Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 14

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết theo bản năng liền ngưng lại suy nghĩ, theo tiềm thức nghe tiếng dì Lưu cùng âm thanh gõ cửa: “Hạ Tuyết ...... mau ra đây. trong lầu cháy rồi. Chạy mau a.....”
Hạ Tuyết vừa nghe, nhất thời sắc mặt trắng bệch, một sự sợ hãi thật lớn để cho cô hồn bay phách tán, ý thức hỗn độn khẩn trương đi chân trần chạy xuống giường, vội vàng cầm thảm lông rất dày, hai tay run rẩy ôm lấy em trai, bước nhanh ra ngoài, vừa hướng em trai bên cạnh nói: “Em đừng sợ, trong lầu cháy, chúng ta chạy ra, lập tức về nhà...”
Hạ Hân nghe chị nói, giống như cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi, hắn vội vàng cầm thảm lông, vươn ra hai tay ôm lấy chị, cùng lúc nghe ngoài cửa tiếng dì Lưu kêu.... : “Dì ở bên ngoài........” Hắn bập bẹ nói.
“Đúng!” Hạ Tuyết vội vàng đáp ứng, như bay đến cửa chính bên cạnh phòng khách, theo bản năng, một tay lấy ra chứng minh thư của mình và của em trai, sau cùng là sổ tiết kiệm, run rẩy bọc trong túi tiền của áo ngủ mình, nắm chặt cửa , xoay ổ khóa, cửa mở ra, một trận khói lớn đập vào mặt, khủng pố đáng sợ đốt trọi mùi vị, ở cửa thang lầu ánh lửa nhanh chóng bốc cháy lên.
“A........” Hạ Tuyết sợ tới mức khóc lên, che miệng em lại, hướng hắn vào trong lòng, vội vàng hướng vào phòng, đối với em trai cắn răng thê lương kêu to: “Em chờ một lúc, rất lạnh.... Em nhất định phải cắn răng nhịn xuống, chị em chúng ta nhất định phải chạy đi.”
“Oa........” Hạ Hân bị đặt trên bàn cơm trong phòng bếp, thất thanh khóc rống lên, kêu to: “Chị... chị... em rất sợ...”
“Đừng sợ. Chúng ta nhất định có thể chạy đi.” Hạ Tuyết phẫn thanh kêu to xong, trực tiếp lấy chậu nước bên cạnh phòng bếp, cắn chặt răng, không do dự hướng lên thân mình hắt xuống.... Nhất thời tê cóng lạnh buốt thẩm thấu, đông lạnh toàn bộ lý trí, hai chân mệt mỏi quỳ xuống, ý thức một mảnh trắng xanh, hoảng thần một hồi lâu...
Hạ Tuyết cuối cùng khôi phục lại ý thức, cường chống lại thân thể lạnh run rẩy đứng lên, mới phát giác khói đặc ở nhà càng ngày càng nặng, cô không do dự cắn chặt răng, lại cầm cái chậu, hứng một chậu nước lạnh, đi tới trước mặt em trai, nước mắt chảy xuống nhìn em khoác sâu trong tấm thảm lông, ngồi trên bàn cơm tiếp tục sợ hãi mếu máo khóc, Hạ Tuyết nghẹn ngào đau lòng nói với em: “Hạ Hân, chị thực xin lỗi em. Đúng là em nhất định phải cắn răng nhịn xuống, sau khi chạy ra chúng ta tìm chỗ ấm áp ở. Nhất định có thể sống sót tốt.”
Cô nói xong, liền cắn răng nhẫn tâm bê chậu nước lạnh, hướng trên người em trai hất thẳng qua.
“A.....” Hạ Hân lạnh băng kêu to, nước mắt cùng nước lạnh chảy xuống, hai tay lạnh phát tím, run rẩy thương cảm nắm chặt nắm tay, sợ hãi khó chịu khóc lớn: “Chị...... rất lạnh a....”
Hạ Tuyết nhanh chóng ôm lấy em, ôm chặt vào trong ***, cắn răng nói: “Nhẫn nhẫn liền qua đi! Nhẫn nhẫn liền qua đi!” Cô không nói hai lời, liền ôm lấy em trai đang lạnh băng khóc rống, ấn nhanh đầu hắn, cúi đầu thẳng hướng ngoài cửa đi ra...
Một đoàn ánh lửa ngoài cửa lao thẳng tới Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vốn là gấp ngã bên cạnh cửa, trốn thoát ánh lửa kia, lại cắn răng ôm chặt em trai, đem khuôn mặt em trai án tại trong lòng, tiếp tục theo dọc tường từng bước đi ra ngoài, cô vừa bò vừa tránh thoát từng trận ánh lửa bay qua, cô cao giọng khóc lóc kêu to: “Hạ Hân...... nhịn xuống, chúng ta nhất định phải sống đi ra!!”
Chung cư lâu năm không tu sửa, vốn đã không an toàn, hôm nay hỏa hoạn thế này, tầng trệt chống đỡ thoát ra nhìn như muốn sập xuống.
Người một nhà dì Lưu đứng ở trước chung cư, nhìn thế lửa càng ngày càng mạnh, đều thất thanh kêu khóc: “Hạ Tuyết... Hạ Hân... đáng thương hai đứa nhỏ... các cháu còn ở trong đó a?”
Quách Dung lại cùng ba chạy tới trước mặt nhân viên phòng cháy, khẩn trương nói, phía tây chung cư phòng 403, còn có hai chị em không thể chạy ra ngoài, xin bọn hắn mau vào tìm hai chị em đáng thương kia.
Nhân viên phòng cháy vừa nghe, lập tức thông tri cứu viện chuẩn bị vào trong cứu người.
“Hạ Tuyết... Hạ Hân...” Dì Lưu đau lòng khóc nói: “Đều do dì, vừa rồi không nên rời khỏi các cháu trước, nếu các cháu có xảy ra chuyện gì, ta như thế nào không làm... thất vọng cha mẹ cháu ở trên trời...”
Phịch một tiêng vang to, theo phía tây chung cư truyền đến, sau khi hơi ga nổ mạnh, bay ra vô số thủy tinh, đốm lửa nhỏ, tới tấp bay tới chỗ trống nhỏ...
“Các người tránh xa... nơi này nguy hiểm...” Nhân viên phòng cháy bắt đầu bố trí tuyến phòng vệ, để cho cư dân nhao nhao lùi về phía sau, sau đó vô số nhân viên phòng cháy dẫn theo vòi nước, vọt vào đám cháy...
Chỗ rẽ tầng hai chung cư, Hạ Tuyết thương xót ôm em trai, bị khói làm cho cay mắt, cô càng không ngừng ôm chặt em trong lòng, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào quần áo ướt của mình, cô cấp bách che miệng, điên cuồng mà ho khan, vừa ho khan vừa ôm em bò về phía trước, lúc này Hạ Hân đã không còn ý thức gì, Hạ Tuyết vừa ho vừa khóc bò lên phía trước... “Hạ Hân... em phải hãy gắng chút, chúng ta có thể đi ra ngoài... Hạ Hân, em không cần dọa chị, chị vì em đã chịu nhiều cực khổ, là muốn nhìn em khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên! em ngàn vạn lần không cần gặp chuyện không may. Hạ Hân, em trai đáng thương của chị!”
Hạ Tuyết vừa thương cảm kêu khóc, bên cạnh thân thể run rẩy ôm chặt em trai, bởi vì khói quá dày đặc nên thực sự không thấy rõ tình hình của em, cô đành phải vừa lên tiếng khóc và không ngừng bò lên phía trước, nói: “Tiểu Hân... em không cần bỏ lại một mình chị, trên thế giới này chị chỉ còn một người thân, em ngàn vạn cũng không cần đi tới cùng ba mẹ, như vậy đối với chị rất tàn nhẫn... Ba mẹ cứu chúng con đi, cứu chúng con đi... Ba năm nay đều đã quá đủ rồi, ba mẹ, cứu chúng con đi... Chúng con cũng không muốn ૮ɦếƭ... Hạ Hân! Nghe được chị nói không ? Hạ Hân!!”
Hạ Hân trong lòng bất đắc dĩ đã hôn mê, không có còn tiếng khóc...
Hạ Tuyết một bên bò, một bên lại khóc nói: “Tiểu Hân... em nghe... chị hát cho em nghe... có được hay không ? Chị hát bài hát ru con cho em nghe... Khụ khụ khụ khụ...” Hại Tuyết lại thở hổn hển mấy hơi thở, mới tiếp tục xướng.... “Chớp lóe chớp lóe lấp lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh... treo trên bầy trời tỏa ánh sáng...” Từng giọt, từng giọt nước mắt theo khóe mắt Hạ Hân nhỏ giọt xuống, rơi xuống trên hai tay đen kịt...
Hạ Tuyết rốt cuộc không cách nào khống chế lên tiếng khóc lớn, phát điên muốn xông xuống dưới lầu, lại đột nhiên nghe được tầng trên truyền đến tiếng nổ lớn, giá gỗ thang gác tầng hai, cuối cùng bởi vì một tiếng nổ chấn vang, hướng về Hạ Tuyết cùng Hạ Hân hai người đảo ngã trở lại...
Hạ Tuyết vừa nhấc đầu, nhìn về phía giá gỗ, cô thê lương ôm chặt em, kêu to: “A........ cứu mạng a........”
Dì Lưu và mọi người dưới lầu, nghe được tiếng kêu thê lương, nhao nhao phá tan phòng tuyến, kêu to: “Hạ Tuyết..... Hạ Hân.....”
Xe cấp cứu chạy nhanh, cấp tốc hú vang tiếng còi nhạy cảm, chạy vào bệnh viện Hoa Tây.
Bác sĩ cùng y tá khoa cấp cứu bệnh viện chạy như bay ra cửa chính, lập tức nhìn đến cửa sau xe cấp cứu mở ra, y tá từ trong xe đi ra, tiếp theo là Quách Dung cùng dì Lưu, tất cả đều đã khóc cùng hai y tá nâng hai tấm cáng... Trên cáng nằm đúng là Hạ Hân cùng Hạ Tuyết đang hôn mê.
“Hạ Tuyết... Hạ Hân... Kìm chế chút... Không có việc gì! Nhất định không có việc gì!” Dì Lưu vừa khóc vừa đi theo bên cạnh cáng nói.
“Tránh ra chút!” Bác sĩ khám cấp cứu nhanh chóng đẩy ra người bên cạnh, cùng ý tá rât nhanh phụ giúp cáng hướng phòng cấp cứu đi.
“Hạ Tuyết... Hạ Hân... Kiên nhẫn một chút...” Dì Lưu đi theo cáng, trải qua một hồi dài sợ hãi, tiếp tục khóc kêu hai đứa nhỏ...
Hàn Văn Kiệt tay cầm bệnh án, đứng ở trên hành lang, ngẩng đầu, theo âm thanh nhìn về phía cáng vừa di chuyển qua, quả nhiên thấy Hạ Tuyết hôn mê, bên cạnh còn có một đứa trẻ ba tuổi.
Hàn Văn Kiệt lập tức buông bệnh án trong tay, đưa cho ý tá, liền đi theo đồng nghiệp hướng nhanh phòng cấp cứu hỏi: “Người này bệnh làm sao vậy? Cô ấy là bệnh nhân của tôi...”
“Chung cư cháy, bị sặc khói, còn bị bậc thang đè nặng lên cơ thể... Tạm thời còn không biết tình hình...” Đồng nghiệp phòng cấp cứu nói xong, cũng đã cùng y tá đi nhanh đến cửa, nhanh tróng đóng.
Hàn Văn Kiệt nghe những lời này, liền sửng sốt nhìn cửa phòng cấp cứu.
“Làm sao bây giờ a? Hai đứa trẻ cũng không dễ dàng sống đến bây giờ, lại xảy ra việc này...” Dì Lưu khóc nói.
Hàn Văn Kiệt nhớ tới ngày hôm qua Hạ Tuyết có tới bệnh viện, đối với chính mình cảm ơn nói: “Tôi thật sự rất cảm kích bác sĩ... Tôi vừa rồi tưởng là tôi sẽ ૮ɦếƭ, nhưng mà tôi đột nhiên không có việc gì rồi... Tôi rất cảm ơn bác sĩ... Cảm ơn bác sĩ nói cho tôi biết một tin tức tốt đẹp như vậy...” Hắn trầm mặt nhìn về phía phòng bệnh...
Thời gian từng chút , từng chút qua đi...
“Tiểu Hân... tiểu Hân...” Hạ Tuyết giữa những trận đau đớn mãnh liệt, mơ hồ kêu tên em trai, sau đó bên tai nghe những âm thanh khác nhau đang nói...
“Chuẩn bị chụp ct...”
“Kiểm tra đường hô hấp...”
“Dưỡng khí...”
Hạ Tuyết ở trong từng trận âm thanh, tối hỗn độn trôi qua, lịm đi...
Sáng sớm...
Tuyết bay toán loạn...
Tuyết trên cành Dương Thụ, thường theo một trận gió, gào rít bay qua... Hàn Văn Kiệt đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn toàn bộ thế giới trắng như tuyết, hắn lặng không tiếng động cầm cái điều khiển, xoay người, quay phía điều hòa, chỉnh nhiệt độ trở lên ấm áp chút, mới cúi đầu nhìn Hạ Tuyết trên giường mặc quần áo bệnh nhâm màu lam nhạt, nặng nề ngủ... Hắn không lên tiếng, lại quay đầu, kéo rèm cửa, để cho ánh sáng trong phòng bệnh ảm đạm một chút...
“Chị ơi... chị ơi...” em trai ngồi ở bên kia bàn cơm, khóc kêu huyên náo, nước mắt liên tục rơi xuống...
“Tiểu Hân... tiểu Hân... không có việc gì, chỉ cần chúng ta chạy đi, tìm một nơi ấm áp...”
Trên giường bệnh, Hạ Tuyết đột nhiên trằn trọc, mồ hôi lạnh ứa ra, đôi môi trắng xanh bắt đầu mơ hồ hỗn độn kêu: “Tiểu Hân... tiểu Hân... tỉnh tỉnh lại... tỉnh tỉnh lại... chúng ta rất nhanh có thể thoát ra rồi...”
Hàn Văn Kiệt lập tức ngồi ở bên người Hạ Tuyết, nắm chặt hai tay của cô, sau đó đầu ngón tay của cô theo bản năng không ngừng di chuyển...
“A............” Hạ Tuyết đột nhiên lập tức ngồi dậy, thê lương hét chói tai ra tiếng: “Tiểu Hân........”
Hàn Văn Kiệt không khỏi chủ động bổ nhào qua vây quanh thân thể cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc