Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 139

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Vườn trà trên đỉnh núi có một khu nghỉ mát, đây vốn là người chủ Vườn trà xây dựng, nhưng hai ăm trước, iên tục ị khô hạn,ườn trà hu hoạch hông tốt, úc xây khách ạn, cũng hông có ế hoạch ở rộng ệ thống, ho nên tình uống cũng àng ngày àng xấu,hưng bởi ì năm nay ưa liên iếp, Vườn rà cũng ừ từ bắt đầu chuyển iến tốt, ho nên khi ạ Tuyết éo rương ành lý, đi dọc heo khu nghỉ át bước ên bậc hang gỗ, ừa nhìn hấy Vườn rà mênh ông bát gát, lá anh tươi, n vào đáy mắt, cô mỉm cười hít sâu, tiếp tụcbước lên bậc thang.
Đại sảnh khách sạn!
Các nhân viên tổ diễn kịch "Trà Hoa Nữ" đang bận rộn từ trong ra ngoài, giám chế đang thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho tất cả diễnviên chính, bởi vì khách sạn này chỉ là khu nghỉ mát bình dân, các thiết bị không bằng với khách sạn trong thành phố, vì vậy đạo diễn phải sắp xếp cho các ngôi sao lớn ở phòng VIP cao cấpnhất, mà phong cảnh của năm phòng VIP là tốt nhất, bao gồm phòng của đạo diễn, Tiêu Vãn Linh, Kim Thắng Nguyên và Hạ Tuyết, còn lại là phòng của các ngôi sao theo thứ hạng, như vậy mà tính tiếp, giám chế phát hiện nếu tất cả nhân viên tổ diễn kịchphải ở trong khách sạn trong thời gian dài, ước chừng tiêu tốn hơn 10 triệu, sau đó thuê một địa điểm nào đó trong Vườn trà,cũng tốn gần 10 triệu, tiêu tốn một khoản tiền, đầu của giám chế phình to, bởi vì quay bộ phim này, kinh phí cũng chỉ có 300 triệu, cho nên giám chế giống như một con bọ chó, ở trong đại sảnh khách sạn chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Niệm Niệm và Chí Tú, hai trợ lý thân cận của Hạ Tuyết, vẻ mặtsốt ruột đứng trước cửa đại sảnh khách sạn, khổ sở chờ đợi Hạ Tuyết, bọn họ vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa quay đầu nhìn Phó Thiên Minh đang cùng một vài nhân viên tổ diễn kịch kể chuyệnvề cây trà, Phó Thiên minh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên ngoàikhoác một cái áo chẽn len màu bạc, mặc quần dài xám nhạt, tóctai gọn gàng, đeo mắt kính, nhẹ cúi người, vô cùng kiên nhẫn giơ nhẹ tay, giải thích cho một vài nhân viên tổ diễn kịch: Trong "Trà Kinh", Lục Vũ đã từng nói "Trà chi ẩm, phát hồ Thần Nông Thị".Theo truyền thuyết cho rằng trà có nguồn gốc từ Thần Nông,cũng có ý kiến khác, có người cho rằng trà xuất hiện trong mộtlần tuần thú phương Nam, vua Thần Nông vô tình uống một nồinước đun sôi có lá cây trà rơi vào. Ông uống rồi khen là trà "làmcho cơ thể phấn chấn, tinh thần thoải mái, sáng suốt, lấy kinhnghiệm của vua Thần Nông nếm thử một trăm loạo thảo mộctrong quá khứ, phán đoán nó là một loại thuốc, đây là có liênquan đến nguồn gốc uống trà của người Trung Quốc. Có cách nói khác thần kỳ hơn, chính là theo truyền thuyết, Thần Nông có mộtcái bụng thủy tinh, chúng ta có thể từ bên ngoài bụng của ông ta, có thể nhìn thấy rõ thức ăn ngọa nguậy ở trong dạ dày, cho nên khi ông ta nếm trà thì phát hiện trà di chuyển khắp nơi trong bụng, tra tới tra lui, đem dạ dày tẩy rửa sạch sẽ, vì vậy Thần Nônggọi loại thực vật này là "Tra", sau đó chuyển thành chữ "Trà" và trở thành nguồn gốc của trà".
"Nhưng loại chuyện như thế cũng chỉ là truyền thuyết thôi". Phó Thiên Minh cười tựa vào trên ghế sa lon nói rõ tình huống, sauđó nhắc cổ tay, nhìn đồng hồ, đã 3 giờ đúng!
Tiêu Vãn Linh và Cẩn Nhu ngồi một bên, cùng nhau khẽ mỉmcười.
"Đạo diễn!! Hạ Tuyết đến rồi!! " Niệm Niệm và Chí Tú độtnhiên vui mừng nói!
Phó Thiên Minh vừa nghe, mỉm cười từ trên ghế sa lon xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Hạ Tuyết kéo rương hành lý, thởhổn hển vội vã chạy vào, đầu đầy mồ hôi, tóc dính trên trán, đôi môi khô khốc, cổ họng khát khô, nhìn đạo diễn nhận lỗi nói:"Trời ạ, tôi không có đến trễ chứ?"
Phó Thiên Minh đột nhiên cười nhìn Hạ Tuyết nói: "Nhìn đi, Tiểu Trà của chúng ta đã tới.
Tất cả mọi người xôn xao vỗ tay.
Hạ Tuyết cũng vô cùng khiêm tốn khom lưng chào hỏi mọi người,mỉm cười nói: "Xin lỗi, vô cùng xin lỗi, tôi suýt chút nữa đã tới trễ".
"Không có gì! Trước hết để cho trợ lý thu dọn hành lý của cô đi, tới đây bàn lại tình huống thay đổi trong kịch bản". Phó ThiênMinh cười nói.
"Được! " Hạ Tuyết đem hành lý giao cho Chí Tú, rồi cùng NiệmNiệm đi đến trước sa lon trong đại sảnh khách sạn, đầu tiên mỉm cười, kính trọng chào hỏi Tiêu Vãn Linh: "Vãn Linh tỷ! "
Tiêu Vãn Linh vẫn cho là không nghe thấy cô nói, nâng ly tràlên, uống một ngụm, Hạ Tuyết nhìn bà ta một cái, không nói nữa, quay đầu lại nhìn Cẩn Nhu một cái, Cẩn Nhu im lặng nhìn côcười khích lệ, Hạ Tuyết cũng mỉm cười ngồi trên ghế sa lon,Niệm Niệm lập tức đem kịch bản đã thay đổi đưa đến trước mặtcủa Hạ Tuyết, Hạ Tuyết lập tức mở kịch bản ra, cẩn thận xem.
Phó Thiên Minh đối với cả đám diễn viên xin lỗi nói: "Xin lỗi cácvị, bởi vì tối hôm qua tôi và nhà biên kịch có cùng nguồn cảm hứng, cho nên quyết định sửa đổi khúc *** kịch bản, nhưng nội dung sửa đổi không nhiều lắm, đối với các vị không ảnhhưởng nhiều lắm, mấu chốt đặt ở nhân vật Tiểu Trà! "
Hạ Tuyết lắng nghe, cẩn thận gật đầu nói: "Tôi biết rồi". Cô vừalật kịch bản vừa nhìn nhân vật do Kim Thắng Nguyên diễn xuấttrong kịch bản cũng có thay đổi, cô vừa lật kịch bản vừa nhìn đạodiễn nói: "Đạo diễn Kim Thắng Nguyên đâu?"
Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Tối hôm qua chúng tôi đã tới rồi, đã thương lượng xong tác phẩm, hắn vì rất ưa thích thịt nướng kiểuTrung Quốc, nên đến trà trang nghỉ ngơi, cùng một vài nhân viên tổ diễn kịch nướng thịt!"
"Tối hôm qua mọi người đã tới rồi sao?" Hạ Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía Niệm Niệm!
Mặt của Niệm Niệm đỏ lên, không dám lên tiếng, là Isha cảmthấy Hạ Tuyết không cần thiết đến sớm, nên không thông báocho cô.
"Ừm! " Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Vãn Linh tỷ sáng nay đến! "
Hạ Tuyết giật mình, sau lưng có chút lành lạnh, miễn cưỡng cườinói: "Nói cách khác, tôi là người đến cuối cùng".
"Hơn nữa còn trễ nhất đấy! Sáng sớm hôm qua Cẩn Nhu đã tớirồi, tự mình đến cửa hàng trà, trà trang, nhà nghỉ đi làm quenhoàn cảnh địa lý, học hỏi kỹ thuật và tay nghề hái trà với các công nhân! " Tiêu Vãn Linh nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, nhướngmày nói.
Vẻ mặt của Hạ Tuyết nóng lên, không biết nên nói gì cho phải, chỉ cười gượng, cắn chặt môi dưới, cúi đầu không lên tiếng.
Phó Thiên Minh nhìn thấy bộ dáng Hạ Tuyết như vậy, vỗ nhẹ bả vai của cô cười nói: "Thả lỏng một hút, thả ỏng mọi hứ sẽ ễ dàngắm giữ, ởi vì mấy ảnh quay đầu của húng ta cũng hông có hằm vào hương diện ày, cho nên ô không ần quá hú ý, vốn à muốn ói trước để cho ọi người ọc tập, hưng vì ịch trình ủa mọi gười tươngđối chật ín, tôi hỉ nghĩ, húng ta có hể có chút hời gian ở cùng ổ diễn ịch, mọi gười cũng ó thể thừa ịp này ọc hỏi, ôi tin tưởng ác vị hiểu nhau và tiếp nhận nhau".
Hạ Tuyết lắng nghe, ngẩng đầu lên liếc mắt cám ơn nhìn Phó Thiên Minh.
"Đạo diễn, Hàn Tổng Tài tới". Đột nhiên Giám chế đi tới bên cạnh Phó Thiên Minh nói: "Hiện tại hắn là chủ Vườn trà này, chúng ta phải đi chào hỏi một chút! "
"Ồ, được! " Phó Thiên Minh tức mỉm cười đứng dậy, Hạ Tuyết đãthấy đám người Hàn Văn Hạo cùng với các vị lãnh đạo cấp cao đi bộ vào khách sạn, lập tức tất cả nhân viên tổ diễn kịch, nhất là những người mắc chứng ảo tưởng, vừa nhìn thấy Hàn Văn Hạo,vẻ mặt lập tức đỏ bừng, hôm nay Hàn Văn Hạo mặc âu phục màubạc, đeo cà vạt màu trắng, hoa văn đường viền cổ áo trước *** cùng màu, vô cùng phong độ mê người, dáng vẻ nghiêm nghị xuất hiện đại sảnh, làm cho khung cảnh ở đại sảnh khách sạn đang rốiren, lập tức ánh sáng rỡ, ngay cả các nhân viên trước hiện trường,lúc nảy còn say mê Kim Thắng Nguyên, hiện tại vừa nhìn thấyTổng Tài đẹp trai đến mức này, tim mọi người cũng đập rộn lên,mặt đỏ tới mang tai!
Phó Thiên Minh và Giám chế cùng đi tới, bắt tay với Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng lấy tư thế ông chủ, mỉm cười nhìn bọn Phó Thiên Minh, nói: "Hi vọng mọi người ở nơi này vui vẻ".
"Cám ơn! " Phó Thiên Minh mỉm cười tháo mắt kính xuống, nhìnHàn Văn Hạo nói: "Lần này tổ diễn kịch chúng tôi đến tương đối đông, chỉ sợ quấy nhiễu khách sạn, nếu như chúng tôi có làm saichỗ nào, kính xin cậu tha lỗi cho! "
"Quá khách khí! Lẽ ra chúng tôi cung cấp dịch vụ thật chất lượngmới phải! " bởi vì em trai của Hàn Văn Hạo ở trong giới giải trí, cho nên nói chuyện với đạo diễn, cũng nể nang vài phần.
"Vậy chúng tôi không quấy rầy cậu nữa! " Thiên Minh mỉm cườigật đầu chào.
"Gặp lại sau! " Hàn Văn Hạo mỉm cười nói xong, muốn xoayngười trở về phòng khách sạn trước, lại nghe Phó Thiên Minh nhìn nơi xa nói: " Hạ Tuyết! Mau về phòng nghỉ ngơi một chút,mười lăm phút sau, Thắng Nguyên sắp đến phòng đối đáp kịchbản với cô! "
Hàn Văn Hạo lắng nghe, hơi dừng chân, mặt hơi nghiêng.
Hạ Tuyết "a" một tiếng, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đứng lên.
Cẩn Nhu nhìn bộ dáng của cô, mỉm cười, tỏ ý tốt nói: "Hạ Tuyết, có muốn tôi trở về phòng cùng cô không?"
"Không cần" Hạ Tuyết cười, nói xong, ôm vai đứng lên, hai mắt thoáng qua một chút lạnh như băng đi về phía thang máy.
"Tổng Tài đi bên này". Tả An Na cũng mỉm cười nói.
Hàn Văn Hạo do dự một lát, cũng xoay người đi tới thang máy.
Cứ như vậy, Niệm Niệm và Chí Tú cùng Hạ Tuyết đi về phíathang máy, Hàn Văn Hạo và Tả An Na cùng với Tổng giám đốc, quản lý khách sạn đi về phía thang máy, mấy người cùng nhauđứng trước cửa thang máy, Hạ Tuyết cầm đầu không lên tiếng,Hàn Văn Hạo cầm đầu không lên tiếng, Tả An Na bảo vệ một bên, vừa căng thẳng, cảm giác bầu không khí này có lúc sẽ bùngnổ!!
Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo vượt lên đầu đi vào thangmáy, Hạ Tuyết cũng ôm vai đi vào thang máy, sắc mặt vẫn lạnh lùng, cửa thang máy đóng lại, phòng VIP ở lầu sáu, thang máy chậm rãi đi lên trên!!
"Hạ Tuyết " Niệm Niệm cẩn thận hỏi Hạ Tuyết: "Trưa nay muốnăn gì, hôm nay chúng tôi không thể đến phòng ăn được".
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, con ngươi mở to, nói: "Muốn ăn bánh trứng! "
Hàn Văn Hạo nhướng mày!
Thang máy mở ra, vẻ mặt Hạ Tuyết vẫn lạnh lùng bước đi ra ngoài, Hàn Văn Hạo cũng phải đi ra ngoài, nhưng vừa mới cấtbước, lại căn dặn Tổng giám đốc khách sạn đứng bên cạnh: "Nóitất cả đầu bếp nơi đây nghỉ đi! "
"Ồ" Tổng giám đốc sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo, không hiểu nói:"Tất cả đầu bếp nơi đây nghỉ thì không được đâu".
"Tạm thời thôi! " Hàn Văn Hạo sải bước đi ra thang máy.
"Được rồi! Hai người ở phòng VIP đối diện nhau!! Hàn Văn Hạo đi tới trước cửa phòng VIP của hắn, Hạ Tuyết đi tới trước cửa phòng VIP của mình, cô cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, đâythật là Oan Gia Ngõ Hẹp a!!!
Hạ Tuyết đi vào phòng khách VIP, đầu tiên là phòng khách nhỏtheo phong cách cổ điển, khắp nơi bày biện văn óa cổ, ùi trà nồng ặc, bàn rà bằng ỗ lim, bên rái cửa ổ sát đất rước để ài gốcrúc ngắn, àn lụa ỏng phất hới, rủ uống bụi rúc ngắn, ó chút ௱ôЛƓung xinh đẹp, ai bên cạnh ửa sổ át đất, reo đèn ồng vuông ằng giấy àng.
Hạ uyết đứng ở giữa hòng khách, hìn hai chiếc đèn ***g iấy vàng,heo gió nhẹ hẹ lay động, rong đầu ủa cô nhớ đến tình uống củaiểu Trà rong tác hẩm, tay ắm đèn ***g, lúc trên đường về nhà, bị Tướng quân bắt cóc, ngọn đèn kia ánh sáng lung linh, chắc chắnlà rất yếu ớt, cô đi vòng qua chiếc bàn gỗ lim, đi vào phòng ngủcủa mình, đó là chiếc giường gỗ lim, trước đầu giường điêu khắchoa văn chim Phượng Hoàng cổ xưa, cánh Phượng Hoàng cơ hồ bao quanh nguyên cái giường tròn, giữa giường là chiếc nệm màuxanh dương đậm, ở giữa đặt một chén bằng sứ trắng, bên trong làmột nhánh trà tâm nở rộ.
Cô tò mò đi tới giữa giường, nhìn vào nhánh trà màu xanh nhạt ởtrong chén, biểu thị một loại tinh thần điềm tĩnh cao độ.
"Đây là khu nghỉ mát vườn trà, mỗi vị khách vào ở một loại tâm ý nho nhỏ, chén sứ này và nhánh trà tâm đều là tặng cho chúng tađấy! Khi chúng ta rời khỏi, có thể mang theo". Chí Tú mỉm cười đi tới bên cạnh Hạ Tuyết giải thích nói.
Hạ Tuyết vui mừng ngồi xuống giường, nâng chén trà lên, nhìn nhánh trà tâm này, có vài chiếc rễ ngắn, cô không khỏi cảm thán nói: "Bọn họ thật sự rất dụng tâm a".
" Hạ Tuyết phòng này rất đẹp!" Niệm Niệm ngồi ở bên giường,bĩu môi nói với Hạ Tuyết: "Chúng tôi ở đó chỉ có một phòng!!
"Chúng ta cũng xem như tốt rồi! " Chí Tú cười nói: "Có vài nhânviên, mấy người một gian phòng lớn, đều ngủ chung trên mộtchiếc giường lớn đấy!
Hạ Tuyết ngẩng đầu nhìn Niệm Niệm mỉm cười nói: "Vậy cô có muốn ở cùng với tôi không?".
"Không cần! " Niệm Niệm nở nụ cười.
Hạ Tuyết cười để chén trà xuống, sau đó đi ra ban công, hai tay vịn vào lan can, nhìn sang phía đối diện là Vườn trà mênh ௱ôЛƓbát ngát, dường như cảm nhận được mỗi lá trà thật nhỏ, ở đây vui vẻ hít thở không khí trong lành, mặt trời chiếu sáng trên bầu trời, tự do thỏa thích hòa vào hơi thở cuộc sống, dựa vào ngọnnúi bên trái chiếu sáng, cảnh sắc nơi này thật đẹp, cô thở dài một hơi, mỉm cười xoay người lại, nhìn về phía bên phải, sắc mặt của cô sững sờ.
Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi trắng, đứng ở trước ban công, hai tay cắm vào túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi xa xăm, hơi thởlạnh lẽo, người này vô luận đi đâu, cũng sẽ không quá hưởng thụphong cảnh dọc đường, trong lòng hắn cảm giác quá mạnh mẽ,ánh mắt hắn hơi lóe lên, biết có người ở ban công bên kia nhìnmình, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Nhìn cái gì?".
Hạ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào hắn một lát, quay đầu đi chỗ khác nói: "Tôi không nhìn gì, tôi cũng không thấy gì, chẳng quacảm thấy thật oan ngõ hẹp! Tại sao lại không sớm không muộn ***ng phải như vậy!
"Hạ Tuyết, cô đang nói đến duyên phận sao?" Niệm Niệm chạyđến nhìn Hạ Tuyết vui vẻ cười hỏi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hạ Tuyết nhìn Niệm Niệm, có chút kỳ quái hỏi: "Cái gì duyênphận? "
Niệm Niệm hồn nhiên khẽ đưa hai tay ra, cọ cọ vào lan can, quayđầu nhìn Hạ Tuyết nói: "Hôm qua tôi có xem một quyển sách của Trương Ái Linh, đề cập đến chuyện duyên phận, nói rằng hai người trên một con đường, không sớm không muộn, đúng lúc***ng phải! Trở thành cả đời! "
Tròng mắt Hàn Văn Hạo khẽ chớp, khuôn mặt kiên nghị không nhìn ra một chút ý tứ nào, nét mặt không thay đổi nhìn về phíatrước.
"Chậc! " Hạ Tuyết lơ đễnh vươn tay, nắm khuôn mặt nhỏ bé của Niệm Niệm, nói: "Thôi đừng chém gió, lúc nào Kim ThắngNguyên đến tập vai! "
"Một chút nữa! " Niệm Niệm lập tức nói: "Hắn thật sự rất hiềnhòa, hơn nữa một chút cũng không có dáng vẻ ngôi sao lớn, côcũng không biết hắn đẹp trai biết bao nhiêu, nhưng tôi nhìn thất dường như hắn rất có hảo cảm với cô a, hôm nay vẫn luôn ở cạnhtôi, giống như rất chờ mong cô tới đây để cùng nhau đối diễn! Đợi lát nữa lúc hai người diễn xuất cảnh hôn nhau, tôi hoài nghinhịp tim của cô nhất định sẽ đập rộn ràng đỏ mang tai, nghe nói kỹ thuật hôn của hắn là hạng nhất a! "
Hạ Tuyết bất đắc dĩ nhìn người này, trêu chọc cho cô cười, nói: "Thế nào, cô thích a, muốn cùng hắn đối diễn, cùng hắn hôn môi không?".
"Tôi không có vinh hạnh đó! " Niệm Niệm có chút tiếc nuối nói.
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện này với cô nữa, xoay người nói: "Tôi đi tắm trước đây! " Cô nói xong, liền đi vào phòng.
Hàn Văn Hạo đứng trước ban công, vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn quay cuồng cuộc đối thoại về hôn môi, ánh mắt hắn rối loạn, chợt lóe.
Hạ Tuyết nhanh chóng tắm xong, mặc T shirt màu hồng rộng rãi, quần lửng màu trắng, nhẹ xỏa mái tóc xuống, Niệm Niệm thắt haicon bím tóc quấn trên trán cho cô. "Hạ Tuyết luôn có một loại phong tình kỳ lạ, thích hợp trang phục như vậy".
Hạ Tuyết cười nhẹ, cầm son môi mùi quýt, nhẹ nhàng thoa lên bờmôi, tất cả chuẩn bị sẵn sàng, liền mở kịch bản, học thuộc lờikịch sửa đổi, lại nghe tiếng chuông cửa, cô đứng lên, tỏ vẻ lễphép nói: "Tôi tới đây, như vậy mới có thành ý! "
Hạ Tuyết đi tới trước cửa phòng, mở cửa, nhìn thấy Kim ThắngNguyên mặc áo sơ mi xanh kẻ ô trắng, quần thường màu đen,gương mặt đẹp trai nở nụ cười thật mê người, nói: "Hi".
"Hi". Hạ Tuyết mỉm cười tránh ra người sang bên, Kim Thắng Nguyên đi vào phòng, cô vừa muốn xoay người, lại thấy cửa phòng đối diện mở ra, Hàn Văn Hạo người đã sửa sang xong âu phục, cùng đi ra với Tả An Na, cô không nói gì, liền xoay ngườiđi vào trong, "phịch" một tiếng cửa phòng đóng chặt!!
Hàn Văn Hạo đứng ở cửa bên, nhìn cửa phòng đối diện đóngchặt, chân mày hơi nhăn lại, sau đó hơi không hiểu hỏi: "Tại sao gọi là đối diễn?"
Tả An Na nghe Tổng Tài hỏi có chút kỳ lạ, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Đối diễn có nghĩa là, trước khi quay phim, thử diễn xuất trước bởi vì sợ có nhiều chỗ sơ hở nhỏ, có thể kịp thời phát hiện. Lần trước tôi tham gia lễ chúc mừng tròn 1 năm của One-King,có hiểu một chút".
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, liền trầm mặc rời đi, vừa đi vừanhanh chóng nói: "Lúc nảy còn muốn ૮ɦếƭ, bây giờ sống lại!! Thoa môi đỏ như vậy! "
Tả An Na không hiểu nhìn Tổng Tài.
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đi vào trong thang máy, sau đó thẳngxuống dưới lầu một, đi thăm Vườn trà, một cửa thang máy khác mở ra, đạo diễn, Cẩn Nhu, cùng một diễn viên liên quan từ bên trong đi ra, đi hết vào phòng của Hạ Tuyết, cái này làm khó con báo nhỏ kia suy nghĩ quá nhiều!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc