Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 133

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Mưa to tiếp tục trút xuống cả thành thị, suy cho cùng, có bao nhiêu chuyện, bao nhiêu linh hồn cần gột rửa?
Hạ Tuyết đột nhiên trở nên tỉnh táo lái xe trở về hướng phòng cho tổng thống, (xe ở đâu lái vậy!) lúc này trời đã khuya, cho nên cả \'phòng cho tổng thống\' đã chìm vào yên lặng, nhưng chỉ cần trở lại thế giới của Daniel, cô cả người liền buông lỏng, cô hít thở thật sâu, dừng xe ngoài hoa viên, nhìn bức tường màu đen, thậm chí không có ai ra đón mình, cô kỳ quái nhìn mọi thứ xung quanh, cầm túi xách của mình, kéo váy có chút ướt đẫm, từng bước từng bước đạp bậc thang đá màu đỏ đi tới trước phòng tổng thống, tay nắm chặt ổ khóa cửa, đẩy cửa ra. . . . . .
Một luồng gió biển chậm rãi đập vào mặt, mang theo rất nhiều mùi hương hoa hồng, vây quanh người cô và mọi thứ xung quanh, mùi hoa gần như tô điểm cho linh hồn con người, làm cho người ta nhẹ nhàng . . . . . . tay Hạ Tuyết vẫn nắm ổ khóa cửa, mặc dù cả căn phòng trước mặt hơi tối, nhưng vẫn nhìn thấy cả biển hoa hồng đỏ thẫm, màu phấn hồng, màu vàng, màu trắng, màu tím. . . . . . Tầng tầng lớp lớp bày biện trong góc trong phòng khách, ngay cả ban công tất cả đều bày gần ngàn đóa hoa hồng trắng. . . . . .
Hạ Tuyết vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ thế giới lạnh lẽo của Hàn Văn Hạo, có chút ngây người nhìn hoa hồng tươi đẹp, giống như tâm ý nhiệt tình đưa đến trước mặt của mình, ánh mắt xốc xếch của cô lóe lên, trong nháy mắt, mỗi một đóa hoa trong biển hoa hồng, đột nhiên sáng lên ngọn đèn nhỏ màu vàng, lấp lánh giữa biển hoa, đốt sáng linh hồn, linh hồn mềm mại. . . . . .
Trong lòng của Hạ Tuyết ấm áp, hốc mắt nóng lên, nước mắt vòng quanh nơi hốc mắt, nhưng vẫn cắn chặt môi, nhìn bốn phía biển hoa, biết có người vẫn yêu mình sâu đậm vô cùng đang núp trong bóng tối. . . . . . Quả nhiên, một lát sau, Daniel mặc áo sơ mi sọc đen, quần tây đen, chậm rãi từ hành lang đi ra, nhẹ nhàng phong độ, tao nhã mê người đi ra phòng khách, đứng trong biển hoa, nhìn cô mỉm cười, vui vẻ chúc mừng. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Daniel, cả linh hồn cũng bị mềm nhũn rồi, giống như mọi thứ đã trải qua, cũng không đáng nhắc đến nữa, vì người đàn ông này quá ấm áp, quá thiện lương, có lẽ vì hắn hoàn mỹ, cho nên cô không dám yêu, nếu như muốn yêu, sẽ phải mang theo toàn bộ tình yêu để yêu, nếu như không yêu, phải giữ vững khoảng cách cần thiết . . . . . . Hắn cần. . . . . . Cô cũng cần. . . . . . . . .
"Hi. . . . . ." Daniel chậm rãi đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, nhìn cô vô cùng hấp dẫn kêu nhỏ.
"Hi. . . . . ." Trong lòng Hạ Tuyết không có khổ sở, không có yêu thương, cứ như vậy điềm tĩnh nhìn hắn đi tới.
Daniel có chút ngượng ngùng hơi quay đầu, nhìn biển hoa phía sau, đầu tiên là “Ưm” một tiếng, sau đó có chút lo lắng quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết, bật cười nói: "Vốn anh muốn tìm một thế giới hoa hồng đỏ thẩm tặng cho em, bởi vì anh nghĩ một điều duy nhất . . . . . . Nhưng xin lỗi em, bởi vì anh cần rất nhiều hoa, cho nên tập hợp không đủ, vậy không bằng tặng cho em thế giới đầy màu sắc hoa hồng đi . . . . . . Bởi vì anh muốn tượng trưng cho tất cả dự tính, em là người thân của anh, là bạn bè của anh, là người yêu của anh, là tri kỷ của anh. . . . . ."
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn hắn. . . . . .
Daniel đột nhiên nhìn Hạ Tuyết, cười một tiếng, đưa hai tay nắm chặt bả vai của cô, cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, dùng sống mũi cao thẳng, cọ nhẹ lên chóp mũi Hạ Tuyết, trầm giọng nói: "Bảo bối, em có biết tại sao anh thích gọi em là bảo bối không ? Bởi vì em là người quý giá nhất trong cuộc đời anh, hôm nay nhìn em ở trên khán đài nhận giải thưởng, anh ngồi cạnh TV xem, cái loại làm bạn từ xa, cũng làm cho anh cảm thấy rất hạnh phúc, bảo vệ em, bảo vệ thế giới của em, hôm nay mặc kệ em có đoạt giải hay không, anh vẫn tặng em biển hoa hồng, bởi vì em thất bại trong thế giới người khác, nhưng em đã thắng toàn bộ thế giới của anh, em ở trước màn ảnh, hay sau màn ảnh, em vẫn là bảo bối nhỏ bé trong lòng anh, anh thật sự hi vọng mỗi một khắc, được nâng em trong lòng bàn tay mình, che chở cho em cả đời, nhưng ở trong tâm trí anh, em có một đôi cánh xinh đẹp kỳ diệu, sau buổi tối nay, cất cánh bay cao, tận hưởng cuộc sống, tận hưởng trời xanh, tận hưởng mây trắng. . . . . . anh sẽ bảo vệ toàn bộ thế giới của em. . . . . . trong bước đường đời của em, lúc thất vọng, đau khổ, tuyệt vọng, anh sẽ ở nơi này chờ em, ôm em vào lòng, an ủi em . . . . . ."
Nước mắt Hạ Tuyết không nhịn được lăn xuống, nhìn Daniel nghẹn ngào nói: "Vậy lúc em thành công, lúc em vui vẻ ? sao anh không ở bên cạnh em ?"
Daniel đột nhiên cười, hốc mắt cũng ửng đỏ, nước mắt rơi xuống đất, nói: "Em là diễn viên, em là ảnh hậu, vui vẻ và thành công là thuộc về thế giới của em . . . . . . Ở trong lòng của anh, có thể làm bạn lúc em đau khổ và tuyệt vọng, mới là chuyện hạnh phúc nhất! Bởi vì toàn thế giới, chỉ có một mình anh làm được . . . . . ."
Hạ Tuyết đột nhiên bật khóc, khóc lớn tiếng, nhào vào trong *** Daniel, ôm chặt hông của hắn, mặt dính vào trước ***g *** của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, hưởng thụ nhiệt độ của người hắn, nước mắt từng giọt lăn xuống, kích động nói: "Daniel, tại sao anh đối xử tốt với em như vậy? Tại sao? Thật ra anh không cần đối xử tốt với em như vậy?"
Daniel hiểu Hạ Tuyết nói gì, thế nhưng hắn chỉ ôm chặt Hạ Tuyết, đau lòng vừa hôn lên tóc cô, chậm rãi nói: "Mặc kệ có quá khứ hay không, ngày đó biết em, khi em đẩy cửa nhỏ quán cà phê, anh đã không thể quay lại. Giống như duyên phận trong nháy mắt đã định, bảo bối, anh vẫn không muốn bởi vì cảm ơn mà em chạm đến tình yêu của em, nhưng tối nay anh do dự, mặc kệ trong lòng của em yêu ai, hãy cho anh một cơ hội . . . . . . Cho anh một cơ hội để anh được yêu em, thương em, làm bạn em đến phút cuối cùng, anh sẽ chăm sóc em cả đời, cho em hạnh phúc lớn nhất. . . . . ."
Hạ Tuyết vừa khóc, vừa ngẩng đầu lên, giống như nghe trong lời nói của Daniel có ý gì, liền sửng sốt. . . . . .
Daniel thần bí mỉm cười nhìn Hạ Tuyết, sau đó Hạ Tuyết vào trong *** . . . . . .
Hạ Tuyết mất hồn kêu lên một tiếng, sau đó hai tay ôm chặt Daniel. . . . . . vẫn chưa hiểu hắn muốn làm gì . . . . . .
Daniel mỉm cười ôm Hạ Tuyết, từng bước, từng bước đi qua biển hoa và ngọn đèn nhỏ màu vàng, đi tới trước ban công . . . . . .
Hạ Tuyết ngạc nhiên nghe sóng biển gào thét, cảm nhận mưa phùn bay tán loạn, sau đó nhìn thấy phía bên trái trước ban công, trên mặt đất, toàn bộ hoa hồng màu trắng bày khắp nơi, giữa hoa hồng để một hộp gấm màu đỏ thẫm . . . . . .
Hạ Tuyết quay đầu lại nhìn Daniel. . . . . .
Daniel cũng mỉm cười nhìn cô, sau đó dịu dàng hút khẽ *** lấy môi Hạ Tuyết, nhẹ nhàng hôn cô, ôm cô đi vào trong biển hoa, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống nhặt cái hộp gấm nhỏ lên, Daniel trấn an Hạ Tuyết, mỉm cười cầm cái hộp gấm nhỏ, sau đó có chút căng thẳng, thở dốc một hơi. . . . . .
Hạ Tuyết ngồi trong biển hoa không khỏi cười một tiếng.
Daniel chăm chú nhìn Hạ Tuyết, nắm chặt cái hộp gấm kia, nửa quỳ ở trước mặt của Hạ Tuyết, tự mình mở hộp gấm ra. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn thấy trong hộp gấm rõ ràng để một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, không lớn như trứng bồ câu, không quá hoa lệ, chỉ là một chiếc nhẫn kim cương thật đơn giản. . . . . . Hốc mắt cô nữa kích động đỏ lên, nhìn chiếc nhẫn kim cương nhỏ này, ngẩng đầu nhìn Daniel. . . . . .
Daniel có chút căng thẳng cầm cái hộp gấm, cười nói: "Không biết, anh yêu có bao nhiêu người ủng hộ anh. . . . . . Thượng Đế có ủng hộ anh hay không, số mạng có ủng hộ anh hay không, bên cạnh có bao nhiêu người ủng hộ anh, nhưng anh muốn nói với em, mặc kệ trên thế giới này thay đổi thế nào, anh vẫn hi vọng mình có thể dũng cảm yêu em. . . . . . Anh rất muốn yêu em, mặc kệ tương lai phải nhận lấy bao nhiêu khổ sở, có lẽ ngày mai tính mạng của anh lập tức mất đi, anh cũng muốn yêu em. . . . . . anh muốn cùng em một đời một kiếp, đời đời kiếp kiếp.. . . . . . Gả cho anh. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . . Gả cho anh, xin cho phép anh có thể trở thành người đàn ông của em, cùng em vượt qua từng ngày tháng . . . . . . Gả cho anh. . . . . . Tin tưởng anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc. . . . . ."
Hạ Tuyết chăm chú nhìn hắn thật lâu, nghe tiếng sóng biển gào thét, cảm nhận mùi hương hoa hồng khắp nơi, nước mắt của cô lăn xuống, nhớ đến 6 năm qua, nhớ mình vừa trải qua lạnh lẽo, sợi dây trong lòng của cô đã đứt, tất cả vướng bận đều đã qua rồi, cô biết nhưng vẫn phải đi qua, giờ khắc này, cô hưởng thụ trọn vẹn tình yêu của một người đàn ông hoàn mỹ, cô cảm động, cuối cùng. . . . . . Cô không còn do dự nhìn hắn, mỉm cười gật đầu. . . . . .
Daniel vừa nhìn thấy Hạ Tuyết gật đầu, hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có chút không tin, nở nụ cười, cầm chiếc nhẫn nửa quỳ lên hoa hồng, đầu cúi xuống, không thể tin được, lại cười, hốc mắt không khỏi đỏ lên, có chút không tin, nở nụ cười, tay chống trán, đang hoài nghi tính chân thật của chuyện này. . . . . .
Hạ Tuyết có chút sửng sốt, vươn tay nắm cổ tay của hắn, kỳ quái hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Daniel đột nhiên lại cười, vươn tay chặn lên ***g *** của mình, vì sợ quá căng thẳng, trái tim đều muốn nhảy ra! ! Hắn bất đắc dĩ nở nụ cười, liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, nhìn thấy Hạ Tuyết cũng đang cười ngọt ngào nhìn hắn, đôi mắt dưới ánh đèn màu vàng, lóe ra ánh sáng và nụ cười sáng lạn, hắn cảm kích cười một tiếng, hốc mắt ửng đỏ, thật dịu dàng vươn tay, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, sau đó đeo chiếc nhẫn kia lên ngón giữa, hai mắt Daniel đột nhiên kích động nóng lên, cắn răng, cầm bàn tay nhỏ bé, đặt lên môi của mình hôn, nước mắt hạnh phúc từ nơi trong hốc mắt của người đàn ông này lăn xuống . . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Daniel khóc, cô cũng kích động bật khóc, hai người cùng trải qua sáu năm, giờ phút này rốt cuộc dựa vào nhau thật chặt, hai người cũng cảm ơn giờ phút này, cũng cảm động giờ phút này. . . . . . Daniel đột nhiên ôm Hạ Tuyết vào trong lòng, giọng run rẩy nói: "Cám ơn em. . . . . . Cám ơn em đã nguyện ý gả cho anh . . . . . ."
Hạ Tuyết cũng cười một tiếng, ôm cổ của hắn, rơi lệ lại dí dỏm nói: "Cám ơn anh nguyện ý lấy ta. . . . . ."
Trong lòng của Daniel lại nhất kích động, buông nhẹ Hạ Tuyết ra, nhìn cô ngồi trong biển hoa hồng, sắc mặt ửng hồng, hai mắt còn đọng lại giọt lệ, cánh môi đỏ thắm, rất mê người và đáng yêu, trong lòng của hắn xúc động mãnh liệt, liền cúi xuống, ở trên môi của cô nhẹ nhàng vừa hôn, *** môi đỏ mọng mềm mại, đầu lưỡi dịu dàng dò vào, nhẹ nhàng dây dưa đầu lưỡi ngọt ngào của cô, hơi thở **** làm cho lòng của bọn họ mềm mại, ngọt ngào. . . . . .
Hạ Tuyết cũng động tình ôm cổ của hắn, đón nhận nụ hôn của hắn, cùng hắn ngọt ngào dây dưa. . . . . .
Daniel kích động nhiệt tình ôm lấy Hạ Tuyết, nằm trên hoa hồng trắng, hai người say mê ôm hôn nhau. . . . . . Giờ khắc này, bầu trời đêm tối tăm, mặc ưa lạnh mờ mịt, giờ khắc này, tiếng sóng biển lãng mạn làm bạn, giờ khắc này, gió biển ngọt ngào vây quanh bọn họ. . . . . . giữa trời và đất, chỉ có bọn họ và biển hoa ấm áp . . . . . .
8 giờ sáng sau ngày trao giải Kim Mã, công ty điện ảnh và truyền hình Toàn Cầu công bố tin tức, chủ tịch tập đoàn Toàn Cầu, Daniel tiên sinh và tân tấn ảnh hậu giải Kim Mã, Hạ Tuyết sắp đính hôn ngày 1 tháng 12! Lễ đính hôn được tổ chức tại khách sạn Wels !
Tin tức này công bố ra ngoài, lập tức làm nổ tung toàn thành phố, tất cả mọi người cũng xôn xao bàn tán tình yêu ngọt ngào giữa Daniel và Hạ Tuyết, nghe nói Daniel đối với Hạ Tuyết vừa thấy đã yêu, nghe nói Daniel đã sớm bày tỏ tình yêu ở Pháp, nói Hạ Tuyết là con chim lam trong cuộc đời của mình, nghe nói Daniel tiên sinh dùng ba vạn đóa hồng rốt cuộc đã cầu hôn thành công, mà Tổng Thống Pháp nghe được tin tức này đã vui vẻ cùng phu nhân chúc phúc con trai cưới được phu nhân xinh đẹp, chân thành chúc phúc bọn họ tương lai hạnh phúc mỹ mãn. . . . . .
Dường như toàn bộ thế giới vô cùng náo nhiệt . . . . . .
Sáng sớm Hàn Văn Vũ tỉnh lại, P0'p cái trán, thầm nói tối hôm qua rốt cuộc uống bao nhiêu R*ợ*u, tại sao lại nhức đầu đến như vậy, hắn có thói quen cầm hộp điều khiển mở ti vi, vừa thở phì phò, ánh mắt ௱ô** lung nhìn màn hình lớn TV, liền nghe được người chủ trì ra sức thông báo tin tức lễ đính hôn của Daniel tiên sinh và Hạ Tuyết, ánh mắt của Hàn Văn Vũ trợn trừng, trái tim “bùm” một tiếng, lập tức tỉnh táo, mở to hai mắt nhìn trong màn ảnh thấy người phát ngôn tập đoàn Toàn Cầu và Isha, người đại diện của Hạ Tuyết cùng nhau xuất hiện tại buổi họp báo, xác nhận tin tức lễ đính hôn với mọi người, kính xin mọi người chúc phúc cho cô dâu chú rể. . . . . .
Tay mềm rũ, hộp điều khiển ti vi rơi xuống. . . . . .
Hàn Văn Vũ lập tức tựa vào trên ghế sa lon, sâu kín nhìn màn ảnh ti vi, ánh mắt thoáng ửng đỏ, sau đó nghe mất mát cười khổ. . . . . .
Bệnh viện!
Hai tay Hàn Văn Kiệt cắm trong túi áo bác sĩ, lạnh nhạt đứng trước màn ảnh, nhìn Isha trong màn hình bị phóng viên ép hỏi, Daniel làm thế nào cầu hôn thành công? Có phải dùng ba vạn đóa hồng không? Isha chỉ cười nhẹ, nói: "Chuyện này, phải là người trong cuộc mới biết ! Đây là chuyện riêng của bọn họ, xin mọi người để cho bọn họ một chút không gian riêng . . . . . ."
Hàn Văn Kiệt nghe lời này, khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người, từng bước từng bước đi vào trong phòng làm việc!
Trước tòa cao ốc Thế Kỷ!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng bước ra xe, nhìn cả đám người lãnh đạo cấp cao đã sớm chờ đợi ở đó, sáng sớm hôm nay có một khách hàng muốn đầu tư 10 tỷ vào dự án, đêm qua hắn vẫn bận rộn đến hôm nay, hắn và Tần Thư Lôi đơn giản dặn dò nhau một tiếng, liền nhanh chóng chạy về công ty, hắn không chú ý tới thái độ của Tả An Na, nhanh chóng đi lên bậc thang, lại nghe có mấy người đi cùng đường, cầm tờ báo đi qua bậc thang, vừa cười vừa kinh ngạc nói: "Trời ạ! ! nghe nói đêm qua ảnh hậu Hạ Tuyết đã bị Tổng Tài tập đoàn Toàn Cầu cầu hôn thành công rồi, sẽ cử hành lễ đính hôn, thật là lãng mạn a. . . . . ."
"Đúng vậy a! Nghe nói dùng ba vạn đóa hồng. . . . . ."
"Ba vạn đóa hồng ? Không khoa trương như vậy chứ?"
"Là thật! Nếu như có người đàn ông như vậy vì tôi, tôi ૮ɦếƭ cũng cam lòng !" Hai cô gái cứ như vậy đi mất!
Hàn Văn Hạo vẫn đứng trước bậc thang, nghe những lời này, sắc mặt của hắn lạnh lẽo, nắm tay siết chặt, suy ngẫm thật lâu, mới nhanh chóng bước đi lên cầu thang nói: "Đi thôi! !"
Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo bình tĩnh như vậy, trong lòng của mình lại đau xót, im lặng theo sát theo bên cạnh hắn, vừa đi, vừa có chút khó khăn nói: "Tổng Tài, vì chúng ta và Daniel tiên sinh hợp tác, nếu hắn công bố tin tức đính hôn, tất cả những người hợp tác cũng đã xôn xao biểu đạt chúc mừng và tặng quà, cần tôi . . . . . . đi chuẩn bị cho anh một phần không ?"
Hàn Văn Hạo sải bước đi về phía trước, ánh mắt kiên định, không nói gì.
Tả An Na nhìn thái độ Hàn Văn Hạo như vậy, cô cũng thở dốc một hơi, bước nhanh theo sát Hàn Văn Hạo đi vào phòng hội nghị, gần ngàn người trong phòng hội nghị, tất cả lãnh đạo cấp cao đã chờ đợi ở đây, vừa nhìn thấy Hàn Văn Hạo liền lập tức đứng lên, tôn kính chào: "Tổng Tài!"
"Ngồi đi!" Hàn Văn Hạo ngồi ở ghế Tổng Tài, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh Hạ Tuyết ngồi trong mưa, tuyệt vọng khổ sở kêu lên: anh lại đuổi tôi đi một lần nữa! ! Cha đứa bé, anh lại đuổi tôi đi một lần nữa ! ! Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, mở tài liệu, lạnh nhạt nói: "Họp đi !"
Các vị lãnh đạo cấp cao vừa nghe, lập tức mở tài liệu ra, chuẩn bị đi họp. . . . . .
Thời gian từng giờ, từng giờ trôi qua, dường như Hàn Văn Hạo rất bình tĩnh vừa nhìn tài liệu, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn số liệu màn ảnh lớn trước mặt, còn nói đến việc tập đoàn Toàn Cầu dự tính tháng 1 năm sau bắt đầu khởi công dự án ở La Mã, xây dựng khu nghỉ mát đầu tiên, công ty đã bước vào quá trình hợp tác, nhưng tôi nghe tin tức nói rằng dự án khởi công tháng 1 có thể bị trì hoãn vài tháng, bởi vì trong vòng nửa năm, Tổng Tài Daniel sẽ có thể cử hành lễ đính hôn, cho nên việc hợp tác công ty chúng ta có thể sẽ trì hoãn vài tháng, bộ phận Kế hoạch đã tính toán đến việc hoãn kế hoạch hợp tác này, cũng không làm ảnh hưởng đến dự trù tài chính ! Hiện tại muốn xin phép ý kiến của Tổng Tài.
Hàn Văn Hạo nghe tin này, cúi đầu xuống, cầm Pu't máy vừa nhìn số liệu vừa nói: "Phối hợp thời gian cử hành lễ đính hôn của Tổng Tài Toàn Cầu !"
Tả An Na ngồi ở đầu dưới, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo đem tài liệu về Daniel bỏ qua một bên, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục họp !"
Cuộc họp tiếp tục tiến hành căng thẳng, mãi cho đến 10 giờ 40, cửa chính phòng họp mở ra, Hàn Văn Hạo nhanh chóng bước ra ngoài, căn dặn các lãnh đạo cấp phải chú ý chuyện gì khi việc hợp tác bị trì hoãn, phải lưu ý phía chính phủ thay đổi bất cứ lúc nào, phải chuẩn bị tốt tài liệu có liên quan đến việc kiểm tra phê chuẩn. . . . . .
Lãnh đạo cấp cao tiếp thu xong.
Hàn Văn Hạo phân phó xong công việc chủ yếu, khi chuẩn bị bước vào phòng làm việc, quay đầu nhìn Tả An Na nói: "Chuẩn bị cho tôi một ly cà phê không đường!"
"À?" Tả An Na mất hồn nhìn hắn nói: "Không đường? Không phải anh . . . . . . Cho tới bây giờ cũng không uống cà phê không đường sao?"
Hàn Văn Hạo vừa đi vào phòng làm việc, vừa nói: "Đêm qua không ngủ, tinh thần có chút không tốt !"
Tả An Na nhìn hắn thật sâu, chỉ đành phải gật đầu ứng tiếng nói: "Vâng . . . . ."
Cô nói dứt lời, cũng im lặng bước thẳng ra ngoài.
Sắc mặt Hàn Văn Hạo bình tĩnh buông lỏng cúc áo âu phục của mình, cởi âu phục, tùy ý máng lên ghế sa lon trong sảnh, sau đó đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tả An Na đang cầm cà phê không đường đi tới sau lưng Hàn Văn Hạo, dịu dàng nói: "Tổng Tài. . . . . . Cà phê. . . . . ."
"Ừ. . . . . . cô ra ngoài đi. . . . . ." Hàn Văn Hạo cầm ly cà phê, sau đó sải bước đi tới bàn làm việc của mình, sắc mặt vẫn bình tĩnh hớp một ngụm, nhất thời trong cổ họng cay đắng lan ra, tràn vào tim, hắn bình tĩnh vừa xem tài liệu, vừa uống cà phê, từng ngụm, từng ngụm. . . . . .
Tả An Na không dám lên tiếng, muốn lặng lẽ lui ra ngoài, tuy nhiên lại nghe Hàn Văn Hạo nói sau lưng: "An Na. . . . . ."
"Vâng !" Tả An Na kỳ quái quay đầu, nhìn Tổng Tài.
Hàn Văn Hạo nói ngay: "Buổi trưa cùng tôi đi dùng cơm đi, Dùng cơm xong, đi chuẩn bị quà tặng cho Daniel Tổng Tài và vị hôn thê của hắn !"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc