?
Trần gia gia mỉm cười, đôi mắt già nua kéo theo nếp nhăn, ánh mắt nhìn thấu cuộc sống, bình thản như nước, vừa ném thóc chogà đen ăn, vừa trầm lặng nói: "Thôn trà đã không còn là thôn trà rồi, đã xa rồi, trong mắt của chúng tôi chỉ có khai thác trà, cắtnhánh, lấy cây, lúc đó, trong mắt của chúng tôi chỉ có trà, tràchính là cuộc sống của chúng tôi, mỗi ngày làm phẩm trà, mãn nguyện và hạnh phúc, trà đạo của chúng tôi nổi tiếng toàn thếgiới, trà tinh thần cũng nổi tiếng toàn thế giới, nhưng những năm gần đây, Thương gia vì tranh giành món lợi kếch sù, không ngừng thu mua số lượng lớn trà ngon, sau đó hâm nóng thị trường, vốn là người bình thường cũng có thể thưởng thức trà ngon thượngđẳng, đều bị những thương gia này xáo trộn phẩm chất cung cấp cho xã hội thượng lưu...... Trà truyền thống, cứ như vậy từ từ trở thành thủ đoạn kiếm lợi của Thương gia...... Tháng Sáu năm ngoái tôi xuống núi, đến thôn trà ngồi một chút, bọn họ nói, thu hoạch không được, người trẻ tuổi đều đi hết rồi, lại nghe nói,nơi Vườn trà sắp sửa khai phá thành làng du lịch...... Ai......
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn nghe …..
Trần gia gia lắc đầu một cái cười nói: "Trước kia, ở trong mắt chúng tôi, trà có linh khí, người bình thường không thể dễ dàngvào thôn, đi vào chỗ đó, tâm linh của chúng ta cũng tự nhiên sạch sẽ...... xây dựng làng du lịch, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đếnvùng đất sạch sẽ yên tĩnh! Trên thế giới này, có thể giữ lại vùng đất yên tĩnh còn được bao nhiêu?"
Trần gia gia nói dứt lời, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo mỉm cườihỏi: "Lúc nảy, ông đưa cho các cháu nước trà, uống ngon không?
Hàn Văn Hạo có chút hiểu ra, mỉm cười nói: "Uống rất ngon!! Nếu không phải là vì đi đường núi quá xa, rất quá khát, nếu không phải như thế, nhất định sẽ thưởng thức ngon hơn, lúc cháu ngậm miệng lại thì có một mùi hương nồng đậm, đây là một loạihương vị không nói ra được, mùi trà giống như U Lan, quanhquẩn trong thân thể thật lâu không tan đi, sau lại bị...... Bị...... vợ cháu cầm một bình uống cạn sạch...... Cô ấy thật sự rấtkhát...... Nhưng cháu mới uống một ly nhỏ cũng cảm thấy mùi hương quấn quanh thân thể!"
Trần gia gia nở nụ cười thần bí, nhìn hắn, hai mắt lộ ra một chút ánh sáng tán thưởng và phóng khoáng, nói: "Đây là Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào...... giá thị trường 5 triệu một cân......"
Hàn Văn Hạo thay đổi sắc mặt nhìn ông lão...... Vũ Di Sơn Đại Hồng Bào là trà thượng đẳng nhất, hàng năm sản xuất 1000 gam, làm cống phẩm, người tôn quý cũng rất khó có được, người yêu trà, lúc sinh mạng ở ngày cuối cùng, cũng nhớ mãi khôngquên Đại Hồng Bào...... ông lão này lại có loại trà trân quýnhư vậy?
"Cho nên...... Trà cũng chính là trà mà thôi......" Trần giagia đem hạt thóc ném cho gà đen ăn......
Hàn Văn Hạo đang suy nghĩ những lời này ……
"Tôi tắm xong rồi......" Từ trong phòng tắm nhỏ trong truyền ratiếng Hạ Tuyết, Trần gia gia và Hàn Văn Hạo cùng quay đầu nhìn về phía phòng tắm nhỏ, sau đó nhìn thấy Hạ Tuyết mặc một chiếcáo cũ, rộng rãi, không tay màu xanh nhạt, điểm một chút hoa li ti,cái quần lửng đen rộng thùng thình, mang dép lê, thắt hai bím tócđi ra, một cô thôn nữ tươi mát!! Rất thôn dã!!
Hàn Văn Hạo nhướng mày, quay đầu nhìn về phía một gốc cây anh đào nơi xa, trên mặt căng thẳng!
Trần gia gia mỉm cười hài lòng nhìn Hạ Tuyết, nói: "Rất đẹp...... Cháu mặc bộ quần áo của con gái ông, trông rất đẹp, chỉ tiếc nó đã ૮ɦếƭ rồi, nếu không, nhất định nó sẽ rất vui vẻ......"
Vẻ mặt Hạ Tuyết có chút miễn cưỡng, vì chân bị thương, cho nên đứng không vững, đỡ thắt lưng, liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo......
"Tiểu tử......" Trần gia gia mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo nói:"Cháu cảm thấy cô dâu của cháu xem được không?"
"Hả?" Hàn Văn Hạo nhìn ông lão một cái, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết mặc quần lửng màu đen rộng thùng thình, chỉ đành phải gật gậtđầu, nói: "Vâng......"
Con ngươi Hạ Tuyết trừng lớn!!
"Mau tới đây ngồi một chút!" Trần gia gia mỉm cười nhìn Hạ Tuyết.
"Cám ơn gia gia!" Lúc này, Hạ Tuyết chợt cảm thấy xương sống,thắt lưng đau nhức, lúc nảy đi đường, nghĩ đến chuyện làm sao để sống, thậm chí quên đi đau đớn, cô ai nha, ai nha, đi đến bàn,nhìn ông lão rất nhiệt tình cười nói: "Gia gia, lúc nảy ông cho bọn cháu uống trà, uống rất ngon!! Còn hay không a? Cháu muốn uống nữa a..!!!"
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết, nhìn người nàytrà là trà, lúc nhìn người, người chính là người, hắn có chút tứcgiận nói: "Uống trà gì? Trong phòng bếp có nước nóng!"
"Tôi không hỏi anh! Tôi muốn uống trà a!!" Hạ Tuyết lập tứctrừng to mắt, nói!
"Cháu chờ một chút!! Ông lập tức đem ra cho cháu! Lúc nảy ông đã lường trước bọn cháu thích uống, đã pha nhiều lắm". Trần gia gia mỉm cười đứng dậy, bước chân khập khiễng đi vào bêntrong nhà...... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Cô điên rồi!!" Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết nói: "Tùy tiện uốngchút gì đó, là tốt rồi! Tại sao phải muốn uống trà, cô có biết đó là trà gì không?"
"Cái gì trà còn không phải là trà?" Hạ Tuyết nói vừa xong, Trầngia gia đã đem trà Đại Hồng Bào tôn quý nhất, đặt trong một bình sứ, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Uốngđi......"
"Cám ơn gia gia!" Hạ Tuyết vui vẻ cầm bình trà, lại muốn ngữa đầu lên chuốc cả bình...... Một cái tay nắm chặt bình trà, tròngmắt cô liếc xuống, nhìn Hàn Văn Hạo cắn răng nói: "Anh muốn làm gì!?"
Hàn Văn Hạo cũng không nói lời nào, chỉ nắm chặt bình trà, nói: "Không cho phép uống!! Đó là trà của Trần gia gia!! Đừng lãngphí!"
"Anh buông tay!!" Hạ Tuyết kéo trở về bình trà!!
Hàn Văn Hạo chính là nắm chặt không thả......
"Anh nổi điên làm gì a! Tôi ૮ɦếƭ khát rồi!!" Hạ Tuyết cắn răngmuốn kéo bình trà trở về, Hàn Văn Hạo lại nghiêm mặt, vẫn không cho cô uống!!
Trần gia gia ha ha cười đi vào phòng bếp nói: "Ông mang cho haicháu một chút gì ăn nhé! Vợ chồng các cháu đừng cãi cọ, uốngchung đi...... Vợ chồng phải chia sớt cho nhau...... Màkhông phải của mình cảm thấy không đáng giá...... Cô gái nhỏ,chồng cháu thật tốt......"
"Phi!!" Hạ Tuyết liều mạng, muốn giật bình trà trở về, Hàn Văn Hạo một tay ôm cả người cô lên, sau đó đi về phía gian phòng,nói: "Chúng ta trở về phòng nói!!"
"Buông tay!!" Hạ Tuyết liều mạng kéo bình trà, kêu to: "Anhuống nước lạnh đi, tôi muốn uống trà!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc